Tác giả:
Ngôn Phong vẫn chÆ°a thể cá» Ä‘á»™ng tay chân, thế nhÆ°ng vai ngá»±c Ä‘á»u đã có sức,
có khả năng tá»± gồng mình theo vách giÆ°á»ng mà tá»±a được ná»a ngÆ°á»i dáºy, chỉ là rất mất sức khiến cả ngÆ°á»i đầy mồ hôi.
Hắn gÆ°Æ¡ng mặt cÅ©ng có sắc hồng máu của ngÆ°á»i sống, gò má đầy đặn chứ
không hóp và o xanh xao. Tay chân cÅ©ng Ä‘á»u có thêm thịt, nháºn ra là con
ngÆ°á»i Ä‘ang sống rồi.
Hắn như thế trông rất vừa mắt, khuôn mặt hiện tại đã cho thấy hắn
tháºt sá»± không sai lá»i đồn, anh tuấn bất phà m. Thảo nà o trÆ°á»›c kia có
nhiá»u nữ nhân ao Æ°á»›c muốn được gả nhÆ° váºy, là m gÆ°Æ¡ng mặt nhÆ° váºy thà nh
ra ốm yếu gầy nhom, vÆ°Æ¡ng phi nà y cÅ©ng tháºt không biết thÆ°Æ¡ng tiếc mà .
" VÆ°Æ¡ng gia dáºy rồi sao?" Phiên Vân Ä‘i lại cÆ°á»i nói vá»›i hắn: " Nhìn
ngÆ°á»i cố gắng nhÆ° váºy rất tốt, tuy có chút khó khăn nhÆ°ng tá»± mình hoạt
động được mới có thà nh quả."
Phiên Vân tuy lo lắng nhÆ°ng không ngăn cản sá»± cố gắng của Ngôn Phong, hắn cá» Ä‘á»™ng Ä‘á»u Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng còn kiên trì, y cần gì lại Ä‘i ngăn cản
mà phải nên ủng hộ. Cầm lên tay phải Ngôn Phong giữ ở cổ tay hắn, Phiên
Vân nói: " NgÆ°á»i thá» má»™t chút Ä‘i, có thể là m đến đâu?"
Ngôn Phong cÆ°á»i vá»›i nà ng, hắn rất hà i lòng vá»›i tiến Ä‘á»™ của mình mÃ
bắt đầu cá» Ä‘á»™ng bà n tay cho y xem. Các ngón tay có thể cháºm nắm và o mở
ra, tuy không có bao nhiêu sức thế nhÆ°ng lại có thể tùy ý Ä‘iá»u khiển.
" Tốt hÆ¡n nhiá»u rồi." Phiên Vân lại nhìn Ngôn Phong nói: " VÆ°Æ¡ng gia, cổ há»ng ngÆ°á»i còn cảm thấy Ä‘au rát không?"
Ngôn Phong kỳ lạ nhìn Lục Nhi, má»—i ngà y nà ng Ä‘á»u há»i hắn câu nà y. Tuy cảm thấy rất lạ nhÆ°ng đúng là cổ há»ng ngà y trÆ°á»›c lúc nà o cÅ©ng nóng rát
phát Ä‘au, má»—i lần muốn phát ra âm thanh Ä‘á»u nhÆ° bị xé rách cuống há»ng,
bây giỠcũng không thấy khó chịu nữa, hắn lắc đầu.
" Váºy ngÆ°á»i thá» phát ra tiếng, cố nói thá» xem."
Ngôn Phong ngạc nhiên, hắn đã lâu không thỠphát ra tiếng vì rất đau. Nếu cố gắng thì sau có uống nước cũng phải cắn răng chịu đựng, hơn nữa
má»—i lần phát ra tiếng lại không thể nói, hắn cảm thấy mình thảm hại vÃ
nhục nhã. Lục Nhi có thể vì biết nên chưa từng yêu cầu hắn nói, cũng
tránh nhắc đến gì liên quan đến hắn không nói được, váºy thì tại sao?
Phiên Vân nắm chặt tay Ngôn Phong: " Vương gia tin ta mà phải không?
Ta không hại ngÆ°á»i, cÅ©ng không xem thÆ°á»ng ngÆ°á»i. VÆ°Æ¡ng gia biết rõ mÃ
đúng chứ?"
Ngôn Phong trầm mặt nhìn nà ng, đôi mắt linh hoạt trong sáng chứa hình bóng hắn mà chỠđợi. Ngôn Phong gáºt đầu, sau đó thỠừ à phát ra tiếng
thá», cái mà hắn không ngá» là đau rát Ä‘á»u không còn nhiá»u nữa, ngay cả âm thanh cÅ©ng không khà n đục nhÆ° trÆ°á»›c.
" Vương gia, thỠphát âm xem... nhanh lên, không sao đâu." Phiên Vân
siết tay hắn, miệng thúc dục: " Äừng lo, vÆ°Æ¡ng gia tin ta Ä‘i."
" L... Lụ c... N h...i " Âm thanh rá»i rạc khó nghe, tiếng cÅ©ng không
trong nhưng đã phát âm được. Trong lòng Ngôn Phong bây giỠđang hỗn
loạn, hắn nhÆ° phát Ä‘iên rồi khi nghe thấy chÃnh mình Ä‘ang phát âm ra
được.
" Vương gia, ta nghe được rồi." Ngôn Phong vui nhưng chỉ ở trong
lòng, hắn còn chÆ°a kịp biểu cảm gì thì Phiên Vân đã muốn la ấm lên. Y cố kiá»m giá»ng để bên ngoà i không có kẻ nghe thấy, trong đáy mắt vui vẻ
không thể giấu: " NgÆ°á»i có thể phát âm rồi... ta thà nh công rồi."
Ngôn Phong nhìn chằm chằm và o Äà n Lục Nhi, không lý nà o là nhá» nà ng,
nhưng lại bằng cách nà o mới được? BỠmôi hắn run run, cố phát âm lần
nữa: " L ụ... c"
" VÆ°Æ¡ng gia đừng nóng vá»™i." Phiên Vân dùng tay chặn ở môi hắn, nói: " Ta để ngÆ°á»i bao lâu má»›i nói là không khiến cổ há»ng bị thÆ°Æ¡ng, muốn là nh hẳn cần phải có thá»i gian."
Cảm giác má»m mịn trên môi, tay y không có mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngá»t ngà o,
mà là mùi của thức ăn còn vÆ°Æ¡ng lại chút Ãt, bà n tay vừa trong bếp là m
cơm cho hắn.
" A...!" Phiên Vân rụt tay lại, nhìn trên tay mình một vết cắn còn
lÆ°u chút nÆ°á»›c bá»t. Tròn mắt nhìn Ngôn Phong nhÆ°ng chỉ thấy hắn cÆ°á»i đáp
lại mình: " VÆ°Æ¡ng gia, ta có ý tốt ngÆ°á»i lại cắn ta?"
Y báºm môi nói: " NgÆ°Æ¡i cắn vui lắm chứ gì, có hay thì đừng ăn cÆ¡m ta nấu nữa, xem ngÆ°á»i đói sau nà y còn dám cắn ta không."
Ngôn Phong ôn nhu nhìn mỹ nhân giáºn hÆ¡n trừng mắt đẹp vá»›i hắn, bá»™ dạng nà ng nhÆ° váºy đáng yêu vô cùng.
Phiên Vân nói thì hay, nhÆ°ng cuối cùng còn không phải vẫn dá»n cÆ¡m lên hầu Ngôn Phong ăn táºn miệng hay sao? Y không đút hắn ăn trÆ°á»›c mình ăn
sau nữa, mà cứ lần lượt má»—i ngÆ°á»i má»™t miếng, nhÆ° váºy má»›i giống hai ngÆ°á»i ăn chung má»™t bà n cÆ¡m, không thấy cô Ä‘Æ¡n.
Ngôn Phong bây giỠcơ thể tốt rồi, nhìn không giống như vừa nâng lên
đã gãy lìa nhÆ° lúc má»›i gặp nữa. Phiên Vân nhai nhai cÆ¡m trong miệng, nói vá»›i hắn: " VÆ°Æ¡ng gia toà n là lau ngÆ°á»i không thôi, rất lâu không tắm
rồi, không tốt. Hôm nay ta giúp ngÆ°á»i tắm rá»a, thấy thế nà o?"
" Khụ..." Ngôn Phong nghe liá»n phun cÆ¡m trong miệng còn chÆ°a nuốt ra.
Phiên Vân giáºt mình nói: " NgÆ°Æ¡i sao váºy, văng lung tung dÆ¡ hết cả
chăn đệm. Ta lại phải Ä‘i thay cái má»›i, sao lại không cẩn tháºn váºy."
Ngôn Phong nhìn Lục Nhi, miệng thì than phiá»n nhÆ°ng tay vẫn phủi cÆ¡m
rÆ¡i trên ngÆ°á»i hắn. Ngôn Phong cái gì cÅ©ng do Lục Nhi phục vụ từng chút, cái gì nên thấy nà ng đã thấy, không nên thấy nà ng cÅ©ng thấy luôn rồi.
Chỉ là nghĩ đến để Lục Nhi tắm cho hắn, đầu lại suy nghĩ đến mấy chuyện
không đứng đắn.
" NgÆ°Æ¡i có gì mà phải ngạc nhiên, vÆ°Æ¡ng gia chẳng lẽ cứ định ở bẩn nhÆ° váºy sao, bao lâu không tắm rồi chứ?"
Phiên Vân nói mà không nghĩ, nhìn thấy hai mắt Ngôn Phong mất đi vui
vẻ má»›i biết mình chạm tá»›i tá»± ái của hắn. Y vá»™i nói: " Ta không phải có ý gì đâu, chỉ là sợ ngÆ°á»i cảm thấy không thoải mái... nếu vÆ°Æ¡ng gia không muốn thì ta giống nhÆ° bình thÆ°á»ng, lau ngÆ°á»i cho vÆ°Æ¡ng gia là được
rồi."
" K... h ông." Ngôn Phong nói.
" Sao?" Nghe hắn phát ra tiếng Phiên Vân liá»n vui vẻ, y nói giúp hắn: " Không là không sao? Ta có thể thay ngÆ°á»i tắm rá»a?"
Ngôn Phong chÆ°a thể nói nhiá»u, hắn gáºt đầu. Hắn nghÄ©, há» nếu đã lÃ
phu thê thì cho dù mình nghÄ© ra loại chuyện gì, cÅ©ng không có tÃnh lÃ
thất lễ với nà ng đi.
Phiên Vân ngây thÆ¡ lại chẳng biết mình trong ý nghÄ© của ngÆ°á»i kia bị
chiếm tiện nghi bao nhiêu, láºp tức dá»n dẹp bà n cÆ¡m rồi tá»± mình Ä‘i Ä‘un
nÆ°á»›c nóng giúp hắn tắm rá»a, lục đục má»™t hồi má»›i đổ đầy nÆ°á»›c ấm cả thùng
tắm.
Phiên Vân vất vã cõng Ngôn Phong và o phòng nhỠsau bình phong, trước
tiên để hắn ngồi trên ghế tá»±a và o tÆ°á»ng sau đó má»›i cởi y phục cho hắn.
ThÆ°á»ng ngà y Ä‘á»u không cảm thấy gì, nhÆ°ng chẳng biết vì sao ánh mắt vÆ°Æ¡ng gia hôm nay nhìn y kỳ hoặc, khiến tay Ä‘ang cởi Ä‘ai lÆ°ng của hắn lung
túng.
" VÆ°Æ¡ng gia nhìn gì chứ?" Phiên Vân không nhịn được loại ánh mắt nà y, y nói vá»›i hắn: " NgÆ°á»i nhắm mắt lại Ä‘i, đến lúc tắm xong không cho
nhìn."
Ngôn Phong trong lòng mất mát khi không thể nhìn tiếp nà ng Ä‘á» mặt tai hồng đáng yêu nhÆ° váºy nữa, hắn nâng khóe môi liá»n hạ xuống, là m theo
lá»i nà ng mà nhắm mắt lại.
Phiên Vân thở phà o, không bị cái nhìn kia là m cho lúng túng tay chân
nữa, thà nh thạo cởi hết y phục trên ngÆ°á»i Ngôn Phong. Y đỡ hắn đứng lên, chỉ hÆ°á»›ng để hắn Ä‘i và o trong thùng nÆ°á»›c tắm, bắt đầu cầm gáo múc nÆ°á»›c
của thùng chứa bên ngoà i gội đầu cho hắn.
Ngôn Phong tháºt đã quá lâu không có tắm rá»a, cÆ¡ thể thì có thể lau
nhÆ°ng đầu tháºt không thể gá»™i. Thảo nà o Äà n Lục Nhi lại chê hắn bẩn, sạch sẽ má»™t chút má»›i tốt, không lại bị nà ng xa lánh.
Ngón tay trên đầu cà o loạn khắp nơi, xoa xoa ấn ấn muốn giúp Ngôn
Phong gội tiện thì khiến hắn thoải mái một chút, đúng là rất dễ chịu.
Sau đó lại là lấy khăn chà trên lưng hắn, trong đầu Ngôn Phong đã bắt
đầu có mấy loại hình ảnh không tốt. Cũng không thể trách hắn, là do nà ng ta yêu cầu phải nhắm mắt lại cà ng tạo cơ hội để hắn nghĩ cái nà y.
Ban đầu còn chÆ°a dám nghÄ© mình tháºt có thể hoạt Ä‘á»™ng bình thÆ°á»ng trở
lại, nhÆ°ng gần đây tay chân Ä‘á»u có dấu hiệu tốt nên Ngôn Phong lại cà ng
không chịu an pháºn. Cho dù chÆ°a từng là m việc nam nữ qua nhÆ°ng hắn lÃ
nam nhân, sách loại kia Ä‘á»u đã xem không Ãt, có ham muốn. Ngôn Phong
nghÄ© sau nà y tháºt có thể Ä‘á»™ng, nhất định mấy thứ ham muốn đối vá»›i Lục
Nhi Ä‘á»u phải là m.
Phiên Vân chợt rùng mình, cảm giác giống nhÆ° có ngÆ°á»i Ä‘ang dò xét
trên cÆ¡ thể mình chẳng chừa chút nà o. Nghi ngá» nhìn Ngôn Phong thế nhÆ°ng hắn vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, váºy cảm giác nhÆ° bị mắt chim Æ°ng theo dõi nà y từ đâu ra chứ?
Phiên Vân chà khăn trên vai Ngôn Phong, phÃa sau lÆ°ng ở bả vai hắn có vết sẹo lá»›n. Hình nhÆ° là vết do Ä‘ao kiếm chém và o khá sâu, khi trÆ°á»›c
lau ngÆ°á»i và thay y phục cho hắn Ä‘á»u không có thá»i gian chú ý thấy, bây
giỠnhìn mới cảm giác có chút đáng sợ: " Vương gia, đây là ... có đau
không?"
Chỗ thương ba năm trước của hắn bị Lục Nhi chạm và o còn sỠqua lại
trên vết sẹo, cảm giác vô cùng ngứa ngáy. Hắn nhÃch vai tránh Ä‘i, đầu
lắc hai ba cái.
Không ngá» khi mình chạm và o vết thÆ°Æ¡ng cÅ© nà y hắn liá»n tránh qua,
Phiên Vân cho rằng Ngôn Phong là vẫn rất đau khi bị động và o. Hắn lắc
đầu chẳng qua không muốn y lo lắng, giá»ng nói cÅ©ng nhá» lại: " Không lý
nà o là do bảo vệ hoà ng đế trước kia."
Phiên Vân ấm ức, y cắn môi: " VÆ°Æ¡ng gia vì bảo vệ hoà ng thượng, hoà ng thượng lại có thể đối xá» vá»›i ngÆ°á»i nhÆ° váºy."
Hai chân mà y Ngôn Phong nhÃu lại, vì sao Lục Nhi lại biết việc hắn ra nhÆ° thế nà y có liên quan đến hoà ng đế. Nếu là trÆ°á»›c kia hắn chắc chắn
nghi ngá» Lục Nhi, thế nhÆ°ng những gì nà ng là m suốt thá»i gian qua Ä‘á»u lÃ
muốn giúp hắn, lại không thể nghi ngá».
Nếu nà ng không liên quan gì, chỉ là suy đoán ra được thì Lục Nhi nà y
cÅ©ng quá thông mình Ä‘i. NgÆ°á»i thông minh nhÆ° nà ng, còn mang sắc đẹp hiếm có trên Ä‘á»i, tại sao đồng ý ở đây hạ mình hầu hạ hắn cá»±c khổ nhÆ° váºy?
" VÆ°Æ¡ng gia, ta thấy thân thể ngÆ°á»i bây giá» tốt hÆ¡n nhiá»u lắm rồi.
Bắt đầu từ mai ta giúp ngÆ°á»i rèn luyện nhiá»u hÆ¡n, cá» Ä‘á»™ng chân tay thêm
nữa thấy thế nà o?"
Ngôn Phong nghe y nói thì gáºt đầu, mấy Ä‘iá»u khó giải thÃch vá» Äà n Lục Nhi Ä‘á»u để sang má»™t bên. Nà ng không cần biết từ đâu đến, là tháºt tâm
hay giả ý, nhÆ°ng không thể phủ nháºn hắn có được nhÆ° bây giá» Ä‘á»u là nhá»
và o tiểu cô nÆ°Æ¡ng bé nhá» nà y. Äừng nói nà ng tháºt tâm, bất luáºn vá» sau
tháºt phát hiện nà ng lừa hắn Ä‘iá»u gì, hắn cÅ©ng sẽ không tÃnh toán.
Äiá»u quan trá»ng nhất chÃnh là hắn đã có cảm giác vá»›i Lục Nhi, ai cần
biết nà ng là thân pháºn gì, hắn biết duy nhất nà ng là thê tá» hắn.