Tác giả:
Tẩy rá»a cÆ¡ thể của Ngôn Phong xong, cẩn tháºn thay lại y phục khác cho hắn,
sau đó tá»›i thay luôn đệm giÆ°á»ng. Phiên Vân phát hiện tuy nhìn vÆ°Æ¡ng gia
rất ốm yếu nhÆ°ng không đến ná»—i Ä‘á»™ng sẽ gãy nhÆ° y tưởng, vì váºy trÆ°á»›c khi để hắn nằm lại lên giÆ°á»ng, y lục tung tủ có chăn lấy chăn có gối lấy
gối. Mang hết tất cả xếp xếp trên giÆ°á»ng, tạo thà nh má»™t chổ êm ái có thể dá»±a và o mà ngồi được.
Chặn tá»›i chặn lui đủ kiểu, sao cho hắn không má»i nếu ngồi đó má»›i hà i
lòng. Phiên Vân không nói không rằng, nhẹ nâng ngÆ°á»i vÆ°Æ¡ng gia, vất vã
đến trán đổ mồ hôi cuối cùng giúp hắn cơ thể nà y có thể ngồi an được.
Thấy hắn đã chịu mở mắt nhìn mình, y tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói: " VÆ°Æ¡ng gia ngồi nhÆ° váºy có sao không, có thấy khó chịu hay không?"
Ngôn Phong chẳng hiểu nà ng ta đang muốn là m cái gì, hắn cũng đã lâu
lắm không được ngồi dáºy, tuy có chút khó nhÆ°ng cảm giác tốt. Trầm mặt
má»™t hồi, hắn nhìn nà ng gáºt đầu.
" Tốt rồi." VÆ°Æ¡ng gia xem ra thân thiện thêm chút, y lấy chăn đệm và y phục bẩn dá»n hết và o bên trong thùng nÆ°á»›c rồi mang ra ngoà i. Khi quay
lại má»›i nói vá»›i Ngôn Phong: " Ta chuẩn bị cÆ¡m sáng cả rồi, dá»n đến bên
nà y ta và ngÆ°á»i cùng ăn được chứ?"
Ngôn Phong từ sá»›m đã phát hiện ra đồ ăn trên bà n, thức dáºy cÆ¡m đã có, mùi hÆ°Æ¡ng cÅ©ng khác vá»›i trÆ°á»›c hắn liá»n biết là do Äà n Lục Nhi chuẩn bị. Tá»± nhiên đối vá»›i nà ng cÅ©ng dá»… chịu hÆ¡n, đáp lại nhiá»u hÆ¡n mà gáºt đầu.
Phiên Vân mang hết mấy thứ mình nấu ra đến, đặt ở trên mấy cái ghế mà vừa rồi để Ngôn Phong nằm. Y trước chưa lấy cơm cho mình, cầm chén cơm
ngồi xuống mép giÆ°á»ng, tay gắp má»™t miếng cá kho tiêu Ä‘Æ°a lại: " VÆ°Æ¡ng
gia từ trÆ°a hôm qua chỉ ăn hai chén cháo thôi, nhÆ° váºy cÆ¡ thể sao tốt
hÆ¡n được. Äây Ä‘á»u là thức ăn do ta nấu, ngÆ°Æ¡i ăn nhiá»u má»™t chút xem nhÆ°
giúp ta vui đi."
Ngôn Phong nhìn Äan Lục Nhi, xem trán nà ng đổ mồ hôi nhÆ°ng luôn miệng vui vẻ nói cÆ°á»i vá»›i hắn. Mở miệng ăn cá nà ng liên đút thêm cÆ¡m cho hắn, nà ng ta có phải đã quên hay không chÃnh mình má»›i từ hôm qua, cháo phần
nà ng cÅ©ng đã nhÆ°á»ng cho hắn, bây giá» cÅ©ng giúp hắn ăn trÆ°á»›c mà chÆ°a tá»±
mình ăn?
Cá kho, rau cải xà o gan hay canh Ä‘á»u là những loại thức ăn tầm thÆ°á»ng dân dã, đối vá»›i Ngôn Phong bây giỠđã là ngon nhất thiên hạ. Äan Lục
Nhi đút bao nhiêu thì hắn ăn bấy nhiêu, tuyệt không có phản kháng đối
nà ng như tối qua.
Cảm thấy vÆ°Æ¡ng gia ăn đủ, Phiên Vân không ép hắn ăn quá nhiá»u. Y rót
ly nước đưa đến miệng giúp hắn uống, xong rồi mới đến lượt mình dùng
cÆ¡m, Phiên Vân nhÆ° váºy qua hết buổi sáng đầu tiên sau khi đến vÆ°Æ¡ng phủ.
- -------------------------------------------------------
Thệ Ngá»c VÆ°Æ¡ng phi hôm nay tâm tình có thể tốt hÆ¡n thÆ°á»ng ngà y, nà ng
ngồi hóng mát ngoà i diện lầu. Buổi trÆ°a trá»i lại thoáng mát, đôi môi
mộng nước cắn mẫu bánh quế hương. Tùy tiện nhớ đến hôm qua Lưu Nương đã
trở vá», nà ng lên tiếng: " Tiểu thiếp má»›i nạp và o cá»a cho vÆ°Æ¡ng gia kia
thế nà o rồi, có an pháºn hay không?"
A hoà n LÆ° ThÆ°Æ¡ng nói: " Nô tỳ nghe nói cô ta hôm qua gá»i a hoà n chạy
tới lui mấy lượt, không biết tình hình bên đó thế nà o, nhưng cũng chưa
thấy cô ta nháo ra cái gì lớn."
Thệ Ngá»c gáºt đầu: " NgÆ°Æ¡i chú ý má»™t chút, đừng để lại giống mấy loại
nữ nhân kia, không giúp Ãt được gì còn gây ra phiá»n phức cho ta."
" Vâng thÆ°a vÆ°Æ¡ng phi." LÆ° ThÆ°Æ¡ng a hoà n thân cáºn từ nhà mẹ đẻ nên
đối vá»›i vÆ°Æ¡ng phi có gan nhiá»u lá»i, nà ng nói: " VÆ°Æ¡ng phi lần nà y tại
sao lại xa xôi nhÆ° thế tìm ngÆ°á»i, không phải chỉ cần để nô tỳ chá»n đại
một cái nữ nhân sẽ đỡ mất công hơn."
VÆ°Æ¡ng Phi mỉm cÆ°á»i: " Ta nhìn thấy thê tá» của Kim công tá» phủ thượng
thÆ°, cô ta xinh đẹp diá»…m lệ. Má»™t năm trÆ°á»›c được rÆ°á»›c vá» kinh là m chÃnh
thê, A Linh vốn có hôn Æ°á»›c vá»›i Kim công tá», nay lại chỉ có thể là m
thiếp, trong phủ chịu chèn ép đủ Ä‘Æ°á»ng. Nghe nói muá»™i muá»™i cô ta cÅ©ng
còn xinh đẹp hÆ¡n, nhÆ° váºy ra cÅ©ng khiến muá»™i muá»™i cô ta chịu là m thiếp
mà còn phải nhục nhã hơn nữa để nếm mùi vị đắng."
" Ra là váºy." LÆ° ThÆ°Æ¡ng cÅ©ng hiểu vÆ°Æ¡ng phi trÆ°á»›c khi xuất giá thân
thiết vá»›i A Linh tiểu thÆ°, muốn thay nà ng ta đòi lại công đạo cÅ©ng lÃ
Ä‘iá»u hiển nhiên. NhÆ°ng Không ngá» ngÆ°á»i chịu thiệt lại không phải Äà n
HÆ°Æ¡ng mà là muá»™i muá»™i của cô ta Äà n Lục Nhi.
" Váºy..." Thệ Ngá»c Ä‘á»™t nhiên nói: " VÆ°Æ¡ng gia thì sao, vẫn ổn chứ?"
" VÆ°Æ¡ng gia ngÆ°á»i..."
Nghe giá»ng khó xá» của LÆ° ThÆ°Æ¡ng, Thệ Ngá»c phủi tay: " Không nói cÅ©ng
được, nhắc nhở nha đầu má»›i đến chăm hắn cho tốt. Äừng để ngÆ°á»i chết lÃ
được." Nà ng lạnh nhạt: " Nếu tháºt Ä‘au khổ đến chết mà vẫn không đến tạ
lá»—i trÆ°á»›c ta, váºy được lợi cho hắn rồi."
" V...vâng ạ."
Thệ Ngá»c tiểu thÆ° nổi tiếng hoà ng thà nh, nà ng dung mạo lúc trÆ°á»›c khi
Äan HÆ°Æ¡ng xuất hiện nổi trá»™i nhất, hiá»n thục Ä‘oan trang nhất. Giống nhÆ°
bao tiểu thÆ° khác ngà y đó mÆ¡ Æ°á»›c được gả cho Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia, nam
nhân đứng đầu danh sách trở thà nh phu quân của biết bao cô gái.
Nà ng ba năm trÆ°á»›c từ chối đủ mối hôn sá»±, cuối cùng tháºt đã toại
nguyện được danh chÃnh ngôn thuáºn trở thà nh Nháºt Minh VÆ°Æ¡ng phi bao
ngÆ°á»i ngưỡng má»™. Thế nhÆ°ng vinh quang chÆ°a tá»›i ba tháng thì VÆ°Æ¡ng gia từ má»™t nam tá» tuấn khà oai dÅ©ng, trở thà nh má»™t tên tà n phế vô dụng, khiến
Thệ Ngá»c bị biết bao ngÆ°á»i chê cÆ°á»i.
Nà ng háºn hắn, nà ng háºn bản thân vì hắn trở nên hoà n mỹ để gả cho hắn. Thế nhÆ°ng chỉ chÆ°a tá»›i ba tháng hắn đã cÆ°á»›p Ä‘i tất cả của nà ng, những
ánh mắt ngưỡng má»™, những lá»i tán thưởng, má»™t ngÆ°á»i phu quân để cả Ä‘á»i
nÆ°Æ¡ng tá»±a.
Thệ Ngá»c la hét mắng chá»i muốn hắn phải xin lá»—i nà ng, muốn hắn có lá»i giải thÃch cho nà ng. Vì sao Thệ Ngá»c yêu Ngôn Phong đến thế, chỠđợi
hắn bao lâu má»›i được gả đến. Váºy mà phu quân mà nà ng yêu thÆ°Æ¡ng đã không còn nữa, kẻ tà n táºt kia cÆ°á»›p lấy tất cả của nà ng vẫn không có má»™t lá»i
hối lỗi.
Nà ng muốn khiến hắn sống không bằng chết, khiến hắn phải sống trong
Ä‘au khổ nhục nhã. Äể hắn cÅ©ng phải nếm trải cảm giác của mình, cho đến
khi nà o hắn chịu quỳ xuống nháºn lá»—i.
" Duáºt Ngôn Phong, ngÆ°Æ¡i cÆ°á»›p Ä‘i phu quân ta yêu thÆ°Æ¡ng nhất, ta mãi mãi cÅ©ng không tha thứ."
- --------------------------------------------------------
" Duáºt Ngôn Phong thì vẫn là Duáºt Ngôn Phong thôi."
Äá»™t nhiên lại nghe Äà n Lục Minh nói những lá»i nà y, Ngôn Phong nhìn nà ng Ä‘ang phe phẩy cái quạt, quạt cho hắn.
" VÆ°Æ¡ng gia không vui khi ta gá»i tên ngÆ°á»i sao?" Phiên Vân há»i, thấy
hắn lắc đầu má»›i cÆ°á»i: " Ta chỉ là muốn nói, ông trá»i không tuyệt Ä‘Æ°á»ng
ngÆ°á»i. VÆ°Æ¡ng gia chÆ°a chắc cả Ä‘á»i nà y không thể đứng lên Ä‘i lại, ngÆ°á»i
nằm trên giÆ°á»ng lâu nhÆ° váºy chÆ°a từng mất Ä‘i hy vá»ng, ta tin rồi sẽ có
ngÆ°á»i có khả năng chữa trị cho vÆ°Æ¡ng gia. Äến lúc đó ngÆ°á»i sẽ trở lại
như xưa, lại là một nam tỠuy phong dung mãnh."
Ngôn Phong trầm mặt, đó cÅ©ng là những gì hắn từng nghÄ© tá»›i. Thế nhÆ°ng hy vá»ng má»—i ngà y cà ng vô vá»ng, trong hoà n cảnh của hắn chỉ sợ dá»±a và o
bản thân không khuất phục, cái chết cũng là sớm muộn.
" NgÆ°á»i xem có phải là lại nghÄ© đến cái gì không hay rồi?" Phiên Vân
nói: " Có thể mấy tiểu thÆ° trÆ°á»›c kia sống trong nhung lụa nên khó hầu hạ vÆ°Æ¡ng gia, khiến ngÆ°á»i cÆ¡ thể ngà y má»™t kém. Ta số không tốt nhÆ° váºy,
mấy việc vặt vãnh nấu cÆ¡m giặt giÅ© Ä‘á»u là m được, ta cố gắng hết sức hầu
hạ ngÆ°á»i. VÆ°Æ¡ng gia chắc chắn mau khá»e lại thôi."
Ngôn Phong cho rằng nha đầu nà y quá Ä‘Æ¡n thuần, cho dù hắn tháºt sá»±
không tốt do bị bá» mặt chịu đói chịu nhục. Thế nhÆ°ng nguyên nhân ban đầu vẫn là do tay chân tổn thÆ°Æ¡ng, không thể cá» Ä‘á»™ng nên má»›i ra nhÆ° váºy,
là m sao cứ chăm sóc tốt là khá»e?
" VÆ°Æ¡ng gia dưỡng tốt, khi ngÆ°á»i khá»e hÆ¡n ta sẽ giúp vÆ°Æ¡ng gia có thể ra sân hÃt thở không khÃ. Ở mãi trong phòng cÅ©ng không tốt, da của
ngÆ°á»i xanh xao quá." Phiên Vân ở và i ngà y đối vá»›i Ngôn Phong không nghi
kỵ, y nói đủ chuyện để không khiến hai ngÆ°á»i cảm thấy buồn chán.
Nói những thứ nhÆ° nếu hắn khá»e lại giúp hắn vui, tiếp thêm hy vá»ng
cho hắn. Phải nói Phiên Vân là m váºy là bản thân biết má»™t ngÆ°á»i y thuáºt
tốt, ngÆ°á»i nà y đã từng giúp má»™t đứa trẻ bại liệt đứng lên được nên chắc
là nhỠtới sẽ có khả năng. Y không nói với Ngôn Phong là vì bản thân
không chắc chắn chữa khá»i, sợ hắn hy vá»ng nhiá»u thất vá»ng cà ng nhiá»u.
Phiên Vân cảm thấy có chút cổ quái, nói với Ngôn Phong: " Vương gia,
ta há»i cái nà y... không phải là muốn khinh thÆ°á»ng hay chê bai ngÆ°á»i, ta
há»i có được không?"
Có xem thÆ°á»ng hay không, mấy ngà y qua Lục Nhi chăm sóc hắn ra sao hắn Ä‘á»u biết. Ngôn Phong gáºt đầu đồng ý.
Phiên Vân há»i: " NgÆ°á»i không thể nói chuyện, là trÆ°á»›c kia Ä‘á»u không thể nói?"
Ngôn Phong lắc đầu, Phiên Vân nói: " Váºy là cÅ©ng từ sau khi không thể Ä‘i lại, ngÆ°á»i má»›i không thể nói chuyện luôn?"
Hắn lần nà y im lặng, Phiên Vân biết lá»i mình nói đúng rồi. Y thấy đây chắc chắn là có ngÆ°á»i hãm hại, váºy nên chân tay vÆ°Æ¡ng gia không thể
chữa khá»i, miệng cÅ©ng là m cho câm luôn. NgÆ°á»i nà y là ai, kẻ bá» mặc vÆ°Æ¡ng gia ở đây, vÆ°Æ¡ng phi sao?
Phiên Vân thở dà i, xong nháºn ra ánh mắt dò xét của Ngôn Phong, y mỉm
cÆ°á»i; " Không có gì, ta chỉ là lo lắng cho ngÆ°á»i, nếu câm không phải do
bẩm sinh, nguyên nhân sẽ đến từ nÆ¡i khác. VÆ°Æ¡ng phủ của ngÆ°á»i nhÆ°ng lại
toà n là nguy hiểm, vương gia ba năm qua phải sống ra sao chứ?"
Y nói liá»n sợ hắn phiá»n muá»™n, bá» chiếc quạt trên tay xuống, Phiên Vân lại cầm bà n tay không có chút cảm giác của Ngôn Phong, bắt đầu xoa nắn: " Ta vô dụng, ngoà i mấy việc nhá» nà y còn chẳng thể giúp được ngÆ°á»i. Gả
cho vÆ°Æ¡ng gia, xem ra ủy uất ngÆ°á»i rồi."
Lục Nhi nói là muốn chá»c cÆ°á»i hắn, Ngôn Phong lại không vui vẻ gì. Gả cho hắn, nà ng cả Ä‘á»i nà y Ä‘á»u là uổng phÃ. Nà ng ta lại không có chút oán trách nà o, từng lá»i nói Ä‘á»u muốn tránh khiến hắn mặc cảm vá» thân thể
mình, cũng khiến hắn dễ chịu hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu chăm chú xoa các khớp tay chân cho hắn,
là n da trắng từ cổ lá»t và o mắt Ngôn Phong. Trong lòng hắn tháºt không
hiểu, Thệ Ngá»c háºn hắn nhÆ° váºy, nói là mang tiếp thiếp đến chăm sóc hầu
hạ nhÆ°ng nà ng ta là m váºy là muốn sỉ nhục hắn.
Äể cho Ngôn Phong biết hắn là phế nhân vô dụng, khiến cho những cô
gái từng ước mơ được gả cho hắn, vì gả cho hắn mà tự tìm đến cái chết.
Hắn dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng từ đó chán ghét khinh thÆ°á»ng tất cả, kể cả chÃnh
mình, váºy tại sao lần nà y lại mang Äà n Lục Nhi đến?
Má»™t cô nÆ°Æ¡ng ngây thÆ¡ trong sáng, má»™t ngÆ°á»i xinh đẹp hiểu chuyện có
thể chăm sóc hắn không than oán? Nếu Thệ Ngá»c biết được, có thể sẽ láºp
tức mang ngÆ°á»i Ä‘uổi Ä‘i mất.