Tác giả:
" Lục nhi, mới ra ngoà i vỠđó sao?"
" LÆ°u nÆ°Æ¡ng?" Vừa đến cá»a phủ đã thấy LÆ°u NÆ°Æ¡ng ở đó, bên cạnh còn
một vì cô nương ăn mặc có chút bình dị. Phiên Vân trong lòng bức bối
nhăn mà y há»i: " Vị cô nÆ°Æ¡ng nà y, là tiểu nÆ°Æ¡ng tá» má»›i đó?"
" Ngươi cũng biết rồi sao?" Lưu Nương nói: " Cũng không cần ta tốn công nữa, cô ta giao lại cho ngươi."
Phiên Vân đánh giá vị cô nương kia, trên dưới chắc cũng không có lớn
hơn y lại nhút nhát cúi đầu: " Vương phi không phải nói tối nay mới đón
ngÆ°á»i và o phủ, LÆ°u NÆ°Æ¡ng tại sao phải vá»™i và ng còn hÆ¡n ta váºy?"
LÆ°u NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hiá»n: " Äây không phải do ta, đây là Uyên Linh con gái út của đại há»c sÄ© má»›i bị hoà ng thượng giáng tá»™i cả nhà . Nữ tá» trong
toà n gia Ä‘á»u bị đầy là m lệ nô cho tÆ°á»›ng sÄ©, vÆ°Æ¡ng phi má»›i xem nhÆ° cho cô ta má»™t con Ä‘Æ°á»ng hôm nay đã chẳng còn nÆ¡i vá» rồi."
" Ra váºy."
Thấy Phiên Vân gáºt đầu, LÆ°u NÆ°Æ¡ng lại nói: " NgÆ°Æ¡i xem nhÆ° tốt số,
không ngá» lại là ngÆ°á»i đầu tiên thoát khá»i TÆ° Duyệt Thâm còn được vÆ°Æ¡ng
phi chiếu cố. Mang cô ta vá» dạy dá»— má»™t hồi rồi sau đó thu dá»n đồ đến chá»— vÆ°Æ¡ng phi Ä‘i, xem ngÆ°á»i có thể sắp xếp ngÆ°Æ¡i ở nÆ¡i nà o."
" Ta biết rồi." Khóe môi Phiên Vân hÆ¡i nâng, y thâm sâu nhìn Uyên Linh xong má»›i nói: " NgÆ°Æ¡i Ä‘i theo ta, từ từ dạy dá»— váºy."
Nữ TỠtheo sau Phiên Vân chỉ biết cúi đầu chứ chưa từng ngước lên, y
cÅ©ng không hỠđể tâm đến. Äến cá»a TÆ° Duyệt Thâm rồi má»›i thấy cô ta có
biểu hiện khác, đứng mãi ở đó không chịu bước qua. Y xoay đầu nhìn lại,
chá» má»™t hồi má»›i nói: " Là m sao váºy, còn không và o?"
" Ta... tháºt ra ta..." Uyên Linh giá»ng nói yếu á»›t, ngáºp ngừng chẳng
biết nên là m thế nà o. Giống như lấy hết can đảm mới ngẩng đầu lên: " Ta
không muốn..."
" Không muốn cái gì? Không muốn là m tiểu thiếp của vương gia sao?"
Phiên Vân giá»ng nhÆ° chế giá»…u, y Ä‘i vòng quanh Uyên Linh Ä‘á»™t nhiên lại
nắm lấy cằm của nà ng nâng lên: " Gương mặt không đến nổi tệ, không là m
tiểu thiếp mà lại muốn là m thú vui cho các tướng sĩ sao?"
" Ta..." Uyên Linh gÆ°Æ¡ng mặt nhá» biến sắc, nà ng mÆ°á»i sáu tuổi vẫn
sống trong nhung lụa, đột nhiên rơi và o hoà n cảnh không nơi nương tựa
là m sao có thể chịu nổi. Äôi mắt nhòa lệ, nhẫn nhịn nói: " Ta chấp nháºn
là m tiểu thiếp của vÆ°Æ¡ng gia, còn hÆ¡n chịu nhục nhã bị ngÆ°á»i ngÆ°á»i chÃ
đạp."
" Lá»±a chá»n cÅ©ng thông minh đấy, nhÆ°ng sau nà y thế nà o còn xem ngÆ°Æ¡i biết Ä‘iá»u hay không."
Uyên Linh vì ngÆ°á»i kia mang mạng che nên chỉ nhìn thấy đôi mắt y,
được biết đây là tiểu thiếp của vÆ°Æ¡ng gia và o cá»a trÆ°á»›c nà ng gần ná»a
năm. So vá»›i lá»i đồn má»—i nữ tỠđã và o cá»a vÆ°Æ¡ng phủ Ä‘á»u hóa Ä‘iên dại,
nhÆ°ng đôi mắt linh hoạt lại nhÆ° nhìn thấu suy nghÄ© con ngÆ°á»i nà y lại
không phải nhÆ° váºy.
Phiên Vân vì tức giáºn trÆ°á»›c đó và i ngà y việc là m của vÆ°Æ¡ng phi Thệ
Ngá»c, vì váºy tá»± nhiên đối vá»›i nữ tá» nà y lại không có thuáºn mắt. Cái gì
mà thà chấp nháºn là m tiểu thiếp của vÆ°Æ¡ng gia, bá»n há» má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u
giống nhÆ° nhau, khiến ngÆ°á»i khác chẳng thể hiểu nổi: " Äi thôi."
" Äi... Ä‘i đâu cÆ¡?" Uyên Linh ngáºp ngừng há»i.
Phiên Vân lại nhìn nà ng: " ÄÆ°Æ¡ng nhiên nếu đã và o cá»a TÆ° Duyệt Thâm
thì phải đến gặp vương gia, ngươi nghĩ vương phi đưa ngươi đến đây để
là m gì?"
Uyên Linh im lặng, nà ng nhìn báºc cá»a bên dÆ°á»›i chân mình, cuối cÅ©ng không thể trốn thoát được cÅ©ng phải bÆ°á»›c qua.
Phiên Vân vỠđến cÅ©ng không còn kiên kỵ hay lo nghÄ© cái gì, y mở cá»a
phòng Ä‘i và o trong. Vừa lúc Ngôn Phong Ä‘ang ngồi bên bà n cầm bút viết gì đó lên mặt giấy, nghe tiếng đã biết y trở vá» má»›i thuáºn miệng nói: "
Phiên nhi, vỠrồi sao?"
" Vá» rồi." Phiên Vân tháo Ä‘i mạng che mặt rồi mỉm cÆ°á»i vá»›i hắn: " Không phải đã nói ngÆ°á»i cần nghỉ ngÆ¡i sao?"
" Nghỉ ngÆ¡i? Cái nà y không cần nữa." Ngôn Phong nói lại nháºn ra nữ tá» Ä‘i theo phÃa sau Phiên Vân, đôi mắt chợt lạnh lùng khiến cho cô ta vì
sợ mà đứng chết ở đó không dám tiến ná»a bÆ°á»›c, hắn lạnh giá»ng: " Cô ta?"
" Tiểu thiếp má»›i của ngÆ°á»i."
" À." Hắn chỉ có má»™t tiếng nhÆ° đã biết, sau đó chẳng quan tâm đến nữa mà tá»± nhiên đứng dáºy cởi Ä‘i áo choà ng ngoà i cho Phiên Vân: " Xem mặt
ngÆ°Æ¡i khó chịu nhÆ° váºy, để tâm sao?"
" Vương gia, đừng đùa nữa." Không ngỠlại bị hắn trêu, Phiên Vân lui
lại rồi tá»± cởi áo choà ng của mình nói: " Bây giá» cùng ta lại có thêm má»™t rắc rối, vốn nghÄ© không cần quan tâm nhÆ°ng cô ta cÅ©ng chỉ là vô tình bị kéo và o cuá»™c, ngÆ°á»i định sẽ thế nà o?"
" Không thế nà o cả, ngÆ°á»i không cần mang theo." Ngôn Phong nhìn sắc
trá»i bên ngoà i chẳng bao lâu sẽ tối, hắn nói: " Còn lại chỉ cần ngÆ°Æ¡i
tÃnh toán là được."
" Hiểu rồi vương gia."
Uyên Linh từ đầu đến cuối chẳng hiểu việc gì, ngây ngốc ở đó cho đến
khi nhìn thấy nam tá» tuấn tú Ä‘i lÆ°á»›t qua mình rá»i khá»i phòng. Nà ng mặt
đỠtai hồng, một hồi sau mới có tâm nhìn đến nữ nhân xinh đẹp ngồi ở vị
trà vừa rồi của nam tỠkia ngồi, nà ng ta im lặng không nói chỉ đà nh
khiến Uyên Linh tá»± lên tiếng há»i: " NgÆ°á»i vừa rồi... không lẽ chÃnh lÃ
Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia?"
" Äúng váºy." Phiên Vân mỉm cÆ°á»i: " VÆ°Æ¡ng phủ còn có vÆ°Æ¡ng gia nà o khác nữa sao?"
" Nhưng..." Uyên Linh bối rối: " Nhưng ta nghe nói... nghe nói vương gia..."
" Là kẻ tà n phế, cũng không thể nói chuyện?"
" Äúng váºy, nhÆ°ng vÆ°Æ¡ng gia vừa rồi không giống."
Phiên Vân nhìn Uyên Linh thẹn thùng Ä‘á» mặt mà thở dà i, so vá»›i lúc má»›i và o cá»a khác nhau có bao xa: " NgÆ°Æ¡i sao rồi, bây giá» vẫn còn cảm thấy
gả cho vÆ°Æ¡ng gia là thiệt thòi chÃnh mình?"
" Ta không có... ta và o phủ cÅ©ng đã là ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng gia, là m sao có thể nghÄ© đến thiệt thòi gì đó."
" Trở mặt cÅ©ng tháºt nhanh, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i vừa rồi cÅ©ng đã nghe, vÆ°Æ¡ng
gia không có ý sẽ giữ ngươi lại bên cạnh." Phiên Vân nói: " Có hai sự
lá»±a chá»n, má»™t là theo sắp xếp của ta, rá»i khá»i vÆ°Æ¡ng phủ Ä‘i cà ng xa cà ng tốt."
Uyên Linh nghe nói thì hoảng sợ, cho rằng nà ng ta ghen ghét muốn Ä‘uổi mình mà nóng vá»™i: " Là m sao có thể nhÆ° váºy, đây là ý muốn của vÆ°Æ¡ng
phi. Cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chỉ là má»™t tiểu thiếp có quyá»n Ä‘uổi ta Ä‘i sao?"
" Vẫn còn lá»±a chá»n thứ hai, ngÆ°Æ¡i có thể ở lại nÆ¡i nà y là m những gì
ngươi muốn. Thế nhưng ta không có gì đảm bảo ngà y tháng vỠsau của ngươi sẽ dễ sống đâu."
" Cô nói váºy là có ý gì?" Uyên Linh nhá» giá»ng: " LÆ°u NÆ°Æ¡ng đã nói... ta từ nay sẽ phải hầu hạ vÆ°Æ¡ng gia thay cho cô."
" Tùy ngÆ°Æ¡i váºy." Phiên Vân không muốn nhiá»u lá»i cùng vá»›i tiểu cô
nÆ°Æ¡ng ngây thÆ¡ vẫn chÆ°a hiểu chuyện nà y, y đứng lên chẳng nói chẳng rằng Ä‘i ra khá»i cá»a phòng.
Vẫn nhÆ° thÆ°á»ng ngà y sẽ có ngÆ°á»i theo phÃa sau y, nhÆ°ng lần nà y không
phải những gia nhân hay canh chừng từng bước trước kia, đổi lại là hai
ngÆ°á»i thần bà mặt bị áo choà ng phủ trên đầu che kÃn. Phiên Vân bÆ°á»›c ra
ngoà i khi trá»i vừa tối, y lên tiếng: " VÆ°Æ¡ng gia đâu?"
" Äà n cô nÆ°Æ¡ng xin cứ an tâm, vÆ°Æ¡ng gia nói sau khi là m và i việc sẽ quay lại tìm cô nÆ°Æ¡ng." Má»™t giá»ng nam tá» trầm ấm trả lá»i.
Phiên Vân tuy chÆ°a từng gặp nhÆ°ng đối vá»›i hai ngÆ°á»i ná» lại vô cùng
tin tưởng, y vì váºy không há»i thêm gì mà cứ Ä‘i thẳng đến Quỳnh TÆ° viện
của Vương Phi.
LÆ° ThÆ°Æ¡ng thấy ngÆ°á»i đã đến má»›i có ý muốn kiêu ngạo ra vẻ má»™t chút,
nhÆ°ng khi nhìn đến hai kẻ khả nghi Ä‘i phÃa sau còn có dẫn thêm má»™t trong hai a hoà n của TÆ° Duyệt Thâm thì gÆ°Æ¡ng mặt sắc lại thay đổi, cô lá»›n
tiếng: " Vương phi chỉ nói một mình ngươi đến, hai kẻ kia là ai, ngươi
Ä‘Æ°a bá»n chúng đến đây là m gì?"
" Äứng lại đó." Không ngá» Äà n Lục Nhi lại giống nhÆ° không nhìn thấy
mình mà đi lÆ°á»›t qua, LÆ° ThÆ°Æ¡ng nóng giáºn Ä‘ang muốn kéo ngÆ°á»i trở lại
không ngỠnhìn thấy a hoà n đang bị hai kẻ lạ khống chế, trên tay a hoà n
còn bÆ°ng má»™t khay gá»— để chén thuốc có mà u Ä‘en quái dị. Cô dÆ°á»ng nhÆ° nháºn ra gì đó không ổn: " Các... các ngÆ°Æ¡i muốn là m cái gì, Äà n Lục Nhi
ngươi đang muốn là m cái gì?"
" Không cần hoảng sợ." Phiên Vân đột nhiên ngừng lại, y lạnh lùng
nhìn Lư Thương nói: " Chỉ là muốn vương phi nếm thỠmột chút, mùi vị
muốn sống không được, muốn chết không xong."
" NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i muốn là m phản sao?" LÆ° ThÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên biết thuốc kia là gì, cô la lá»›n: " NgÆ°á»i đâu, ngÆ°á»i đâu mau đến đây... a!"
Nhìn thấy LÆ° ThÆ°Æ¡ng lắm miệng láºp tức bị vị đại nhân kia đánh ngất
Ä‘i, Phiên Vân nhìn hai ngÆ°á»i nà y bất ngá» xong lại có phần muốn khen
ngợi. Là m việc tá»± ý nhÆ°ng thÃch hợp lại mau lẹ nhÆ° váºy, thảo nà o vÆ°Æ¡ng
gia mới hai ngà y trước còn lo lắng nhất định bảo y phải đi trước, bây
giỠlại có thể an tâm chẳng mà ng đến y còn muốn trả thù riêng.
" Äà n cô nÆ°Æ¡ng, cần chúng ta và o trong cùng hay không?"
" Không cần." Phiên Vân lắc đầu, y lại nhìn a hoà n đang sợ hãi không dám hó hé kia nói: " Chỉ cần cô ta đi cùng là được rồi."
" Nhưng Vương gia đã có lệnh, nhất định phải giữ an toà n cho cô nương."
" An tâm đi, vương phi có là vương phi đi nữa cũng vẫn là nữ nhi. Căn bản không thể là m được gì ta." Phiên Vân nói xong đã quay đầu đi và o,
trong khi cả hai vị kia lại không hiểu đầu đuôi gì.
ChÃnh phòng Quỳnh TÆ° viện trang bà y lá»™ng lẫy xa hoa, má»—i má»™t nÆ¡i có
thể nhìn thấy Ä‘á»u treo rèm lụa hoa. HÆ°Æ¡ng thÆ¡m của lò đốt hÆ°Æ¡ng liệu đến khó hô hấp, Thệ Ngá»c vÆ°Æ¡ng phi ngồi trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng ở bà n trang Ä‘iểm, trên
bà n đầy những trang sức cầu kỳ, phấn son vô số. Nà ng chăm chút Ä‘uôi chân mà y tỉ mỉ, nghe tiếng Ä‘á»™ng chÆ°a nhìn lại đã lên tiếng: " ÄÆ°a cô ta đến
rồi sao?"
" Vương phi đang nói ta?"
Dù đã biết là do mình gá»i ngÆ°á»i đến, nhÆ°ng không nghÄ© LÆ° ThÆ°Æ¡ng dám
tá»± tiện chÆ°a có sá»± đồng ý của nà ng đã Ä‘Æ°a ngÆ°á»i và o đây. Thệ Ngá»c tức
giáºn quay đầu trách mắng: " Ta có nói cho phép ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a cô ta và o phòng sao?"
Thệ Ngá»c nét mặt ngừng lại, không há» nhìn thấy LÆ° ThÆ°Æ¡ng. Äứng đó chỉ có Äà n Lục Nhi và a đầu lạ mặt từ đâu ra. Nà ng cau mà y tức giáºn: " LÆ°
Thương đâu, ai cho phép các ngươi tự tiện và o đây?"
" Và o thì cÅ©ng đã và o rồi, ta nghÄ© hay là chúng ta nợ má»›i nợ cÅ© Ä‘á»u
tÃnh hết má»™t lần Ä‘i." Phiên Vân mỉm cÆ°á»i: " VÆ°Æ¡ng phi ngÆ°á»i thấy sao?"
" NgÆ°Æ¡i..." Äá»™t nhiên đối mặt vá»›i nữ nhân nà y khiến Thệ Ngá»c cảm thấy mình bị yếu thế không rõ rà ng. Má»—i lần gặp Äà n Lục Nhi cô ta Ä‘á»u run sợ dÆ°á»›i chân nà ng, bây giá» lại đầu lÆ°ng không cúi mà mỉm cÆ°á»i má»—i bÆ°á»›c
chân tiến vá» phÃa nà y. Lại nhìn tá»›i a hoà n Ä‘ang bÆ°ng má»™t khay gá»— phÃa
sau cô ta, nà ng linh cảm không tốt má»›i lên tiếng gá»i: " LÆ° ThÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i chết ở đâu..."
" Bốp!" má»™t tiếng lá»›n nghe tháºt rõ rà ng ngay bên tai, Thệ Ngá»c chống
tay trên bà n má»™t tay ôm lấy bên mặt, ánh mắt không dám tin nhìn nữ tá»
mang gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp luôn khiến mình ganh ghét từ khi nhìn thấy kia: " Äà n Lục Nhi... ngÆ°Æ¡i...!"
" Thệ Ngá»c vÆ°Æ¡ng phi." Phiên Vân xem bà n tay mình, y lại ở bà n trang
Ä‘iểm, trong số trang sức đủ loại lấy Ä‘i má»™t chiếc nhẫn ngá»c thạch mang
và o ngón tay: " Ta chÆ°a nói qua, ta không phải dạng ngÆ°á»i hiá»n là nh
thiện lÆ°Æ¡ng gì. HÆ¡n nữa, lại là ngÆ°á»i có thù chắc chắn sẽ báo."
" NgÆ°Æ¡i dám..." Hai mắt trợn lá»›n nhìn chằm chằm và o Äà n Lục Nhi, Thệ
Ngá»c còn nhá»› lúc cô ta quỳ gối trÆ°á»›c mặt nà ng, mặt bị đánh đến sÆ°ng lá»›n
cÅ©ng không dám phản kháng, chỉ qua và i tháng ngÆ°á»i hiện tại lại khác đến váºy.
" NgÆ°Æ¡i không biết cái gì là nhịn nhục nhất thá»i sao?" Giống nhÆ° biết Thệ Ngá»c suy nghÄ© Ä‘iá»u gì, Phiên Vân khinh thÆ°á»ng nói: " Nếu không biết nhịn, ta đã sá»›m bị hại chết dÆ°á»›i tay những nữ nhân kia. Nếu không thể
nhịn, ta cũng đã sớm bị ngươi loại bỠkhông phải sao?"