Tác giả:
Ngôn Phong lúc tỉnh lại không biết là thá»i gian nà o, hắn bên tai vẫn còn
nghe thấy tiếng mÆ°a rÆ¡i. Cổ há»ng khô nóng, đầu cÅ©ng cảm thấy choáng. Hắn cá» Ä‘á»™ng ngón tay má»›i phát hiện tay mình Ä‘ang bị ngÆ°á»i khác nắm lấy.
Nhìn Äà n Lục Nhi đầu gục bên giÆ°á»ng mÆ¡ mà ng buồn ngủ nhÆ°ng vẫn cố mắt nhắm mắt mở, nà ng không có nháºn ra hắn tỉnh, tay vẫn cứ vừa xoay vừa
xoa ngón tay hắn. Ngôn Phong đảo mắt nhìn thấy cháºu nÆ°á»›c có khăn bên
trong, còn cả khăn ngay ngắn đặt trên trán mình.
Lại liếc mắt trở vỠtrên gương mặt Lục Nhi, trên gương mặt xinh đẹp
sÆ°ng Ä‘á» còn xuất hiện thêm vết thÆ°Æ¡ng do bị cà o không thÃch hợp. Ngôn
Phong trầm tư, trong lòng mỗi lúc một lạnh. Thấy nà ng mi mắt gắng gượng
đã muốn khép lại, hắn khẽ gá»i: " Lục Nhi."
" VÆ°Æ¡ng gia?" Phiên Vân Ä‘ang gáºt gù buồn ngủ, nghe thấy Ngôn Phong
gá»i liá»n giáºt mình tỉnh, y lo lắng nhìn hắn: " NgÆ°á»i Ä‘au đầu đúng không? Äại phu đã đến khám rồi, ngÆ°á»i bị lạnh quá lâu thêm sức khá»e vốn đã
không tốt má»›i phát sốt. Nghỉ ngÆ¡i uống thuốc sẽ nhanh khá»e thôi."
" Ùm." Ngôn Phong mỉm cÆ°á»i, giá»ng nói khô có chút khà n: " Lục nhi, ta khát, giúp ta lấy nÆ°á»›c Ä‘i."
" Äược, vÆ°Æ¡ng gia đợi má»™t lát." Phiên Vân đến bà n rót nÆ°á»›c mang lại,
định sẽ đưa đến miệng giúp hắn uống nhưng không nghĩ đến hắn lại không
chịu mở miệng: " Vương gia?"
" Lục Nhi, giúp ta ngồi dáºy Ä‘i." Ngôn Phong nói: " Ta tá»± mình uống."
" NhÆ°ng..."
" Không sao đâu." Không đợi Lục Nhi nói gì, hắn lên tiếng.
Phiên Vân kỳ lạ nhìn Ngôn Phong, nhưng hắn hình như rất nghiêm túc
nói. Y Ä‘Ã nh trÆ°á»›c đặt ly nÆ°á»›c lên ghế sau đó đỡ hắn dáºy, ngồi phÃa sau
để hắn tựa và o. Phiên Vân lúc nà y mới một tay cầm ly nước đặt và o tay
Ngôn Phong: " Từ từ thôi, đổ cũng không sao, ta sẽ lại rót ly khác cho
ngÆ°á»i."
Ngôn Phong không nói, hắn tiếp nháºn ly nÆ°á»›c Lục Nhi đặt và o tay mình. Tay run nhẹ khiến nÆ°á»›c trong ly có rÆ¡i ra ngoà i má»™t và i giá»t nhá», thế
nhưng Ngôn Phong vẫn có khả năng đưa đến miệng tự mình uống.
Phiên Vân lấy lại ly trên tay hắn, lại giúp Ngôn Phong nằm xuống.
Trước thay đi khăn trên trán Ngôn Phong sau đó chèn lại chăn cho hắn: "
VÆ°Æ¡ng gia có đói hay không, ta vừa rồi không có thá»i gian nấu nÆ°á»›ng cái
gì, ngÆ°á»i bệnh cÅ©ng chỉ nên ăn cháo thôi, cháo hôm nay nấu vẫn còn chút
Ãt, để ta..."
" Không cần đâu." Ngôn Phong nhìn Lục Nhi: " Ta không đói, rất buồn
ngủ. Lục nhi, nà ng cÅ©ng lên giÆ°á»ng ngủ Ä‘i. Vá»›i lại ta chỉ muốn ăn cháo
má»›i, sáng mai dáºy sá»›m nấu là được rồi."
" À... váºy được, vÆ°Æ¡ng gia ngủ sáng dáºy rồi nhất định đã nấu cháo chá» ngÆ°á»i ăn." Phiên Vân cÆ°á»i nói vá»›i hắn, y cởi già y lại trèo lên giÆ°á»ng
bò và o chỗ của mình ngủ.
Hai ngÆ°á»i từ hôm đó cÅ©ng không ai há»i chuyện gì xảy ra, cả Ngôn Phong và Phiên Vân Ä‘á»u biết đối phÆ°Æ¡ng phải chịu những gì. Cố gắng qua hết
những thá»i gian nà y, Phiên Vân chỉ có thể là m hết những gì có thể nhÆ°
trÆ°á»›c.
Chỉ có Ngôn Phong má»—i ngà y hôm nay Ä‘á»u phấn đấu hÆ¡n hôm qua, hắn
không những Ä‘á»u đặn táºp luyện cá» Ä‘á»™ng cánh tay còn lén khi Phiên Vân Ä‘i
khá»i mà táºp nhiá»u hÆ¡n nữa, không chỉ tay mà đôi chân cÅ©ng có triển biến
tốt.
Qua một tháng sau thấy chân của Ngôn Phong đã có khả năng tự cỠđộng, Phiên Vân vui mừng thấy rõ. Y mấy ngà y suy nghĩ vẽ ra được hình dáng
má»™t cây gáºy ba chân, hôm nà y muốn đến chá»— ngÅ© lão ông muốn nhá» thá» xem
có thể là m ra được hay không.
Lúc trở vá» thì nhìn thấy trên Ä‘Æ°á»ng có ngÆ°á»i bán bánh bá»™t chiên mùi
rất thÆ¡m, bất quá ngÆ°á»i mua đông nên phải chen chúc má»™t chút, chỉ là lúc mua được bánh rồi quay đầu lại chẳng thấy mấy vị đại ca hay theo sau
mình nữa: " NgÆ°á»i đâu rồi?"
Phiên Vân loay hoay má»™t hồi nhìn tá»›i lui mà vẫn không thấy há», sợ lại bị lạc mất còn có thể bị nghi ngá» y bá» trốn thì thế nà o. Phiên Vân nghÄ© váºy nên muốn nhanh chóng trở vá» phủ, chỉ là đi chÆ°a được bao nhiêu đã
bị má»™t chiếc xe ngá»±a chặn ngang Ä‘Æ°á»ng. Xe ngá»±a nà y y đã từng ngồi qua
nên không lạ có thể nháºn ra, y cÅ©ng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên biết chủ nhân của nó lÃ
ai luôn rồi.
Duáºt NghÄ©a từ trong xe ngá»±a Ä‘i xuống, hắn nhìn Phiên Vân mỉm cÆ°á»i: " Lục Nhi cô nÆ°Æ¡ng, trùng hợp lại gặp rồi."
" Trùng hợp tháºt sao?" Phiên Vân mang mạng che mặt nên không thể nhìn thấy y có phần cảnh giác: " Tam hoà ng tá» không phải là cố ý hay sao, là ta hiểu nhầm?"
" NgÆ°Æ¡i không hiểu nhầm." Phiên Vân đã gá»i hắn tam hoà ng tá» thì hai
ngÆ°á»i cÅ©ng không cần là m nhÆ° không biết nữa, Duáºt NghÄ©a vẫn giữ nụ cÆ°á»i
với y nói: " Phiên Vân không phải lần trước đối với ta còn tỠra biết
ơn, sao bây giỠlại như đang đứng trước hổ dữ? Lý nà o sau khi không cần
sá»± giúp đỡ nữa, ân tình kia cÅ©ng không cần phải tÃnh?"
Phiên Vân không phải muốn trở mặt, chẳng qua đây là tam hoà ng tá» lÃ
nhi tỠcủa hoà ng đế. Y đêm hôm đó vì lo lắng cho Ngôn Phong nên không
thể láºp tức nháºn ra, nhÆ°ng ngà y hôm sau suy nghÄ© lại ngÆ°á»i nghe đến tên
Lục Nhi lại có phản ứng đó, nên là ngÆ°á»i phải quen biết Lục Nhi, nhiá»u
khả năng chÃnh là tam hoà ng tá».
Hắn biết thân pháºn của y rồi cÅ©ng có thể vì Äan Lục Nhi mà tha cho y, nhÆ°ng nếu biết sức khá»e của vÆ°Æ¡ng gia Ä‘ang phục hồi rất tốt, chỉ sợ
vÆ°Æ¡ng gia gặp nguy hiểm: " Phiên Vân không quên ngÆ°á»i đã giúp đỡ, chỉ là thân pháºn ta lúc nà y bị ngÆ°á»i biết rồi, cảm thấy có chút hoảng sợ."
" NgÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i thân của Lục Nhi, ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không để chuyện nà y bị ngÆ°á»i ngoà i phát hiện, an tâm." Duáºt NghÄ©a nói.
" Äa tạ tam hoà ng tá»."
Hắn lại nói: " Lục Nhi hiện đang ở Khuynh Dương phủ của ta."
" Ở phụ của ngÆ°á»i?" Phiên Vân ngạc nhiên: " NhÆ°ng lại sao... tá»· ấy
không phải nên ở TỠAn huyện. Biết rõ chúng ta đang trong hoà n cảnh nà o
mà vẫn đến hoà ng thà nh?"
" Không phải ta." Thấy ánh mắt Phiên Vân nhìn mình có vẻ nghi ngá»,
Duáºt NghÄ©a lên tiếng giải thÃch: " Khi gặp ngÆ°Æ¡i sau hôm đó ta đã đến
thượng thÆ° phủ há»i qua Kim thiếu phu nhân, khi đó biết Äà n gia các ngÆ°Æ¡i có chuyện gì. NhÆ°ng ta vốn chÆ°a kịp đến Tá» An huyện thì nà ng ta đã xuất hiện ở hoà ng thà nh rồi, ta không có Ä‘Æ°a nà ng đến."
Phiên Vân trong lòng hoang mang, y không rõ phụ thân nghĩ gì lại để
Lục Nhi chạy đến hoà ng thà nh, nếu thân pháºn của há» bại lá»™ thì toà n gia
Ä‘á»u chịu chung số pháºn. Y chỉ cần thêm thá»i gian hÆ¡n hai tháng nữa thôi, má»™t khi vÆ°Æ¡ng gia ly khai được hoà ng thà nh cÅ©ng không cần thân pháºn giả nà y nữa.
" Ngươi không cần lo lắng, nà ng ta hiện đã được ta giữ lại trong phủ, sẽ không là m ra việc gì ngu ngốc."
Phiên Vân là m lạ nhìn tam hoà ng tá», hắn nói nhÆ° váºy là tháºt sá»± muốn
giúp y sao? CÅ©ng đúng, tam hoà ng tá» vì Lục Nhi bị gả là m thiếp cho vÆ°Æ¡ng gia mà không phục, liên tục đến vÆ°Æ¡ng phủ đòi ngÆ°á»i. Bây giá» biết không phải ngÆ°á»i mình yêu bị gả, còn có thể ngà y đêm bên nhau, hắn là m sao có thể để bị lá»™ chuyện. Y nghÄ© có chút an tâm, tạm thá»i có thể tin tưởng
hắn nói: " Lại phải nhỠđến tam hoà ng tá» giúp đỡ, Phiên Vân nhất định sẽ không quên. Vá» sau nếu ngÆ°á»i có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể là m liá»n
nhất định không từ chối."
" Chỉ là chuyện nhỠthôi, đêm hôm đó vương gia xảy ra chuyện gì sao, hình như bệnh rất nặng."
Phiên Vân nghe há»i thì lúng túng má»™t chút, sau đó láºp tức tìm ra lý
do nói: " Là ta không tốt, vương gia chỉ có thể nằm một chỗ cũng chẳng
thể nói. Ta lại vô tâm quên mất không cho ngÆ°á»i ăn uống gì mấy ngà y
liá»n."
" Sau đó vương gia tình trạng trở nên nguy rồi." Phiên Vân vừa nhìn
sắc mặt Duáºt NghÄ©a nói: " Tam hoà ng tá» cÅ©ng thấy ta lúc đó, là vì khi
vÆ°Æ¡ng phi biết được đã rất tức giáºn dạy ta má»™t bà i há»c. Ta vì quá sợ sẽ
bị phạt nặng nếu vương gia có là m sao, thế nên mới phải đêm khuya chạy
đi tìm đại phu."
" Ra là váºy." Duáºt NghÄ©a nói, trong lòng nghÄ© Thệ Ngá»c hôm đó trừng
phạt cÅ©ng không phải là vì Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng. Có thể là do hôm đó hắn đến
tìm Lục Nhi, cô ta lại cho rằng Phiên Vân là Lục Nhi nên kéo ra trút
giáºn thì đúng hÆ¡n.
Nhìn như tam hoà ng tỠchịu tin lý do nà y của y, Phiên Vân sợ mình lỡ
may là m lá»™ ra việc gì, giống nhÆ° vừa rồi Ä‘i đặt là m má»™t cây gáºy sẽ không xong. Y vá»™i nói: " Ta ra ngoà i đã lâu, mấy vị đại ca hay Ä‘i theo canh
chừng cÅ©ng không thấy đâu rồi. Sợ nếu còn không nhanh trở vá» thì lại là m vÆ°Æ¡ng phi tức giáºn, tam hoà ng tá» hẹn ngà y khác lại tạ lá»—i vá»›i ngÆ°Æ¡i."
" Khoan..." Phiên Vân vừa nói xong đã chạy mất, chẳng kịp cho hắn nói thêm cái gì. Duáºt NghÄ©a vì mạng che mặt kia là m cho hôm nay không thể
lại nhìn thấy dung mạo của y, cảm thấy đáng tiếc nói: " Không sao, sẽ
còn gặp lại thôi."
Phiên Vân vỠđến phủ thì mấy vị đại ca kia vẫn chưa trở lại, xem như
may mắn há» trở lại cÅ©ng biết là bị lạc thôi, không đến ná»—i sẽ nghi ngá» y bá» trốn. Y thÃch thú cầm theo gói bánh bá»™t chiên vẫn còn nóng trở vá»
phòng, chỉ vừa mở cá»a Ä‘i và o đã muốn giáºt mình thả rÆ¡i gói bánh.
Ngôn Phong ngồi trên giÆ°á»ng nhìn y, trên vai hắn còn Ä‘áºu má»™t con vẹt
mà u xanh vá»›i chiếc má» Ä‘á». Äiá»u đáng nói là nó vừa thấy Phiên Vân thì lại cứ liên tục kêu lên: " Phiên nhi vá» rồi, Phiên nhi vá» rồi."
" Phiên nhi?" Ngôn Phong nghiêm túc nhìn con vẹt trên vai mình há»i.