Tác giả:
" Qùy xuống cho ta."
Phiên Vân bị kéo đến má»™t lÆ° đình nhá», thÆ°á»ng được dùng để hóng mát
của vương phủ. Vừa đến trước mặt vương phi đã bị ép quỳ xuống, y trong
lòng sợ hãi vÆ°Æ¡ng phi có khi nà o phát hiện ra Ä‘iá»u gì, thế nhÆ°ng bên
ngoà i vẫn phải giữ bình tÄ©nh: " VÆ°Æ¡ng phi không biết gá»i Lục Nhi đến có
việc gì?"
" NgÆ°Æ¡i còn không biết ta vì cái gì mà mang ngÆ°Æ¡i lại đây?" Thệ Ngá»c nói.
Phiên Vân lÆ°ng cúi tháºt sâu: " Lục Nhi ngu dốt, xin vÆ°Æ¡ng phi chỉ dạy."
Thệ Ngá»c trầm mặt không trả lá»i, nà ng nhìn sang LÆ° ThÆ°Æ¡ng ra lệnh
nà ng nói. LÆ° ThÆ°Æ¡ng cao giá»ng: " NgÆ°Æ¡i còn giả vá» không biết mình là m ra cái gì, ngÆ°Æ¡i tá»± ý kéo vÆ°Æ¡ng gia cÆ¡ thể không tốt ra ngoà i chịu nắng
gió, bao nhiêu ngÆ°á»i nhìn thấy còn muốn chối."
" Việc đó?" Phiên Vân lúc nà y thở ra nhẹ nhõm, y còn sợ rằng việc hai vị kia đêm hôm và o phủ qua hết bao nhiêu ngà y mà vẫn còn bị lộ.
VÆ°Æ¡ng Phi Thệ Ngá»c nói: " CÆ°á»›i ngÆ°Æ¡i vá» là m thiếp cho vÆ°Æ¡ng gia, để
ngÆ°Æ¡i hầu hạ ngÆ°á»i là uất ức lắm sao? Còn dám khiến vÆ°Æ¡ng gia má»™t thân
tà n táºt lôi kéo ra khá»i phòng, ngÆ°Æ¡i nói có phải muốn hại chết ngÆ°á»i?"
" Lục Nhi không có, xin vương phi là m chủ."
" Còn dám xin ta là m chủ cho ngÆ°Æ¡i?" Thệ Ngá»c lá»›n tiếng: " VÆ°Æ¡ng gia
phế nhân không có nghÄ©a má»™t tiểu thiếp hèn má»n nhÆ° ngÆ°Æ¡i được quyá»n
khinh thÆ°á»ng, vÆ°Æ¡ng gia sắp chết cÅ©ng không đến ngÆ°Æ¡i sỉ nhục."
Phiên Vân cúi đầu nên cũng không tránh nét khó xem trên gương mặt
mình, vÆ°Æ¡ng phi má»™t câu nói vÆ°Æ¡ng gia phế nhân, má»™t câu lại nói hắn lÃ
kẻ sắp chết. Äây là vừa có thể hả giáºn vÆ°Æ¡ng gia, vừa có lý do để bắt
tá»™i y sao?
" Ngươi nói bản thân có ý đồ gì? Muốn vương gia nhanh chóng mất mạng, sớm ngà y có thể Ỡbên cạnh tam hoà ng tỠta nói đúng chứ?"
Phiên Vân trợn hai mắt, vÆ°Æ¡ng phi đây là đang vì cái gì má»›i tức giáºn
tìm chá»— xả váºy? Y hÆ¡i ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ tức giáºn Ä‘á» mặt của vÆ°Æ¡ng
phi thì hiểu ra nguyên nhân chắc là vì tam hoà ng tá», nà ng ta tâm tÆ° cÅ©ng không nhá», đã là vÆ°Æ¡ng phi còn tÆ¡ tưởng tá»›i tam hoà ng tá» sao?
" Lục Nhi chỉ là muốn để vương gia ra ngoà i hóng chút gió, ta cũng
không là m ra việc gì lá»›n. Äúng nhÆ° lá»i vÆ°Æ¡ng phi, ta luôn hầu hạ vÆ°Æ¡ng
gia, tự thấy mình không có là m gì..."
" Bốp" Một tiếng trên mặt Phiên Vân đã cảm thấy đau rát nhức nhối, y
choáng đến suýt nữa thì té ngã xuống ná»n gạch lạnh. Phiên Vân chỉ là đột nhiên đối vá»›i vÆ°Æ¡ng phi cảm thấy chán ghét má»›i cả gan nói, không ngá»
tạo cÆ¡ há»™i cho nà ng ta xả cÆ¡n giáºn. Vẫn chÆ°a lấy lại tinh thần đã nháºn
thêm một tát bên mặt còn lại.
" NgÆ°Æ¡i còn dám chối tá»™i... chỉ là má»™t nha đầu không thân pháºn cÅ©ng
dám trÆ°á»›c mặt ta nhiá»u lá»i?" Thệ Ngá»c lại giÆ¡ tay tát thêm má»™t cái, nà ng vì tam hoà ng tá» tức giáºn đã lâu bây giá» có Äà n Lục Nhi trút giáºn cÅ©ng
không muốn nhân từ. Lại dùng hết sức đánh thêm một lần nữa.
Phiên Vân ăn đến cái tát thứ năm thì không quỳ vững được nữa, ngã
xuống má»™t bên. Mặt y vừa nóng vừa Ä‘au, răng Ä‘áºp mạnh là m trong miệng bị
thương khiến có vết máu chảy ra khóe môi. Cả trên hai bỠmá cũng chảy
máu vì Thệ Ngá»c ra tay còn cố ý để móng tay cà o trên mặt y.
Mặt sÆ°ng Ä‘á» chảy máu, dung mạo xinh đẹp bị bị đánh đến nhÆ° váºy, đầu
óc cÅ©ng choáng váng. Phiên Vân váºy mà má»™t tiếng cÅ©ng không kêu, y lại
quỳ lại cho đúng mà cúi đầu nói: " Xin vÆ°Æ¡ng phi bá»›t giáºn, Ä‘á»u là Lục
Nhi không hiểu chuyện, ta vì không thể chịu đựng phải hầu hạ vương
gia... Lục Nhi xin vương phi thứ tội."
Lư Thương lúc nà y cũng còn không nỡ nhìn tiểu cô nương kia, tuy chỉ
năm bạc tai nhÆ°ng vÆ°Æ¡ng phi từ đầu đã muốn tìm chá»— trút giáºn, tay Ä‘eo
nhẫn ngá»c thạch cứng ngắt. Hưởng hết năm cái tát nà y mà vẫn có thể quỳ ở đó chịu tá»™i, đúng là không thể xem thÆ°á»ng.
" Xem nhÆ° ngÆ°Æ¡i vẫn còn biết nháºn lá»—i." Thệ Ngá»c hả được giáºn, nà ng
xoa xoa hai bà n tay mang nhẫn ngá»c thạch của mình, ở đầu móng tay còn có vết máu Ä‘á» lÆ°u lại mà mỉm cÆ°á»i: " Cho dù vÆ°Æ¡ng gia có phải chết, cÅ©ng
còn chÆ°a đến lượt ngÆ°Æ¡i ra tay. Hiểu chuyện thì an pháºn cho ta, nếu
không cho dù là tam hoà ng tỠcũng không cứu được ngươi."
Phiên Vân trách mình vừa rồi nhất thá»i lỡ lá»i, không phải vì chá»c
giáºn vÆ°Æ¡ng phi mà là vì là m lá»™ chuyện. Chỉ sợ vÆ°Æ¡ng phi biết được y chăm sóc tốt vÆ°Æ¡ng gia chứ không phải nhÆ° ý nà ng bá» mặc hắn, lại biết để
vÆ°Æ¡ng gia ra ngoà i là muốn tốt cho sức khá»e chứ không phải muốn hại hắn. Chỉ sợ nếu nà ng biết được, chắc chắn không cho y ở lại TÆ° Duyệt Thâm
viện chăm sóc Ngôn Phong nữa.
Rất may mấy cái tát nà y của vÆ°Æ¡ng phi giúp y kịp nháºn ra, Phiên Vân
lên tiếng, trong âm giá»ng còn có sá»± run rẩy: " VÆ°Æ¡ng Phi chỉ dạy rất
phải, Lục Nhi không dám có ý nghĩ sai trái nữa."
" Thức thá»i là tốt." Nghe ra Äà n Lục Nhi sợ hãi, vÆ°Æ¡ng phi trong lòng cà ng dá»… chịu. Nà ng đứng lên, trÆ°á»›c khi Ä‘i còn nói: " Tiếp tục quỳ ở đó
cho ta, không có sự cho phép không cho đứng lên."
" Lục Nhi hiểu rõ."
VÆ°Æ¡ng Phi là muốn xả cÆ¡n tức giáºn, có được lý do liá»n lôi ngÆ°á»i đến
đánh mà chẳng cần tranh luáºn gì nhiá»u, đánh xong dá»… chịu rồi thì Ä‘i mất. Phiên Vân quỳ ở trong lÆ° đình, mặt vừa Ä‘au vừa nóng rát nhÆ°ng cái y
quan tâm bây giỠkhông phải là mình bao lâu mới được tha, mà là vương
gia lúc trưa còn chưa có ăn cơm.
Không may là lúc sáng Phiên Vân chỉ nấu má»™t Ãt cháo hà nh vì vÆ°Æ¡ng gia muốn ăn, định là buổi trÆ°a sẽ là m lại mấy thứ khác. VÆ°Æ¡ng gia không có y thì lại phải ăn loại đồ ăn do hai a hoà n kia nấu, nói tháºt loại đồ ăn
đó y không thể ăn được thêm lần hai, váºy mà vÆ°Æ¡ng gia lại phải ăn những
ba năm.
Phiên Vân thà nh tháºt quỳ ở đó bị a hoà n gia nhân Ä‘i qua Ä‘i lại chỉ
trỠbà n tán, bản thân lại cứ nghĩ trở vỠnên nấu cho vương gia cái gì ăn để hắn đỡ khổ một chút. Ăn loại kia xong sợ hắn lại mất khẩu vị, mấy
ngà y lÆ°á»i ăn cÆ¡ thể lại tệ hÆ¡n. Qùy nhÆ° váºy quỳ cho đến mặt trá»i xuống
núi, gió mỗi lúc mạnh hơn rồi mưa lớn cũng không báo trước mà đổ xuống
như thác.
Phiên Vân tay xoa hai đầu gối tê cứng, y nhÃch và o trong má»™t chút để
tránh bị mÆ°a tạc trúng. Tuy váºy nhÆ°ng gió mÆ°a không ngừng, đôi khi còn
có tiếng sấm lá»›n là m y không khá»i giáºt mình run lên. Trá»i cÅ©ng đã bắt
đầu tối Ä‘en, Phiên Vân cho dù thế nà o cÅ©ng chỉ má»›i mÆ°á»i lăm tuổi Ä‘Æ°Æ¡ng
nhiên phải biết sợ.
Äến khi cả ngÆ°á»i Phiên Vân tê cứng rét lạnh má»›i thấy a hoà n LÆ° ThÆ°Æ¡ng kia đến, cô nhìn y lạnh nhạt nói: " VÆ°Æ¡ng Phi tâm địa nhân từ, thấy
ngÆ°Æ¡i chịu phạt cÅ©ng đủ rồi nên có mấy lá»i muốn ngÆ°Æ¡i nghe cho rõ."
" Phiá»n... vÆ°Æ¡ng phi dạy bảo." Phiên Vân nói, y chỉ mong nhanh được trở vá» tắm nÆ°á»›c nóng má»™t lần.
" NgÆ°Æ¡i không cần biết trÆ°á»›c kia có cùng tam hoà ng tá» Æ°á»›c hẹn cái gì, cÅ©ng nên hiểu chuyện má»™t chút, đừng cùng vÆ°Æ¡ng phi khiến tức giáºn.
Ngươi hiểu, vương phi ngà y sau cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt, khi
vÆ°Æ¡ng gia không còn cÅ©ng đồng ý cho ngÆ°Æ¡i có má»™t cái danh pháºn nhá» nhoi ở chá»— tam hoà ng tá»."
Phiên Vân nghe mấy lá»i nà y đúng là và o tai không lá»t, bà n tay xoa đầu gối siết lại: " à của vÆ°Æ¡ng phi, sau khi vÆ°Æ¡ng gia qua Ä‘á»i rồi... còn
có thể chấp nháºn cùng ta... lại cùng thân pháºn chÃnh thê tiếu thiếp thá»
thêm má»™t vị phu quân? Những lá»i nhÆ° váºy.."
" NgÆ°Æ¡i không phải cÅ©ng chỉ mong chá» ngà y đó thôi hay sao? Ta khuyên ngÆ°Æ¡i thất thá»i má»™t chút."
" Lục Nhi... đã hiểu." Phiên Vân nói nhưng răng cứ muốn cắn mạnh
không hé lá»i, vÆ°Æ¡ng gia vẫn còn sống đó nhÆ°ng vÆ°Æ¡ng phi từ sá»›m đã có
loại ý nghÄ© thế nà y. Nếu VÆ°Æ¡ng gia biết được, ngÆ°á»i có bao nhiêu thất
vá»ng và đau khổ đây?
Phiên Vân được cho phép mới khó khăn bước từng bước một trở vỠTư
Duyệt Thâm, chân vừa Ä‘au cả ngÆ°á»i vừa lạnh bị mÆ°a là m Æ°á»›t từ trên xuống
dÆ°á»›i. Trở vá» tưởng rằng sẽ thấy vÆ°Æ¡ng gia nằm trên giÆ°á»ng chá» mình là m
cÆ¡m cho, không ngá» vừa đến trong sân thì cả cả chân tê Ä‘au cÅ©ng váºt vã
chạy đến: " Vương gia?"
Trá»i mÆ°a tầm tã không ngá»›t, cả sân cÅ©ng bị nÆ°á»›c ngáºp lên váºy mà vÆ°Æ¡ng gia lại nằm sấp trên đất lạnh. Phiên Vân hoảng sợ đỡ hắn lên: " VÆ°Æ¡ng
gia ngÆ°á»i tại sao lại ở đây, vÆ°Æ¡ng gia?"
" Lục Nhi." Ngôn Phong nghe được tiếng của Äà n Lục Nhi thì mở mắt ra, hắn cháºm cầm lấy tay nà ng: " Không... sao chứ?"
" VÆ°Æ¡ng gia, ta không sao." Phiên Vân sợ đến lúng túng tay chân không biết là m sao, y nhìn xung quanh Ä‘á»u tối Ä‘en không có ai khác: " NgÆ°á»i
đâu, ngÆ°á»i đâu cả rồi?"
" Lục Nhi... mặt của ngươi..."
" Không sao, vÆ°Æ¡ng gia đừng lo, để ta cõng ngÆ°á»i và o trong." Phiên
Vân tay chân Ä‘á»u loạn, y giữ Ngôn Phong ngồi vững cÅ©ng dịch thân ngÆ°á»i
đến phÃa trÆ°á»›c hắn, kéo cánh tay hắn vác qua vai mình: " NgÆ°Æ¡i cố chịu
một lúc."
Phiên Vân bình thÆ°á»ng cõng Ngôn Phong ra và o cÅ©ng đủ nặng, bây giá»
chân và đầu gối Ä‘á»u Ä‘au, vừa cõng hắn Ä‘i được mấy bÆ°á»›c đã ngã nhà o ra
phÃa trÆ°á»›c. Hai ngÆ°á»i thê thảm bò trên sân ngáºp nÆ°á»›c dÆ°á»›i trá»i mÆ°a lá»›n,
cũng may Ngôn Phong nằm trên lưng y nên khi té cũng chỉ có Phiên Vân
chịu đau.
Lại vất vã đứng dáºy lê từng bÆ°á»›c và o phòng, bên trong cÅ©ng tối Ä‘en
nhÆ° má»±c. Phiên Vân đụng tá»›i đụng lui đồ váºt trong phòng mấy lần má»›i có
thể để ngÆ°á»i nằm lên giÆ°á»ng. Äến khi thắp được nến lên y láºp tức chạy
trở vỠnhìn Ngôn Phong.
Hắn y phục báºn chÃnh là lúc trÆ°a khi y Ä‘i, thế nhÆ°ng khủy tay, đầu
gối y phục Ä‘á»u rách còn có lá»™ ra má»™t Ãt mà u Ä‘á». Vừa rồi lúc bên ngoà i
không chú ý, nhưng vương gia từ chỗ hắn nằm hóng gió lúc trưa cách một
Ä‘oạn khá xa vá» phÃa cá»a.
Ngôn Phong chá» mãi vẫn không thấy Lục Nhi quay lại, đến lúc trá»i đổ
mưa to cũng vẫn nằm đó chịu ướt. Hắn trong lòng không thể nhịn được mới
lăn ngÆ°á»i ngã xuống đất, cho dù đôi chân không thể Ä‘i, dù tay hắn chỉ có má»™t chút sức lá»±c, thế nhÆ°ng cÅ©ng đủ kéo lê cÆ¡ thể Ä‘i tìm nà ng. Cho dù
biết bản thân bây giỠkhông thể là m được gì, nhưng hắn lại không thể chỉ ngồi im đó mà chỠđợi.
Cho dù tháºt nhanh muốn chạy đến bên nà ng nhÆ°ng chỉ có khả năng lếch
trên ná»n đất, tháºm chà chỉ được má»™t Ä‘oạn thì cÆ¡ thể vô dụng nà y không
còn chút sức nữa. Cứ nhÆ° váºy nằm trên sân ngáºp đầy nÆ°á»›c, hắn tá»± nghÄ© nếu nhÆ° Lục Nhi không quay lại, hắn có phải cÅ©ng nhÆ° váºy mãi mãi nằm ở chá»—
nà y. Cũng giống như khi nà ng chưa đến vương phủ, hắn vẫn sẽ là một phế
nhân chỉ có thể nằm một chỗ chỠchết?