Tác giả:
Ngôn Phong lúc trở vỠlại phòng thì hình như tâm trạng không vui, hắn trầm
mặt chẳng chịu nói lá»i nà o khiến Phiên Vân lại tá»± há»i mình là m gì để hắn giáºn rồi: " VÆ°Æ¡ng gia lại là m sao váºy?"
Ngôn Phong không nói, Phiên Vân tháºt ghét cái tÃnh cách nà y của hắn: " NgÆ°á»i má»—i lần không vui thì cứ im lặng, không chịu lên tiếng thì ta
biết được vương gia không hà i lòng chỗ nà o hay sao?"
" Äừng nói vá»›i ta nà ng không biết bá»n chúng nhìn nà ng vá»›i ánh mắt gì." Ngôn Phong Ä‘á»™t nhiên cả giáºn nói.
Phiên Vân ngẩn ngÆ°á»i ra, sau đó liá»n hiểu hắn giáºn cái gì. Y buồn
cÆ°á»i nói: " Có nhÆ° váºy thôi mà vÆ°Æ¡ng gia cÅ©ng để tâm? Chỉ là bá»n há» nhìn má»™t chút, cÅ©ng có phải là ăn thịt ta? Äâu có mất miếng thịt nà o."
" Không được." Ngôn Phong gắt giá»ng: " Cho dù là nhìn, nghÄ© tá»›i thôi Ä‘á»u không được."
Phiên Vân chẳng ngăn nổi mình hé môi cÆ°á»i, y xoa bóp cánh tay cho
hắn: " NgÆ°á»i vì chuyện nà y má»›i giáºn sao? VÆ°Æ¡ng gia có lúc nhìn ta cÅ©ng
có ánh mắt giống nhÆ° váºy, tại sao không thấy ngÆ°á»i có vẻ gì hối lá»—i Ä‘i,
còn giáºn ta?"
" Ta không giống." Chuyện xấu bị Äà n Lục Nhi phát hiện cÅ©ng không là m hắn xấu hổ, Ngôn Phong xem nhÆ° việc hiển nhiên nói: " Nà ng là thê tá»
của ta, ta đương nhiên có thể."
Phiên Vân nghe hắn nói thì nụ cÆ°á»i trên môi chợt tắt, y chỉ là muốn
nói đùa vá»›i hắn. Không lý nà o vÆ°Æ¡ng gia tháºt sá»± xem y là thê tá» rồi?
" Lục Nhi." Ngôn Phong lại nói: " Trước kia nà ng ở đâu, là tiểu thư nhà quan lại nhà nà o vừa được phong chức sao?"
Phiên Vân lắc đầu: " Không phải, ta là ... tam nhi nữ của Äà n tri
huyện Tá» An. Là vÆ°Æ¡ng phi Ä‘á»™t nhiên cho ngÆ°á»i đến nói muốn rÆ°á»›c ta và o
phủ, là m tiểu thiếp của vương gia."
" Thảo nà o... ta chÆ°a từng nghe đến. Nếu nà ng tháºt là tiểu thÆ° quan chức triá»u đình, chỉ sợ sá»›m vang danh, không đến ta."
Phiên Vân im lặng không trả lá»i, y cÅ©ng không thể nói cho hắn, danh
tiếng tiểu thÆ° Äà n gia tháºt sá»± có, y là nam còn là đứa con bà máºt nên
không có ngÆ°á»i biết tá»›i, còn Äan Lục Nhi tháºt sá»± thì chẳng qua Ä‘ang chá»
đợi mai mối từ phủ hoà ng tỠthôi.
" Gả cho ta, uất ức nà ng rồi."
Phiên Vân nhịp tim trong ngá»±c Ä‘á»™t nhiên Ä‘áºp mạnh, y vẫn táºp trung xoa bóp cánh tay Ngôn Phong, bây giá» ngÆ°á»›c lên nhìn hắn. Nghe hắn nói tháºt
cháºm: " Nếu má»™t ngà y, ta có thể trở lại nhÆ° trÆ°á»›c."
Ngôn Phong nghiêm túc nói: " Ta sẽ cho nà ng má»™t hôn lá»… lá»›n nhất, dùng kiệu lá»›n rÆ°á»›c nà ng vá». Khiến nà ng hạnh phúc hÆ¡n tất cả, cho thiên hạ
biết Äà n Lục Nhi, là thê tá» của ta."
Nghe đến cái tên "Äà n Lục Nhi" trong miệng Ngôn Phong, Phiên Vân
trong lòng Ä‘au nhói. NgÆ°á»i Ä‘ang hứa hẹn cho Äà n Lục Nhi má»™t thân pháºn,
danh nghÄ©a, cùng sá»± thừa nháºn lá»›n nhất. Nếu y tháºt sá»± là Äà n Lục Nhi,
trÆ°á»›c những lá»i chân tháºt của hắn, gÆ°Æ¡ng mặt anh tuấn của hắn, y chắc
chắn sẽ rất vui. Thế nhÆ°ng y lại không phải, không phải Äà n Lục Nhi,
tháºm chà không phải nữ nhân.
Nếu Ngôn Phong biết, y chắc chắn sẽ là m hắn thất vá»ng, khiến hắn tổn
thÆ°Æ¡ng vì bị lừa dối. Ban đầu Phiên Vân không nghÄ© nhiá»u nhÆ° váºy, chỉ
cho rằng vỠsau hắn biết thì hỠcó thể là bằng hữu, huynh đệ. Nhưng bây
giá» y sợ nói ra sá»± tháºt, sợ nói ra rồi sẽ khiến má»™t ngÆ°á»i có lòng kiêu
ngạo lá»›n nhÆ° hắn, có chấp nháºn được đã từng nói vá»›i má»™t nam nhân những
lá»i nà y?
Phiên Vân nói: " Ta không cần những thứ đó, cà ng không xứng với vương gia."
" Không xứng?" Nếu là ngÆ°á»i khác thì những lá»i nà y chẳng khác nà o
nhạo bán hắn, Ngôn Phong tìm lý do để nà ng phải nói bản thân không xứng
vá»›i hắn. Giá»ng ôn nhu há»i: " Cuá»™c sống trÆ°á»›c kia của nà ng ra sao?"
Ngôn Phong nháºn ra không đúng, Lục Nhi của hắn xinh đẹp đáng yêu nhÆ°
váºy, nên được phụ mẫu yêu thÆ°Æ¡ng. Tại sao bị ép gả cho hắn cÅ©ng không
chút phản kháng, tháºm chà hầu hạ hắn cÅ©ng không thiếu sót, nấu nÆ°á»›ng
giặt đồ việc Ä‘á»u do chÃnh tay nà ng là m.
Nghĩ thế nà o cũng chỉ nghĩ ra ngà y trước nà ng phải chịu thiệt thòi,
nếu không là m sao nghÄ© ra được phải lấy nam nhân tà n táºt nhÆ° hắn, còn
cho rằng bản thân không xứng: " Có phải phụ mẫu của nà ng không đối tốt?"
" Mẫu thân khi ta ba tuổi đã qua Ä‘á»i." Thấy Ngôn Phong quan tâm mình, Phiên Vân cÅ©ng không muốn lừa hắn việc gì nữa, thế nên không dá»±a theo
thân pháºn của Äà n Lục Nhi, mà nói vá»›i hắn vá» chÃnh mình: " Nà ng chỉ lÃ
được mua vá» Äà n gia là m a hoà n, vô tình bị cưỡng ép... má»›i có ta."
Ngôn Phong trầm mặt, nghe đến đó cÅ©ng hiểu rõ chuyện phÃa sau sẽ thế
nà o. Trước kia chắc chắn phải chịu khổ, gả cho hắn lại cà ng không oán
trách. Hắn trong lòng cà ng khẳng định, muốn cho nà ng tất cả má»i thứ tốt
nhất trên Ä‘á»i nà y.
- ----------------------------------------------------------
Äêm xuống Phiên Vân nhìn bên ngoà i cá»a, đúng là mấy vị gia nhân kia
Ä‘á»u Ä‘i khiêng ghế cho y rồi, ngÅ© lão ông nói chắc phải ná»a đêm má»›i xong
ghế, y cố ý bảo hỠđi sớm hơn để đợi mà .
Phiên Vân lén lút ra phÃa sau viện đến chá»— giếng nÆ°á»›c, quả nhiên hai
vị nam tỠđại ca hôm qua tháºt là trá»i vừa tối đã ở đây chá». Thấy y còn
không khá»i Ä‘á» phòng, nhìn tá»›i lui xem có bị mai phục hay không, Phiên
Vân cÆ°á»i vá»›i há»: " Là Văn Huấn tÆ°á»›ng quân, và Thẫm Ngụy tÆ°á»›ng quân đúng
chứ?"
" Cái gì?" Văn Huấn ngạc nhiên so với Thẫm Ngụy vẫn bình tĩnh như không: " Tại sao ngươi lại biết?"
" Ta biết, đương nhiên là do..."
" Vương gia nói cho cô nương, đúng chứ?" Thẫm Ngụy nói.
Văn Huân bây giá» lại nhìn Thẫm Ngụy: " Không thể, vÆ°Æ¡ng gia là ngÆ°á»i
cẩn tháºn thế nà o? Cho dù tháºt vì nghe a đầu nà y nói lại, ngÆ°á»i cÅ©ng
không dá»… dà ng tin tưởng, là m sao mang thân pháºn của chúng ta tùy tiện
nói cho ngÆ°á»i khác."
" ChÃnh bởi vì vÆ°Æ¡ng gia hà nh sá»± cẩn tháºn, không tùy tiện nói ra thân pháºn của chúng ta." Thẫm Ngụy nhìn Phiên Vân: " Thế nên đối vá»›i vị cô
nÆ°Æ¡ng nà y ngÆ°Æ¡i nên cẩn tháºn lá»i nói, đừng có a đầu nà y ná»."
" Váºy là ý gì? Cô ta thủ Ä‘oạn không Ä‘Æ¡n giản?"
Thẫm Ngụy lắc đầu, hắn hÆ°á»›ng Phiên Vân: " Là m phiá»n cô nÆ°Æ¡ng, chúng ta muốn gặp vÆ°Æ¡ng gia bây giá», sẽ không sao chứ?"
" Không sao, ngÆ°á»i canh giữ ở TÆ° Duyệt Thâm chỉ có và i ngÆ°á»i Ä‘á»u đã
bị ta dụ Ä‘i khá»i. Còn hai a hoà n, bình thÆ°á»ng giá» nà y đã vá» phòng nghỉ
ngÆ¡i, chắc là không có vấn Ä‘á»." Phiên Vân bÆ°á»›c Ä‘i trÆ°á»›c rồi nói vá»›i há»: " Äi theo ta Ä‘i."
Văn Huân vẫn chưa tin tưởng tuyệt đối, hắn còn sợ bên kia sẽ có mai
phục nói: " Tin cô ta được sao? Chi bằng khống chế ngÆ°á»i trÆ°á»›c cho
chắc."
" VÆ°Æ¡ng gia nói thân pháºn chúng ta cho cô ấy, chÃnh là nhắc nhở ngÆ°Æ¡i cô ta không thể Ä‘á»™ng, ngÆ°Æ¡i lại còn muốn Ä‘á»™ng sao?" Thẫm Ngụy nói.
" Cô ta sao?"
Phiên Vân lo lắng đảo mắt tá»›i lui, sợ có ngÆ°á»i trông thấy nên là m gì
có tâm trạng nghe xem hai ngÆ°á»i kia nói gì. Äến khi đã Ä‘Æ°a được ngÆ°á»i
và o đến phòng rồi khép cá»a lại, y bây giá» má»›i an tâm.
" VÆ°Æ¡ng gia." Nhìn thấy Duáºt Ngôn Phong, Văn Huân là ngÆ°á»i đầu tiên kêu lên.
Ngôn Phong ngồi trên giÆ°á»ng không Ä‘á»™ng Ä‘áºy, nhìn hai thuá»™c hạ quỳ
xuống bên giÆ°á»ng mình, gÆ°Æ¡ng mặt lạnh uy nghiêm mà lần đầu tiên Phiên
Vân nhìn thấy. Hắn cÅ©ng từng tá» ra lạnh lùng vá»›i y, nhÆ°ng có thể tạo nên khà thế áp bách nhÆ° váºy lại là điá»u y không ngá» tá»›i.
Hắn lạnh giá»ng nói: " Äứng lên cả Ä‘i."
" VÆ°Æ¡ng gia, đúng tháºt là ngÆ°á»i." Văn Huân vừa vui mừng vừa lo lắng
nhìn vÆ°Æ¡ng gia: " Chúng ta nghe nói ngÆ°Æ¡i tà n phế rồi, còn không nháºn
được chút tin tức."
" Các ngươi từ lúc nà o đến hoà ng thà nh, có bị phát hiện hay không?" Ngôn Phong nói.
Thẫm Ngụy láºp tức trả lá»i: " Bà máºt nháºp thà nh, không có ai phát hiện."
" Là m rất tốt."
" Chúng ta từ khi không thể liên lạc với vương gia bị hoà ng đế lấy
tÃnh mạng ngÆ°á»i ra uy hiếp, chỉ Ä‘Ã nh chỠđợi. Thá»i gian ba năm luôn cho
ngÆ°á»i tìm hiểu thông tin của vÆ°Æ¡ng gia ở hoà ng thà nh." Thẫm Ngụy nói: "
Hai năm trÆ°á»›c nghe nói vÆ°Æ¡ng gia không thể nói nữa, sợ hãi bá»n chúng hại ngÆ°á»i, không ngá» là vÆ°Æ¡ng gia cố ý là m giả."
" Là tháºt." Ngôn Phong lên tiếng là m cả hai thuá»™c hạ ngạc nhiên, hắn
nhìn sang Äà n Lục Nhi Ä‘ang đứng im lặng ở cá»a để không là m phiá»n há»,
nói: " Lục Nhi, qua đây."
" Ta..." Phiên Vân ngáºp ngừng, bá»n há» bà n đại sá»±, Văn Huân kia lại cứ nhìn y vá»›i ánh mắt nghi ngá». Nếu qua đó tháºt sẽ khiến há» không thoải
mái.
" Không sao đâu." Ngôn Phong gắng gượng nâng tay phải lên không quá cao, run run hÆ°á»›ng bà n tay vá» phÃa Lục Nhi; " Qua đây."
Thấy Ngôn Phong nhÆ° váºy chịu Ä‘au, Phiên Vân không nỡ nên liá»n Ä‘i
nhanh qua nắm lấy cánh tay kia là m sức lá»±c và điểm tá»±a cho hắn: " Äã nói ngÆ°á»i vẫn chÆ°a thể dùng sức nhiá»u nhÆ° váºy, đừng khiến mình chịu Ä‘au. Cố gắng là tốt, nhÆ°ng cố gắng quá đôi khi lại hại đến mình."
" Äược, ta biết rồi." Ngôn Phong cÆ°á»i vá»›i nà ng.
Văn Huân và Thẫm Ngụy đối với vương gia ngạc nhiên hắn ôn nhu, nhưng
không có tâm trạng nghĩ đến hắn thay đổi ra sao, có thể thấy vương gia
đau lòng trước kia uy võ thần vũ biết bao, bây giỠmuốn nâng một cánh
tay cÅ©ng phải nhỠđến nữ tá» dìu đỡ. Tháºt là khiến thuá»™c hạ táºn trung
liá»u chết nhÆ° bá»n há» cảm thấy bản thân vô dụng.
" Ta có thể nói, cà ng có thể cá» Ä‘á»™ng được má»™t ngón tay Ä‘á»u là nhá» và o Lục Nhi." Hắn Lạnh giá»ng: " Các ngÆ°Æ¡i lại nhÆ° thế muốn gây thÆ°Æ¡ng tÃch
nà ng?"
Cả hai nam nhân vì câu nói mang ngữ khà đe dá»a của vÆ°Æ¡ng gia toát mồ
hôi, hắn chỉ vừa khiến há» thấy thÆ°Æ¡ng cảm đã láºp tức biến thà nh mãnh thú rồi, vÆ°Æ¡ng gia đúng là trong hoà n cảnh nà o thì uy lá»±c dá»a ngÆ°á»i cÅ©ng
không giảm.