Tác giả:
Äà n gia Tá» An huyện, Äà n Lục Nhi tam tiểu thÆ° vốn đã phải gả và o vÆ°Æ¡ng phủ
của Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng, bây giá» lại Ä‘ang khóc lóc vá»›i phụ thân: " Tại sao
lại không cho ta Ä‘i hoà ng thà nh, ta muốn gặp tam hoà ng tá»."
Äà n Thừa chỉ và o nữ nhi tức giáºn mắng: " NgÆ°Æ¡i có biết mình thân pháºn gì hay không mà đòi Ä‘i hoà ng thà nh tìm tam hoà ng tá», nếu để lá»™ ra việc
tráo ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i biết háºu quả thế nà o hay không?"
" Ta không quan tâm." Äà n Lục Nhi vò khăn tay, mắt nhòa lệ nói: " Äợi ta gặp được tam hoà ng tá» rồi ngÆ°á»i sẽ biết ta không có bị Ä‘Æ°a và o vÆ°Æ¡ng phủ, ngÆ°á»i chắc chắn sẽ bảo vệ ta."
" NgÆ°Æ¡i câm miệng cho ta." Äà n Thừa huyện lênh lá»›n tiếng: " Ta có nói không để ngÆ°Æ¡i gặp tam hoà ng tá» sao, Ãt nhất cÅ©ng phải đợi đại tá»· ngÆ°Æ¡i báo tin để ngÆ°á»i biết mà đến. NgÆ°Æ¡i thân nữ nhi chạy Ä‘i tìm nam nhân,
còn ra cái thể thống gì, tam hoà ng tỠcòn muốn ngươi sao?"
" Tại sao tam hoà ng tỠlại không muốn ta? Chà ng đã nói ta xinh đẹp
nhất, đáng yêu nhất, còn có thể nhìn ai khác ngoà i ta sao?" Lục Nhi ấm
ức nói: " Nếu cứ chỠđại tá»· nhÆ° váºy, biết khi nà o tam hoà ng tá» má»›i biết, má»›i tá»›i đón ta chứ."
" Ngươi... ngươi muốn là m ta tức chết?"
Äà n phu nhân thấy phu quân nóng giáºn quá Ä‘á»™, bà vá»™i giữ lấy tay hắn: " Lão gia, ngÆ°á»i bình tÄ©nh Ä‘i. Lục Nhi nó còn nhá» không hiểu chuyện, để
ta khuyên nó được không?"
" Hừ." Äà n Thừa nhìn thê tá» nói: " Nà ng xem mà dạy bảo lại nó Ä‘i, đừng là m ra cái loại việc gì khiến ngÆ°á»i khác khinh thÆ°á»ng."
" Ta biết, ta biết rồi." Nhìn phu quân phủi áo bá» ra ngoà i, Äà n phu
nhân lại nhìn nữ nhi lắc đầu xong Ä‘i tá»›i giÆ°á»ng ngồi bên cạnh nà ng nói: " Lục Nhi à , phụ thân của ngÆ°Æ¡i nói không có sai, đừng ngang bÆ°á»›ng nữa."
Äà n Lục Nhi lệ thà nh dòng, không dám tin nhìn Äà n phu nhân: " Mẫu
thân, sao ngay cả ngÆ°á»i cÅ©ng nói nhÆ° váºy. NgÆ°Æ¡i không phải muốn ta nhanh chóng xuất giá, thà nh thân vá»›i tam hoà ng tá» sao?"
" Ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là muốn." Äà n phu nhân nói: " NhÆ°ng tình hình bây
giá» rất không ổn, ngÆ°Æ¡i định dùng thân pháºn gì để được tam hoà ng tá» rÆ°á»›c vỠđây?"
" Ta..." Äà n Lục Nhi ngáºp ngừng không biết nói gì.
Äà n phu nhân thở dà i: " HÆ¡n nữa ngÆ°Æ¡i lại là thân nữ nhi, sao có thể
chủ Ä‘á»™ng Ä‘i tìm nam nhân. NgÆ°Æ¡i là m nhÆ° váºy sẽ khiến kẻ khác xem thÆ°á»ng, có khi còn là m tam hoà ng tá» mất hứng."
" Không thể nà o đâu, chà ng đã nói là yêu ta."
Äà n phu nhân chặn lá»i nhi nữ: " NgÆ°Æ¡i biết trong lòng nam nhân nghÄ©
gì sao? Hắn nói yêu ngươi được cũng có thể nói yêu một cô gái khác được, trong lòng hỠcó thể chưa biết bao nữ nhân chứ. Ngươi không nhìn thấy
phụ thân ngươi sao? Còn sinh ra một nhi tỠkia."
Äà n Lục Nhi láºp tức khẳng định: " Tam hoà ng tá» không giống nhÆ° phụ thân, ta tin chà ng."
" NgÆ°Æ¡i tháºt là ." Biết có nói thêm thì con gái mình cÅ©ng không chịu
nghe, Äà n phu nhân xoa xoa Ä‘iểm giữa hai chân mà y nói: " Thôi ta không
nói nổi ngÆ°Æ¡i, tạm thá»i an pháºn má»™t chút, đừng khiến phụ thân ngÆ°Æ¡i nổi
giáºn nữa."
" Mẫu thân." Lục Nhi ấm ức gá»i.
" Chịu khó ở yên trong phòng cho mẫu thân, sá»›m chá» tin tức của đại tá»· ngÆ°Æ¡i." Äà n phu nhân lần nà y cÅ©ng không chiá»u theo ý nà ng nữa, nói xong thì Ä‘i mất.
Äà n Lục Nhi tức giáºn vì không ai chịu hiểu nà ng, đáng lý bây giỠđã
quang minh chÃnh đại được là m phu nhân của hoà ng tá», bây giá» chỉ sợ tam
hoà ng tá» còn Ä‘ang cho rằng nà ng đã bị gả cho vÆ°Æ¡ng gia tà n táºt kia rồi.
Äá»u là do tên khốn kiếp Äà n Phiên Vân kia hại nà ng, khiến nà ng bây
giá» muốn gả cho tam hoà ng tá» cÅ©ng không biết lấy thân pháºn gì để gả.
Ngồi chỠđợi ở đây, nếu đại tỷ vẫn không có cách báo cho tam hoà ng
tá». Nếu hắn tuyệt vá»ng nà ng đã bị gả Ä‘i rồi cÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i khác, chỉ
nghÄ© đến đó lòng nà ng không thể nà o an tâm được: " Không thể cứ ngồi mãi ở đây chỠđợi, ta nhất định phải Ä‘i hoà ng thà nh tìm gặp tam hoà ng tá»,
không cần biết là dùng thân pháºn gì, chỉ cần gặp được ta chà ng sẽ lấy
lại công bằng cho ta."
- -----------------------------------------------------
" Lục Nhi."
Phiên Vân Ä‘ang ngủ thì bị là m phiá»n, y mở mắt cảm giác mình chỉ má»›i
ngủ má»™t chút thôi má»›i nói: " VÆ°Æ¡ng gia có chuyện gì váºy, không phải trá»i còn chÆ°a sáng sao?"
" Ta..." Ngôn Phong từ lần đầu tiên phát âm được, và i ngà y sau đã có
thể nói câu từ rõ rà ng nhÆ°ng lại ngắn gá»n, không thể nói nhiá»u má»™t lúc: " Muốn... tiểu..."
Nghe rõ Phiên Vân láºp tức tỉnh ngủ, y trèo qua khá»i ngÆ°á»i Ngôn Phong
để xuống giÆ°á»ng. Lấy má»™t cái cháºu đã chuẩn bị sẵn bên dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng ra rồi đỡ hắn dáºy, giúp Ngôn Phong kéo quần thấp xuống má»™t chút sau đó để
hắn tá»± cầm lấy mà tiểu ra cháºu.
Những việc thế nà y đã thà nh quen nên cả Ngôn Phong và Lục Nhi Ä‘á»u tá»±
nhiên như không có gì, không hiểu sao lúc kéo quần lại cho hắn lại thấy
nà ng lén cÆ°á»i. Ngôn Phong nhìn nà ng há»i: " Chuyện gì?"
" Không." Phiên Vân đúng là không tránh được mắt hắn, thà nh tháºt nói: " Chỉ là nhá»› lại lần đầu lúc ta giúp ngÆ°á»i cầm... vÆ°Æ¡ng gia ngÆ°á»i còn
không tà i nà o Ä‘i nổi, mặt cÅ©ng lúc xanh lúc Ä‘á», rất là ... tức cÆ°á»i."
" Nà ng..." Ngôn Phong gắt giá»ng, nhìn Lục Nhi không thể nhịn mà vừa
nói vừa cÆ°á»i chuyện của hắn lúc xấu hổ: " Nà ng còn... dám cÆ°á»i?"
" Không!" Phiên Vân xoay mặt Ä‘i, giá»ng vẫn còn đầy ý cÆ°á»i nói: " Không dám nữa."
" Nà ng... được lắm. Muốn cÆ°á»i..." Hắn tức giáºn nhÆ°ng cÅ©ng yêu thÆ°Æ¡ng Lục Nhi nhÆ° váºy, cuối cùng ngắn gá»n nói: " Cứ cÆ°á»i Ä‘i."
" Ha ha...!" Phiên Vân thấy hắn nhÆ° thế cà ng không nhịn được cÆ°á»i ra
tiếng, lúc nà y vị vÆ°Æ¡ng gia kia tháºt đã bị y là m tá»›i tức nghẹn, nằm
xuống đã nhắm mắt không thèm để ý mình. Y đà nh xuống nước với hắn: "
VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i giáºn rồi sao?"
Hắn không nói năng gì, y lại nắm lấy tay hắn kéo kéo: " Tháºt sá»± giáºn ta rồi?"
" Không có." Ngôn Phong đột nhiên nói, hai mắt vẫn nhắm.
Giá»ng Ä‘iệu rõ rà ng há»n dá»—i còn nói không, Phiên Vân tháºt muốn cÆ°á»i
nhÆ°ng sợ hắn lại khó chịu má»›i cố nhịn lại nói: " Ta Ä‘i thu dá»n chá»— nà y,
vÆ°Æ¡ng gia cứ ngủ Ä‘i không cần chá»."
Ngôn Phong không nói năng gì, Phiên Vân mới bưng châu kia ra ngoà i.
Äổ xong y mang cháºu đến bên giếng, định chá» sáng mai sẽ rá»a rồi xoay
ngÆ°á»i muốn trở lại và o phòng, không ngá» nÆ¡i nà y khuất góc tối lại có hai kẻ xuất hiện.
" Ùm..." Miệng vừa định kêu lên đã bị bịt lấy, ngÆ°á»i Ä‘ang khống chế
hai tay Phiên Vân phÃa sau có thể nháºn ra sức lá»±c rất lá»›n. Y chÆ°a hoà n
hồn thì lại bị ngÆ°á»i còn lại ká» lưỡi kiếm sắc bén lên cổ, bản thân không dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy nữa.
Phiên Vân trong lòng há»—n loạn, lo lắng vì bốn vị gia nhân ngoà i cá»a
kia vừa rồi có thể thấy mình ra ngoà i nghĩ ý tứ nên ngại đi theo, hiện
giá» y lại chẳng có cách nà o la lên báo. Hai kẻ nà y là ai, Ä‘á»™t nháºp vÆ°Æ¡ng phủ không lý nà o muốn gây hại tá»›i vÆ°Æ¡ng gia chứ?
" Không muốn chết thì đừng có là m chuyện ngu ngốc." Giá»ng nói trầm
thấp của nam nhân, hắn kiếm ká» bên cổ nữ tá» cho rằng là a hoà n vÆ°Æ¡ng phủ nói: " Khôn hồn thì nói cho chúng ta biết, nÆ¡i ở của Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng."
Hai mắt Phiên Vân trợn lên sợ hãi, mục Ä‘Ãch của chúng tháºt sá»± là vÆ°Æ¡ng gia. Là thù hay là bạn lại còn chÆ°a dám nói trÆ°á»›c.
- -----------------------------------------------------
" Bẩm hoà ng thượng, có tam hoà ng tỠcầu kiến."
Hoà ng đế tuổi gần tứ tuần, gÆ°Æ¡ng mắt đã xuất hiện nhiá»u nét nhăn giÃ
hÆ¡n tuổi. Hắn nằm trên giÆ°á»ng nhá» dà i dÆ°á»›i mái đình hoa viên, lÆ°á»i biến
nhắm má»™t mắt hé má»™t mắt nhìn thái giám Tứ Tùy: " Lại là việc của nữ nhân há» Äà n kia, bảo nó đêm đã khuya rồi nên vá» Ä‘i."
" Hoà ng thượng nhiá»u lần từ chối, tam hoà ng cá» lần nà y vô cùng kiên quyết nói, không gặp được hoà ng thượng thì sẽ không Ä‘i."
" Há»—n láo." Hoà ng đế tức giáºn quát má»™t tiếng.
Tứ Tùy bị dá»a sợ vá»™i nháºn lá»—i: " Nô tà i đáng chết, hoà ng thượng bá»›t giáºn."
Hoà ng đế Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải tức giáºn tiểu thái giám, hắn vẫn
không hạ há»a: " Tiểu tá» nà y có phải bình thÆ°á»ng trẫm quá nuông chiá»u,
chỉ vì má»™t cái nữ nhân dân dã cÅ©ng muốn tá»›i chá»— trẫm láºp uy."
" Tam hoà ng tá» nhất thá»i suy nghÄ© thiếu sót, hoà ng thượng chá»› nóng
giáºn là m hại thân thể." Tứ Tùy nói: " Nô tà i táºp tức Ä‘i khuyên tam hoà ng tá»."
" Không cần, nó muốn đợi cứ để nó đợi."
Hoà ng đế mắng xong lại muốn ngủ sâu, thế nhưng hắn yêu thương tam
hoà ng tỠđương nhiên quan tâm. Thấy hoà ng đế lòng không an, Tứ Tùy lên
tiếng: " Hoà ng thượng, nếu tam hoà ng tỠđã muốn nữ tá» nà y nhÆ° váºy, ngÆ°á»i chỉ cần hạ má»™t thánh chỉ là được rồi. Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia giỠđã ra nhÆ° váºy, nếu nà ng ta chịu không nổi mà nghÄ© quẫn, sợ là tam hoà ng tá»..."
" Haa!" Hoà ng đế thở dà i, hắn ngồi dáºy nhìn bên ngoà i hoa viên trá»i
đêm nói: " NgÆ°Æ¡i tưởng trẫm không muốn toại nguyện hắn sao? NhÆ°ng nữ tá»
nà y giỠđã và o vương phủ của hoà ng thúc."
Hoà ng đế lắc đầu: " Bên ngoà i ai cũng biết hoà ng thúc vì hộ giá bị
thÆ°Æ¡ng má»›i trở thà nh tà n táºt, vÆ°Æ¡ng phi của hắn vì phu quân cÆ°á»›i thêm
thiếp để hầu hạ hắn. Nếu bây giá» trẫm hạ lệnh đòi ngÆ°á»i cho NghÄ©a nhi,
ngÆ°Æ¡i nói sẽ không có lá»i đồn đại hay sao?"
" Hoà ng thượng." Thái giám Tứ Tùy thản nhiên nói: " Ba năm qua Nháºt
Minh vÆ°Æ¡ng phi trong phủ là m ra loại chuyện gì, còn bên ngoà i cÆ°á»i mấy
cái tiểu thiếp cho vương gia, chẳng ai có kết quả tốt."
Hoà ng đế nhướng mi mắt: " Ngươi có ý gì?"
" Ba năm vÆ°Æ¡ng gia hại không Ãt nữ tá» bá» mạng, nếu bây giá» có mang
má»™t ngÆ°á»i Ä‘Æ°a Ä‘i cÅ©ng chẳng có bao nhiêu ngÆ°á»i dị nghị." Tứ Tùy nói nhá»
hơn: " Nữ tỠnà y với tam hoà ng tỠcó tư tình từ trước, gả và o vương phủ
xem ra không Æ°ng thuáºn. Chỉ bằng lợi dụng cô ta, loại bá»?"
Hoà ng đế ngạc nhiên, trong đáy mắt phân vân: " Thế nhưng..."
" Hoà ng thượng sở dĩ còn giữ lại mạng sống cho vương gia để gây sức
ép cho Thảo TrÆ°á»ng quân, mối nguy hại nà y tuy có thể kiá»m hãm nhÆ°ng
không thể hoà n toà n nhổ bá»." Tứ Tùy nói: " Vừa hay cứ tạo ra mấy cái lý
do, nói vÆ°Æ¡ng gia âm khà quá nặng, hại chết nhiá»u tiểu thiếp. Äem đến
mấy cái tai tiếng không hay, thêm cả tình trạng sức khá»e của vÆ°Æ¡ng gia
truyá»n ra. Thảo TrÆ°á»ng quân kia sẽ không thể ngồi yên, chúng ta dá»±a và o
đó diệt gá»n má»™t lần."
Thấy hoà ng đế còn phân vân, Tứ Tùy nói tiếp: " Binh lực của hoà ng
thượng ba năm trÆ°á»›c chÆ°a có khả năng chống lại Thảo TrÆ°á»ng quân, binh
không có tướng tà i là m chủ. Nên đà nh phải là m ra cái mà n kịch kia khiến
vÆ°Æ¡ng gia thà nh phế nhân, ở hoà ng thà nh đóng vai trò con tin áp chế Thảo TrÆ°á»ng quân, bây giá» bá»n chúng vẫn nắm quyá»n Nam địa, nhân dân tách
biệt chỉ sợ không chủ động sẽ mất đi lợi thế."
Hoà ng đế lên tiếng: " Hiện tại hoà ng thúc vẫn ở trong tay trẫm, bá»n chúng chắc chắn không dám là m ra loại chuyện gì to lá»›n."
" Hoà ng thượng có nghÄ© thá»i gian của vÆ°Æ¡ng gia đã không còn nhiá»u nữa không?"
" Cái gì?" Hoà ng đế nhìn Tứ Tùy.
" Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia bây giá» nhá» và o vÆ°Æ¡ng phi sống không bằng chết, ngÆ°á»i không ra ngÆ°á»i, ma không ra ma. Chút hÆ¡i tà n của hắn sợ chẳng trụ được thêm hai năm, đến lúc mạng vÆ°Æ¡ng gia đã táºn, cà ng khiến Thảo
TrÆ°á»ng quân sinh háºn ý, không còn con tin muốn nổi loạn là không tránh
khá»i."
Hoà ng đế trầm mặt, Thảo TrÆ°á»ng quân chÃnh là cá» má»c ven Ä‘Æ°á»ng. NgÆ°á»i
nà o ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u là sức sống mãnh liệt cà ng không sợ chết, má»—i ngà y lại sinh dưỡng ra nhiá»u thêm ngÆ°á»i tà i. BỠđại má»™t tên lÃnh trong hang ngÅ©
ra cũng đã có thể ngang bằng với tướng chỉ huy của tướng lĩnh hoà ng
thà nh, lại thá» chết trung thà nh vá»›i Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia. Äây là ná»—i lo
rất lá»›n trong lòng hắn, chỉ có cách dùng Duáºt Ngôn Phong uy hiếp. Nếu
Ngôn Phong tháºt sá»± chết, tháºt khó nghÄ© háºu quả.
" Hoà ng thượng." Thái giám Tứ Tùy cúi ngÆ°á»i nói: " Nếu không thể quản được sống chết, chỉ bằng bây giá» láºt ra ván bà i, dùng mạng sống của
vÆ°Æ¡ng gia yêu cầu mÆ°á»i ba tÆ°á»›ng lÄ©nh dẫn đầu Thảo TrÆ°á»ng quân tá»± trói
nộp mình."