Tác giả:
" Ta giúp vÆ°Æ¡ng gia lau ngÆ°á»i sÆ¡ qua." Biết mình là m việc gì Ngôn Phong
cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘á» phòng, Phiên Vân giải thÃch xong liá»n kéo ống tay áo hắn lên cao, sau đó là ống quần. Äôi tay và chân gầy trÆ¡ xÆ°Æ¡ng nhìn vô cùng
đáng sợ, Phiên Vân lại tránh mình không khá»i thÆ°Æ¡ng xót.
Nữ nhân không dám nhìn thẳng và o mắt hắn, hà nh Ä‘á»™ng cá» chỉ không thẹn thùng, mặt tai không Ä‘á». Bắt đầu lau từ cánh tay hắn, Ngôn Phong dù
không còn chút cảm giác gì từ tay và ngá»±c trở xuống, hắn vẫn nháºn ra
được nà ng ta vô cùng cẩn tháºn để tránh gây ra Ä‘au Ä‘á»›n gì cho mình.
Khăn lau qua từng ngón tay lộ rõ đốt xương của hắn, xong Phiên Vân
ngước mặt hướng từ trên cổ vương gia cũng lau sơ qua, tẩy khăn một lần
lại tá»›i lau hai chân cho hắn. NghÄ© tạm thá»i cứ nhÆ° váºy, cÆ¡ thể vÆ°Æ¡ng gia bây giỠđừng nghÄ© đến di chuyển được má»™t chút. Y chỉ có thể lau ngÆ°á»i
cho hắn, chá» tốt hÆ¡n cÅ©ng có thể giúp hắn tắm rá»a.
Phiên Vân kéo lại quần áo vÆ°Æ¡ng gia ngay thẳng, dẹp Ä‘i cháºu khăn bên
giÆ°á»ng. Äến phiên y thì cÅ©ng không cần giải thÃch vá»›i hắn nữa, mang theo y phục a hoà n chuẩn bị và cháºu nÆ°á»›c còn lại ra phòng nhá» sau bình
phong. Cởi bỠhỷ phục cũng dùng khăn lau cơ thể mình, thay xong bộ y
phục mà u và ng nhạt Ä‘Æ¡n giản khác, tuy báºn đồ của nữ nhi có chút không
quen nhÆ°ng y cảm thấy tốt hÆ¡n há»· phục kia nhiá»u.
Trở lại ra ngoà i, vÆ°Æ¡ng gia Ä‘ang nhắm mắt biết y đến lại mở ra. Äã
quen hắn bất chợt dùng đôi mắt đáng sợ hÆ°á»›ng thẳng mình, Phiên Vân không quá sợ nữa. Äiá»u phiá»n toái bây giá» lại chÃnh là chá»— ngủ, y nhìn cái
giÆ°á»ng đến ba nam tá» lá»›n tÆ°á»›ng ngủ vẫn không vấn Ä‘á», đừng nói đến má»™t bá»™ xÆ°Æ¡ng khô vÆ°Æ¡ng gia và má»™t tiểu nam tỠốm yếu là y ngủ không vừa.
Thế nhưng tình huống nà y khiến Phiên Vân không biết nên là m thế nà o
cho phải, vương gia khó mà an tâm với y, nhưng Phiên Vân lại không muốn
chịu thiệt ngủ ngồi hay nằm đất. Y ngáºp ngừng há»i ý: " VÆ°Æ¡ng gia, ta có
thể ngủ trên giÆ°á»ng không?"
Sợ hắn sẽ lắc đầu không đồng ý, Phiên Vân vội nói tiếp: " Ta tướng
ngủ không xấu lắm đâu, chắc sẽ không vô tình đá hay đấm gì phải ngÆ°á»i."
Phiên Vân lo lắng đứng im chá» hắn, không biết suy nghÄ© gì chá» má»™t lúc thì không ngá» tá»›i lại gáºt đầu đồng ý. Xem nhÆ° hắn đã chịu thừa nháºn y
má»™t chút, quan trá»ng nhất là có chá»— ngủ ngon.
Phiên Vân được cho phép thì láºp tức cởi già y rồi lên giÆ°á»ng, tránh
không để ảnh hưởng đến vương gia, y trèo và o trong nằm rút và o góc.
TrÆ°á»›c khi ngủ còn không quên kéo chăn lên cao, đắp cẩn tháºn cho vÆ°Æ¡ng
gia.
Nữ nhân đơn giản chỉ vừa nằm xuống đã ngủ, khác với Ngôn Phong lúc
nà o cÅ©ng nhắm mắt nhÆ°ng thá»i gian hắn ngủ tháºt sá»± vô cùng Ãt. Tiếng thở
Ä‘á»u nhẹ nhà ng cách mình không xa, hắn liếc mắt nhìn chỉ có thể thấy được má»™t ná»a khuôn mặt y.
Ngôn phong bây giá» má»›i có thá»i gian ngắm nhìn kỹ tiểu thiếp má»›i và o
cá»a của mình, hắn trÆ°á»›c kia gặp qua không Ãt nữ tá». Hoà ng thà nh mỹ nhân
khuê các đệ nhất, đệ nhị Ä‘á»u gặp qua, thế nhÆ°ng chÆ°a từng nghÄ© đến còn
có ngÆ°á»i mang dung mạo kiá»u diá»…m đến mức nà y, không son phấn không Ä‘iểm
trang.
" Äà n Lục Nhi?" Thầm nghÄ© cái tên mà nà ng nói cho hắn biết, Ngôn
phong chÆ°a từng nghe đến đây là tiểu thÆ° nhà nà o, cÅ©ng có thể chỉ lÃ
thÆ°á»ng dân. NhÆ°ng cho dù chỉ là dân nữ bình thÆ°á»ng, chỉ cần có nhan sắc
nà y, đừng nói phải gả cho má»™t ngÆ°á»i tà n táºt nhÆ° hắn, bất cứ quý công tá»
nà o hay hoà ng đế, tin rằng Ä‘á»u muốn rÆ°á»›c vỠđể yêu thÆ°Æ¡ng chiá»u chuá»™ng.
Không khà tÄ©nh lặng trôi qua, đến sáng hôm sau thì Phiên Vân dáºy rất
sớm. Y nhìn bên cạnh vương gia đang ngủ, trông vẫn là gương mặt trắng
hốc hác không sá»± sống. Nhẹ nhà ng Ä‘i xuống giÆ°á»ng, y vén mái tóc dà i của
mình dùng dây buá»™c lại sau đó dá»n hai cháºu nÆ°á»›c và khăn đêm qua Ä‘i ra
ngoà i.
Gia nhân canh cá»a đêm qua bây giá» lại đổi thà nh bốn ngÆ°á»i khác, lại
một lần giống như cũ nhìn y không chớp mắt. Phiên Vân xem như biết lợi
thế của mình, y tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chà o há»i: " Các ngÆ°Æ¡i phải canh chừng ở đây,
vất vả rồi."
" Không..." Cả bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘á» mặt cúi đầu xuống, má»™t ngÆ°á»i nói: " Äây là việc của chúng ta."
" Tháºt ngại quá." Phiên Vân nói: " Ta biết mình không được phép Ä‘i
lung tung, nhưng vì từ hôm qua đến vẫn không có đủ củi đun để dùng nước
nóng."
Mấy gia nhân nghe hiểu, bá»n há» láºp tức xung phong nháºn việc: " Mấy
việc nhá» nà y cô nÆ°Æ¡ng không cần nhá»c công Ä‘i, chúng ta má»™t ngÆ°á»i đến kho vác củi xách nÆ°á»›c nấu là được rồi."
" Váºy thì tốt qúa, ta rất biết Æ¡n."
Bá»n há» bối rối: " Ấy, không dám... chuyện nhá» nhÆ° váºy thôi."
" Ta là Äà n Lục Nhi vừa đến được gả và o vÆ°Æ¡ng phủ, từ nay vá» sau Ä‘á»u
phải là m phiá»n các vị nhiá»u rồi." Phiên Vân tá» ra dá»… gần nói.
Bốn nam nhân thấy Phiên Vân xinh đẹp đáng yêu lại hiểu chuyện, tâm
Ä‘á»u đã má»m nhÆ° nÆ°á»›c mà vui vẻ nói: " Cô nÆ°Æ¡ng có cần gì thì gá»i chúng ta má»™t tiếng là được rồi, chỉ cần trong khả năng chúng ta Ä‘á»u sẽ giúp."
Phiên Vân đạt được mục Ä‘Ãch lấy lòng bá»n há», sau có cần gì cÅ©ng dá»…
dà ng hÆ¡n. Nói thêm và i câu rồi Ä‘i đến háºu viên, sau đó có má»™t cái giếng. Phiên Vân tá»± múc nÆ°á»›c rá»a mặt, xong xuôi má»›i vòng lại đến phòng bếp xem xem.
Hai a hoà n vừa lúc mang đồ ăn chÆ°a nấu má»›i nháºn vá», thấy Phiên Vân đã Ä‘Æ°a lại cho y không nói má»™t câu Ä‘i mất. Dù sao cÅ©ng là y nói muốn tá»±
mình là m cÆ¡m, không có liên quan đến há», lại bá»›t Ä‘i phiá»n phức.
NÆ°á»›c nóng đã có ngÆ°á»i thay mình chuẩn bị, nấu nÆ°á»›ng thì lúc còn ở Äan gia y cÅ©ng toà n tá»± mình nấu tá»± mình ăn. Bây giá» biết có ngÆ°á»i còn Ä‘ang
đợi cÆ¡m của y nấu, Phiên Vân cà ng muốn là m tháºt tốt.
Rất nhanh đã là m xong ba món kho, luộc, xà o thêm một tô canh, cơm
cÅ©ng vừa chÃn. Vừa hay mấy gia nhân đã Ä‘un nÆ°á»›c xong đến há»i ý Phiên
Vân, y bảo hỠcứ để mình tự mang nước đổ và o bồn. Mấy nam nhân đương
nhiên không nỡ để y xách nặng, thế nhưng hỠcũng không dám tùy ý và o
trong phòng nên đà nh thôi.
Từ hôm qua không được tắm rá»a gì nên sau khi dá»n bà n ăn Ä‘i khiêng
nước, Phiên Vân quyết định phải tắm một phen. Y phục thì sớm hôm nay Lưu Nương có mang đến, nói là Vương phi vì y chuẩn bị và i bộ để thay đổi.
Ngâm mình trong nÆ°á»›c nóng má»›i cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u, Phiên Vân
bây giá» má»›i có thá»i gian suy nghÄ© vá» những gì mình toan tÃnh trÆ°á»›c đây.
Ban đầu y nghÄ© chỉ cần ở má»™t thá»i gian sau đó giả chết thoát ly, nhÆ°ng
nhìn thấy Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia nhÆ° váºy đáng thÆ°Æ¡ng. Nếu y cÅ©ng giống nhÆ°
mấy vị tiểu thÆ° trÆ°á»›c kia, sau má»™t thá»i gian mất mạng, bên ngoà i còn
không biết đồn thổi hắn ra loại ác nhân gì.
TrÆ°á»›c hết nhìn có thể nháºn ra vÆ°Æ¡ng phi không há» quan tâm gì đến
vương gia, cưới tiểu thiếp vỠnhà cho hắn chắc cũng chỉ là muốn tìm
ngÆ°á»i thay nà ng chịu tá»™i. Mà chẳng may mấy ngÆ°á»i cÆ°á»›i vá» Ä‘á»u tÃnh khÃ
tiểu thÆ°, nhìn hắn nhÆ° váºy không tá»± tá» chết má»›i là lạ.
Phiên Vân đang suy nghĩ thì bên ngoà i vang lên tiếng " Cộp cộp ". Y
không biết xảy ra chuyện gì nhưng vội và ng từ trong thùng nước tắm đi
ra, báºn lại y phục trong khi tiếng bên ngoà i bình phong kéo dà i không
dứt là m y luống cuống tay chân, lâu hÆ¡n bình thÆ°á»ng má»›i mặc xong đồ chạy ra.
" VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i dáºy..." Vừa nhìn tá»›i giÆ°á»ng Phiên Vân đã giáºt
mình, Ngôn Phong liên tục Ä‘áºp đầu mình và o cạnh giÆ°á»ng kêu ra tiếng, từ
trên đầu hắn đã chảy xuống trán một vết máu. Phiên Vân phát hoảng chạy
lại chắn tay ở cạnh giÆ°á»ng để hắn Ä‘áºp và o tay mình: " NgÆ°Æ¡i là m cái gì
váºy, mau ngừng lại."
Nhìn thấy Phiên Vân, Ngôn Phong nhìn y lại cúi đầu ngẩng đầu muốn nói gì đó, thế nhÆ°ng y không hiểu. Hắn bắt đầu trong cổ há»ng cố phát ra âm
thanh, nghe ra chỉ là tiếng hừ hừ không ai biết là gì.
" NgÆ°á»i là m bản thân bị thÆ°Æ¡ng rồi, vÆ°Æ¡ng gia đói bụng sao, hay khát
nÆ°á»›c?" Phiên Vân lo lắng không biết hắn muốn cái gì, y luôn miệng nói đủ thứ để xem có nói trúng để hắn gáºt đầu hay không: " NgÆ°Æ¡i Ä‘au hay ngứa ở đâu sao?"
Ngôn Phong dùng hết sức lá»±c muốn cá» Ä‘á»™ng nhÆ°ng tuyệt đối không có khả năng, chỉ duy nhất từ phần cổ trên đầu có thể theo hắn Ä‘iá»u khiển. Nam
nhân bỠcuộc cắn răng, hai mắt nhắm chặt không mở ra.
Phiên Vân còn đang lo sợ lau vết máu trên trán hắn, muốn tìm thêm
trên đầu hắn bị thÆ°Æ¡ng ở đâu. Lúc nà y nháºn ra khác lạ má»›i chú ý xuống
phÃa dÆ°á»›i, y phục nÆ¡i hạ thân vÆ°Æ¡ng gia bắt đầu thấm Æ°á»›t, tạo thà nh má»™t
vùng có mà u sẫm hơn từ từ lan xuống theo đôi chân gầy.
" Ra là ngÆ°á»i muốn Ä‘i tiểu sao?" Phiên Vân nói lại quên mất lỡ lá»i,
láºp tức hối háºn mình thốt ra. Hắn có lòng kiêu ngạo không khuất phục nhÆ° váºy, chỉ sợ lá»i nà y của y là m hắn tổn thÆ°Æ¡ng rồi.
Qủa nhiên nhìn tá»›i mặt vÆ°Æ¡ng gia, hắn hai mắt nhắm chặt, răng nhá»n
Ä‘á»™t nhiên cắn pháºp và o môi đến ứa máu. Phiên Vân hoảng sợ dùng ngón tay
cạy mở khá»›p hà m nhÆ° sắt đá kia: " NgÆ°á»i nhanh nhả ra, đừng tá»± hà nh hạ
mình nhÆ° váºy. VÆ°Æ¡ng gia, đây không phải lá»—i của ngÆ°á»i... ngÆ°á»i không cần phải cảm thấy xấu hổ."
Hắn vẫn không chịu buông tha cho đôi môi chÃnh mình, phiên Vân hết
cách liá»n nói sao cho tốt nhất để khuyên nhủ hắn: " VÆ°Æ¡ng gia là phu
quân của ta, ta là tiểu thiếp của ngÆ°á»i. Hầu hạ phu quân là lẽ Ä‘Æ°Æ¡ng
nhiên, cho dù là gì cũng chẳng đáng mất mặt."
" Lòng tự tôn của vương gia vẫn còn. Vương gia nghe Lục Nhi, nhả ra đi được không?"
" Vương gia, không có gì phải xấu hổ cả. Chúng ta là phu thê!"
Nghe những lá»i nói nà y của nà ng, lòng Ngôn Phong Ä‘au Ä‘á»›n đến tê dại.
Äôi mắt không mở ra nhÆ°ng những giá»t lệ lần đầu tiên và duy nhất
trong cuá»™c Ä‘á»i hắn chảy dà i rÆ¡i xuống gối. Răng không còn cắn chặt nữa
khiến những ngón tay má»m dá»… dà ng tách ra xem vết cắn trên môi hắn.
Ngôn Phong những năm qua chuyện thế nà y trải qua vô số, má»—i lần Ä‘á»u
do mấy gia nhân trong phủ giúp hắn thay y phục rồi thôi. Hắn cố xem như
mình vẫn còn niá»m kiêu hãnh của bản thân, không để chÃnh mình nghÄ© quẩn.
Thế nhÆ°ng hắn không muốn để Lục Nhi chỉ má»›i vá»›i hắn ngủ cùng giÆ°á»ng má»™t đêm, nhìn thấy hắn thảm hại đến mức nà y.
Chỉ thoáng qua hắn đã nghÄ© đến cái chết, Ä‘iá»u mà cho dù chịu Ä‘á»±ng
cuộc sống như thế nà y hết ba năm vẫn chưa nghĩ đến. Không ngỠnghe được
nà ng ta khuyên hắn, nói hai ngÆ°á»i bá»n há» chÃnh là phu thê... má»™t ngÆ°á»i
bại liệt không thể nói chuyện cùng một tiểu cô nương mới lớn xinh đẹp
tuyệt trần sao?
Phiên Vân biết Ngôn Phong trong lòng có bao nhiêu khổ, y còn không tá»± tin nói mình nếu trong hoà n cảnh của hắn có thể nà o cứng cá»i được má»™t
phần nhÆ° váºy hay không. Y dùng tay lau Ä‘i nÆ°á»›c mắt cho hắn: " Äừng suy
nghÄ© nhiá»u được chứ, vÆ°Æ¡ng gia tin ta. Ta không cÆ°á»i nhạo ngÆ°á»i, ta nháºn thức ngÆ°á»i."
Ngôn Phong không Ä‘á»™ng Ä‘áºy, Phiên Vân lại nói: " Má»™t ngÆ°á»i chỉ má»›i đến nhÆ° ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên vÆ°Æ¡ng gia khó mà tin được, nhÆ°ng ta sẽ cố gắng để
ngÆ°á»i an tâm vá» ta. Không cần khổ tâm, ta giúp vÆ°Æ¡ng gia lau cÆ¡ thể thay y phục, đó là bổn pháºn của ta."
Phiên Vân nghÄ© không dám gá»i ngÆ°á»i đến giúp khiến hắn cà ng thấy mình
đáng thương, nhưng y giúp hắn là m mấy việc tiếp theo thì vẫn nên khuyên
má»™t chút. Lần nà y vÆ°Æ¡ng gia không phản ứng dữ dá»™i nữa, cứ nằm nhÆ° váºy
lắng nghe y nói mà thôi.
An tâm hÆ¡n rồi không thể để hắn cứ nhÆ° váºy nằm lâu hÆ¡n, Phiên Vân bắt đầu việc nên là m. Y từ tủ đồ chá»n má»™t bá»™ y phục cho Ngôn Phong cùng má»™t tấm chăn và đệm khác trong tủ.
Xếp ba bốn cái ghế bằng lại vá»›i nhau sát bên giÆ°á»ng, trải chăn lên
trên tạo ra một chỗ nằm. Phiên Vân sức lực không đủ lớn như nam nhân
cùng tuổi, nhưng so với nữ nhi đương nhiên vẫn lớn hơn. Y cố gắng di
chuyển cơ thể như bộ xương của vương gia sang đó, nội tâm còn lo lắng
mình mạnh tay sẽ khiến hắn gãy lìa mất.
Vương gia không phản ứng, không phản đối, khiến Phiên Vân an tâm phần nà o. Y đi và o phòng nhỠxách mấy thùng nước mình vẫn chưa dùng đến mang ra, phần tiếp theo đương nhiên là cởi y phục vương gia để lau và thay.
Vì là nam nhân nên không thấy có gì phải ngại ngùng, đối với Ngôn Phong
lại cần đến lý do bá»n hỠđã là phu thê.
Khi Äà n Lục Nhi bắt đầu cởi y phục của hắn, Ngôn Phong có phản ứng
gÆ°Æ¡ng mặt nhăn lại má»™t chút. Sau đó tháºt sá»± dá»±a và o mối quan hệ giữa há»
nhÆ° nà ng ta nói, thê tá» chăm sóc phu quân thế nà y cÅ©ng không tÃnh là gì, chÃnh vì váºy trong lòng hắn lại buông xuống nhiá»u hÆ¡n.