Tác giả:
Äà n Phiên Vân ngồi bên trong phòng nghe được tiếng dây xÃch khóa cá»a bên
ngoà i, khó hiểu há» còn cho rằng y có thể chạy được Ä‘i đâu, vừa bắt vá»
phòng đã sợ để trốn thoát?
GÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, nÆ°á»›c da trắng hồng mịn mà ng cùng
đôi mắt trong sáng linh hoạt nhìn chằm chằm và o cá»a phòng đóng kÃn. Bá»
môi má»ng hồng hồng nhÆ° tô son nhẹ bị răng trắng cắn lấy, gÆ°Æ¡ng mặt được
soi sáng bằng má»™t ngá»n nến nhá» hiện ra sá»± Ä‘au buồn cùng thất vá»ng.
Äà n Phiên Vân không phải do Äà n phu nhân sinh ra, mà mẫu thân xấu số
của y lại chỉ là má»™t cái a hoà n được mua vá». Phiên Vân ra Ä‘á»i cÅ©ng chỉ
do phụ thân đối với với mẫu thân say rượu động tình, y ba tuổi mẫu thân
đã qua Ä‘á»i, ở tại Äà n gia thân cô thế cô.
Äà n Thừa vì cảm thấy mình có lá»—i, nên mặc dù không thân thiết cÅ©ng
không để Äà n Phiên Vân chịu khổ nhiá»u. Bất quá Äà n phu nhân và mấy cái
tá»· tá»· luôn ngứa mắt y, không cả ngà y la mắng cÅ©ng xem nhÆ° ngÆ°á»i hầu mÃ
sai bảo đủ Ä‘iá»u. Nhá» có Äà n Thừa quản chuyện nên cÅ©ng ngừng lại ở đó,
Phiên Vân không có bị hà nh hạ hay là m việc nặng nhá»c.
Má»—i ngà y bị mắng chá»i nhục mạ không tiếc lá»i, Phiên Vân đã sá»›m quen
xem nhÆ° mình câm Ä‘iếc không nghe không nói. Ãt nhiá»u vẫn có phụ thân lo
nghÄ©, âm thầm dạy y biết Ä‘á»c biết viết, còn bà máºt đồng ý y và o thÆ°
phòng xem sách. Thế nhÆ°ng cái Phiên Vân không ngá» chÃnh là , bản thân nhÆ° váºy lại bị chÃnh ngÆ°á»i phụ thân nà y mang Ä‘i gả thay.
Äà n Phiên Vân tuy trong lòng khó chịu cùng đầy thất vá»ng, thế nhÆ°ng y không là m gì nhÆ° la hét phản đối, cÅ©ng không cá»± tuyệt là m ra vẻ gì kiêu ngạo đòi Ä‘iá»u kiện. Äồ ăn mang và o đói cứ ăn, tối đến buồn ngủ liá»n Ä‘i
ngủ.
An pháºn qua hết hai ngà y đúng nhÆ° Phiên Vân Ä‘oán, sáng sá»›m ngà y thứ
ba Äà n Thừa đến gặp y. Äối diện vá»›i phụ thân, Phiên Vân không giống nhÆ°
bình thÆ°á»ng kÃnh trá»ng chà o hắn, y im lặng ngồi trên ghế, mặt không chút cảm xúc nhìn Äà n Thừa.
Äà n tri huyện vì hà nh Ä‘á»™ng lạnh lùng nà y của con trai, biết y vì việc mình là m mà có chút hổ thẹn. Hắn đối nhi tá» nói: " Phiên Vân, phụ thân
biết ngươi không vui, ta cũng chỉ là hết cách."
Phiên Vân không lên tiếng, Äà n Thừa lại nói: " Lục Nhi chỉ má»›i mÆ°á»i
lăm tuổi, lại bị bắt gả cho má»™t ngÆ°á»i tà n phế, ta không thể để nó Ä‘i và o chá»— chết."
Phiên Vân vẫn im lặng chợt mỉm cÆ°á»i, y nói: " Lục Nhi là con của ngÆ°á»i, ta lại không phải sao?"
" Ta..." Äà n Thừa lúng túng.
" Còn nữa, Lục Nhi và ta ngang tuổi, cùng là má»™t chá»— chết. Phụ thân ngÆ°á»i thà rằng mang ta ném và o đó thay vì là tá»· ấy?"
Äà n Thừa giải thÃch: " Không phải nhÆ° ngÆ°Æ¡i nghÄ©, phụ thân không phải so sánh ngÆ°Æ¡i vá»›i Lục Nhi mà để ngÆ°Æ¡i Ä‘i. Phiên Vân, Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng
gia là má»™t ngÆ°á»i tà n phế, nên ngÆ°Æ¡i chắc chắn không bị phát hiện, cùng
lắm ngÆ°Æ¡i ở hoà ng thà nh xem sau nà y khả năng có được tÆ°Æ¡ng lai hÆ¡n huyện Tá» An. Thế nhÆ°ng Lục Nhi là nữ, nếu bị gả cho má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy..."
" Vì sợ Lục Nhi gả Ä‘i thiệt thòi, phụ thân liá»n mang ta là nam nhân Ä‘i gả cho má»™t nam nhân khác?"
Há»i má»™t câu không thấy Äà n Thừa nói gì, Phiên Vân biết hắn đã thừa
nháºn nên không muốn truy cứu nữa. Dù sao ngay cả phụ thân ngÆ°á»i duy nhất có thể quan tâm được đến y cÅ©ng đã quyết, nếu y nhất định ở lại Äà n gia cÅ©ng chỉ khiến tất cả chán ghét: " Äược rồi, ta đồng ý vá»›i ngÆ°á»i, thay
Lục Nhi gả đi."
" Váºy thì tháºt tốt, Phiên Vân, ta biết ngÆ°Æ¡i..."
" Phụ thân không cần nói gì cả." Phiên Vân xa cách nói: " NhỠcó
ngÆ°á»i, ta mÆ°á»i mấy năm sống xem nhÆ° đã tốt, nay ta mang thân nam tá» thay nhi nữ của ngÆ°á»i gả Ä‘i, xem nhÆ° trả hết tình hết nghÄ©a, chúng ta cÅ©ng
không cần xem như phụ tỠnữa."
Äà n Thừa ngạc nhiên: " Phiên Vân, ngÆ°Æ¡i..."
" Ta nghe nói hôm nay VÆ°Æ¡ng phủ sẽ đón dâu?" Phiên Vân há»i.
Äà n Thừa tuy rằng muốn tức giáºn sau đó liá»n không giáºn được nữa, hắn
khó xá» nói: " Äà n gia ta thân pháºn thấp hèn lại chỉ là cái thiếp thất,
không thể so vá»›i các tiểu thÆ° hoà ng thà nh có tá»a kỵ nâng và o phủ."
Phiên Vân nghe đã hiểu, y kéo khóe môi cÆ°á»i xinh đẹp diá»…m lệ: " Ra là váºy, thảo nà o Lục Nhi sống chết cÅ©ng không thể gả, nhÆ° váºy đối vá»›i tá»·
ấy tháºt là đáng tiếc Ä‘i. Tá»· ấy không phải luôn cho rằng mình sẽ cà ng tốt hÆ¡n ai hết, được tam hoà ng tỠđể mắt đến sao?"
Äà n Thừa thở dà i, biết đứa con nà y cho dù sẽ khó tha thứ cho mình,
thế nhÆ°ng nếu y đã nói thì nhất định là m. Hắn nhanh cho ngÆ°á»i chuẩn bị
để kịp lúc ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng phủ đến, má»™t mặt cÅ©ng căn dặn Phiên Vân đừng
là m gì để ngÆ°á»i khác chú ý, nếu bị phát hiện thì toà n gia Ä‘á»u mất mạng.
Ba vị tiểu thÆ° Äà n gia đúng là xinh đẹp tuyệt trần khó ai sánh bằng,
thế nhÆ°ng những ngÆ°á»i đã biết Äan tri huyện có má»™t đứa con trai bà máºt,
nhìn thấy y chắc chắn Ä‘á»u nghÄ©. Nếu Äà n Phiên Vân là nữ nhi, sợ rằng khi đứng cùng má»™t chá»— thì ba vị tiểu thÆ° Ä‘á»u thua y má»™t phần.
Qủa tháºt chuyện hạ nhân luôn nghÄ© là tháºt, sau khi Phiên Vân báºn lên
hỷ phục đỠcủa tân nương, trang điểm lên gương mặt diễm lệ tuyệt mỹ đã
khiến há» không dám tin. Chỉ sợ nếu y quả tháºt là nữ nhi, gả cho má»™t
ngÆ°á»i tà n phế thì cho dù kẻ ná» là vÆ°Æ¡ng gia hay hoà ng tá» cÅ©ng khiến
ngÆ°á»i ngÆ°á»i cảm thấy hắn không xứng lấy ngÆ°á»i ta là m chÃnh thê, chứ đừng nói chỉ là má»™t cái tiểu thiếp.
Lúc LÆ°u NÆ°Æ¡ng nhÆ° lá»i đã nói ba ngà y đến đón ngÆ°á»i, bà nhìn Äà n Phiên Vân thân thể thon nhá» mặc há»· phục Ä‘á», mặt cÅ©ng đã dùng khăn mạng che
chỉ nhìn thấy đôi mắt linh hoạt trong sáng.
Qủa nhiên nhÆ° lá»i đồn, chỉ vừa nhìn thấy ngÆ°á»i và đôi mắt cÅ©ng biết
nà ng là má»™t vị cô nÆ°Æ¡ng xinh đẹp tuyệt trần. LÆ°u NÆ°Æ¡ng trong lòng nháºn
xét hà i lòng không Ãt, thế nhÆ°ng vá» sau còn không biết biểu hiện của
tiểu cô nương nà y sẽ như thế nà o.
Không khà Äà n gia nặng ná», là há»· sá»± nhÆ°ng không có má»™t ai vui vẻ.
Äúng lý cÅ©ng không có gì lạ nếu há» bất mãn chuyện nà y, thế nhÆ°ng má»—i
ngÆ°á»i chỉ là lo lắng nhìn Phiên Vân, sợ y lại là m ra loại chuyện gì là m
bại lộ tất cả.
" Äược rồi, nếu tân nÆ°Æ¡ng chuẩn bị xong thì không cần phải mất thá»i
gian nữa." LÆ°u NÆ°Æ¡ng nói vá»›i Phiên Vân: " Äà n tiểu thÆ°, ngÆ°Æ¡i có thể
cùng phụ mẫu nói lá»i từ biệt. Từ nay trở Ä‘i má»™t khi bÆ°á»›c và o vÆ°Æ¡ng phủ,
tiểu thÆ° sẽ trở thà nh ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng gia, khó có cÆ¡ há»™i trở vá» thăm
nhà ."
" Không cần đâu." Äà n Phiên Vân nói: " Sợ sẽ mất thá»i gian là m cháºm trá»… chuyện tốt, là m phiá»n LÆ°u đại nÆ°Æ¡ng chiếu cố."
" Váºy..." LÆ°u NÆ°Æ¡ng không nghÄ© đến Äà n tam tiểu thÆ° sẽ nói nhÆ° váºy,
xem nà ng nhìn mình chỠđợi má»›i chủ trÆ°Æ¡ng Ä‘i trÆ°á»›c: " Váºy chúng ta láºp
tức lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i."
Äà n Phiên Vân từ nay mang thân pháºn Äà n Lục Nhi bÆ°á»›c ra khá»i cá»a, y
không nói má»™t lá»i cÅ©ng không nhìn má»™t lần đến phụ mẫu phÃa sau bất an
nhìn mình. Ra đến bên ngoà i cổng, trước ánh mắt tán thưởng và thương
tiếc của nhiá»u ngÆ°á»i vây xem, Äà n Phiên Vân không há» mang theo bất cứ
thứ gì ngoà i má»™t bá»™ giá y và và i trâm cà i trên tóc, cứ nhÆ° váºy lên xe
ngựa ly khai TỠAn huyện.
Từ Tá» An huyện đến hoà ng thà nh phải Ä‘i má»™t Ä‘Æ°á»ng xa xôi, Phiên Vân
ngồi trên xe ngá»±a Ä‘i hết ná»a ngà y vẫn chẳng nói năng gì. Y Ä‘ang suy nghÄ© tÆ°Æ¡ng lai của y thế nà o, chÃnh mình không thể cứ nhÆ° váºy bá» mặc.
Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia kia là má»™t ngÆ°á»i tà n phế, vÆ°Æ¡ng phi muốn cÆ°á»›i
thiếp cho hắn chắc cÅ©ng chỉ là là m cho ngÆ°á»i khác xem mình là mẫu má»±c
thê tá». Mấy vị tiểu thÆ° trÆ°á»›c đây sợ rằng gả và o chỉ là không chịu nổi
tai tiếng, còn chẳng thể được phu quân âu yếm nhÆ° những gì nên phải, há»
chịu không được tìm chết cÅ©ng chẳng do bệnh truyá»n nhiá»…m gì.
Phiên Vân là nam nhân, cần gì quan tâm đến vÆ°Æ¡ng gia có phải ngÆ°á»i
tà n phế hay không, cÅ©ng đâu ngại mình bị tai tiếng cái gì. Nếu tháºt sá»±
đến vương phủ chỉ cần là m bình phong thay cho vương phi thì y chẳng
ngại, sống nhÆ° váºy xem ra cÅ©ng rất tốt không lo cái ăn cái mặc. Còn cái
khác ai muốn nói hay bà n tán thế nà o chẳng được, dù gì mấy lá»i lăng mạ
khinh thÆ°á»ng y sá»›m đã quen trở thà nh ngÆ°á»i câm Ä‘iếc rồi.
Còn không nữa, sau và i năm y trưởng thà nh hÆ¡n, có khả năng sống sót ở hoà ng thà nh rồi. Bản thân chỉ việc giả chết tá»±a nhÆ° chuyện Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ở VÆ°Æ¡ng phủ, sau đó ra ngoà i cÆ°á»›i vợ sinh con, đâu thể tệ hÆ¡n được ở cùng ngÆ°á»i phụ thân nhẫn tâm đẩy con trai mình Ä‘i gả cho má»™t nam nhân.
Phiên Vân trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Ä‘á»u là tìm Ä‘Æ°á»ng suy tÃnh cho mình vá» sau,
đến khi cảm thấy xe ngá»±a liên tục di chuyển liá»n mấy ngà y, trên Ä‘Æ°á»ng
cũng chỉ tìm đại một nhà trỠngủ qua đêm, lúc nà o đó đã đến hoà ng thà nh
cũng không hay biết.
Kinh thà nh náo nhiệt phồn hoa hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i Tá» An huyện, Phiêu Vân nghe tiếng ồn à o bên ngoà i nhÆ°ng chỉ được ngồi im trong xe ngá»±a,
ngay cả nhìn ra ngoà i từ cá»a sổ cÅ©ng không được. Cả ngÆ°á»i Ä‘i đón dâu thế nhÆ°ng tÃnh cả LÆ°u NÆ°Æ¡ng chỉ có mÆ°á»i ngÆ°á»i, LÆ°u NÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c khi vỠđến
đã cho ngÆ°á»i báo tin thế nên bảo tất cả cứ nhÆ° váºy hÆ°á»›ng Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng phủ.
Không có kèn trống rá»n vang, không có tục lệ cÆ°á»›i há»i. Äà n Phiên Vân
cứ nhÆ° váºy được Ä‘Æ°a đến vÆ°Æ¡ng phủ, chẳng ai hay biết Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia lại nạp thêm má»™t thiếp thất, mà ngÆ°á»i đó chÃnh là thê tá» bao nhiêu
ngÆ°á»i mong Æ°á»›c rÆ°á»›c vá» nhà , tam tiểu thÆ° Äà n gia.
Vốn dÄ© là vÆ°Æ¡ng gia lấy thiếp, Ãt nhiá»u cÅ©ng cần mặt mÅ©i, váºy mÃ
trÆ°á»›c cá»a chỉ treo lồng đèn Ä‘á» xem nhÆ° xong, không biết là há» tá»± là m bẽ
mặt mình hay là khinh thÆ°á»ng dân nữ nhÆ° thân pháºn của Äà n Lục Nhi mÃ
Phiên Vân đang mang.
Äà n Phiên Vân xuống ngá»±a, trÆ°á»›c khi và o thà nh đã được LÆ°u NÆ°Æ¡ng nhắc
nhở thay lại y phục há»· sắc Ä‘á», trang Ä‘iểm nhÆ° lúc ở Äan gia mang mạng
che mặt. ngoà i cá»a cao ngất oai hùng nhÆ°ng có mấy phần giá lạnh của Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng phủ, và i cái a hoà n đứng chỠở đó hÆ°á»›ng Phiên Vân hà nh lá»…
vội và ng qua loa.
LÆ°u NÆ°Æ¡ng xem nhÆ° đã có thân pháºn ở vÆ°Æ¡ng phủ, bà đi tá»›i nói vá»›i mấy
cung nữ: " Äây chÃnh là Äà n tam tiểu thÆ°, từ bây giá» sẽ và o cá»a vÆ°Æ¡ng
phủ thà nh ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng gia, cÅ©ng là chủ tá» của các ngÆ°Æ¡i, đã biết
chÆ°a?"
" Vâng Lưu đại nương."
LÆ°u NÆ°Æ¡ng gáºt đầu xong má»›i nói vá»›i Phiên Vân: " Äà n Lục Nhi, ngÆ°Æ¡i Ä‘i cùng vá»›i ta."
" Äược." Không lạ vì cách gá»i thẳng tên của LÆ°u NÆ°Æ¡ng, nói thì y và o
phủ đã là thiếp, không có danh pháºn vì váºy nói chủ tá» chẳng qua cho có
lệ chứ chẳng có ý nghĩa gì. Phiên Vân đi theo sau Lưu Nương, ngạc nhiên
vì vÆ°Æ¡ng phủ rá»™ng lá»›n nhÆ° váºy lại quá yên tÄ©nh, vắng lặng nhÆ° chốn không ngÆ°á»i.
Äến khi được Ä‘Æ°a đến má»™t đại viện lá»›n nhÆ°ng không khà lại quá mức u
lạnh, cá» cây Ä‘á»u không tÆ°Æ¡i tốt giống nÆ¡i khác tiêu Ä‘iá»u nhÆ° bá» hoang.
Phiên Vân còn không biết mình có phải bị đưa đến đây để cách ly hay
không, đúng lúc Lưu Nương lên tiếng; " Từ nay ngươi sẽ ở nơi nà y."
" LÆ°u đại nÆ°Æ¡ng, đây là nÆ¡i nà o?" Phiên Vân là m lạ há»i.
LÆ°u đại nÆ°Æ¡ng má»—i lần Ä‘á»u nghe câu há»i nhÆ° váºy sá»›m đã quen, bà cÅ©ng
chẳng hy vá»ng gì ở vị cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a hiểu chuyện Ä‘á»i nà y mà không giải
thÃch rõ rà ng, nói qua loa: " TÆ° Duyệt Thâm viện chÃnh là đại viện của
vương phủ, ngươi từ nay ở đây cho dù là thiếp của vương gia, nhưng cũng
chẳng phải cái gì chủ tỠnhư ngươi tưởng tượng đâu."
Việc nà y thì Phiên Vân sá»›m đã tá»± mình thừa nháºn, y nói: " Ta biết, ta chỉ muốn há»i."
" Không cần há»i nhiá»u quá, ngÆ°Æ¡i ở đây má»—i ngà y muốn ăn, muốn tắm chỉ cần nói vá»›i hai a hoà n ở tây phòng nhá» bên kia." LÆ°u NÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng mắt vá» phÃa mấy phòng gá»— nhỠở má»™t góc khuất, bà nói tiếp: " Những cái khác
Ä‘á»u tá»± mình là m lấy, an pháºn sống qua ngà y là tốt rồi."
" Ta hiểu rồi."
" Nhanh và o trong đi, việc nên là m thì là m nên nói thì nói, cái gì
không nên nói cũng đừng tùy tiện nói linh tinh. Nhớ rõ, vì sao vương phi lại rước ngươi vỠlà m thiếp cho vương gia." Lưu Nương nhấn mạnh câu
cuối rồi xoay ngÆ°á»i bá» Ä‘i, để lại Phiên Vân váºn há»· phục đỠđứng ở đó.
Phiên Vân chẳng hiểu nổi váºy tháºt ra mình ở đây là m gì, chÆ°a từng
nghÄ© ra tân nÆ°Æ¡ng và o cá»a vÆ°Æ¡ng phủ, vÆ°Æ¡ng gia cùng vÆ°Æ¡ng phi chÆ°a thể
gặp mặt đã bị xem thư vô hình. Liếc nhìn một vòng khắp nơi chỉ có một
hai a hoà n ra ra và o và o ở bên tây phòng kia, thêm bốn vị đại ca canh
chừng mắt không rá»i khá»i Phiên Vân, y tá»± biết mình chỉ có thể bÆ°á»›c và o
phòng rồi an pháºn mà thôi.
Äúng nhÆ° Phiên Vân nghÄ©, y vừa mở cá»a và o trong thì cánh cá»a lại tá»±
nhiên bị mấy vị nam tỠkia đóng rầm lại. Rõ rà ng tự do của y đã bị khống chế rồi, tâm vẫn còn chưa an thì lại một lần kéo lên lo lắng. Dù không
có bất cứ tiếng động nà o, thế nhưng Phiên Vân linh cảm được trong phòng
nà y, ngoà i y vẫn còn có kẻ khác.