Tác giả:
Phiên Vân hôm nay tháºt khó xá», y nói thế nà o thì vÆ°Æ¡ng gia cÅ©ng không chịu ăn cÆ¡m, chỉ trầm mặt ngồi đó. Phiên Vân cÅ©ng không biết nên khuyên thế
nà o, hắn chÃnh là vì y giúp hắn Ä‘i đại tiện mà thôi bản thân liá»n nhÆ°
váºy.
Äúng là mất mặt đó nhÆ°ng y không ngại hắn ngại cái gì, lần nà y không
muốn hạ mình nữa, Phiên Vân nói: " NgÆ°á»i trách ta nên không ăn cÆ¡m ta
nấu, do ta đút đúng không?"
Hắn không trả lá»i, Phiên Vân nói: " Äược rồi, váºy ta Ä‘i là được chứ gì?"
Ngôn Phong cÅ©ng chẳng có phản ứng, bao nhiêu lần y dá»a nạt nhÆ° váºy
nhÆ°ng cứ bá» ra ngoà i má»™t lúc lại trở và o mà cÆ°á»i nói. Mặc kệ ngÆ°á»i Ä‘i
mất hắn vẫn ngồi im đó.
Thá»i gian trôi qua khá lâu nhÆ°ng vẫn chẳng thấy ngÆ°á»i trở lại, bà n
cÆ¡m phÃa xa cÅ©ng đã nguá»™i cả. Qua má»™t buổi sáng đến trÆ°a thì hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, lo lắng xong lại suy nghÄ©. Äi rồi cÅ©ng tốt, không cần ở chá»— hắn chịu cá»±c nhá»c uất ức nữa.
Hắn ba năm sống Ä‘á»u là nhÆ° váºy, chỉ má»›i mấy ngà y cần gì để tâm đến
tiểu nha đầu má»›i lá»›n nà y. Cho dù hắn tháºt sá»± để tâm, nà ng ở bên hắn cÅ©ng chẳng có tÆ°Æ¡ng lai.
Nghe tiếng bÆ°á»›c chân, cho rằng Phiên Vân trở lại má»›i nhìn ra cá»a.
Ngôn Phong không ngá» lại nghe thấy tiếng của nữ nhân: " Sao lại không có ai canh chừng, Äà n Lục Nhi không có bên trong sao?"
" Lư Thương tỷ." Sau đó là tiếng của một trong hai nha hoà n ở tây
phòng: " Äà n cô nÆ°Æ¡ng nói có việc cần là m nên ra ngoà i rồi, cÅ©ng có mấy
gia nhân đi theo nên đâu có trốn được, tỷ đừng lo."
" Cô ta thì trốn được đi đâu, ta lo là lo cái khác."
" Có chuyện gì sao ạ?"
Tiếng LÆ° ThÆ°Æ¡ng nói: " Hôm nay tam hoà ng tỠđến vÆ°Æ¡ng phủ ta gây rối, nói vÆ°Æ¡ng gia chúng ta tranh nữ nhân vá»›i ngÆ°á»i. ChÃnh là cái nữ nhân
Äà n Lục Nhi kia, ai mà biết cô ta trÆ°á»›c kia còn có quan hệ nà y vá»›i cả
tam hoà ng tỠchứ."
" Trá»i ạ, đúng là chuyện lá»›n." A hoà n nói: " CÅ©ng phải, cô ấy xinh
đẹp đến thế cơ mà , là m sao có nam nhân nà o thoát được. Cả mấy huynh đệ
canh giữ TÆ° Duyệt Thâm viên nà y Ä‘á»u nghe lá»i cô ta, nói đông Ä‘i đông,
nói tây đi tây."
" Äừng có hóng mấy chuyện đó nữa, ta sợ rằng Äà n Lục Nhi ở bên ngoà i
gặp được tam hoà ng tá». Nếu nà ng ta được Ä‘Æ°a Ä‘i, tam hoà ng tá» lại sống
chết không nháºn lúc đó có miệng cÅ©ng không thể cải đâu. Nhanh Ä‘i tìm
ngÆ°á»i trở vá», còn đứng đó là m gì."
" Äược, ta Ä‘i tìm ngay."
Bên ngoà i lại trở nên im lặng, ngÆ°á»i trong phòng tâm cÅ©ng lạnh lẽo.
Hắn nhếch môi cÆ°á»i, hóa ra lại là ý trung nhân của Duáºt NghÄ©a. Äã váºy
còn phải chịu khổ ở đây hầu hạ hắn, sợ là sớm muốn gặp được tình lang
rồi có thể thoát thân.
Không trách nà ng không cần than oán hay khóc nháo, có ngÆ°á»i thầm
thÆ°Æ¡ng trá»™m nhá»› là hoà ng tá», cần gì sợ ngà y sau không có chá»— nÆ°Æ¡ng thân.
Ngôn Phong khó chịu nghÄ© ra những lá»i lẽ không tốt, hắn cÅ©ng biết Lục Nhi chăm sóc hắn nhÆ° váºy là m sao là loại ngÆ°á»i đó. Thế nhÆ°ng khi trong
lòng không vui lại chẳng thấy nà ng ta đâu, lòng thêm khó chịu bực tức là đương nhiên.
- -------------------------------------------------------
Phiên Vân mang mạng che mặt đi trên phố, nhìn xung quanh một hồi rồi
ngừng lại ở má»™t tá»u quán, y vui vẻ nói vá»›i hai gia nhân Ä‘ang vác ghế gá»—
lá»›n và má»™t cái thùng phÃa sau: " Hai ngÆ°á»i mang những thứ nà y vá» trÆ°á»›c,
ráp lại nhÆ° lúc vừa rồi thì tháºt tốt, chỉ cần hai ngÆ°á»i còn lại theo ta
là được rồi."
" Cô nÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a muốn vá» sao?" Má»™t ngÆ°á»i há»i.
Phiên Vân nói: " Ta muốn và o đây ăn chút gì đó, ngá»i mùi từ bên trong rất thÆ¡m. NhÆ°ng sợ vác theo mấy thứ đồ nà y không tiện, hai ngÆ°á»i mang
vá» trÆ°á»›c được không, ta sẽ cùng hai ngÆ°á»i há» vá» sau."
Mấy gia nhân đối vá»›i Phiên Vân thưởng thức, không nỡ từ chối y mà gáºt đầu. Phiên Vân Ä‘i và o tá»u lâu, hai gia nhân ở lại cÅ©ng chỉ theo việc mà là m canh chừng y, nên chỉ đứng bên ngoà i quan sát.
Phiên Vân nhìn quanh rồi ngừng lại ở má»™t bà n có nam tá» nhà n nhã báºn y phục mà u xanh nhạt ngồi má»™t mình, y tá»± nhiên Ä‘i lại đó cÆ°á»i gá»i má»™t
tiếng: " Nhã Thanh."
NgÆ°á»i ná» ngÆ°á»›c nhìn Phiên Vân, gÆ°Æ¡ng mặt không quá nổi báºt nhÆ°ng hà i
hòa nhã nhặn. Nhã Thanh nhăn mà y: " Dù đã biết trước, nhưng nhìn ngươi
trở thà nh tiểu cô nÆ°Æ¡ng thế nà y tháºt không quen."
" Ta là bất đắc dÄ©." Phiên Vân nói rồi ngồi xuống phÃa đối diện: " NgÆ°Æ¡i đến hoà ng thà nh từ khi nà o?"
" Hôm qua." Nhã Thanh nói: " Nháºn được thÆ° của ngÆ°Æ¡i đã láºp tức lên
Ä‘Æ°á»ng, Ä‘ang Ä‘au đầu không biết phải là m thế nà o Ä‘á»™t nháºp vÆ°Æ¡ng phủ, vừa
hay lại thấy ngÆ°Æ¡i Ä‘i lung tung trên Ä‘Æ°á»ng phố."
" Váºy nên để lại ám hiệu gá»i ta đến đây sao?" Phiên Vân vui vẻ nói.
Nhã Thanh trách mắng: " Ngươi tại sao đợi việc đã thà nh mới báo cho
ta, nếu sớm hơn ta đã cứu ngươi đi từ lâu rồi, cần gì đến cớ sự nà y."
" Xem như ta trả nợ ân nghĩa sinh thà nh và dưỡng dục cho phụ thân
đi." Phiên Vân không muốn nhắc đến việc khiến mình không vui, không còn
sá»›m nữa nên y Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á»: " NgÆ°Æ¡i nháºn được thÆ° chắc là hiểu
tình hình của ta rồi, việc ta muốn nhá», ngÆ°Æ¡i giúp được không?"
Nhã Thanh nhìn vẻ mặt thà nh khẩn của Phiên Vân, y cảm thấy nghiêm
trá»ng má»›i nói: " NgÆ°Æ¡i quan tâm đến phế nhân vÆ°Æ¡ng gia đó váºy, các ngÆ°Æ¡i chỉ vừa má»›i quen biết chÆ°a tá»›i mÆ°á»i ngà y không phải sao?"
" Không quan trá»ng quen sá»›m muá»™n, ta chÃnh là thấy hắn quá đáng
thÆ°Æ¡ng." Phiên Vân nói: " Ta không thể bá» mặt hắn nhÆ° váºy được, xin
ngươi cố gắng giúp ta lần nà y đi."
Nhã Thanh mà y cà ng nhăn lại: " Sau đó thì sao, ngươi định dùng thân
pháºn Äà n Lục Nhi mà sống ở vÆ°Æ¡ng phủ cả Ä‘á»i, nếu nhÆ° váºy giúp vÆ°Æ¡ng gia
phế nhân kia là nh lại không phải thân pháºn ngÆ°Æ¡i có nguy cÆ¡ bại lá»™?"
" NgÆ°Æ¡i nói váºy tức là có cách cứu đúng không?" Phiên Vân hiểu tÃnh
Nhã Thanh, nếu không thể cứu y cÅ©ng sẽ không nói nhÆ° váºy: " Ta Ä‘Æ°Æ¡ng
nhiên muốn cuá»™c sống an là nh không lo nghÄ©, nếu cả Ä‘á»i an ổn thì ở vÆ°Æ¡ng phủ hay Äà n gia cÅ©ng nhÆ° nhau. NhÆ°ng khi nhìn thấy Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia
nhÆ° váºy đúng là quá khổ sở rồi, ta cÅ©ng là má»™t nam nhi nên hiểu rõ hằn
phải chịu đựng những gì."
" Chuyện mà ngÆ°Æ¡i cầu ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ giúp, nhÆ°ng..." Nhã Thanh thở ra: " Mẫu thân ta tìm kiếm ngÆ°Æ¡i lâu nhÆ° váºy, muốn mang ngÆ°Æ¡i vỠở cùng nà ng ngÆ°á»i lại không chịu. Nhất định ăn khổ ở Äà n gia, bà đau lòng cỡ
nà o. Bây giỠnếu biết ngươi bị ép giả nữ nhi mà gả đi, chỉ sợ oán trách
ta không Ãt, không biết chăm non ngÆ°Æ¡i."
Phiên Vân bà y ra vẻ mặt hối lỗi: " Ta biết khiến bá mẫu lo lắng, cũng là m khó ngươi."
" Bá» Ä‘i, bá» Ä‘i. Ta thừa biết ngÆ°Æ¡i không muốn bị ép há»c y theo ta nên má»›i không muốn Ä‘i cùng, có biểu đệ nhÆ° ngÆ°Æ¡i đúng là phiá»n đủ chuyện."
Nhã Thanh nói: " Nhưng ngươi bây giỠmuốn giúp vương gia kia, tự mình
cũng nên hiểu biết một chút."
Phiên Vân gáºt đầu: " Ta biết rồi, váºy ngÆ°Æ¡i tháºt có thể trị."
" Ta không thể."
Mặt Phiên Vân mặt đầu chuyển sắc, y đây rõ rà ng là bị biểu ca trêu đùa: " Ngươi nghiêm túc giúp ta hay muốn kiếm chuyện với ta?"
" Ta chưa nói hết ngươi vội cái gì?" Nhã Thanh tự nhiên nói; " Ta đã
xem thÆ° ngÆ°Æ¡i kể rất chi tiết, theo ta nghÄ© cÆ¡ thể nà y của hắn... tháºt
ra không hỠkhó chữa trị."
" Không thể nà o." Phiên Vân nói: " NgÆ°Æ¡i cÅ©ng biết rồi, ta nói hắn chẳng khác nà o bá»™ xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i chỉ bá»c má»™t lá»›p da cả."
" Ngu ngốc, vương gia mà ngươi thấy bây giỠchẳng qua bị bỠmặc quá
lâu, tự sinh tự diệt, không ăn uống đầy đủ bị nhốt trong phòng nằm một
chá»—, hÃt không khà sống qua ngà y. Äừng nói bị thiếu dưỡng chất cho cÆ¡
thể, trở nên ốm yếu không sức sống, có chết rục xương cũng chẳng ai biết kia."
Phiên Vân mặt ngẩn ra: " NgÆ°Æ¡i nói hắn chẳng qua thiếu ăn uống vÃ
hoạt Ä‘á»™ng má»›i... NhÆ°ng hắn tà n phế ba năm, hoà ng đế má»i khắp các danh y
Ä‘á»u không có cách."
" Nói ngÆ°Æ¡i ngốc cÅ©ng chẳng sai." Nhã Thanh cầm tách trà lên uống má»™t há»›p, y nói tiếp: " Hoà ng đế nếu tháºt sá»± quan tâm cái vÆ°Æ¡ng gia kia, sẽ
tháºt sá»± trong ba năm để hắn bị đối xá» nhÆ° váºy sao, còn là trong chÃnh
thủ phủ của hắn?"
Phiên Vân lúc nà y má»›i ngợ ra, y từng nghÄ© hắn bị bá» mặc nhÆ° váºy là do VÆ°Æ¡ng Phi, nhÆ°ng không ngá» lại có cả hoà ng đế ngầm đồng ý. Y vốn đâu
phải đầu óc tháºt ngu si, đã hiểu má»™t liá»n biết mÆ°á»i, nghi ngá» nói: " Nếu váºy... việc cÆ¡ thể hắn không thể trị chữa... chỉ toà n là bịa đặt?"
" Hiểu ra thì tốt." Nhã Thanh ngắn gá»n nói.
Phiên Vân ngồi đó ngây ra hồi lâu, Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia là thúc thúc
của hoà ng đế, hắn vì bảo vệ hoà ng đế mới rơi xuống núi bị thương nghiêm
trá»ng. Không những chẳng nháºn được sá»± biết Æ¡n, còn bị đối xá» ra nhÆ° váºy.
" Nhã Thanh." Y nói: " Ngươi nói bệnh hắn dễ trị, nhưng ngươi không thể trị?"
" CÆ¡ thể của hắn suy nhược quá lâu, cần thá»i gian chăm sóc tốt phục
hồi. Äến khi cÆ¡ thể hoà n hảo má»›i tiến hà nh Ä‘iá»u trị táºt ở tay chân, ta
không có rảnh nhiá»u thá»i gian nhÆ° váºy chăm sóc hắn rồi má»›i trị."
" Äể ta." Phiên Vân dứt khoát nói: " Việc chăm sóc cho hắn ta có thể là m, sau đó liá»n nhá» ngÆ°Æ¡i."
Nhã Thanh nói; " NgÆ°Æ¡i tháºt sá»± muốn ở vÆ°Æ¡ng phủ sống cả Ä‘á»i, không Ä‘i theo ta?"
" Cái nà y cÅ©ng khó nói." Phiên Vân suy nghÄ© má»›i lên tiếng: " Ta ở đâu cÅ©ng tốt, có cái ăn cái mặc Ä‘á»u ổn. Tạm thá»i ta có thể là m Äà n Lục Nhi ở vÆ°Æ¡ng phủ thêm và i tháng má»™t năm không vấn Ä‘á», khi Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia
trị khá»i sợ là không thể giấu thân pháºn, lúc đó ta cÅ©ng chẳng thể vá» lại Äà n gia, Ä‘Ã nh phải tình nguyện theo ngÆ°Æ¡i và bá mẫu há»c y được không?"
" Nếu đã váºy cần gì chuốc thêm khổ, chi bằng ngay bây giá» theo ta Ä‘i..."
" Không được." Phiên Vân ngắt lá»i Nhã Thanh: " Nếu ta Ä‘i hắn sẽ giống nhÆ° trÆ°á»›c kia, ngà y tháng vá» sau chắc chắn sống không nổi. Ta đã nhìn
thấy hắn kiên cÆ°á»ng nhÆ° thế nà o cố gắng đến bây giá», ta không nhẫn tâm
nhìn má»™t nam tá» có ý chà quyết liệt nhÆ° váºy lại bá» Ä‘i má»™t Ä‘á»i."
Nhã Thanh nói: " Những ngÆ°á»i cần giúp nhiá»u vô số kể, há» cÅ©ng Ä‘á»u muốn sống nhÆ°ng sức không đủ. NgÆ°Æ¡i giúp hết được sao?"
" Äó là ta chÆ°a từng thấy, nhÆ°ng đã thấy qua đôi mắt vừa tuyệt vá»ng vừa kiên trì của hắn, ta không thể không giúp."
Nhã Thanh thở dà i: " Tháºt không hiểu nổi, ngÆ°Æ¡i rõ rà ng không thÃch
há»c y, nhÆ°ng tại sao lại cứ muốn mang cái dáng vẻ Ä‘á»™ thế cứu ngÆ°á»i nhÆ°
váºy."
Phiên Vân thà nh tháºt nói: " Nhã Thanh, Ä‘á»u phải trông cáºy và o ngÆ°Æ¡i. Giúp ta lần nà y, vá» sau ta liá»n gá»i ngÆ°Æ¡i biểu ca."
" Äây là ngÆ°Æ¡i nói." Nhã Thanh dứt khoát trả lá»i.