Tác giả:
Ngôn Phong từ lúc được y cõng lên đã bất tỉnh rồi, Phiên Vân giúp hắn thay
má»™t bá»™ y phục khác cÅ©ng cẩn tháºn không Ä‘á»™ng đến mấy chá»— trầy xÆ°á»›c ở chân và tay khủy tay hắn. Còn chÆ°a lo đến cho mình thì đã xoa tay chân lạnh
ngắt của hắn, xoa một hồi cũng đắp cho hắn hai cái chăn dà y rồi chạy đi
đun nước nóng.
Không ngỠđến lúc quay vá» phòng đã nháºn ra Ngôn Phong không đúng, hắn lúc Ä‘Æ°a từ bên ngoà i và o tay chân mặt Ä‘á»u lạnh ngắt, váºy mà bây giá» mặt lại Ä‘á» bừng cả hÆ¡i thở cÅ©ng nóng hÆ¡n.
Nháºn thấy không ổn, Phiên Vân lại chạy đến tây phòng gá»i lá»›n: " Các ngÆ°Æ¡i mau ra đây, vÆ°Æ¡ng gia bệnh rồi."
" Có nghe ta nói không, mau Ä‘i gá»i đại phu."
Phiên Vân cứ ở đó lớn tiếng khiến hai a hoà n muốn mặc kệ cũng không
được, há» Ä‘i ra khó chịu nói: " VÆ°Æ¡ng gia bệnh cô gá»i chúng ta là m gì?"
" Äại phu, nhanh giúp ta Ä‘i gá»i đại phu." Phiên Vân nóng vá»™i kéo tay a hoà n: " Ta còn phải nhìn vÆ°Æ¡ng gia, Ä‘i gá»i đại phu giúp ta."
" Buông ra Ä‘i." A hoà n kia khó chịu đẩy tay Phiên Vân ra: " VÆ°Æ¡ng gia bệnh thì liên quan gì đến bá»n ta, cô hại chúng ta hôm nay bị mắng vẫn
chưa thấy đủ sao?"
" Äúng váºy, trÆ°á»›c nay công việc của bá»n ta chỉ là lấy thức ăn rồi nấu cÆ¡m. Mấy thứ khác vÆ°Æ¡ng phi đã nói Ä‘á»u do tiểu thiếp của vÆ°Æ¡ng gia là m, cô tá»± mình nghÄ© cách Ä‘i, đừng có là m phiá»n chúng ta." Hai a hoà n thay
nhau nói xong thì trở và o phòng đóng cá»a lại.
Thấy cá»a đóng trÆ°á»›c mặt mình Phiên Vân tức giáºn nhÆ°ng lại không thể
là m gì, y chạy và o trong phòng, dùng tay sỠlên trán vương gia lại thấy
hắn nóng hơn vừa rồi. Không còn cách nà o khác, y nắm lấy bà n tay Ngôn
Phong nói: " VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°Æ¡i nằm nghỉ ngÆ¡i đừng cố di chuyển nhé. Ta Ä‘i má»i đại phu, láºp tức trở vá» ngay."
Ngôn Phong mÆ¡ mà ng có thể nghe hiểu Äà n Lục Nhi nói gì, thế nhÆ°ng hắn không muốn bà n tay kia buông ra cÅ©ng chẳng có sức mà giữ lại, nhìn thấy mỠảo thân ảnh nà ng Ä‘i khá»i xong thì hoà n toà n thiếp Ä‘i.
Phiên Vân chạy ra khá»i phủ cÅ©ng không có ngÆ°á»i ngăn cản, dù sao đối
với y mỗi khi ra và o phủ có chuyện gì, mấy vị huynh đệ gác cổng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
" Mở cá»a Ä‘i, mở cá»a... là m Æ¡n cứu ngÆ°á»i Ä‘i."
" Rầm rầm..." Phiên Vân chạy trên con Ä‘Æ°á»ng vắng bóng ngÆ°á»i giữa trá»i đêm mÆ°a, Ä‘áºp từng cánh cá»a có treo bản y quán cầu xin: " Äại phu là m Æ¡n mở cá»a Ä‘i, có ngÆ°á»i bị bệnh... mở cá»a Ä‘i."
Trá»i đã khuya nên hầu hết các nÆ¡i Ä‘á»u đã cá»a đóng kÃnh, các đại phu
ban đêm có bệnh nhân đến gá»i cá»a xin trị bệnh cÅ©ng không phải lạ. NhÆ°ng
vì đêm nay trá»i mÆ°a lá»›n, bá»n há» Ä‘á»u không muốn chữa bệnh gì thế nên Ä‘á»u
giả vá» nhÆ° không nghe thấy. Cứ nhÆ° váºy nằm trong chăn xem nhÆ° tiếng kêu
xin bên ngoà i là tiếng mưa lớn ồn à o.
Phiên Vân chạy hết con Ä‘Æ°á»ng nà y lại đến con Ä‘Æ°á»ng khác, may mắn nhìn thấy má»™t y quán mà ông chủ vẫn còn kéo cá»a gá»— chÆ°a kịp đóng hết, y vá»™i
và ng chạy lại đó dùng tay chặn trên thà nh cá»a: " Äại phu."
" Äây... cô nÆ°Æ¡ng nà y có việc gì sao?" Lão đại phu Ä‘á»™t nhiên bị má»™t
tiểu cô nÆ°Æ¡ng chặn lại không cho mình đóng cá»a, nhìn nà ng ta mặt vừa
sÆ°ng lại còn có vết thÆ°Æ¡ng, cả ngÆ°á»i lại Æ°á»›t từ trên xuống dÆ°á»›i má»›i há»i: " Cô nÆ°Æ¡ng muốn xem bệnh sao?"
" Äúng... không,." Phiên Vân gáºt đầu lại lắc đầu: " Là phu quân của
ta muốn xem bệnh, xin đại phu cùng ta đi... xem bệnh cho huynh ấy có
được không?"
" Cái nà y..." Äại phu nghÄ© mình vẫn chÆ°a kịp đóng cá»a, xem bệnh cho
cô nÆ°Æ¡ng nà y cÅ©ng không sao. NhÆ°ng lão nhìn trá»i mÆ°a lá»›n bên ngoà i không chịu dứt, cảm thấy có chút phiá»n nói: " Việc nà y chắc ta không thể
giúp, đêm đã khuya lắm rồi, cô nương hay là ngà y mai hãy quay lại đi
được không?"
Mắt thấy lão đại phu lại muốn bÆ°á»›c và o trong đóng cá»a lại, đã chạy
khắp nÆ¡i rồi, đây cÅ©ng có thể hy vá»ng và o vị đại phu nà y. Phiên Vân vá»™i
quỳ xuống: " Äại phu, ta cầu xin ngÆ°á»i, phu quân của ta không chỠđược
đến ngà y mai đâu. Huynh ấy thân thể mấy năm nà y đã không tốt, bây giá»
dầm mÆ°a mấy canh giá» mà đổ bệnh... ta cầu xin ngÆ°á»i."
" Cô... cô nÆ°Æ¡ng là m váºy... ta cÅ©ng không có cách đâu." Lão đại phu
muốn đỡ nà ng đứng lên: " Cô mau đứng lên đi, đừng là m khó ta."
" Äại phu, ngÆ°á»i cùng ta xem bệnh cho phu quân của ta Ä‘i, ân nghÄ©a
của đại phu ta cả Ä‘á»i không quên." Phiên Vân liên tục dáºp đầu xuống.
Lão đại phu tuy nhìn nà ng nhÆ° váºy trong lòng cÅ©ng má»m xuống phần nà o, nhÆ°ng bây giá» không những trá»i đã khuya mà mÆ°a cÅ©ng chẳng có dấu hiệu
sẽ ngừng lại.
Lão Ä‘ang phân vân không biết nên là m sao thì trên Ä‘Æ°á»ng má»™t cá»— xe
ngá»±a chạy ngang qua, đến trÆ°á»›c cá»a tiệm chá»— bá»n há» thì ngừng lại. NgÆ°á»i
đánh xe Ä‘á»™i má»™t chiếc mÅ© rÆ¡m rá»™ng nói: " Xảy ra chuyện gì váºy?"
" Äây... vị cô nÆ°Æ¡ng nà y cầu ta Ä‘i trị bệnh cho phu quân nà ng." Lão
đại phu cÅ©ng không biết lai lịch ngÆ°á»i đến là ai, nghe há»i cÅ©ng trả lá»i
cho qua.
Tên đánh xe lại nói: " Váºy tại sao còn không trị bệnh, để cô ta quỳ ở đó là m gì, ông không muốn cứu ngÆ°á»i sao?"
Lão đại phu khó xá» nói: " Ta không phải không muốn cứu ngÆ°á»i, nhÆ°ng
phu quân cô ấy không có ở đây. NgÆ°Æ¡i xem trá»i đã khuya đến nhÆ° váºy rồi,
cũng còn mưa lớn, bây giỠra ngoà i trị bệnh đến lúc vỠphải là khi nà o.
Ta tuổi cũng đã cao, là đại phu cũng không thoát được tuổi già ."
" Ta cầu xin đại phu." Không đợi cho tên đánh xe nói gì, Phiên Vân
lại bám lấy góc y phục lão đại phu mà cúi lạy: " Ta biết mình khiến đại
phu khó xá», nhÆ°ng ta cÅ©ng không còn cách nà o khác. Xin ngÆ°á»i theo ta xem bệnh, cứu lấy phu quân của ta Ä‘i."
" Ta... ta... cái nà y."
" Thất tá»." Bên trong cá»— xe lúc nà y có tiếng nam nhân phát ra.
Tên đánh xe ngá»±a nãy giá» vẫn ngồi im nghe gá»i thì láºp tức nhảy xuống, hắn Ä‘i lấy má»™t cái ô mở ra đợi ngÆ°á»i từ bên trong xe ra ngoà i Ä‘i xuống.
Chắc vì Ä‘á»™ng tÄ©nh của hai ngÆ°á»i nà y bất ngá» nên cả lão đại phu vÃ
Phiên Vân Ä‘á»u chú ý đến, nam tá» trên xe báºn y phục mà u xanh dÆ°Æ¡ng bên
ngoà i còn khoác má»™t lá»›p áo choà ng mà u nâu tÃm. GÆ°Æ¡ng mặt hắn cÅ©ng coi
tuấn tú, xem ra hắn là công tá» quý nhân thân pháºn cao quý.
Phiên Vân lại không có tâm tình thưởng thức phong thái của ngÆ°á»i đến, chỉ im lặng chỠđợi nhìn hắn, hy vá»ng hắn có thể thay mình nói và i lá»i. Chắc là nếu từ vị công tá» nà y nói, không biết chừng lão đại phu sẽ chịu đồng ý Ä‘i cùng vá»›i y để xem bệnh.
Nam tỠnhìn tiểu cô nương quỳ trên đất, gương mặt cho dù đang bị
thÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thể che giấu dung mạo xinh đẹp tá»±a thiên tiên kia. Äôi mắt nà ng nhìn hắn nhÆ° cầu mong sá»± giúp đỡ, trông vừa muốn khiến kẻ khác Ä‘au lòng, thÆ°Æ¡ng tiếc không thể không giúp.
Cởi Ä‘i lá»›p áo choà ng của mình, nam tá» khoác lên ngÆ°á»i tiểu cô nÆ°Æ¡ng
yếu Ä‘uối Ä‘ang lạnh run. Äỡ nà ng đứng lên, hắn nhìn vị đại phu nói: "
NgÆ°Æ¡i há»c y cứu ngÆ°á»i, nhÆ°ng có phải đã quên mất thế nà o là lÆ°Æ¡ng tâm
của một vị đại phu?"
" Ta..." Lão đại phu còn chưa biết nên nói thế nà o thì tên đánh ngựa
kia ghé và o tai hắn, sắc mặt của ông ta liá»n thay đổi muốn loạng choạng
thì được tên kia đỡ lấy.
Nam nhân công tá» lại nói: " Cứu ngÆ°á»i không thể cháºm trá»…, ngÆ°Æ¡i láºp tức lấy thứ cần lấy cùng ta Ä‘i."
" Vâng... ta... ta láºp tức Ä‘i chuẩn bị ngay."
Nhìn lão đại phu hấp tấp chạy và o trong, Phiên Vân còn không biết lá»i của ngÆ°á»i nà y sẽ hiệu quả nhÆ° váºy. Trong lòng vui mừng mà không kiá»m
nỗi nước mắt, đang muốn cảm tạ thì đã nghe hắn nói: " Cô nương đừng lo
lắng, đợi một lát dùng xe của ta đi."
" Việc nà y..." Phiên Vân bối rối, phát hiện từ lúc hắn đỡ mình đứng
lên thì tay trên vai y cÅ©ng không có bá» ra. Phiên Vân tránh qua má»™t chút má»›i nói: " Lục Nhi cảm tạ công tá», nếu không có công tá» giúp đỡ chỉ sợ
ta có quỳ ở đây thêm nữa cũng không thể là m được gì."
" Lục Nhi?" Nam nhân từ cảm giác hụt hẫng vì bị tránh đi, trên mặt
bây giỠlại chuyển thà nh có chút ngạc nhiên: " Tên của cô nương là Lục
Nhi?"
" Äúng váºy." Phiên Vân cảm thấy hắn có biểu hiện lạ, nhÆ°ng lúc nà y y
trong đầu Ä‘á»u Ä‘ang lo lắng cho Ngôn Phong, thế nên không có tâm tÆ° suy
nghÄ© đến thân pháºn giả nà y của mình vá»›i ngÆ°á»i kia có gì rắc rối.
Nam Nhân tuy rằng ngạc nhiên một lúc nhưng sau đó lại trở vỠbình
thÆ°á»ng, hắn ân cần há»i: " NgÆ°á»i bệnh là phu quân của cô sao, váºy còn
gương mặt của cô."
" Không có gì." Tay nam nhân đã không ý tứ muốn chạm đến trên mặt
rồi, Phiên Vân vì là nam nhân nên cũng không nghĩ đến việc là m nà y sai ở đâu. Y chỉ xoay đầu tránh đi thì vô tình cũng sượt qua ngón tay hắn
nói: " Chỉ là việc nhà mà thôi."
Nam nhân nhìn ngón tay mình, dùng ngón cái xoa xoa nhẹ má»™t chút rồi hạ tay xuống. Hắn há»i: " Là phu quân của cô nÆ°Æ¡ng là m sao?"
" Không phải." Phiên Vân vá»™i sá»a lá»i: " Phu quân của ta rất tốt, là m sao có thể..."
" Ra váºy." Hắn xem nhÆ° mất mát nói.
Lúc đại phu ra đến thì ba ngÆ°á»i lại chen trên má»™t cá»— xe, rất may lÃ
xe nà y đủ lá»›n nên ba ngÆ°á»i ngồi vẫn có thể giữ được khoảng trống. Phiên
Vân y phục Ä‘á»u Æ°á»›t nên cố ý ép và o má»™t góc sợ là m ảnh hưởng ngÆ°á»i khác,
vị công tỠkia lại cứ nhìn y mãi không chịu đổi hướng.
Phiên Vân bây giá» Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng nháºn ra hắn đối vá»›i mình hình nhÆ°
có nghi ngỠgì đó, thế nhưng vương gia đang bệnh cần đại phu chữa trị
cà ng sá»›m cà ng tốt, thế nên y cÅ©ng chẳng muốn lo đến thân pháºn mình bị lá»™ hay không lên xe đã bảo chạy thẳng đến Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng phủ.
Công tỠtừ lúc nghe tên " Lục Nhi " trong lòng đã cảm thấy kỳ quái,
đến khi nghe từ chÃnh miệng nhá» của nà ng nói đến vÆ°Æ¡ng phủ thì đã Ä‘oán
ra hết tám chÃn phần. Chẳng qua hắn không nói ra Ä‘iá»u gì, là m nhÆ° không
biết cứ nhÆ° váºy há»™ tống " Lục Nhi " vỠđến trÆ°á»›c cá»a.
ChỠkhi tiểu cô nương và đại phu cùng nhau và o phủ rồi tên đánh xe
lúc nà y má»›i lên tiếng, giá»ng nghi hoặc nói: " Tam hoà ng tá», vị cô nÆ°Æ¡ng
nà y thân pháºn ra sao, phu quân cô ta là ngÆ°á»i của Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng phủ
sao?"
" NgÆ°Æ¡i không cần biết nhiá»u là m gì, Ä‘i thôi." Duáºt NghÄ©a ra lệnh
xong lại suy nghÄ© không Ãt, hắn cho rằng ngà y mai phải đến phủ thượng
thÆ° má»™t chuyến. Há»i vị phu nhân Äà n HÆ°Æ¡ng của Kim Tá» Lân kia xem đây lÃ
chuyện như thế nà o.