Tác giả:
" Phiên nhi?"
Con vẹt lại kêu: " Phiên nhi, phiên nhi."
" Tiểu Thanh." Phiên Vân lo lắng cố ý gá»i để nó không nói ra cái gì
kỳ lạ, đây còn không phải con vẹt nhiá»u chuyện do y và Nhã Thanh cứu
được cuối cùng lại để bá mẫu nuôi hay sao, nó cÅ©ng há»c theo bá mẫu gá»i y Phiên nhi nên có chút rắc rối: " Lại đây nhanh lên, đừng có là m phiá»n
vÆ°Æ¡ng gia."
" Phiá»n quá, phiá»n quá." Tiểu Thanh kêu luôn miệng, thế nhÆ°ng nó vẫn
hiểu được Phiên Vân nói cái gì, vá»— cánh bay đến Ä‘áºu trên vai y bắt đầu
mổ mổ mấy sợi lông trên ngÆ°á»i.
" Lục Nhi." Ngôn Phong nhìn nà ng nói: " Äây là váºt nuôi của ngÆ°Æ¡i sao?"
Phiên Vân nhìn thấy một miếng vải nhỠđược buộc ở chân Tiểu Thanh, y
gở xuống vẫn chưa xem ngay mà đi lại để gói bánh lên bà n mới nói: " Tiểu Thanh chỉ là ta tình cỠcứu được, nó vẫn là do bá mẫu và biểu ca chăm
sóc nhiá»u hÆ¡n."
" Váºt ở chân nó." Ngôn Phong nói thì thấy Lục Nhi Ä‘i lại gần ngồi xuống giÆ°á»ng.
Phiên Vân cẩn tháºn nói nhá» sợ bị ngÆ°á»i nghe thấy: " Là thÆ° của biểu ca, ngÆ°á»i nói nhá» thôi."
Ngôn Phong mặt nghiêm không lên tiếng nữa, nhìn Phiên Vân gáºt đầu.
Phiên Vân tiện mở lá»›p vải ra bên trong tháºt có má»™t mảnh giấy nhá», y khẽ
Ä‘á»c ra tiếng: " Äánh nhanh thắng nhanh, chá» gá»i biểu ca."
" Váºy là ý gì?" Ngôn Phong há»i.
Phiên Vân còn không nghÄ© lại nhanh nhÆ° váºy, không hổ là Nhã Thanh. Y
vui mừng nắm lấy cánh tay Ngôn Phong: " Vương gia, có cách rồi... Nhã
Thanh tìm ra cách chữa trị cho ngÆ°á»i rồi."
" Trị được?" Ngôn Phong chÆ°a thể láºp tức tin ngay những gì mình nghe, hắn bình tÄ©nh há»i lại: " Lục Nhi, nà ng không phải nói chá» khi có thể
giống nhÆ° ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng Ä‘i lại, nếu không vẫn chÆ°a thể Ä‘iá»u trị."
" Äó là ta nói, cÅ©ng không phải Nhã Thanh nói mà ."
" Sao cơ?"
Phiên Vân miệng Ä‘ang cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, thấy vẻ nghi hoặc của Ngôn Phong thì
xấu hổ cúi đầu: " Nhã Thanh lúc trÆ°á»›c chỉ nói ta chăm sóc ngÆ°á»i, giúp cÆ¡ thể có lại sinh lá»±c... ta nói cần thá»i gian dà i nhÆ° váºy chẳng qua sợ
ngÆ°á»i nóng vá»™i quá, lỡ nhÆ° khiến bản thân cà ng tệ hÆ¡n."
" Váºy biểu ca của nà ng, y không phải nói còn chÆ°a nắm chắc, sao bây giá» lại nhÆ° khẳng định là sẽ trị được."
" Ta cÅ©ng không biết." Phiên Vân lắc đầu nhÆ°ng vẫn vui vẻ cÆ°á»i vá»›i
hắn: " Nhã Thanh tÃnh tình cổ quái đến ta cÅ©ng không biết hắn nghÄ© gì,
nhÆ°ng y đối vá»›i chuyện hà nh y cứu ngÆ°á»i lại không cháºm trá»…. Muốn cứu ai
đó liá»n phải tìm cách tốt nhất, phải nắm được phần lá»›n nhất sẽ thà nh
công. Nhã Thanh nói nhÆ° váºy thì chắc chắn có thể trị mà , ta tin y."
Thấy Ngôn Phong không giống nhÆ° lần trÆ°á»›c kinh há»·, Phiên Vân là m lạ nói: " VÆ°Æ¡ng gia sao váºy, ngÆ°á»i không thấy vui sao?"
" Sao có thể." Ngôn Phong tay nâng lên, ngón tay sỠtrên mặt Lục Nhi
nơi vẫn còn vết thương chưa là nh hẳn: " Ta đương nhiên phải vui."
" Ùm... không nói việc nà y nữa, để tránh kẻ khác nghi ngá»." Cứ thấy
không khà không đúng lắm, Phiên Vân cầm tay hắn đặt lại xuống rồi Ä‘i lại bà n lấy gói bánh mình mua vá»: " Ta ra ngoà i thấy có nÆ¡i bán bánh bá»™t
chiên nà y rất thÆ¡m, vÆ°Æ¡ng gia ngÆ°á»i ăn thá» xem."
" Giống vá»›i lần đó nà ng ra ngoà i mua vá», nà ng thÃch loại bánh nà y sao?" Ngôn Phong nói.
Phiên Vân nét mặt ngừng lại sau đó mỉm cÆ°á»i, y trở lại ngồi trên
giÆ°á»ng: " Lúc còn nhá» mẫu thân hay là m cho ta ăn, sau nà y ngÆ°á»i mất rồi
thì không được ăn nữa... ta má»—i lần là m Ä‘á»u nghÄ© đến ngÆ°á»i, là m không
tốt."
" Là m không tốt cÅ©ng không sao." Ngôn Phong nói: " Vá» sau nà ng là m ta Ä‘á»u ăn, ta cÅ©ng có thể chiên bánh nà y cho nà ng."
Ngôn Phong nói chẳng có tà cảm xúc nà o, câu từ cũng khô khan nhưng
lá»i nói ra khiến Phiên Vân thấy có chút xúc Ä‘á»™ng. Y xé má»™t miếng bánh
đưa đến cho hắn: " Vương gia, ăn thỠxem mùi vị thế nà o?"
Ngôn Phong từ việc xảy ra đêm mÆ°a lá»›n đó hắn ăn uống Ä‘á»u muốn tá»± bản
thân là m, không để Lục Nhi lại đút mình. GiỠthấy nà ng hai hốc mắt có
chút đỠthì không đà nh lòng từ chối, mở miệng cắn miếng bánh.
" Phiên Nhi, Phiên Nhi."
Tiểu Thanh nhìn thấy thì bay khá»i vai Phiên Vân sang Ngôn Phong, y
nhăn mà y nói: " Tiểu thanh mau Ä‘i ra, ngÆ°Æ¡i là m phiá»n vÆ°Æ¡ng gia kìa."
" Tham ăn, Phiên Nhi tham ăn."
" NgÆ°Æ¡i má»›i là cái đồ tham ăn." Phiên Vân chỉ tay qua ô cá»a nhá» tuốt
trên cao nói: " Nhanh trở vá» cho ta, cẩn tháºn ta nhổ sạch lông ngÆ°Æ¡i
mang Ä‘i nÆ°á»›ng."
" Cứu mạng, Thanh nhi cứu mạng." Tiểu Thanh miệng vừa kêu la nghe lá»i Phiên Vân bay lên ô cá»a nhá» chui ra ngoà i trốn mất.
" Là ai cứu mạng ngươi, bây giỠcòn quay lại nói xấu ta." Phiên Vân
mắng xong má»›i nhá»› ra còn có Ngôn Phong ở đây, thấy hắn nhìn mình cÆ°á»i
là m mặt y cũng đỠluôn: " Vương gia, lần sau nó có quay lại cũng mặc kệ
nó."
" Äược rồi." Ngôn Phong nói xong lại há»i: " Nó gá»i nà ng Phiên nhi?"
Phiên Vân lung túng: " Cái đó... chỉ là bá mẫu chỉ khi ta chưa đến
mÆ°á»i tuổi gá»i nên Tiểu Thanh há»c theo, bây giá» bá mẫu cÅ©ng không gá»i thế nữa nhÆ°ng nó lại chẳng chịu sá»a, ngÆ°á»i đừng quan tâm đến mấy lá»i nó
nói."
" Phiên nhi nà y nghe cÅ©ng tốt lắm." Äúng là má»—i lần hắn nói ra "
Phiên nhi " nà y láºp tức thấy Lục Nhi xấu hổ lúng túng, nhìn nà ng đáng
yêu vô cùng. NghÄ© liá»n quyết nói; " Không ai gá»i cà ng tốt, từ nà y chỉ ta gá»i nhÆ° thế Phiên Nhi."
" Cái... cái đó, nghe có chút không thÃch hợp."
" Nghe rất tốt, gá»i cÅ©ng thuáºn miệng. Phiên nhi, nà ng lại giúp ta ăn thêm Ä‘i." Ngôn Phong giá»ng ôn nhu nói.
Qủa nhiên không thÃch hợp chút nà o, y do bá mẫu là trưởng bối gá»i
Phiên Nhi khi còn nhá» cÅ©ng là bình thÆ°á»ng. Nghe Ngôn Phong gá»i quả tháºt
mất tá»± nhiên, hÆ¡n nữa còn cảm giác ra hắn tháºt sá»± gá»i y, không phải Lục
Nhi thân pháºn giả kia. Vì váºy cà ng thêm xấu hổ.
Tuy váºy hắn gá»i má»™t hai ngà y còn không quen, ná»a tháng còn có thể
miá»…n cưỡng chấp nháºn, gá»i suốt má»™t tháng hai tháng thì đã xem nhÆ° lẽ
đương nhiên rồi.
Phiên Vân mang khay đựng cơm trưa và o phòng, nhìn thấy Ngôn Phong
Ä‘ang đứng bên bà n ăn thì hoảng sợ. Y vá»™i xoay ngÆ°á»i, má»™t tay nhanh đóng
lại cá»a. Cảm thấy có an toà n má»›i chạy lại để khay xuống bà n mà đỡ hắn
ngồi ghế: " VÆ°Æ¡ng gia ngÆ°á»i là m gì váºy, lỡ nhÆ° có ai trông thấy thì
sao?"
" Không việc gì." Ngôn Phong vẻ mặt lạnh, hắn để cây gáºy qua má»™t bên
nói: " Bá»n chúng từ lúc có nà ng ở đây, ngoà i má»—i tháng mang thứ thuốc
kia lại thì sẽ không đến."
" Biết là váºy nhÆ°ng ta vẫn lo lắng lắm." Phiên Vân tháºt sá»± không an
tâm, tuy rằng ngà y bá»n há» rá»i nÆ¡i nà y đã gần rồi, hÆ¡n nữa Ngôn Phong bây giá» lại còn có thể tá»± mình Ä‘i đứng.
Hắn từ lúc Phiên Vân Ä‘Æ°a cho cây gáºy có ba chân kỳ quái kia thì rất
siêng năng luyện táºp Ä‘i lại, thá»i gian đầu còn nhá» y đỡ hắn, sau đó muốn tá»± mình Ä‘i phải té lên xuống rất nhiá»u. NhÆ°ng Ngôn Phong so vá»›i ngÆ°á»i
thÆ°á»ng đúng không giống, hắn chăm chỉ luyện táºp Ä‘i lại trong phòng, bây
giá» nếu không cần đến cây gáºy kia thì không khác gì vá»›i má»i ngÆ°á»i cả.
" Ta vẫn không thể an tâm, Lưu nương nói vương phi gần đây lại đang
muốn tìm thêm nữ tá» bên ngoà i cÆ°á»›i vá» phủ cho vÆ°Æ¡ng gia. Không biết lÃ
đang muốn là m gì..."
" Phiên nhi đừng lo." Ngôn Phong cầm tay Phiên Vân, kéo y ngồi xuống. Sức hắn bây giá» so vá»›i y vẫn không bằng, chỉ là y thuáºn theo ngồi
xuống. Hắn nói: " Không cần nghÄ© nhiá»u, ăn cÆ¡m thôi."
Ngôn Phong là m ra vẻ như không có gì nhưng Phiên Vân nhìn ra, hắn đối với loại việc lấy thiếp nà y vô cùng khó chịu. Mấy vị tiểu thư trước kia là m hắn thân thể phể nhân đã đủ khổ, lại cà ng khiến hắn thảm hại hơn.
Phiên Vân thấy hắn không nói ra khó chịu trong lòng, bản thân cũng
không nên là m hắn không vui. Y gắp và o chén của hắn má»™t miếng thịt cá: " VÆ°Æ¡ng gia ăn nhiá»u và o, hôm trÆ°á»›c ngÆ°á»i nói muốn ăn
cá sốt chua ngá»t. Äây là cá ta tá»± mình Ä‘i, lúc mua vẫn còn sống, rất tÆ°Æ¡i."
" Äược." Ngôn Phong nói, hắn cầm Ä‘Å©a lên. Rất khó để dùng được Ä‘Å©a ăn cÆ¡m, nhÆ°ng mặc kệ thế nà o hắn cÅ©ng đã là m được. Cho dù má»—i lần cÆ¡m
thÆ°Æ¡ng hay rÆ¡i ra khắp nÆ¡i, thế nhÆ°ng Phiên Vân chÆ°a từng than phiá»n,
hắn cũng không còn cảm thấy phải mất mặt trước y.
Phiên Vân dùng tay lấy hạt cÆ¡m dÃnh trên mặt Ngôn Phong, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i
há»i hắn: " VÆ°Æ¡ng gia thấy được chứ? Nếu không ngon ngÆ°á»i nói vá»›i ta, lần sau ta sẽ là m tốt hÆ¡n."
" Chỉ cần là ngÆ°Æ¡i là m, Ä‘á»u rất ngon."
Không biết là hắn nói tháºt hay chỉ muốn là m y vui, Phiên Vân má»—i lần
há»i hắn Ä‘á»u nói nhÆ° váºy thôi. Bảo hắn nói dối chắc cÅ©ng không phải, dù
sao ở Tư Duyệt Thâm chỉ có y nấu cho hắn ăn, so với ba năm phải nuốt đồ
do hai a hoà n kia là m thì đúng là phải ngon hơn rồi.
" Phiên nhi."
Phiên Vân Ä‘ang ăn cÆ¡m thì lại nghe Ngôn Phong gá»i, y nuốt xuống đồ ăn trong miệng má»›i nhìn hắn: " VÆ°Æ¡ng gia sao váºy?"
" Ngươi trước kia." Ngôn Phong nói: " Trước khi biết mình phải gả cho ta, có từng nghĩ tới tương lai bản thân muốn sống thế nà o chưa?"
Phiên Vân chá»›p mặt kỳ lạ nhìn hắn, vÆ°Æ¡ng gia bất chợt há»i việc nà y
chẳng biết là vì sao. Y cắn cắn đầu Ä‘Å©a suy nghÄ© má»™t hồi, nhá»› lại nói: " Äã từng nghÄ© qua."
" Nói ta nghe." Ngôn Phong nhìn y tháºt muốn nghe.
" Ta mong muốn tương lai không có gì to lớn, chỉ là muốn ăn no ngủ đủ. Tốt nhất không cần phải lo nghĩ cái gì, an bình sống."
Ngôn Phong ngạc nhiên; " Chỉ nhÆ° váºy thôi?"
" Äúng váºy, chỉ nhÆ° váºy thôi." Phiên Vân mỉm cÆ°á»i, y cÅ©ng không thể
nói với hắn còn có muốn cưới vợ sinh con. Bất quá suy nghĩ lại nói: " Có một gia đình nhỠcủa mình cũng tốt nữa, nói chung là sống tốt là được."
Ngôn Phong cÅ©ng không nghÄ© tÆ°Æ¡ng lai mà y muốn chỉ Ä‘Æ¡n giản nhÆ° váºy
thôi, nếu thế thì không cần y nói hắn cũng phải thực hiện cho được.
NhÆ°ng nhÆ° váºy thì so vá»›i những gì Phiên Vân là m cho hắn, cảm thấy không
thể so sánh. Hắn tự tin nói: " Ngươi an tâm, ta nhất định khiến ngươi
sống tốt nhất. Không có kẻ dám gây phiá»n, cÅ©ng cho ngÆ°Æ¡i gia đình hạnh
phúc nhất."
" À." Phiên Vân không rõ y của hắn thế nà o, nhưng hình như hắn đã
hiểu lầm gì đó. Dù sao bây giá» Ngôn Phong cÅ©ng chÆ°a biết thân pháºn tháºt
của y, nên có hiểu lầm cũng phải thôi. ChỠsau nà y hắn biết rồi chắc
cÅ©ng không nhá»› mấy lá»i nà y nữa, y cÆ°á»i cÆ°á»i nói: " Äược váºy thì tốt rồi, Ä‘á»u nhá» và o vÆ°Æ¡ng gia cả."