Tác giả:
" Vương phi, tam hoà ng tỠlại đến rồi."
Thệ Ngá»c tay Ä‘ang vuốt bá»™ lông trắng má»m của má»™t chú cún con, vẻ mặt
ôn nhu lại thay đổi đến khó xem. Nà ng không vá»™i nói vá» tam hoà ng tá», lại há»i LÆ° ThÆ°Æ¡ng: " Äà n Lục Nhi kia thế nà o, những ngà y nà y có từng gặp
mặt qua tam hoà ng t�"
" Bẩm vÆ°Æ¡ng phi, không có." LÆ° HÆ°Æ¡ng thà nh tháºt trả lá»i những gì mÃ
mình biết: " Nô tỳ vẫn được báo lại hà nh Ä‘á»™ng thÆ°á»ng ngà y của cô ta, từ
sáng đến tối không ở trong phòng thì cũng là nấu nướng, giặc đồ rồi đun
nước. Một hai ngà y cũng lại chạy ra ngoà i và i lần nhưng không có đi nơi
nà o khả nghi, mua má»™t hai thứ đồ linh tinh lại trở vá»."
" ChÆ°a từng có ý định bá» trốn sao?" Thệ Ngá»c lại há»i.
Äây cÅ©ng là điá»u LÆ° ThÆ°Æ¡ng cảm thấy kỳ lạ, nói: " Äúng là nô tỳ chÆ°a
từng nghe nói qua cô ta muốn bá» trốn, hÆ¡n nữa sống rất yên pháºn, không
có vẻ gì bất mãn cả."
" Không thể nà o." Thệ Ngá»c là m lạ: " Theo tÃnh cách của Äà n HÆ°Æ¡ng
kia, thì muá»™i muá»™i của cô ta đáng ra cÅ©ng chẳng khác gì. Äược ngÆ°á»i
nuông chiá»u, tháºm chà bao ngÆ°á»i mÆ¡ Æ°á»›c thà nh quen. Ta còn cho rằng cô ta là m bá»™ trÆ°á»›c mặt mình, sau lÆ°ng còn không hiểu thấu háºn bao nhiêu."
" VÆ°Æ¡ng phi nghi ngá» thân pháºn của Äà n Lục Nhi nà y sao?" LÆ° ThÆ°Æ¡ng
lại nói: " Chắc là không thể giả được, nhan sắc nhÆ° thế kia còn xinh đẹp hÆ¡n Äan HÆ°Æ¡ng tá»· tá»· cô ta mấy phần. Nếu không phải Äà n Lục Nhi, thì
cũng phải từng được nghe nói tới..."
Nhìn thấy vÆ°Æ¡ng phi tức giáºn trừng mắt vá»›i mình, LÆ° ThÆ°Æ¡ng láºp tức im miệng. VÆ°Æ¡ng Phi trÆ°á»›c kia luôn tá»± tin và o dung mạo của nà ng, phải nói
so Ä‘o từng chút má»™t vá»›i các tiểu thÆ° khác. Nà ng là m gì, có gì cÅ©ng Ä‘á»u
phải là thứ tốt nhất. Thế nên má»›i nhất quyết gả cho Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia, cÅ©ng vì váºy mà háºn hắn cà ng sâu khi để nà ng mất Ä‘i má»™t phu quân tốt
nhất bị chê cÆ°á»i.
Không những váºy sau nà y còn xuất hiện Äà n HÆ°Æ¡ng nổi trá»™i hÆ¡n đã đủ
mất mặt, bây giá» lại thêm má»™t cái Äan Lục Nhi. Nếu Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia
vẫn còn là nam tỠoai phong ưu tú ngà y trước, sợ rằng có một nữ tỠnhư
váºy bên cạnh hắn đã sá»›n bị nà ng chôn xuống đáy hồ từ lâu, đừng nói tá»›i
bây giỠcòn có thể sống tốt ở ngay trong vương phủ.
Thệ Ngá»c từ lúc nhìn thấy Äà n Lục Nhi thì trong lòng đã đầy ganh
ghét, nà ng chÆ°a Ä‘á»™ng đến cÅ©ng chẳng qua muốn khiến tam hoà ng tá» Duáºt
NghÄ©a, là m hắn biết Äà n Lục Nhi bây giỠđã là ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng gia, khiến hắn không cần nhá»› tá»›i nữa.
Duáºt NghÄ©a hiện tại mÆ°á»i chÃn tuổi, hắn so vá»›i Ngôn Phong chỉ thua ba tuổi thế nhÆ°ng so vai vế lại thua những hai báºc. Lại dám ở phủ Nháºt
Minh VÆ°Æ¡ng có ý muốn đòi tiểu thiếp của trưởng bối, việc nà y vá» tình vá»
lý Ä‘á»u đáng chê trách.
Thế nhÆ°ng nhiá»u ngÆ°á»i biết cÅ©ng chẳng có ai tá» ra bất mãn gì, dù sao
việc vÆ°Æ¡ng phi liên tục rÆ°á»›c thiếp vá» phủ cho vÆ°Æ¡ng gia, kia lại toà n là nữ tá» danh môn con nhà quan chức sá»›m đã khiến nhiá»u ngÆ°á»i có cái nhìn
không tốt. HÆ¡n hết tam hoà ng tá» lại là ngÆ°á»i hoà ng đế có lòng bồi dưỡng
nhất, cho dù hắn có thanh thiên bạch nháºt nữ tá» thÃch liá»n mang vá» là m
thiếp cÅ©ng chẳng vấn Ä‘á».
Duáºt NghÄ©a trÆ°á»›c nay tÃnh khà có đôi phần trẻ con, thÃch thì là m thế
thôi. Lần nà y hắn vì má»™t lúc Ä‘á»™ng lòng vá»›i sắc đẹp của Äà n Lục Nhi, muốn lấy nà ng vá» là m thiếp, ai ngá» lại bị Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia Ä‘i má»™t nÆ°á»›c
trước, trong lòng đương nhiên không phục.
Nhìn thấy Thệ Ngá»c đến chỉ tùy tiện nói má»™t tiếng xem nhÆ° đã có lá»…: " VÆ°Æ¡ng Phi."
" Tam hoà ng tá»." Thệ Ngá»c đáp lại, trong lòng vì hắn chỉ nhìn nà ng
má»™t cái cÅ©ng không có tia dao Ä‘á»™ng gì: " NgÆ°Æ¡i lần nà y lại đến, vẫn lÃ
muốn gặp Äà n Lục Nhi?"
Duáºt NghÄ©a chẳng cần nhiá»u lá»i nói: " Äúng váºy, nếu Äà n Lục Nhi hiện giá» Ä‘ang ở trong phủ, phiá»n vÆ°Æ¡ng phi cho nà ng đến gặp ta."
" Tam hoà ng tá», ngÆ°á»i biết Äà n Lục Nhi bây giỠđã là ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng gia. Không phải sao?"
" Nói thì hay lắm." Duáºt NghÄ©a hÆ¡i nhếch môi, hắn biết Nháºt Minh
vương phi nà y nhỠcó phụ hoà ng hắn ngấm ngầm đồng ý, khiến vương gia
sống không bằng chết, nữ nhân nhÆ° váºy dù hắn đối vá»›i mỹ nhân Ä‘á»u có lòng nhÆ°ng cÅ©ng không muốn nếm thá» má»™t lần: " Äà n Lục Nhi vì sau trở thà nh
thiếp của Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng, vÆ°Æ¡ng phi cho rằng ta không biết sao?"
" BỠý định đó của ngÆ°Æ¡i Ä‘i." Duáºt NghÄ©a khinh thÆ°á»ng nói: " NgÆ°Æ¡i
cho rằng cÆ°á»›i nà ng ta vá» là m thiếp của Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng, nhÆ° thế ta không có cách nà o ngoà i chấp nháºn. Lục Nhi không thể, ngÆ°Æ¡i vÆ°Æ¡ng phi chÃnh
thê lại có thể sao?"
Thệ Ngá»c mỉm cÆ°á»i: " Tam hoà ng tá» ngÆ°á»i quên rồi, hoà ng thượng đã
nói... khi vương gia trút hơi thở cuối cùng đó, ta vỠsau sẽ lại được
ban cho ngÆ°á»i."
" Chuyện sau nà y ngÆ°Æ¡i có thể nói trÆ°á»›c được sao?" Duáºt NghÄ©a nói: "
Ngươi dám chắc ta sau nà y sẽ đối xỠtốt với mình, mà không để sau khi
Lục Nhi vỠphủ của ta còn vinh quan hơn?"
" NgÆ°á»i tại sao chÆ°a từng nghÄ© đến chá» tá»›i lúc đó, Äà n Lục Nhi kia xem cÅ©ng chẳng còn nữa."
" NgÆ°Æ¡i..." Nghe Thệ Ngá»c nói Duáºt NghÄ©a cà ng tức giáºn mình bị khiêu
khÃch, hÆ¡n là tức giáºn vì Äà n Lục Nhi có thể vì chịu uất ức mà bá» mạng.
Hắn nắm lấy cổ tay Thệ Ngá»c dùng sức cảnh cáo: " Cẩn tháºn, để khi rÆ¡i
và o tay ta sẽ không có kết quả tốt."
" Äược, ta chá» ngÆ°á»i." Thệ Ngá»c bình tÄ©nh nói.
Mắt thấy tam hoà ng tỠđã phất áo đi mất, Lư Thương lo lắng nhìn chủ
tá»: " VÆ°Æ¡ng phi, tam hoà ng tỠđối vá»›i ngÆ°á»i nhÆ° váºy, vá» sau tháºt sá»± ở
chá»— của ngÆ°á»i không phải chịu khổ sao?"
" Tam hoà ng tỠnà y đối với nữ nhi một là thưởng thức, hai là không
đoái hoà i, là m gì có tâm yêu thương sủng ái hay chán ghét là m khó chứ."
Thệ Ngá»c xoa nhẹ cổ tay mình: " HÆ¡n nữa ta bây giá» sống nhÆ° váºy, là m
vÆ°Æ¡ng phi của má»™t ngÆ°á»i tà n phế còn không thể nói chuyện, không có tÆ°Æ¡ng lai. Bị ngÆ°á»i ngÆ°á»i chế nhạo cùng thÆ°Æ¡ng xót, ngÆ°Æ¡i thấy tốt lắm sao?"
" Nô tỳ chỉ là lo lắng cho vương phi ngà y sau phải chịu thiệt thòi."
LÆ° ThÆ°Æ¡ng miệng không có ý tốt nói: " NgÆ°á»i nhìn xem Äà n Lục Nhi đó, cho dù đã là tiểu thiếp của vÆ°Æ¡ng gia mà tam hoà ng tá» cÅ©ng không chết tâm.
Nếu sau nà y tháºt sá»± có ghi háºn, chỉ sợ tam hoà ng tá» không tÃnh toán thì
cô ta cũng chẳng bỠqua."
" VÆ°Æ¡ng phi ngÆ°á»i xem Ä‘i, cô ta ở vÆ°Æ¡ng phủ chúng ta thÃch là m gì là m nấy. Còn dám tùy tiện má»—i ngà y cõng vÆ°Æ¡ng gia ra bên ngoà i sân nằm,
không có một chút xấu hổ nà o."
" NgÆ°Æ¡i nói cái gì?" Thệ Ngá»c chặn lá»i nói: " Äà n Lục Nhi Ä‘Æ°a vÆ°Æ¡ng gia ra khá»i phòng?"
Lư Thương ngạc nhiên: " Vương phi không biết chuyện nà y sao, nô tỳ cứ cho rằng mấy a hoà n kia đã báo lại rồi."
" NgÆ°Æ¡i Ä‘i." Thệ Ngá»c lá»›n tiếng: " Lôi cô ta đến cho ta."
" V... vâng, vương phi."
- ---------------------------------------------
" VÆ°Æ¡ng gia thấy sao?" Phiên Vân má»™t tay giữ ở cùi chá», má»™t tay nắm ở cổ tay của Ngôn Phong nâng lên hạ xuống: " Có còn Ä‘au chút nà o không?"
Vì Ä‘ang ở bên ngoà i phÆ¡i nắng hóng gió, cho dù chỉ có hai ngÆ°á»i nhÆ°ng Ngôn Phong vẫn cẩn tháºn không lên tiếng. Hắn lắc đầu để Lục Nhi hiểu.
" Váºy ngÆ°á»i thá» tá»± mình dùng sức xem." Phiên Vân thả tay ra, mấy ngà y nay cánh tay của Ngôn Phong đã hoạt Ä‘á»™ng lại được, thế dù có để cá» Ä‘á»™ng nhÆ°ng vì gân cốt bị tổn thÆ°Æ¡ng mà không có lá»±c, chỉ tá»± Ä‘Æ°a lên Ä‘Æ°a
xuống được đã xem nhÆ° tốt rồi: " Cháºm cháºm thôi."
Ngôn Phong trong lòng ấm áp, nhìn đôi con ngÆ°Æ¡i của Lục Nhi linh Ä‘á»™ng di chuyển theo cánh tay hắn. Theo lá»i Lục Nhi nói hoà n toà n không sai,
hắn không phải bị liệt toà n thân, chỉ là bị bá» mặc thá»i gian quá lâu,
thân thể suy yếu chá» khi được chăm sóc ăn uống ổn thá»a tá»± nhiên tay chân lÆ°ng eo Ä‘á»u có cảm giác lại.
Chẳng qua hắn rÆ¡i xuống núi bị thÆ°Æ¡ng nặng vẫn là tháºt, tay chân cho
dù có khả năng hoạt Ä‘á»™ng cÅ©ng không thể cầm nắm váºt gì nặng. Vẫn là phải trông chá» và o vị biểu ca kia của Lục Nhi, nếu y có cách trị hắn sẽ lại
giống nhÆ° trÆ°á»›c khá»e mạnh.
" VÆ°Æ¡ng gia, tay ngÆ°á»i có thể tá»± do chuyển Ä‘á»™ng rồi, tuy rằng khó
khăn nhưng tiến triển rất tốt. Ta thấy chân nằm mãi cũng không có biện
pháp, lần sau ta giúp ngÆ°á»i Ä‘i lại mấy vòng thấy thế nà o?" Phiên Vân
nói.
Ngôn Phong không ngăn được mình nâng khóe môi cÆ°á»i, xem ra Lục Nhi
còn nóng lòng hÆ¡n hắn. Váºy mà nà ng cứ luôn miệng má»i việc cháºm rãi,
không cần cố gắng quá, thế nhưng cũng chẳng cho hắn một cơ hội nà o để
lÆ°á»i biến.
Tâm trạng hai ngÆ°á»i vốn là đang vui vẻ, không ngá» từ xa lại thấy a
hoà n LÆ° ThÆ°Æ¡ng dẫn theo hai gia nhân lạ hÆ°á»›ng lại đây. Phiên Vân lo lắng vì không nghÄ© sẽ có ngÆ°á»i đến, cố ý che khuất Ngôn Phong má»™t chút, y
mang bà n tay của hắn giấu và o bên dÆ°á»›i lá»›p chăn má»ng ý nói hắn an tâm,
giả vỠvẫn còn là một con ma bệnh chết là được.
Ngôn Phong trong lòng lúc nà y lại không an, việc hắn thÆ°á»ng được Lục
Nhi cõng ra ngoà i sân thế nà y cho dù muốn giấu cũng chẳng được bao lâu.
Ngay cả tình trạng của hắn có tiến triển tốt hơn cũng sẽ đến tai Thệ
Ngá»c, cô ta nhất định tìm Lục Nhi há»i chuyện.
Äúng nhÆ° Ngôn Phong lo lắng, LÆ° ThÆ°Æ¡ng vừa đến sắc mặt đã chẳng có
bao nhiêu tốt, cô ra lệnh: " Äi, mang cô ta đến gặp vÆ°Æ¡ng phi."
" Các ngÆ°Æ¡i là m gì váºy?" Phiên Vân bị giữ hai tay kéo Ä‘i, y khó chịu
nói: " Vương Phi muốn gặp, nói một tiếng ta tự đi được rồi, cần gì phải
như bắt tội nhân?"
" Ngươi có phải tội nhân hay không còn chỠvương phi nói mới biết được, kéo đi."
LÆ° ThÆ°Æ¡ng nói thì hai gia nhân kia lại hÆ°á»›ng cô há»i: " Váºy còn...?"
Theo ánh mắt của hỠnhìn đến vương gia sắc mặt vẫn trắng xanh, hai
mắt nhắm nằm trên ghế dà i được trải đệm bông như xác chết đó. Lư Thương
trong lòng thầm xem thÆ°á»ng má»›i nói: " Không phải Ä‘á»u là cô ta mang ngÆ°á»i ra sao, cứ để nằm đây là được rồi. Äi thôi, đừng để VÆ°Æ¡ng Phi đợi lâu."
Ngôn Phong nghe tiếng bÆ°á»›c chân nhiá»u ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, bà n tay vừa rồi
được Lục Nhi giấu và o trong chăn siết lấy y phục. Hắn nghiến răng kiá»m
chế để bản thân không mất kiểm soát, bây giỠhắn cho dù hét lên tức
giáºn, ngoà i để việc mình có thể nói lá»™ ra liệu rằng còn có tác dụng nà o
khác sao?