Tác giả:
" VÆ°Æ¡ng gia, ta thả tay ra nhé?" Phiên Vân há»i ý Ngôn Phong, đã nháºn được cái gáºt đầu của hắn nhÆ°ng y vẫn có chút lo lắng.
Hôm nay y giúp vÆ°Æ¡ng gia táºp nâng cánh tay, tay phải của hắn Ä‘ang nhá» và o sức của Phiên Vân mà giÆ¡ thẳng ra phÃa trÆ°á»›c. Y nuốt má»™t ngụm trong cổ há»ng, sau đó bà n tay Ä‘ang đỡ cánh tay của Ngôn Phong từ từ buông ra, y cháºm nói: " Bình tÄ©nh, ngÆ°á»i cố dùng lá»±c má»™t chút. Nếu Ä‘au hay không
chịu nổi thì cứ thả tay xuống, được chứ?"
Ngôn Phong táºp trung hết sức dồn và o cánh tay phải của hắn, Lục Nhi
buông ra thì quả nhiên khó khăn rất nhiá»u. Cánh tay run run cố giữ vững
trong không trung, thế nhÆ°ng chỉ có thể tá»± mình giữ trong tÃch tắc liá»n
rơi xuống trên chăn bông, không một chút sức lực.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vá»ng của Ngôn Phong, đôi mắt đầy thù háºn nhìn
cánh tay phải của hắn. Phiên Vân biết hắn không vui, y dùng khăn tay
cháºm trên gÆ°Æ¡ng mặt hắn: " Không sao, chẳng phải vÆ°Æ¡ng gia đã tá»± giữ
được má»™t chút rồi sao? CÆ¡ thể ngÆ°á»i chỉ má»›i vừa tốt hÆ¡n nên vẫn cần
nhiá»u thá»i gian, ta cùng ngÆ°á»i từ từ táºp luyện được chứ?"
" Chỉ má»›i nhÆ° váºy." Ngôn Phong nhăn mà y: " Äến bao giá» má»›i được?"
" NgÆ°á»i tháºt là , có thể chịu Ä‘á»±ng hết ba năm. Bây giá» có khả năng khá»e lại, tại sao chá» má»™t khắc cÅ©ng bất mãn thế?"
" Ta có thể." Ngôn Phong nhìn gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp của Lục Nhi, hắn ôn nhu nói: " NhÆ°ng ta không muốn... để nà ng chá»."
Phiên Vân mỉm cÆ°á»i: " Không sao, ta rất có kiên nhẫn. Ta cho dù lÃ
và i năm cÅ©ng có thể chăm sóc tốt vÆ°Æ¡ng gia, nhÆ°ng chá» khi vÆ°Æ¡ng gia khá»e lại rồi ta nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lá»i, trả công không được thiếu."
" Lục Nhi... ta..."
" Suỵt." Phiên Vân ngăn lại lá»i Ngôn Phong, hắn cÅ©ng hiểu mà im lặng không nói gì nữa, ngay ngắn nằm xuống giÆ°á»ng.
" Äà n cô nÆ°Æ¡ng, ta và o đây." Bên ngoà i cá»a lúc nà y a hoà n chỉ nói có lệ, không chỠđợi đồng ý đã mở cá»a Ä‘i và o phòng.
Cô ta mang chén thuốc có mà u đen xì đi tới nhìn Phiên Vân đang xoa
nắn tay chân cho vÆ°Æ¡ng gia, môi hiện ý cÆ°á»i khinh thÆ°á»ng: " Äà n cô nÆ°Æ¡ng tháºt là có lòng quá, tất cả má»i việc của vÆ°Æ¡ng gia Ä‘á»u tá»± mình hầu hạ
chu đáo."
" VÆ°Æ¡ng gia là phu quân của ta, ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nên hầu hạ chu đáo rồi." Phiên Vân cÆ°á»i nói.
Câu " vÆ°Æ¡ng gia là phu quân của ta " nà y và o tai Ngôn Phong tháºt dá»… nghe, hắn trong mắt đầy tình ý yêu thÆ°Æ¡ng nhìn Äà n Lục Nhi.
Äà n Lục Nhi Ä‘ang ngÆ°á»›c đầu nói chuyện nên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thấy,
nhÆ°ng biểu hiện của vÆ°Æ¡ng gia lại lá»t và o mắt a hoà n kia không thiếu.
Chỉ là hắn sau khi nhìn Lục Nhi thì lướt đôi con ngươi có chứa sát ý qua cô, khiến a hoà n bất chợt lạnh sống lưng mà run khẽ một cái.
" NgÆ°Æ¡i đến đây có việc gì?" Phiên Vân há»i.
Cố không nhìn đến vÆ°Æ¡ng gia nữa để bản thân không bị dá»a sợ, a hoà n
nói vá»›i Äà n Lục Nhi: " Thuốc của vÆ°Æ¡ng gia, má»—i tháng Ä‘á»u phải uống."
" ÄÆ°a cho ta là được rồi." Phiên Vân tranh lấy chén thuốc trên tay a
hoà n, cố ý nói: " Ta giúp vÆ°Æ¡ng gia uống, không cần phiá»n tá»›i ngÆ°Æ¡i cạy
miệng đổ thuốc đâu."
A hoà n bình thÆ°á»ng sẽ đáp trả chẳng tiếc lá»i, nhÆ°ng vừa rồi nháºn má»™t
ánh mắt Ä‘e dá»a của vÆ°Æ¡ng gia nên không tránh khá»i sợ hãi: " Không được,
ta phải nhìn thấy vương gia uống thuốc xong mới đi."
" Các ngÆ°Æ¡i có lý không thế? Bình thÆ°á»ng vÆ°Æ¡ng gia ăn uống các ngÆ°Æ¡i
có quan tâm má»™t chút nà o sao? Bây giá» má»™t chén thuốc cÅ©ng là m ra vẻ, chá» ngÆ°á»i dùng rồi má»›i an lòng nà y là m cho ai xem chứ?" Phiên Vân tức giáºn
lớn tiếng, lúc nà y bà n tay đang được y cầm lấy của vương gia ngón động
Ä‘áºy.
Phiên Vân Ä‘Æ°a mắt nhìn hắn thì thấy Ngôn Phong gáºt đầu vá»›i mình, y
cắn cắn và nh môi, trong lòng không cam tâm nhÆ°ng chỉ Ä‘Ã nh đồng ý: " Äược rồi, ta bây giá» giúp vÆ°Æ¡ng gia uống là được chứ gì."
A hoà n im lặng không nói, Phiên Vân đổi vị trà ngồi lên trên. Y đỡ
vai Ngôn Phong dáºy để hắn tá»±a và o ngÆ°á»i mình, trong lòng khó chịu Ä‘Æ°a
chén thuốc chết tiệt kia đến môi hắn: " Vương gia, chịu khó một chút."
Ngôn Phong nghe nà ng nói, khóe môi hơi cong lên sau đó một hơi uống
sạch. A hoà n còn chẳng dám tin, trÆ°á»›c kia muốn hắn uống Ä‘á»u sống chết
liá»u mạng cắn chặt hà m, khiến các nà ng phải bóp miệng đổ thuốc má»›i được, bây giá» do Äà n Lục Nhi đút thì lại nhÆ° chén canh ngá»t, má»™t hÆ¡i uống
cạn.
Phiên Vân để Ngôn Phong lại nằm xuống, y cầm cái chén trống rỗng chúc chúc xuống trước mặt a hoà n: " Thế nà o, ngươi vừa lòng rồi chứ?"
" Là m khó Äà n cô nÆ°Æ¡ng và vÆ°Æ¡ng gia rồi, ta chỉ là là m theo..."
" Äi Ä‘i, Ä‘i Ä‘i." A hoà n còn chÆ°a nói hết đã bị Phiên Vân xua Ä‘uổi, y
đẩy cô ta ra cá»a đóng rầm lại mà dứt khoát xem nhÆ° dịch bệnh: " Xong
việc thì Ä‘i sá»›m, đừng có ở đây là m phiá»n ta."
Phiên Vân chắn trÆ°á»›c cá»a, cố lắng nghe xem cô ta Ä‘i xa chÆ°a. Lúc nà y
phÃa sau lại nghe tiếng của Ngôn Phong: " Lục Nhi, nhanh... nÆ°á»›c."
" Vương gia." Phiên Vân quay lại, quá vội cũng không thể chạy ra
ngoà i lấy nÆ°á»›c được, không hay để a hoà n kia nhìn thấy sẽ nghi ngá». Y
lấy ấm trà vẫn còn đầy nước đến, cho hắn uống cả ấm cũng không đủ để nôn ra: " Là m sao đây, bây giỠđi lấy nước có khiến bị nghi ngỠkhông?"
" Lục Nhi." Ngôn Phong nói: " Móc há»ng Ä‘i."
" Móc há»ng." Phiên Vân lo lắng: " NhÆ° váºy... ta..."
" Không sao đâu." Ngôn Phong nói.
" Äược... được rồi." Phiên Vân thấy hắn kiên quyết nhÆ° váºy, bản thân
cÅ©ng không biết là m sao, cuối cùng chỉ có thể là m theo lá»i ngôn Phong. Y cho hai ngón tay và o miệng hắn, sợ là m hắn khó chịu nhÆ°ng lại không thể không là m.
Ngôn Phong nhăn mà y khó chịu, sau đó nôn ra đầy giÆ°á»ng. Không chỉ có
thứ thuốc Ä‘en kia mà cả đồ ăn sáng và trÆ°a nay cÅ©ng bị nôn ra không Ãt,
trên ngÆ°á»i Ngôn Phong và Phiên Vân Ä‘á»u bị bẩn cả.
Không ngại bị hắn nôn cả lên ngÆ°á»i và chăn đệm trên giÆ°á»ng, Phiên Vân tÆ°Æ¡i cÆ°á»i: " Tốt quá, nôn ra được rồi."
Ngôn Phong trầm mặt, cỗ mùi chua bốc lên khiến bản thân hắn còn thấy
không thể ngá»i nổi, váºy mà Lục Nhi vẫn chẳng có vẻ gì muốn lui ra. NhÆ°ng cho dù Lục Nhi không để ý thì hắn cÅ©ng để ý, mất mặt trÆ°á»›c nà ng có bao
nhiêu thảm hại Ä‘á»u đã bị nhìn thấy cả. Sau nà y những gì hắn chịu Ä‘á»u
phải trả đủ cho bá»n chúng.
Thấy vương gia không nói gì lại biết hắn vì bản thân bây giỠnhếch
nhác mà không vui, Phiên Vân hiểu hắn tÃnh tình ra sao nên không nói gì. Y đỡ Ngôn Phong đứng lên, chèn mấy cái gối má»m trên ghế tá»±a để hắn ngồi xuống, sau đó gom lại chăn nệm bẩn trÆ°á»›c ném qua má»™t bên.
Phiên Vân cởi ngoại y đã dÃnh bẩn của cả hai ra trÆ°á»›c cÅ©ng để má»™t
góc, chÃnh mình lấy áo choà ng bên ngoà i mặc lên rồi mở cá»a ra bên giếng
xách nÆ°á»›c. Không có thá»i gian Ä‘un nóng nên chỉ có thể dùng nÆ°á»›c lạnh tẩy rá»a tạm, thay luôn cả y phục má»›i.
Chăn đệm cÅ©ng đổi lại sạch sẽ nhÆ°ng Phiên Vân lại chẳng để Ngôn Phong nằm lại trên giÆ°á»ng, y cÆ°á»i vá»›i hắn: " VÆ°Æ¡ng gia nà y xÆ°Æ¡ng đã tốt, hay
là hôm nay bên ngoà i có nắng thì ra ngoà i đi có được không?"
" Ra ngoà i?" Ngôn Phong nói, hắn nhìn Lục Nhi rồi lại hÆ°á»›ng đến cá»a chÃnh: " Sẽ không sao chứ?"
Phiên Vân gáºt đầu hiểu ý nói: " Hai a hoà n kia hình nhÆ° ra ngoà i mua
đồ rồi, má»—i lần Ä‘i Ä‘á»u rất lâu má»›i trở vá». Còn mấy vị huynh đệ bên ngoà i đó lại rất tốt, há» chỉ có việc canh chừng không để ta bá» trốn thôi, còn những thứ khác sẽ mắt không thấy tai không nghe. VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i an
tâm."
Ngôn Phong suy nghÄ© má»™t hồi, hắn ba năm nằm trên giÆ°á»ng ngón tay
không thể Ä‘á»™ng. Từ khi Äà n Lục Nhi đến, ăn uống chu đáo, không những cÆ¡
thể có sức lực lại có thể ngồi, có thể nói. Nếu cũng có thể lại bước ra
khá»i cánh cá»a kia...
" VÆ°Æ¡ng gia?"
Ngôn Phong nhìn đến Äà n Lục Nhi Ä‘ang chỠđợi, hắn mỉm cÆ°á»i vá»›i nà ng: " Äược rồi."
Phiên Vân vui vẻ chạy ra cá»a, nhá» mấy vị huynh đệ tốt bên ngoà i tìm
giúp mình má»™t cái ghế dà i để nằm đặt bên ngoà i sân nÆ¡i có chút nắng ấm. Y cÅ©ng cẩn tháºn lót chăn đệm để vÆ°Æ¡ng gia nằm được thoải mái má»›i Ä‘Æ°a
ngÆ°á»i ra.
" Äà n tiểu thÆ°, hay là để ta cõng vÆ°Æ¡ng gia cho." Má»™t gia nhân nam tá» thấy cÆ¡ thể nhá» bé yếu Ä‘uối của Äà n Lục Nhi Ä‘ang vất vã cõng vÆ°Æ¡ng gia
ra đến cá»a má»›i nói.
Tuy vương gia trông có vẻ ốm nhưng không giống trước kia, hắn đã có
thịt hÆ¡n rất nhiá»u, thân ngÆ°á»i so vá»›i má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng mÆ°á»i lăm Ä‘Æ°Æ¡ng
nhiên cao và to lá»›n hÆ¡n nhiá»u. Nhìn nà ng cõng hắn nhÆ° váºy tháºt không
đúng, không nỡ nhìn.
Ngôn Phong không đến ná»—i phải cõng, nhÆ°ng để tránh ngÆ°á»i nhìn thấy
hắn tốt hơn sẽ nghi ngỠnên chỉ có thể đồng ý để Lục Nhi cõng mình. Ngôn Phong ghét phải để kẻ khác chạm tới mình, nhưng bây giỠcũng không phản đối khi nghe gia nhân kia nói.
Phiên Vân biết vÆ°Æ¡ng gia không thÃch, chỉ là không muốn y mệt vì cõng hắn. Phiên Vân cÆ°á»i nói vá»›i gia nhân, bÆ°á»›c chân cÅ©ng từng bÆ°á»›c má»™t Ä‘i: " Không sao, cứ để ta là được rồi."
Äể được hắn xuống ghế dà i thì Lục Nhi cÅ©ng đã mệt đến hÃt thở liên
tục, Ngôn Phong nhìn nà ng nhÆ° váºy muốn nói và i câu nhÆ°ng lại không thể
nói. Lục Nhi bên ngoà i ánh nắng nà y lại cà ng xinh đẹp hơn, linh động
hơn, ngắm mãi cũng không thấy chán.
Trá»i trÆ°a có chút nóng nên Phiên Vân cầm theo cả má»™t cái quạt giấy,
ngồi bên cạnh quạt cho vÆ°Æ¡ng gia, cùng hắn chỉ tá»›i chỉ lui trá»i, mây,
cây cỠlinh tinh. Tuy chỉ có một mình y nói đủ thứ chuyện nhưng vương
gia luôn lắng nghe, cÆ°á»i vá»›i y, lắc đầu gáºt đầu đáp trả.
Mấy gia nhân nhìn khung cảnh hạnh phúc nà y, Äan cô nÆ°Æ¡ng giúp vÆ°Æ¡ng
gia được vui mà nói đủ chuyện, tay vừa quạt vừa đôi khi bóc vỠmột trái
nho đút đến táºn miệng vÆ°Æ¡ng gia. Äược má»™t mỹ nhân đẹp nhÆ° tiên tá» hạ
phà m nà y hầu hạ, chăm từng chút một. Mấy nam nhân nhìn vừa ngưỡng mộ,
vừa ganh tị không thôi. Nếu được đôi môi hồng nhạt đáng yêu đó cất lá»i
bên tai, được đôi tay ngá»c trắng nõn đó quạt cho, đút trái cây cho, bá»n
hắn có chết cũng cam nguyện.
VÆ°Æ¡ng gia lại Ä‘ang ôn nhu cÆ°á»i vá»›i Äà n Lục Nhi, nhÆ°ng nà ng vừa không
chú ý má»™t chút hắn lại liếc mắt vá» phÃa mấy nam nhân cảnh cáo. Ãnh mắt
dá»a ngÆ°á»i nà y đừng nói là mấy cái nữ tá» nhÆ° a hoà n kia, đến cả nam nhân
bá»n há» vừa nhìn thấy đã rùng mình mà cúi đầu, không dám để cái nhìn trên ngÆ°á»i Äà n Lục Nhi nữa.
Ngôn Phong rõ rà ng thấy ra ngoà i rất tốt, nhưng tâm trạng của hắn
Ä‘ang lạnh xuống không phanh. Mấy kẻ kia dùng ánh mắt ham muốn gì vá»›i Äà n Lục Nhi hắn là m sao có thể không nhìn ra, nói váºy trÆ°á»›c đây khi hắn
trong phòng không há» biết được, má»—i lần Lục Nhi Ä‘i ra Ä‘á»u để bá»n chúng
nhìn tá»›i nhÆ° váºy?
" Mấy vị đại ca, ta có thể nhỠmột chút không?" Không đúng lúc ngay
khi Ngôn Phong Ä‘ang suy nghÄ© thì Phiên Vân còn đứng lên rá»i chá»— mà đi
lại gần mấy gia nhân phÃa sau. Nà o có nháºn ra mặt hắn đã Ä‘en thui muốn
giết ngÆ°á»i rồi, y nói cùng mấy ngÆ°á»i kia thân thiết nhÆ° bình thÆ°á»ng: "
Ta sáng nay có ra ngoà i ở chỗ ngũ lão ông lần trước là m ghế lớn đó, đặt
là m thêm một cái. Ông ấy nói đến tối sẽ là m xong, mai lấy cũng không có
vấn Ä‘á»."
Phiên Vân mỉm cÆ°á»i lấy lòng há»: " Thế nhÆ°ng ta tháºt sá»± Ä‘ang cần rất
là gấp, không biết các ngươi tối nay đi lấy vỠgiúp ta được không?"