Tác giả:
Không lâu sau đó thì hai a hoà n mang và i đồ ăn đến, dá»n trên mặt bà n và i ba
món xong Ä‘ang muốn rá»i Ä‘i thì bị Phiên Vân kéo lại má»™t ngÆ°á»i. A hoà n
ngạc nhiên chÆ°a kịp nói gì, Phiên Vân đã cẩn tháºn há»i khẽ: " Chá» má»™t
chút, ta có chuyện muốn há»i."
" Cô nương còn gì muốn sai bảo sao?" A hoà n nói.
Phiên Vân lên tiếng: " Ta chỉ là thấy vÆ°Æ¡ng gia tháºt là khó gần quá,
không thể khiến ngÆ°á»i mở miệng nói chuyện, ta cÅ©ng không biết ngÆ°á»i muốn cái gì, ăn cái gì. NgÆ°Æ¡i có thể nói cho ta má»™t chút hay không?"
" Ha ha." A hoà n không kiêng kỵ cÆ°á»i ra tiếng, so vá»›i Phiên Vân đã cố ý nhá» giá»ng thế nhÆ°ng gan của a hoà n nà y lại không nhá», có thể vô tÆ°
nói: " Cô nÆ°Æ¡ng đừng nói là bản thân đã cố gắng bắt chuyện vá»›i vÆ°Æ¡ng gia đấy, ngà i ấy hai năm trở lại đây bệnh không dứt, cổ há»ng cÅ©ng bị tổn
thương nên không thể nói chuyện."
" Không thể nói?" Phiên Vân ý tứ nhìn vÆ°Æ¡ng gia nằm trên giÆ°á»ng, thấy hắn không có gì khác lạ má»›i kéo ngÆ°á»i ra ngoà i cá»a: " NgÆ°Æ¡i nói vÆ°Æ¡ng
gia trở thà nh ngÆ°á»i câm?"
" Haizz!" A hoà n thở dà i, những cô nương mang đến là m thiếp chăm sóc
cho vÆ°Æ¡ng gia, má»—i khi Ä‘á»u há»i những câu nà y. A hoà n xem ra cô nÆ°Æ¡ng nà y còn vô cùng xinh đẹp, chỉ sợ và i ngà y nữa không phát Ä‘iên cÅ©ng tá»± hại
mình nên không muốn nói nhiá»u: " Cô nÆ°Æ¡ng chăm sóc cho vÆ°Æ¡ng gia, sá»›m sẽ quen thôi, ta xin phép."
" Khoan..." A hoà n đi thẳng trở vỠtây phòng chẳng để Phiên Vân nói
thêm, y hÆ°á»›ng mắt và o trong phòng, lòng Ä‘au buồn thay cho hắn. Má»™t ngÆ°á»i phải sống nhÆ° váºy chi bằng chết Ä‘i, thế nhÆ°ng đôi mắt kiên cÆ°á»ng đó
chưa một lần chịu khuất phục.
Hắn muốn sống, dù đã ra thế nà y vẫn cứ muốn tiếp tục sống, có lẽ nhá»
váºy vÆ°Æ¡ng gia má»›i có thể gắng gượng nÃu kéo sinh mạng mình đến hiện nay.
Phiên Vân là m sao có thể như ban đầu, nghĩ chỉ cần là m cho tốt việc
của mình, nhẫn tâm bá» mặt khát vá»ng được sống tiếp của hắn. Y Ä‘au lòng
cho má»™t ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng là hắn, bản thân không muốn để vÆ°Æ¡ng gia nhìn
thấy y thÆ°Æ¡ng cảm hắn, bên ngoà i Ä‘iá»u chỉnh tâm trạng mình rất lâu má»›i
muốn trở và o.
Duáºt Ngôn Phong tuy không có biểu hiện gì, nhÆ°ng hắn lúc đó cÅ©ng nghe thấy a hoà n nói vá»›i nữ nhân kia hắn bị câm. Cô ta lại ở mãi bên ngoà i
không và o phòng, còn không phải đã muốn bá» chạy tháºt xa rồi. Khóe môi
hÆ¡i kéo lên nhÆ° Ä‘ang cÆ°á»i, mi mắt lại khẽ rung Ä‘á»™ng không khống chế được cảm giác thấu háºn.
Miệng không thể nói nhÆ°ng đôi tai vẫn còn thÃnh giác nhạy bén, nghe
tiếng bÆ°á»›c chân muốn trở lại phòng gần lại gần, sau đó là tiếng cá»a đóng lại. Ngôn Phong lắng nghe nhÆ°ng mi mắt nhắm không há» mở ra, bất Ä‘á»™ng
tựa trong phòng duy nhất chỉ có hắn.
Không khà im lặng không có tiếng khóc, than thở hay oán trách trá»i
cho số pháºn của mình. Äó dÆ°á»ng nhÆ° đã là việc hiển nhiên sẽ xảy ra ngay
trước mặt Ngôn Phong, thế nhưng lần nà y lại vô cùng yên ắng.
Phiên Vân cứ nhìn đến cÆ¡ thể tà n táºt của vÆ°Æ¡ng gia thì trong lòng
không thể tránh khá»i nổi lên thÆ°Æ¡ng xót, y biết đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i quáºt
cÆ°á»ng nhÆ° hắn.
Bản thân rÆ¡i và o tình cảnh nà y vẫn giữ lại tá»± tôn của mình, thÆ°Æ¡ng xót đối vá»›i hắn chẳng khác nà o Ä‘ang xem thÆ°á»ng sỉ nhục hắn.
Y cắn môi mình đến Ä‘au Ä‘iếng, lấy vẻ bình ổn nói vá»›i hắn: " VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i không phải đã dáºy rồi sao?"
Không như những lần trước, biết hắn không thể nói chuyện nên Phiên
Vân không cần chỠđợi mà tá»± mình nói: " Äồ ăn Ä‘á»u đã có rồi, ta giúp
ngÆ°á»i ăn được chứ?"
Phiên Vân nhìn mấy thứ trên bà n, một đĩa rau xà o, một đĩa thịt, cơm
canh. Ngoà i ra còn má»™t chén cháo thịt băm nhá», đây chắc là chuẩn bị cho
vÆ°Æ¡ng gia. Y cầm chén cháo chỉ còn chút ấm đến bên giÆ°á»ng, vì đã mất Ä‘á»™
nóng nên không cần thổi, đưa đến bên miệng Ngôn Phong: " Vương gia,
ngÆ°á»i không nhìn ta cÅ©ng được, chỉ cần mở miệng ăn chút cháo Ä‘i được
không?"
Ngôn Phong phản ứng, mở mắt trừng Phiên Vân rồi xoay mặt tránh đi thứ đưa trước miệng mình.
Phiên Vân không giáºn, cÆ°á»i nói: " Bụng ngÆ°á»i cho dù lúc ngủ cÅ©ng kêu
lớn nữa, cho dù vương gia bây giỠtỠra mình không muốn ăn ta cũng sẽ
không tin."
" VÆ°Æ¡ng gia?" Nói đến nhÆ° váºy mà hắn vẫn chẳng muốn ăn, Phiên Vẫn
nghÄ© lý đó là gì má»›i nói: " NgÆ°á»i sợ ta bá» Ä‘á»™c sao? Váºy để ta ăn trÆ°á»›c,
nếu tháºt sá»± có Ä‘á»™c thì chết trÆ°á»›c cÅ©ng là ta."
VÆ°Æ¡ng gia chẳng có Ä‘á»™ng tÄ©nh, Phiên Vân cho rằng hắn tháºt sá»± tin mình bá» Ä‘á»™c. Y liá»n chứng minh mà cho muá»—ng cháo và o miệng, vừa ăn thì mắt
Phiên Vân cÅ©ng nhÃu lại. Ngáºm trong miệng phân vân má»™t hồi, y quyết định lấy hết dÅ©ng khà nuốt xuống, đây tháºt sá»± là nấu cho ngÆ°á»i ăn sao?
Phiên Vân nhìn vương gia, hiểu ra lý do hắn chẳng có ý kiến gì khi y
nói muốn ăn thá». Äứng dáºy Ä‘i lại bà n ăn thá» luôn những món còn lại,
Phiên Vân vẫn là không có khà khái như vừa rồi nuốt xuống được mà nhả ra thức ăn.
Äây chắc không phải cố ý nhắm và o vÆ°Æ¡ng gia, mà là tay nghá» của hai a hoà n kia đúng là không tưởng tượng nổi. Váºy chứ hỠđã dùng loại gia vị
gì để nấu ăn, loại mùi vị há»—n tạp nhÆ° váºy cÅ©ng có khả năng nấu ra được
sao?
Ngôn Phong nhìn nữ nhân thá» từng món, mặt nhăn mà y nhúm Ä‘á»u nhả cả ra lại, đúng là loại nháºn thức má»›i. Nà ng ta chẳng nói chẳng rằng, xoay
ngÆ°á»i ra ngoà i Ä‘i mất bóng.
Trong phòng chỉ còn mình hắn mới không cần cảnh giác nữa, Ngôn Phong
nhắm mắt tháºt sá»± muốn ngủ. MÆ¡ mà ng ngủ má»™t lúc thì phát hiện lại có
tiếng bÆ°á»›c chân trở vá» phòng, tưởng nha đầu kia đã sá»›m bị dá»a sống chết
chạy mất không ngỠcòn dám quay trở lại.
Có tiếng ghế kéo lại gần sát bên giÆ°á»ng, kèm theo đó là hÆ°Æ¡ng
thÆ¡m xá»c và o mÅ©i khiến bụng hắn lại bắt đầu cồn cà o. Ngôn Phong mở mắt,
nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp tháºt gần, trên tay cầm cái chén tá»a ra mùi
thơm còn bốc khói.
Phiên Vân cÆ°á»i nói: " Ta Ä‘i há»i hai a hoà n kia, bá»n hỠđúng là không
biết nấu nướng gì, trước giỠcòn tự tin cho rằng mình nấu không tệ. Ta
tuy tay chân có vụng vá», không tốt hÆ¡n bá»n há» là bao nhÆ°ng Ãt nhất chắc
vẫn có thể nuốt trôi."
Không nháºn ra nghi hoặc trong mắt vÆ°Æ¡ng gia, y múc má»™t muá»—ng cháo
trắng hà nh thổi thổi, dùng môi chạm thá» Ä‘á»™ nóng rồi má»›i Ä‘Æ°a đến cho hắn: " VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i ăn thá» xem."
Miệng hắn vẫn chẳng chịu mở, đôi con ngươi hết liếc nhìn muỗng cháo
thơm lừng lại nhìn Phiên Vân. Y nói: " Trong bếp không còn gì tốt hơn,
mấy thứ dùng được Ä‘á»u đã bị hai ngÆ°á»i kia là m hÆ° cả. VÆ°Æ¡ng gia dùng tạm
trÆ°á»›c đừng để bụng đói, ta đã dặn bá»n há» ngà y mai chỉ cần mua thêm và i
thứ rau củ thịt cá, sẽ nấu thêm mấy món cho ngÆ°á»i."
" Vương gia." Phiên Vân để cháo hơi chạm và o môi hắn, y nói: " Phải
ăn mới có sức, có sức mới sống được. Mặc kệ trở nên ra sao, còn sống vẫn tốt hơn không phải sao?"
Chân mà y Ngôn Phong lúc nà y khẽ Ä‘á»™ng, ánh mắt nghi ngá» ngạc nhiên há»—n loạn nhìn Phiên Vân. Những nữ nhân trÆ°á»›c đây nhìn thấy hắn đã chết lặng rồi gà o khóc, Ä‘á»u oán trách hắn là m hại cuá»™c Ä‘á»i há». Nói hắn chết sá»›m,
sá»›m giải thoát cho mình cÅ©ng nhÆ° bao nhiêu cô gái vô tá»™i. Váºy mà tiểu cô nÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c mắt nà y, không những chẳng có vẻ gì cảm thấy bản thân thiệt thòi, còn nói hắn sống vẫn tốt hÆ¡n.
Ngôn Phong không phải muốn nhịn đói chết, hắn chỉ là muốn gây khó
khăn cho Phiên Vân, khiến y nhanh chóng má»™t chút biết chẳng có hy vá»ng
gì, sá»›m từ bá» mà oán trách má»™t lần cho đủ. Bây giá» nháºn ra mình không ăn cô ta cÅ©ng sẽ chẳng bá» cuá»™c, mở miệng để cô Ä‘Æ°a cháo và o.
Hắn và i năm nay Ä‘á»u ăn loại thức ăn mùi vị buồn nôn kia nuốt trôi
sống qua ngà y, cháo hà nh trắng nà y đưa và o miệng tựa như mỹ vị hiếm có
trên Ä‘á»i mà lÆ°u luyến chiếc muá»—ng bị Phiên Vân kéo ra khá»i miệng.
Nhìn thấy vương gia đã chịu phối hợp còn bà y ra vẻ mặt hà i lòng với
đồ y nấu, bản thân vui vẻ lại tiếp tục thổi cháo đút cho hắn. Hai ngÆ°á»i
nhÆ° váºy chỉ má»™t lúc chén cháo vÆ°Æ¡ng gia đã ăn hết, vừa rồi nấu vá»™i vừa
đủ hai chén định giúp hắn ăn xong mình sẽ dùng, bây giỠy lại không suy
nghÄ© nhiá»u mà há»i: " Cháo vẫn còn, vÆ°Æ¡ng gia nếu vẫn muốn ăn ta lấy giúp ngÆ°á»i?"
Ngôn Phong nhìn Phiên Vân chẳng lắc đầu hay gáºt đầu, nhÆ°ng hắn không
từ chối xem nhÆ° đồng ý. Phiên Vân vui vẻ Ä‘i lại bà n lấy chén còn lại vốn là của mình mang đến, tiếp tục thuáºn lợi giúp vÆ°Æ¡ng gia ăn sạch cả. Cảm giác chăm sóc ngÆ°á»i khác nà y không hiểu sao khiến y hà i lòng, nhìn hắn
ăn hết không chừa lại một chút nà o cháo mình nấu, đương nhiên y rất vui.
" Trá»i không còn sá»›m, vÆ°Æ¡ng gia chá» ta má»™t lát giúp ngÆ°á»i lau sạch
rồi Ä‘i ngủ được không?" Phiên Vân nói xong đứng lên, y dá»n hai cái chén
đặt trên khay rồi bưng trở ra ngoà i, hướng bếp ở tây phòng đi.
Ngôn Phong nhìn theo dáng ngÆ°á»i mảnh mai báºn há»· phục Ä‘á» lại nhà u nát
đi ra, hắn lúc lướt qua thấy trên khay gỗ vẫn còn một chiếc muỗng khác,
lúc nà y mới hiểu ra vì sao vừa rồi Phiên Vân không phải đi múc thêm chén cháo khác mà lấy chén thứ hai trên bà n. Hóa ra hắn không biết cũng đã
ăn luôn cả phần của y, tâm tư lúc nà y không thể diễn tả.
Phiên Vân ra ngoà i nói a hoà n chuẩn bị nÆ°á»›c nóng cho mình, nhÆ°ng há»
nói trá»i đã muá»™n, không tiện đến phòng chứa củi, vừa rồi nấu nÆ°á»›ng xong
củi còn lại chỉ đủ để nấu một ấm nước. Nghĩ mình không thể tắm được,
Phiên Vân nói hỠlấy mình một bộ y phục còn nước một ấm đủ rồi.
Pha vừa hai cháºu nÆ°á»›c ấm để a hoà n mang và o trong phòng, Phiên Vân
nói: " Váºy là được rồi, các ngÆ°Æ¡i Ä‘i nghỉ ngÆ¡i, ta sẽ không cần gì nữa."
TÆ° Duyệt Thâm là lần đầu tiên có nữ chủ và o ở lại đủ chuyện nhÆ° Phiên Vân, hai a hoà n không có thiện ý trả lá»i là láºp tức bá» ra ngoà i.
Phiên vân không tÃnh toán vá»›i bá»n há», y tá»± mình đóng cá»a cà i khóa
lại. trở và o trong đối diện với vương gia, hắn ăn xong không như lúc
trÆ°a xoay Ä‘i má»™t cái đã nhắm mắt nhÆ° ngủ, cứ nhÆ° váºy nhìn y.
Phiên Vân bắt lại bên giÆ°á»ng thêm má»™t cái ghế, mang má»™t cháºu nÆ°á»›c đặt lên đó. Nháºn ra tay áo quá vÆ°á»›ng vÃu, y xắn cao hai ống tay để lá»™ ra
cánh tay thon nhá» trắng mịn. Biết bây giá» bản thân Ä‘ang mang thân pháºn
Äà n Lục Nhi, thế nhÆ°ng bản thân y hiểu mình là nam nhi, vÆ°Æ¡ng gia lại
biết y là thiếp của hắn, váºy nên mấy cái lá»… tiết kiêng kỵ gì đó chắc lÃ
không cần.
Y Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không nháºn ra ánh mắt của vÆ°Æ¡ng gia có gì thay đổi,
nhìn thấy nữ nhi tùy tiện nhÆ° váºy, có thay đổi gì cÅ©ng đâu phải lạ.
Phiên Vân cứ nhÆ° váºy tá»± nhiên vắt khăn trong cháºu nÆ°á»›c.