Tác giả:
“ Viên Bân tÆ°á»›ng quân, đến đây thôi được chứ?â€
Viên lão tướng quân bị kiếm kỠbên cổ, im lặng một hồi nhìn Vong Âm lại hạ đao trên tay mình xuống.
“ Ha ha ha.†Ông Ä‘á»™t nhiên ha hả cÆ°á»i lá»›n xong má»›i nói: “ Không ngá»
đứa trẻ mà năm xÆ°a ta cứu sống, bây giá» lại là kẻ đánh bại ta.â€
“ Ta…†Vong Âm tá» vẻ khó xá», hắn đối vá»›i ân nhân cứu mạng của mình không nÆ°Æ¡ng tay, bản thân cảm thấy hổ thẹn.
Kiếm trên cổ mình đã nÆ¡i lá»ng, thế nhÆ°ng lão tÆ°á»›ng quân cÅ©ng không há» lợi dụng đánh trả Vong Âm. Ông nói: “ Không cần phải cảm thấy có lá»—i,
nếu ta là ngÆ°Æ¡i ta cÅ©ng không do dá»± để bảo vệ cho Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia.â€
“ Äa tạ Viên Bân tÆ°á»›ng quân đã thấu hiểu.â€
“ Viên đại tÆ°á»›ng quân.â€
Má»™t giá»ng nói trầm tÄ©nh truyá»n đến, quân lÃnh vì thấy chủ tÆ°á»›ng bị uy hiếp cÅ©ng ngừng lại chém giết. Viên Bân nhìn thiếu niên báºn y phục
trắng từ từ tiến lại chá»— mình, ông ngạc nhiên thà nh lá»i: “ Nháºt Minh
vÆ°Æ¡ng?â€
“ Ta còn nghi ngỠsẽ có kẻ không bị thuộc hạ của mình dẫn đi một
tuyến Ä‘Æ°á»ng khác, quả nhiên ngÆ°á»i duy nhất có thể Ä‘uổi kịp chỉ có thể là ông.â€
“ VÆ°Æ¡ng gia… ngÆ°á»i…†Lão tÆ°á»›ng quân nhìn Ngôn Phong cà ng lúc cà ng
gần, xem đôi chân của hắn Ä‘ang tá»± bÆ°á»›c Ä‘i mà vẻ mặt hiện rõ vẻ vui mừng: “ Chân của ngÆ°á»i… vÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i có thể Ä‘i lại rồi.â€
Ngôn Phong không nói gì chỉ im lặng đứng đó, Viên Bân lại như không
dám tin, ông cố ý há»i lại: “ VÆ°Æ¡ng gia có thể nói, cÅ©ng Ä‘i lại được rồi
sao?â€
“ Phiên nhi.†Ngôn Phong Ä‘á»™t nhiên quay lÆ°ng, hắn hÆ°á»›ng vá» phÃa Phiên Vân đứng mà gá»i: “ Lại đây.â€
Viên tÆ°á»›ng quân theo đó nhìn đến vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng thân hình nhá» nhắn, báºn má»™t bá»™ y phục mà u xanh dÆ°Æ¡ng nhạt Ä‘ang theo lá»i Ngôn Phong Ä‘i lại
phÃa nà y. Cô nÆ°Æ¡ng gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp hiếm thấy lại có đôi mắt linh Ä‘á»™ng trong sáng, nà ng bây giá» vẫn còn đôi nét trẻ con, nhÆ°ng chắc chỉ má»™t
hai năm nữa sẽ lại cà ng xinh đẹp rực rỡ hơn.
Phiên Vân không hiểu chuyện gì, y nhìn Ngôn Phong rồi lại nhìn vị
tÆ°á»›ng quân kia, không hiểu vì sao y không há» có ác cảm vá»›i ngÆ°á»i nà y.
Tay lại bị Ngôn Phong nắm lấy, y chớp mắt nhìn hắn xong bị kéo lại, gần
như ngã và o lòng hắn.
Ngôn Phong má»™t bên nắm tay Phiên Vân, má»™t bên lại ôm trên vai y. Hoà n toà n giữ trá»n ngÆ°á»i trong lòng ngá»±c mình má»›i thấy hà i lòng, hắn lại nói vá»›i Viên Bân: “ Ta có lại được nhÆ° ngà y hôm nay, Ä‘á»u là nhá» và o nà ng.â€
“ Äây…†Lão tÆ°á»›ng quân có vẻ bất ngá» khó tin, ông nhìn Phiên Vân Ä‘á»™
tuổi chỉ má»›i mÆ°á»i mấy không hÆ¡n: “ Vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng nà y… không biết danh tÃnh là gì, y thuáºt lại cao minh đến váºy?’
“ Ta không biết y thuáºt.â€
Nghe nà ng thẳng thừng thừa nháºn chẳng chút rụt rè, Viên Bân nhìn Ngôn Phong, thấy hắn chẳng có vẻ sẽ thay đổi câu nói của mình thì lại hÆ°á»›ng
vị tiểu cô nương kia: “ Vương gia ba năm trước rơi xuống vực tổn thương
gân cốt, tay chân bại liệt tuyệt đối không thể cỠđộng. Cô nương nếu
không biết y thuáºt, là m cách nà o có thể trị khá»i trong khi các vị thái y và y sÆ° khắp nÆ¡i…â€
“ Ai nói vương gia tay chân bại liệt?†Gương mặt nhỠxinh đẹp tỠvẻ
tức giáºn, trong giá»ng nói thể hiện rõ sá»± khó chịu đối vá»›i lá»i nói của
Viên Bân: “ Ta không biết y thuáºt cÅ©ng có thể giúp vÆ°Æ¡ng gia Ä‘i lại
được, váºy là kẻ nà o nói ngÆ°á»i là phế nhân nhÆ° lá»i ngà i? Là thái y, lÃ
đại phu sao? Hay là hoà ng đế?â€
“ Ta…†Viên Bân đại tÆ°á»›ng quân nhiá»u năm giết giặc sa trÆ°á»ng, nay
đứng trÆ°á»›c má»™t vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng lại bị là m cho nói không thà nh lá»i.
Ông đúng là đoán được hoà ng đế Ä‘á» phòng Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng má»›i muốn giam cầm tại hoà ng thà nh, tuy Ä‘iá»u nà y không phải nhÆ°ng đối vá»›i ná»—i lo của
hoà ng đế ông có thể hiểu. Nhưng Viên Bân lại chưa từng nghĩ đến, bệnh
tình của Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng lại là giả: “ Nói nhÆ° váºy… VÆ°Æ¡ng gia tháºt tế
không há» bị liệt toà n cÆ¡ thể nhÆ° má»i ngÆ°á»i nói?â€
“ Lúc ta đến vÆ°Æ¡ng phủ, tình trạng của vÆ°Æ¡ng gia còn tệ hÆ¡n những gì mà ngà i nghÄ© trÆ°á»›c kia.â€
“ à cô nÆ°Æ¡ng là ?â€
“ Vương gia đúng là bị tổn thương gân cốt, tay chân không có sức lực
khiến cá» Ä‘á»™ng và di chuyển Ä‘á»u khó khăn, thế nhÆ°ng không có chuyện cÆ¡
thể bị liệt trở thà nh phế nhân.â€
Phiên Vân lại nói: “ Hoà ng đế cố ý để tung tin ra ngoà i, trong phủ
lại để vÆ°Æ¡ng phi tùy ý là m báºy, khiến vÆ°Æ¡ng gia chịu đói khát không
ngÆ°á»i chăm sóc đến cÆ¡ thể yếu Ä‘uối vô lá»±c, thế nên má»›i chỉ có khả năng
nằm một chỗ. Nếu phải nói, thì vương gia sống không bằng chết suốt ba
năm Ä‘á»u do hoà ng đế ban cho.â€
“ Ta… ta chưa từng nghĩ…†Viên Bân nhìn Ngôn Phong, nghĩ đến hắn sống tại vương phủ đã chịu những gì, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng
hổ thẹn: “ VÆ°Æ¡ng gia đã phải sống những ngà y tháng nhÆ° váºy, ta lại không hay biết, cÅ©ng chÆ°a từng là m được gì cho ngÆ°á»i.â€
“ Viên tÆ°á»›ng quân, không cần phải cảm thấy tá»± trách.†Ngôn Phong lạnh giá»ng: “ Kẻ gây ra chuyện nà y, không phải ngÆ°Æ¡i.â€
“ Vương gia, xin nghe ta một lần.†Viên Bân đột nhiên quỳ xuống, ông
nói: “ Ta biết ngÆ°á»i đã chịu nhiá»u nổi khổ, thế nhÆ°ng nếu tháºt sá»± phải
nổi dáºy má»™t cuá»™c chiến tranh để láºt đổ hoà ng quyá»n, Ä‘iá»u nà y chỉ mang
đến tai há»a cho dân chúng mà thôi.â€
Ngôn Phong lạnh nhìn Viên Bân quỳ trên đất, hắn không có ý định sẽ
kéo ngÆ°á»i đứng dáºy: “ Bản vÆ°Æ¡ng nhá»› trÆ°á»›c kia đã từng nói vá»›i hoà ng
huynh, ta đối vá»›i hoà ng vị, chÆ°a từng có hứng thú.â€
“ VÆ°Æ¡ng gia…â€
“ Thế nhÆ°ng.†Không để cho lão tÆ°á»›ng quân kịp vui mừng, hắn lại nói: “ NgÆ°Æ¡i không phải chÆ°a từng biết đến bản vÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i thế nà o. NgÆ°Æ¡i
nghÄ© ta sẽ bá» qua cho Duáºt Thừa Viêm?â€
Hắn nói tiếp: “ Uyên đại há»c sÄ© má»›i đây vì cá»› gì bị giáng tá»™i cả nhà , toà n gia ThÆ°á»ng tể tÆ°á»›ng má»™t năm trÆ°á»›c vì sao trong má»™t đêm toà n bá»™ Ä‘á»u bị đạo tặc giết chết không còn má»™t ai, Tá» thượng thÆ° có tháºt sá»± âm mÆ°u
soán vị cả nhà rÆ¡i đầu.â€
Nhìn và o gương mặt méo mó đầy nếp nhăn của Viên Bân, Ngôn Phong lại
nói: “ Nạn dịch tả hai năm trÆ°á»›c tại hoà ng thà nh, miếu Thái Di còn có nữ nhi của ngÆ°Æ¡i lÆ°u lại giúp ngÆ°á»i trị chữa… Viên tÆ°á»›ng quân tháºt sá»± cho
rằng chỉ là vô tình bốc cháy hại chết hÆ¡n tám trăm ngÆ°á»i dân vô tá»™i
sao?â€
“ Không thể nà o."
- --------------------------------------------------------------
“ Vương gia.†Phiên Vân ngồi trong xe ngựa nhớ lại, thấy lão tướng
quân lúc há» Ä‘i nhÆ° váºy. Vừa rồi trông nhÆ° ông vô cùng Ä‘au khổ, còn muốn
tìm rõ sá»± tháºt những lá»i Ngôn Phong nói. Y có chút lo lắng: “ Viên tÆ°á»›ng quân sẽ không sao chứ, lỡ nhÆ° hoà ng đế muốn gây bất lợi.â€
“ Äó vẫn là vấn Ä‘á» phải để hắn tá»± mình giải quyết.â€
Nghe Ngôn Phong nói, Phiên Vân suy nghÄ© má»™t hồi má»›i lên tiếng há»i: “
Tháºt sá»± nhÆ° lá»i ngÆ°á»i… hoà ng đế vì muốn phong tá»a dịch bệnh, nên đã cho
thiêu hủy miếu cùng toà n bá»™ ngÆ°á»i dân ở đó sao?â€
Ngôn Phong không nói, hắn nhắm mắt gáºt nhẹ đầu xem nhÆ° trả lá»i. Nhã
Thanh từ lúc nghe đến trong lòng đã tức giáºn không thôi, y siết lấy y
phục mình, nghiến răng nói: “ Khốn kiếp, hắn là hoà ng đế… lại có thể là m ra những việc nhÆ° váºy?â€
“ Nhã Thanh?â€
“ Hai năm trÆ°á»›c ta cÅ©ng có nghe nói đến chuyện nà y, thế nên má»›i láºp
tức đến hoà ng thà nh muốn trị bệnh cho há». Thế nhÆ°ng lúc đến thì toà n bá»™
ngôi miếu nÆ¡i dân bệnh được triá»u đình táºp hợp trị chữa, toà n bá»™ Ä‘á»u bị
thiêu rụi.â€
Nhã Thanh gắt giá»ng: “ NgÆ°á»i bệnh không chỉ có phụ nữ, ngÆ°á»i già , trẻ nhá» mà còn có đại phu các nÆ¡i và những ngÆ°á»i tình nguyện đến phụ giúp.
Tất cả tám trăm sáu mÆ°Æ¡i bảy ngÆ°á»i thiệt mạng, được biết là do nến trong miếu vô tình rÆ¡i trúng vải khô mà bốc cháy. Ta từ đầu cÅ©ng đã nghi ngá»
chuyện nà y, không ngá» ta nghÄ© lại là sá»± tháºt.â€
Ngôn Phong trầm giá»ng: “ Nạn dịch xảy ra tại hoà ng thà nh, hoà ng đế lo lắng không thể đẩy lùi sẽ nhanh chóng bị lây lan đến cả hoà ng cung, hắn vì chÃnh mình láºp tức muốn diệt trừ mầm dịch cÅ©ng không có gì lạ.â€
“ Vương gia.†Phiên Vân ngạc nhiên khi nghe Ngôn Phong nói, y nhìn
hắn khó tin: “ Ngay cả ngÆ°á»i cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy sao? Nếu là vÆ°Æ¡ng gia,
ngÆ°á»i cÅ©ng sẽ là m thế?â€
Thấy Phiên Vân lo lắng nhÆ° váºy, Ngôn Phong mỉm cÆ°á»i nhìn y: “ Có rất
nhiá»u cách khác để giải quyết, ta vì sao phải lá»±a chá»n bá» Ä‘i bách tÃnh
con dân?â€
Nghe hắn nói xong Phiên Vân má»›i thở ra nhẹ nhõm: “ Ta còn tưởng…â€
“ NgÆ°Æ¡i tưởng cái gì?†Ngôn Phong há»i, tay vừa vòng qua eo nhá» của
Phiên Vân kéo y dán cả ngÆ°á»i và o mình: “ ChÆ°a gì đã lo lắng phu quân
ngÆ°Æ¡i trở thà nh bạo quân?â€
“ VÆ°Æ¡ng gia, những lá»i nà y không thể nói bừa đâu.†Phiên Vân Ä‘á» mặt, y muốn đẩy hắn ra nhÆ°ng không hiểu nổi, kẻ hôm qua đứng còn phải tá»±a và o
y, hôm nay lại lấy đâu ra sức mà y thoát cÅ©ng không ra: “ NgÆ°á»i buông ta ra trÆ°á»›c Ä‘i, ở… ở đây còn có Nhã Thanh.â€
Ngôn Phong nhếch môi cÆ°á»i: “ Ta và ngÆ°Æ¡i là phu thê, có gì cần phải ngại, HÆ¡n nữa biểu ca cÅ©ng sẽ không để ý mấy chuyện nà y.â€
“ Vương gia đừng đùa nữa.†Phiên Vân liếc mắt sang nhìn Nhã Thanh, y
mặt vừa Ä‘á» vừa tÃm chẳng biết là đang tức giáºn hay ngại ngùng. Tháºt lÃ
phải nhìn thấy cảnh hai nam nhân trÆ°á»›c mặt mình ôm ấp, y không nhÆ° váºy
mới là lạ.
Thấy ngÆ°á»i đã trong lòng mình rồi vẫn còn muốn lo đến chuyện khác,
Ngôn Phong bổng nhiên muốn trêu y mà nhếch môi cÆ°á»i, mắt cÅ©ng dán và o
ngực Phiên Vân nói: “ Nhưng mà Phiên nhi, ngươi dù gì cũng là thiếu nữ
mÆ°á»i sáu tuổi, vì sao lại không phát triển chút nà o váºy.â€
“ A…†Hắn chẳng cần lén lút mà nhìn thẳng và o ngá»±c mình nhÆ° váºy,
Phiên Vân có dui mù ngu ngốc mới không biết hắn muốn nói cái gì. Y hai
tay Ä‘ang đẩy hắn ra lại chuyển sang che trÆ°á»›c ngá»±c mình: “ NgÆ°Æ¡i nhìn Ä‘i đâu váºy?â€
Ngôn Phong lại cÆ°á»i nói: “ Không sao, ta không để ý.â€
“ NgÆ°á»i để ý hay không liên quan gì đến ta.†Phiên Vân thẹn Ä‘á» mặt,
vốn y là nam nhân cũng không cần phải để ý mấy chuyện nà y. Nhưng nhìn vẻ mặt đùa cợt của Ngôn Phong thì y không để tâm cũng phải để tâm, y trong lòng thầm mắng.
Ngá»±c ta nhá» thì sao, ngÆ°á»i đã từng thấy qua nam nhân nà o ngá»±c lá»›n
chÆ°a? Ta cÅ©ng đâu phải tháºt sá»± muốn trở thà nh nữ nhi, nếu muốn thì sau
nà y giúp ngÆ°á»i tìm và i cái nữ nhân đến mà ôm ấp, còn dám chê ta?
Phiên Vân trong lòng vô cá»› bá»±c tức mà bản thân cÅ©ng không nháºn ra,
Ngôn Phong lại vì y nhÆ° váºy cảm thấy rất hà i lòng. Hắn ghé sát và o bên
tai y nói: “ Ta tháºt sá»± sẽ không để ý, tin ta.â€