Tác giả:
" NgÆ°Æ¡i chÃnh là Äà n Lục Nhi sao?"
Äứng trÆ°á»›c nữ nhân Ä‘oan trang kiêu kỳ, báºn y phục mà u lam quý phái
cùng những trang sức trân quý. Nà ng ta xinh đẹp nhưng quá phù phiếm,
kiểu nhÆ° vẻ đẹp dá»±a và o tá»· mỉ từ góc nhá» chăm sóc trên gÆ°Æ¡ng mặt và váºt
dụng trên ngÆ°á»i.
Má»›i nhìn ai cÅ©ng sẽ nghÄ© nà ng xinh đẹp hiếm có, nhÆ°ng khi đã quá thân cáºn và gần gÅ©i, lại thấy dá»… nhà m chán và mệt má»i. Phiên Vân lên tiếng
trả lá»i: " Äúng váºy."
" Ra là ngÆ°Æ¡i." Thệ Ngá»c đánh giá tiểu nữ tá» trÆ°á»›c mặt, tuổi nhá» hÆ¡n
nà ng, da trắng mịn hơn nà ng, gương mặt lại có phần xinh đẹp hơn nà ng.
Cho dù trên ngÆ°á»i Äà n Lục Nhi Ä‘ang báºn chỉ là vải thô, không đồ váºt đáng giá nhÆ°ng đứng cùng vá»›i nà ng lại không chút thua kém mà còn có phần trẻ con đáng yêu hÆ¡n. Thệ Ngá»c trong lòng cảm thấy ganh tị vá»›i nhan sắc của nữ tá» kia, nà ng giá»ng nữ chủ nói: " NgÆ°Æ¡i và o vÆ°Æ¡ng phủ cÅ©ng đã nhiá»u
ngà y, đã là m quen hay chưa, có thấy thiếu sót gì hay không?"
Phiên Vân quy củ nói: " Tạ ân vương phi quan tâm chiếu cố, Lục Nhi ở vương phủ rất tốt, không có thiếu sót."
" Rất tốt?" Thệ Ngá»c giá»ng có vẻ bất ngá», sau đó liá»n trở lại nhÆ°
thÆ°á»ng nói: " NgÆ°Æ¡i nếu đã gả và o vÆ°Æ¡ng phủ ta thì nhất định phải an
pháºn, là m đúng những gì nên là m, chăm sóc hầu hạ vÆ°Æ¡ng gia không được
thiếu sót."
" Vâng, Lục Nhi không dám lÆ¡ là ." Phiên Vân nghe những lá»i nà y của
vÆ°Æ¡ng phi lại thấy buồn cÆ°á»i, khóe môi hÆ¡i nâng chua chát. Nà ng ta không hy vá»ng y sỉ nhục chà đạp vÆ°Æ¡ng gia thì thôi, còn trông chá» y hầu hạ
sao?
Nụ cÆ°á»i kia và o mắt Thệ Ngá»c lại nhìn ra ý tứ khác, tưởng rằng Lục
Nhi cay đắng nếm đủ, đối vá»›i việc chăm sóc Ngôn Phong nghÄ© đã cÆ°á»i tá»±
giễu. Trong lòng nghĩ Ngôn Phong lần nà y chịu lại thêm một cô nương sĩ
nhục chà đạp, còn mong cô ta có thể gắng gượng là m cho tốt lâu hơn mấy
tiểu thÆ° vô dụng trÆ°á»›c kia, khiến hắn tá»± nháºn ra mình vô dụng đến dÆ°á»ng
nà o, đáng thÆ°Æ¡ng đến dÆ°á»ng nà o.
Thệ Ngá»c bá» qua ganh ghét vá» nhan sắc của cả hai, tạm thá»i nghÄ© xem
ra cô ta vẫn có Ãch, nói chung nếu có thể cầm cá»± thì qua đến má»™t năm
cÅ©ng thân tà n ma dại. Nà ng cÅ©ng không cần phải so Ä‘o: " Nếu biết rõ lÃ
tốt, đừng nên nuôi hy vá»ng vá»›i tay đến chá»— tam hoà ng tá». NgÆ°Æ¡i bây giá»
đã là ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng gia, còn có tÆ° cách đó sao?"
" Tam hoà ng t�" Phiên Vân ngạc nhiên.
Phệ Ngá»c nói: " Ngà y hôm qua tam hoà ng tỠđến vÆ°Æ¡ng phủ, ở chá»— của ta đòi ngÆ°á»i. NgÆ°Æ¡i giải thÃch chuyện nà y là thế nà o đây?"
" Chuyện nà y..." Phiên Vân lúng túng. Y đã từng nghe nói Äà n Lục Nhi
có qua lại vá»›i tam hoà ng tá», không ngá» lại là tháºt. Thế nhÆ°ng y lại
không phải Äà n Lục nhi, Äà n gia bá»n há» không có nói lại vá»›i hắn sao? Còn dám chạy đến Nháºt Minh phủ đòi lấy tiểu thiếp đã và o của của ngÆ°á»i ta,
đây cũng quá si tình đi.
Thệ Ngá»c nghiêm giá»ng nói: " Ta không cần biết giữa ngÆ°Æ¡i và tam
hoà ng tỠtrước kia xảy ra chuyện gì, thế nhưng ngươi nên hiểu rõ thân
pháºn của mình lúc nà y. Vá» sau có gặp tam hoà ng tá» cÅ©ng tránh xa má»™t
chút, nếu để vương phủ mang tai tiếng là m nhơ danh của vương gia, ta sẽ
không tha cho ngươi."
" Lục Nhi hiểu rõ, Lục Nhi đã là ngÆ°á»i của vÆ°Æ¡ng gia, sao dám mÆ¡ má»™ng đến tam hoà ng tá»." Phiên Vân không hiểu nổi vị vÆ°Æ¡ng phi nà y, nà ng ta
là đang lo vương gia vì tiểu thiếp có tư tình bên ngoà i là m vương gia ô
danh, hay là lo lắng tam hoà ng tỠcó cơ hội tiếp xúc với y đây.
" Äược rồi, không còn chuyện gì ngÆ°Æ¡i cứ trở vá» TÆ° Duyệt Thâm Ä‘i. Hầu hạ vÆ°Æ¡ng gia cho tốt." Thệ Ngá»c nói.
" Vâng thÆ°a vÆ°Æ¡ng phi." Phiên Vân cúi ngÆ°á»i hà nh lá»… rồi lui ra, y xem không có sai sót gì vá»›i suy nghÄ© của mình. VÆ°Æ¡ng phi chỉ là gá»i y đến
để xem thỠtình hình chỗ vương gia, xem thỠhắn sẽ đáng thương đến đâu.
Nhưng lại không ngỠtới sẽ còn có việc của tam hoà ng tỠnà y, nhưng
chắc sẽ không xảy ra nữa. Khi biết y không phải Äà n Lục Nhi hắn sẽ chẳng còn lý do gì gây rối, hy vá»ng phụ thân kia của mình sá»›m mang chuyện nói cho tam hoà ng tá», để y bá»›t Ä‘i má»™t rắc rối, sau má»™t thá»i gian chá» vÆ°Æ¡ng
gia có thể khá»e mạnh trở lại, chẳng còn gì liên quan đến y nữa.
Nhắc đến vương gia thì Phiên Vân trong lòng lại vui vẻ, hắn sáng nay
ngón tay phải đã có thể cá» Ä‘á»™ng, không ngá» mình chỉ là hÆ¡n mÆ°á»i ngà y cho hắn ăn đủ ngủ đủ đã có kết quả nà y, vá» sau bồi bổ nhiá»u má»™t chút thì
chắc Ä‘á»u tốt.
Phiên Vân vỠđến cá»a phòng, chÆ°a nhìn thấy ngÆ°á»i đã vui vẻ nói lá»›n: " VÆ°Æ¡ng gia, ta vá» rồi. NgÆ°á»i có tốt hay không, tay táºp đến đâu..."
Lá»i còn chÆ°a nói hết đã bị cảnh tượng trong phòng khiến câm lặng, hai nha hoà n má»™t ngÆ°á»i giữ đầu má»™t ngÆ°á»i bóp miệng vÆ°Æ¡ng gia, há» Ä‘ang đổ
thứ thuốc gì đen ngòm và o miệng hắn. Phiên Vân hoảng hốt la lớn: " Các
ngươi đang là m cái gì, ngừng tay lại cho ta."
" Äà n cô nÆ°Æ¡ng?" Không nghÄ© Lục Nhi sẽ vá» sá»›m nhÆ° váºy, cả hai có chút giáºt mình, thế nhÆ°ng sau đó lại chẳng quan tâm đến mà tiếp tục đổ nÆ°á»›c
và o miệng Ngôn Phong.
" Các ngÆ°Æ¡i không nghe ta nói cái gì hay sao?" Phiên Vân tức giáºn
chạy đến xô hai ngÆ°á»i ra, y lo lắng nhìn Ngôn Phong, thấy hắn nhắm hai
mắt không cá» Ä‘á»™ng liá»n quát lên vá»›i hai ngÆ°á»i kia: " Các ngÆ°Æ¡i Ä‘ang là m
cái gì, có biết đây là vương gia hay không?"
Bị đẩy té đến Ä‘au, hai a hoà n trừng mắt vá»›i Phiên Vân nhÆ°ng lại chẳng dám là m gì. Má»™t ngÆ°á»i nói: " Äà n cô nÆ°Æ¡ng lo lắng cái gì chứ, đây chỉ
là thuốc uống của vÆ°Æ¡ng gia. ChÃnh vÆ°Æ¡ng phi đã căn dặn, má»—i tháng phải
giúp vương gia uống một lần. Chúng ta chỉ là cái a hoà n, là m việc chủ tỠsai bảo mà thôi."
" Cái gì mà việc nên là m, rõ rà ng ta nhìn thấy vương gia không muốn
uống, váºy mà các ngÆ°Æ¡i còn ép." Phiên Vân gắt giá»ng vá»›i bá»n há»: " Các
ngÆ°Æ¡i nói là m theo lệnh chủ tá» sai bảo, váºy ai má»›i là chủ tá» của các
ngươi, là vương gia hay vương phi đây hả?"
Hai a hoà n không nói được gì mà nhìn nhau, má»™t ngÆ°á»i thấy thứ nên
uống cÅ©ng đã và o bụng vÆ°Æ¡ng gia cả rồi, chẳng cần phiá»n toái là m gì má»›i
nói: " Nói sao cũng được, chỉ là chúng ta không thể là m trái ý vương
phi. Cô cÅ©ng nên thức thá»i má»™t chút, đừng để sau nà y lại hối háºn không
kịp."
Nói xong thì bá»n há» bá» Ä‘i mất, Phiên Vân cho dù tức giáºn nhÆ°ng lại
không thể là m được gì. Y lo lắng nhìn Ngôn Phong, tay vá»— vá»— trên mặt hắn gá»i: " VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i không sao chứ. Nghe thấy ta nói không, vÆ°Æ¡ng
gia... Duáºt Ngôn Phong?"
" Khục..." Ngôn Phong hừ má»™t cái phát ra tiếng nÆ°á»›c trong cổ há»ng, hai mắt hé ra nhìn ngÆ°á»i Ä‘ang lo lắng gá»i tên mình.
" Äây là thứ thuốc gì, má»—i tháng Ä‘á»u phải uống sao. Uống và o thấy khó chịu sao?" Thấy hắn có thể tỉnh, Phiên Vân nóng vá»™i há»i má»™t hÆ¡i chỉ
thấy hắn gáºt đầu trả lá»i. Y nghÄ© nghÄ© má»™t chút, thứ vÆ°Æ¡ng phi muốn hắn
uống chắc chắn không phải đồ tốt là nh gì. Nghĩ rồi y gối cao đầu cho
Ngôn Phong nằm, nói: " NgÆ°á»i đợi ta má»™t lúc."
Nói Xong y chạy ra ngoà i, lúc trở lại mang theo má»™t cái cháºu, má»™t ấm
nÆ°á»›c và cái chén lá»›n. Äặt cháºu xuống đất ngay vị trà đầu nằm của Ngôn
Phong, Phiên Vân rót nước ra đầy chén, y nói với hắn: " Vương gia uống
đi, có thể sẽ khó chịu một chút nhưng hãy tin ta được không?"
ChỠđợi nhìn hắn, Phiên Vân thấy Ngôn Phong không do dá»± lại gáºt đầu. Y liá»n Ä‘Æ°a chén nÆ°á»›c đến miệng hắn, hết chén nà y đến chén khác cứ uống
liên tục.
Bụng trÆ°Æ¡ng lên khó chịu, uống quá nhiá»u nÆ°á»›c đến không thở nổi nhÆ°ng Lục Nhi vẫn liên lục Ä‘Æ°a nÆ°á»›c đến, miệng nói hắn không thể ngừng lại.
Hắn cÅ©ng không nghÄ© ngợi mà là m theo, đến khi không thể chịu nổi thì lại tất cả thứ uống và o Ä‘á»u bị đẩy ngược trở ra.
Thấy Ngôn Phong đã bắt đầu nôn ra nước, Phiên Vân nâng thân trên hắn
dáºy, đặt cháºu nÆ°á»›c mình chuẩn bị ngà y bên đầu để hắn nôn ra hết. Tay vừa vá»— lÆ°ng hắn vừa nói: " VÆ°Æ¡ng gia đừng nhịn lại, nôn ra hết má»›i tốt...
nôn ra đi."
Ngôn Phong tháºt sá»± bị ép cho đến nôn ra hết thứ thuốc Ä‘en hòa vá»›i
nÆ°á»›c, nhìn thấy hắn Ä‘á»u đã nôn ra hết Phiên Vân má»›i an tâm, đỡ hắn nằm
lại xuống: " Vương gia khó chịu lắm không?"
VÆ°Æ¡ng gia môi mặt Ä‘á»u trắng, hắn lắc đầu. Nhìn thấy nhÆ° váºy Phiên Vân nhá» giá»ng nói: " Xin lá»—i, nếu ta vá» sá»›m hÆ¡n thì tốt rồi."
Ngôn Phong dịu dà ng nhìn Äà n Lục Nhi, nà ng có vá» sá»›m cÅ©ng là m gì có
khả năng ngăn hai a hoà n kia. Hắn thấy Lục Nhi tỠvẻ là lỗi của mình,
ngón tay hơi cỠđộng trong lòng bà n tay nà ng an ủi.
Phiên Vân hai mắt sáng lên, nắm chặt bà n tay hắn: " Vương gia đừng
lo, ta nhất định tìm ra cách giúp ngÆ°á»i khá»e lại. Chá» khi ngÆ°á»i khá»e
mạnh rồi, có khả năng mang bá»n chúng ra trả háºn má»™t lược."
Ngôn Phong nghe lá»i ấm ức thay mình của Lục Nhi, hắn trong lòng ấm áp, lần đầu tiên mỉm cÆ°á»i vá»›i nà ng, khẽ gáºt đầu.
Nhìn thấy nụ cÆ°á»i trên đôi môi nhợt nhạt của Ngôn Phong, Phiên Vân
vừa vui mừng vừa đau lòng cho hắn. Lấy tay áo lau trên môi hắn, sau đó
để không bị ai phát hiện nên y nhanh chóng thu dá»n hết mấy thứ ở đây.
Vừa rồi vì nôn một lần lên quần áo nên Phiên Vân phải thay lại cái
mới cho Ngôn Phong, mấy việc đụng chạm thế nà y mấy ngà y đầu hắn còn có
phản ứng quyết liệt, sau nà y lại xem như lẽ đương nhiên khiến Phiên Vân
cÅ©ng đỡ vất vả hÆ¡n nhiá»u.
Phiên Vân lo xong cho Ngôn Phong rồi mới đi nấu cơm sáng, vì đủ thứ
chuyện nên giá» dùng cÆ¡m hôm nay cÅ©ng muá»™n hÆ¡n thÆ°á»ng ngà y. Äã rất đói mà Ngôn Phong còn vừa nôn hết cả trong bụng ra nên ăn khá nhiá»u, thấy hắn
chịu ăn đương nhiên tốt nhưng sợ hắn không thể hoạt động mà khó tiêu
không tốt, Phiên Vân chỉ dám cho hắn ăn hơn hai chén cơm một chút, muốn
nữa cũng không chịu đút.
Rất may mấy ngÆ°á»i vÆ°Æ¡ng phủ trÆ°á»›c nay bá» mặt Ngôn Phong tá»± sinh tá»±
diệt, thế nhưng mấy thứ như nguyên liệu nấu ăn thì không thiếu. Ngoại
trừ Phiên Vân má»i việc Ä‘á»u phải tá»± mình là m thì cÅ©ng không có gì đáng
lo, có vẻ là vì mấy vị tiểu thư trước kia không có ai quan tâm chăm sóc
hắn đà ng hoà n nên vương phi cho rằng ngoà i một tiểu cô nương chân yếu
tay má»m, không cho ai hầu hạ nữa thì đủ khiến Ngôn Phong sống dở chết
dở.
Hai ngÆ°á»i sống qua ngà y rất tốt, Phiên Vân lại chăm sóc Ngôn Phong
không thiếu sót gì. Má»—i bữa y Ä‘á»u cho thuốc của Nhã Thanh Ä‘Æ°a và o đồ ăn
của Ngôn Phong, chú ý theo dõi xem tình trạng của hắn, hy vá»ng có tiến
triển tốt.
Má»™t tháng sau đó há» vẫn giống nhÆ° cÅ©, sáng dáºy Phiên Vân nấu cÆ¡m má»›i
gá»i Ngôn Phong dáºy ăn, xoa nắn khá»›p tay chân, lau ngÆ°á»i thay đồ rồi Ä‘i
ngoà i. Không những váºy ở chá»— của LÆ°u NÆ°Æ¡ng tìm hiểu mấy loại đồ ăn có
dinh dưỡng, tự mình ra ngoà i mua mấy loại thuốc bổ cho Ngôn Phong.
Phiên Vân bây giỠtự nghĩ mình đang nuôi heo luôn rồi, hắn có triển
biến tốt rõ rà ng. VÆ°Æ¡ng gia hôm nay không cần đợi y gá»i dáºy, nấu cÆ¡m
xong vá» phòng đã thấy hắn ngồi tá»±a lÆ°ng ở đầu giÆ°á»ng chá» mình.