- Trang chủ
- Thiên Sơn Khán Tà Dương
- Quyển 1 – ChÆ°Æ¡ng 11
Tác giả:
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Äá»™c Cô Cáºp má»™t Ä‘Æ°á»ng Ä‘Ã o bôn, không nghỉ ngÆ¡i.
Ninh Giác Phi cũng giục ngựa đuổi theo.
PhÃa sau hắn khoảng chừng má»™t dặm là đại quân Thuần Vu Cà n suất lÄ©nh.
Kỳ thá»±c má»™t Ä‘Æ°á»ng Ä‘uổi theo nhÆ° thế, mÆ°á»i vạn đại quân hiện tại chỉ còn không được hai vạn, những binh lÃnh khác đã không chạy theo nổi. NhÆ°ng Äá»™c Cô Cáºp má»™t mình thâm nháºp, không dám mạo hiểm dừng lại, cÅ©ng không dám phản kÃch, lúc nà y chiến thuáºt an toà n nhất là ỷ và o khoái mã Tây VÅ©, nhanh chóng chạy ra khá»i biên quan.
Má»™t Ä‘Æ°á»ng thông suốt không cản trở, khi ánh bình minh vừa lên, bá»n há» rốt cục chạy ra khá»i hùng quan Nam Sở, Kiếm môn quan, bị chÃnh há» công phá cách đây không lâu.
Bên ngoà i là thảo nguyên vạn lý, Äá»™c Cô Cáºp mang theo mấy ngà n kỵ binh chạy vá» phÃa thảo nguyên, hắn biết, quân Nam Sở sẽ không truy theo nổi.
Ninh Giác Phi xuống ngựa trước quan môn, chạy lên thà nh, nhìn ra tình huống bên ngoà i.
Hắn dừng lại nhÆ° váºy khiến Thuần Vu Cà n có thá»i gian giục ngá»±a chạy tá»›i. Tuy rằng y đã mệt đến lung lay sắp đổ nhÆ°ng vẫn cố gắng chạy lên thà nh.
Má»›i vừa Ä‘i được ná»a Ä‘Æ°á»ng, Ninh Giác Phi đã nhanh chân chạy xuống, lúc xẹt qua bên cạnh y thì buông ra má»™t câu lạnh nhÆ° băng: “Xuất quan, phóng há»a.â€
Thuần Vu Cà n sá»ng sốt, không chút nghÄ© ngợi liá»n lá»›n tiếng ra lệnh: “Xuất quan, phóng há»a.â€
Những binh lÃnh theo y tá»›i liá»n lá»›n tiếng hô ‘tuân lệnh’ rồi láºp tức chạy ra khá»i quan môn, ném Ä‘uốc vá» phÃa thảo nguyên rồi lại láºp tức rút và o trong quan môn.
Bây giá» Ä‘ang là đầu mùa dông, cây cá» khô héo, trá»i khô váºt hanh, phong trợ há»a thế, láºp tức toà n bá»™ thảo nguyên dấy lên đại há»a hừng há»±c.
Ninh Giác Phi ngồi trên lÆ°ng ngá»±a, má»™t mình đứng trÆ°á»›c đại há»a. Tà dÆ°Æ¡ng Ä‘á» bừng chiếu xạ lên y phục đẫm máu của hắn, há»a diá»…m chiếu rá»i dung nhan oai hùng tuấn dáºt khiến hắn tá»±a nhÆ° trÃch tiên lâm phà m.
Thuần Vu Cà n ngÆ¡ ngác mà nhìn, má»™t lát sau má»›i bừng tỉnh, hô to xuống thà nh lâu: “Ân Tiểu Lâu, ngÆ°Æ¡i mau trở lại.â€
Ninh Giác Phi quay đầu lại, lạnh lùng, nói rõ từng chữ má»™t: “Ta không phải Ân Tiểu Lâu, ta là Ninh Giác Phi.â€
Thuần Vu Cà n ngẩn ra, một lát sau mới có phản ứng, hình như lúc trước, hắn cũng từng nói như thế.
Äúng lúc nà y, cách đó không xa có ngÆ°á»i trầm giá»ng lẩm bẩm: “Ninh Giác Phi, ta nhá»› kỹ ngÆ°Æ¡i.â€
Há»a diá»…m đã thiêu qua thiên lý thảo nguyên, Äá»™c Cô Cáºp ra lệnh cho thủ hạ binh sÄ© cấp tốc dáºp lá»a, nhÆ°ng lại không dáºp nổi. Hắn oán háºn quay lại trừng Ninh Giác Phi: “NgÆ°Æ¡i tháºt Ä‘á»™c ác, má»™t ngá»n lá»a nà y của ngÆ°Æ¡i đốt lên, Tây VÅ© chết đói không biết bao nhiêu bò dê, chết đói không biết bao nhiêu bách tÃnh, ngÆ°Æ¡i có biết không?â€
Ninh Giác Phi nghiêm giá»ng không sợ đáp lại: “Bách tÃnh Tây VÅ© các ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i, bách tÃnh Nam Sở không phải là ngÆ°á»i sao? Hai đại quân các ngÆ°Æ¡i đánh giết nhau thế nà o ta mặc kệ, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứ chút xÃu là đồ thà nh tẫn sát, giết chóc bình dân, lăng nhục phụ nữ, tà n hại trẻ em, là m những việc cầm thú không bằng. Má»™t ngá»n lá»a nà y của ta là cảnh cáo ngÆ°Æ¡i, mau Ä‘em bách tÃnh của ngÆ°Æ¡i Ä‘i ra những cánh đồng, nguồn nÆ°á»›c tÆ°Æ¡i tốt phÆ°Æ¡ng xa, chá»› quấy nhiá»…u bách tÃnh vô tá»™i.â€
Äá»™c Cô Cáºp nhìn hắn: “Ninh Giác Phi, ta bá»™i phục ngÆ°Æ¡i là má»™t hán tá» can trÆ°á»ng. Chẳng qua, nhìn y phục ngÆ°Æ¡i không giống quân nhân Nam Sở, chỉ là giá»›i bình dân, đúng không?â€
Ninh Giác Phi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, ức chế cÆ¡n giáºn trong lòng, không biểu lá»™ ra tâm tình gì, lạnh lùng đáp: “Phải, ta không liên quan gì đến Nam Sở.â€
Nghe má»™t câu nhÆ° thế, vô số quan binh Kiếm môn quan hai mặt nhìn nhau, Thuần Vu Cà n trong lòng giáºt mình.
Äá»™c Cô Cáºp vừa nghe nhất thá»i đại hỉ: “Váºy… Ninh tiên sinh, ngÆ°Æ¡i có bằng lòng nháºp và o Tây VÅ© ta, ta nguyện cùng ngÆ°Æ¡i kết thà nh huynh đệ, phong ngÆ°Æ¡i là m vÆ°Æ¡ng.â€
Ninh Giác Phi nghe trong lá»i nói của hắn rất có thà nh ý, thái Ä‘á»™ hòa hoãn xuống nhÆ°ng lá»i ra khá»i miệng vẫn rất cứng rắn: “Äá»™c Cô đại vÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i quá mức tà n bạo, binh sÄ© Tây VÅ© các ngÆ°Æ¡i xem mạng ngÆ°á»i nhÆ° cá» rác, ta không chấp nháºn được. Ta chỉ muốn là m má»™t dân thÆ°á»ng, thanh thản qua ngà y, chỉ mong lần sau đại vÆ°Æ¡ng sẽ không tiếp tục hủy gia viên của ta. Cuá»™c chiến giữa ngÆ°Æ¡i và Nam Sở, ta không quan tâm.â€
Äá»™c Cô Cáºp cÆ°á»i nói: “Äược, thỉnh tiên sinh dá»±ng ngá»n cá» mang má»™t chữ “Ninh†trên chá»— ở, đại quân Tây VÅ© ta từ nay vá» sau gặp chữ “Ninh†ấy liá»n Ä‘i Ä‘Æ°á»ng vòng. NhÆ°ng Ninh tiên sinh có thể là m được nhÆ° đã nói, từ nay vá» sau mặc kệ chiến sá»± Tây VÅ© vá»›i Nam Sở?â€
“Tá»± nhiên là m được.†Ninh Giác Phi lạnh lùng đáp. “Nam Sở hÆ°ng vong có quan hệ gì đến ta?â€
Äá»™c Cô Cáºp ngá»a mặt lên trá»i cÆ°á»i dà i: “Tốt tốt tốt, Nam Sở nhÆ° không có Ninh tiên sinh tÆ°Æ¡ng trợ, sao có thể thắng?â€
Nói xong, hắn liá»n huy roi chỉ hÆ°á»›ng Thuần Vu Cà n trên thà nh: “Ngà y nà y sang năm, ta sẽ san bằng Nam Sở, lấy đầu ngÆ°Æ¡i.†Nói xong liá»n quất ngá»±a chạy Ä‘i.
Xa xa, khói đặc cuồn cuá»™n, đại há»a cà ng cháy cà ng xa.
Thuần Vu Cà n nghe thấy Äá»™c Cô Cáºp nói váºy nhÆ°ng trong mắt tất cả Ä‘á»u trà n ngáºp hình ảnh Ninh Giác Phi. Y đứng trên tÆ°á»ng thà nh kêu: “Ân… a… Ninh … tiên sinh, thỉnh quay vá» trong môn quan, chúng ta bà n bạc vá»›i nhau.â€
Ninh Giác Phi trầm ổn quay đầu ngá»±a, má»™t đôi mắt Ä‘en nặng ná» nhìn Thuần Vu Cà n, lạnh lùng há»i: “Quay vá» là m gì? Cho ngÆ°Æ¡i bắt thêm lần nữa? Treo lên lần nữa? Hay để cho lÅ© súc sinh bên cạnh ngÆ°Æ¡i lăng nhục thêm lần nữa?â€
Thuần Vu Cà n nhất thá»i nghẹn lá»i. Những thị vệ bên cạnh y cÅ©ng xấu hổ cúi đầu, rồi má»™t lát lại nhịn không được ngẩng đầu lén liếc nhìn vá» phÃa hắn. Khuôn mặt vốn thiên vỠôn nhu, dịu dà ng giỠđây trà n ngáºp anh khÃ, cà ng khuynh đảo con ngÆ°á»i.
Ninh Giác Phi giục ngá»±a rá»i Ä‘i.
Thuần Vu Cà n vá»™i vã ngăn lại: “Ninh tiên sinh, mặc kệ thế nà o, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là ngÆ°á»i Nam Sở, quốc gia hÆ°ng vong, thất phu hữu trách…â€
Ninh Giác Phi cÆ°á»i lạnh má»™t tiếng: “Ta chẳng qua chỉ là má»™t du hồn sống, chẳng liên quan gì đến Nam Sở.â€
Không đợi Thuần Vu Cà n nói thêm nữa, hắn đã phóng ngá»±a phi nhanh, dá»c theo tÆ°á»ng thà nh chạy vá» hÆ°á»›ng tây.
Má»™t tráºn chiến nà y toà n thắng trở vá», cả nÆ°á»›c vui mừng. Tên Ninh Giác Phi truyá»n khắp Nam Sở và chÆ° quốc xung quanh.
Thuần Vu Cà n trở lại Lâm Truy liá»n được Thuần Vu Hoà nh ban thưởng nhiá»u thứ. Y vốn đã là thân vÆ°Æ¡ng, đại tÆ°á»›ng quân, hiện tại còn được ban thưởng miá»…n tá» kim bà i, nháºn song bổng, tÆ°á»›c vÆ°Æ¡ng thế táºp, vÄ©nh viá»…n không tÆ°á»›c bá» tÆ°á»›c vị, nhi tá» má»›i vừa hai tuổi cÅ©ng được phong là m đô úy dÅ©ng sÄ©.
Trong quốc sá»±, y nói gì hoà ng đế nghe nấy, Thuần Vu Cà n nhất thá»i chiếm hết danh tiếng, rất nhiá»u đại thần vẫn đứng xem tình thế Ä‘á»u đảo và o tráºn doanh của y.
NhÆ°ng mà má»™t loạt ban thưởng cùng khánh công yến ấy không khiến Thuần Vu Cà n vui mừng chút nà o. Y mãi vẫn nhá»› vá» ngÆ°á»i kia. Trong chá»›p mắt khi ngÆ°á»i kia xuất hiện từ trên đỉnh núi, hắn giÆ°Æ¡ng cung bắn tên, giÆ°Æ¡ng Ä‘ao giết địch, phóng ngá»±a truy Ä‘uổi Äá»™c Cô Cáºp, chém đứt vÆ°Æ¡ng kỳ trong đại doanh của địch, má»™t cái quay dầu lại nhìn, tròn má»™t đêm truy kÃch, gặp thoáng qua trên tÆ°á»ng thà nh, bóng ngÆ°á»i giữa thảo nguyên bạt ngà n, nghiêm nghị không sợ hãi đối mặt Äá»™c Cô Cáºp, lạnh lùng trà o phúng y… má»—i má»™t hình ảnh, má»—i má»™t câu nói, y Ä‘á»u không ngừng láºt qua, không ngừng suy xét, lúc nà o cÅ©ng nhá»› đến, không thể thoát ra.
Không lâu sau, y hạ má»™t đạo máºt lệnh, Ä‘uổi bắt Giang Nguyệt ban.
Rất nhanh, Giang Nguyệt ban Ä‘ang ở Giang Nam lên Ä‘Ã i diá»…n kịch liá»n bị quan binh vây bắt, sau đó bà máºt Ä‘Æ°a đến Võ vÆ°Æ¡ng phủ tại Lâm Truy.
Không lâu sau, má»™t tá» bố cáo liá»n dán đầy phố lá»›n ngõ nhá» toà n quốc Nam Sở, ngay cả sÆ¡n thôn hoang dã cÅ©ng không bá» qua.
Bố cáo nói, Giang Nguyệt Ban thông đồng vá»›i địch bán nÆ°á»›c, Ãt ngà y nữa xá» trảm, toà n bá»™ nam nữ già trẻ trong ban bá» sót không ai.
Má»—i ngà y, Thuần Vu Cà n Ä‘á»u đợi, đợi Ninh Giác Phi xuất hiện.
Lúc nà y đã tá»›i đông chÃ, phÆ°Æ¡ng bắc Nam Sở hạ tuyết, Lâm Truy cÅ©ng có và i tráºn tuyết lá»›n, thiên địa má»™t mảnh ngân bạch.
Trong Võ vÆ°Æ¡ng phủ, ngoại trừ Ä‘Æ°á»ng chÃnh đã được quét sạch tuyết thì toà n bá»™ đỉnh phủ, cây cối, hoa viên, tất cả Ä‘á»u là tuyết trắng tầng tầng. Cuồng phong gà o thét, lạnh đến táºn xÆ°Æ¡ng. Ai cÅ©ng không định Ä‘i thăm viếng vui chÆ¡i trong khà trá»i nà y, lại cà ng không nghÄ© đến ra ngoà i hoạt Ä‘á»™ng. Sáng sá»›m, các hà ng quán Ä‘á»u tạm nghỉ. Cháºu than mặc dù ấm rốt cuá»™c cÅ©ng không bằng má»™t chiếc áo ngủ bằng gấm.
Canh má»™t, đầu tÆ°á»ng sau phủ xuất hiện má»™t bóng Ä‘en vụt qua rồi ngay láºp tức lại biến mất. Ở đây khắp nÆ¡i Ä‘á»u là đại thụ che trá»i, vốn không ai thấy chuyện vừa xảy ra, cho dù thấy, há» cÅ©ng chỉ tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Ninh Giác Phi mặc má»™t bá»™ y phục tá»± chế mà u trắng chuyên ẩn thân trong tuyết, bó sát ngÆ°á»i, hà nh Ä‘á»™ng vô cùng lÆ°u loát.
Hắn đã ở Võ vÆ°Æ¡ng phủ mai phục quan sát gần mÆ°á»i hôm, trên cÆ¡ bản đã thăm dò ra quy luáºt tuần tra ban đêm ở đây. Vượt qua những phòng bị canh gác nà y vá»›i hắn chỉ nhÆ° bữa ăn sáng. Äá»i trÆ°á»›c của hắn, rất nhiá»u nÆ¡i Ä‘á»u có những biện pháp bảo máºt nghiêm ngặt, máy dò hồng ngoại, sóng âm, sóng bÆ°á»›c dà i,… Cá»™ng thêm hệ thống vệ tinh, hắn vẫn có thể không dấu vết mà lẻn và o. Loại canh gác cổ đại không có thiết bị hiện đại gì ở đây là m sao có thể ngăn cản được hắn, hắn và o đây tá»±a nhÆ° và o chá»— không ngÆ°á»i.
Hắn nhẹ nhà ng bước qua tuyết, chỉ để lại trên tuyết và i dấu mũi chân nhà n nhạt, chẳng khác nà o dấu chân nai con nhẹ nhà ng đạp trên tuyết.
TrÆ°á»›c đây, hắn từng ở nÆ¡i nà y, nhÆ°ng khi đó chÆ°a từng ra khá»i phòng nhá» của mình, mà ngay cả khà lá»±c để Ä‘i ra cÅ©ng chẳng có, bởi váºy hắn không há» biết cách bố trà vÆ°Æ¡ng phủ ra sao. Nếu nói biết rõ thì cÅ©ng chỉ biết sau khi tìm hiểu mấy ngà y nay.
Rất nhanh, hắn liá»n mò ra tẩm Ä‘iện của Thuần Vu Cà n.
Căn cứ kinh nghiệm của Ninh Giác Phi trÆ°á»›c đây khi Ä‘i là m biểu diá»…n tại nhà , loại nhÆ° tẩm Ä‘iện nà y thÆ°á»ng phân ra hai phần trong ngoà i, bên ngoà i thông thÆ°á»ng có nÆ¡i cho ngÆ°á»i hầu gác đêm, bên trong má»›i là nÆ¡i ngủ của chủ nhân.
Hắn nhẹ tay đẩy cá»a sau, bên trong không gà i then, đỡ công hắn phải dùng chủy thủ để mở.
Nhẹ nhà ng đẩy ra má»™t khe hở, hắn liá»n nhÃch ngÆ°á»i lá»t qua, lặng yên không má»™t tiếng Ä‘á»™ng Ä‘i và o.
Gió lạnh theo khe cá»a ùa và o liá»n bị hắn đẩy cá»a chặn lại ở ngoà i.
Hắn ẩn thân và o trong bóng tối, im lặng.
Chỉ chốc lát sau, ngá»n đèn nhá» Ä‘ang cháy trong gian phòng đã khiến hắn nhìn thấy toà n bá»™ tình cảnh trong phòng. Ngoà i phòng có hai nam phó, Ä‘á»u Ä‘ang ngủ trên giÆ°á»ng.
Hắn lại nghiêng tay nghe ngóng một chút động tĩnh bên trong, không một tiếng động.
Hắn cá»±c kỳ kiên trì, đứng im tại chá»— đó, chá» khoảng ná»a canh giá», lúc nà y má»›i vá»t tá»›i, cho hai ngÆ°á»i nam phó kia má»™t chưởng, đánh ngất bá»n há».
Sau đó, hắn lui lại, như báo săn nhanh nhẹn và o phòng trong.
Trên giÆ°á»ng, chỉ có Thuần Vu Cà n, má»™t ngÆ°á»i. Y mặc má»™t chiếc áo ngủ bằng gấm dà y, nằm trên giÆ°á»ng, hiển nhiên Ä‘ang say giấc.
Ninh Giác Phi phi thân lên giÆ°á»ng, đè chặt lấy y, nhanh tay bÆ°ng kÃn miệng, má»™t tay dùng chủy thủ gác trên cổ y. Thanh chủy thủ nà y là hà ng đặc chế trong tiệm rèn binh khÃ, do chÃnh hắn vẽ mẫu, rất giống mã tấu trÆ°á»›c đây hắn quen dùng, lưỡi bén vô cùng, sống lÆ°ng có răng cÆ°a, ẩn hiện hà n quang.
Thuần Vu Cà n bị hắn là m tỉnh giấc, còn chÆ°a kịp phản ứng liá»n cảm thấy có hà n khà lạnh lẽo trên cổ, nhất thá»i cứng Ä‘á».
Ninh Giác Phi vốn không có ý định đó, nhÆ°ng, cái tÆ° thế nà y, khà khà , trong lòng hắn cÆ°á»i lạnh má»™t tiếng. Tay phải cầm chủy thủ không chút Ä‘á»™ng Ä‘áºy gác lên cổ Thuần Vu Cà n, tay trái nắm lấy trung y bằng gấm của y, xé ra, tiếng vải bị xé rách trong đêm an tÄ©nh, kinh tâm Ä‘á»™ng phách.
Thuần Vu Cà n hÆ¡i khẽ Ä‘á»™ng, lại tá»± bản thân đụng và o lưỡi Ä‘ao, có chút Ä‘au nhói, khiến y không dám hà nh Ä‘á»™ng thiếu suy nghÄ© thêm nữa. Y cá»±c kỳ cảm nháºn rõ cảm giác lúc nà y, thanh Ä‘ao ấy vẫn để ngay trên cổ y, dÆ°á»ng nhÆ° chÃnh hắn muốn mình Ä‘á»™ng Ä‘áºy đụng và o lưỡi dao, tá»± mình chịu chết, ngÆ°á»i ná» tuyệt không dá»i Ä‘ao Ä‘i dù chỉ má»™t ly.
Ninh Giác Phi vạch mở y phục của y, nắm lấy Ä‘ai lÆ°ng, giáºt ra, rồi lấy chân đá Ä‘i xa, Thuần Vu Cà n liá»n không còn mảnh vải nằm dÆ°á»›i thân hắn.
Hắn cÆ°á»i lạnh, khoái ý báo thù khiến hắn cá»±c kỳ hÆ°ng phấn. Ninh Giác Phi Ä‘em dục vá»ng nóng rá»±c mà mình dán và o giữa hai chân của Thuần Vu Cà n, cháºm rãi ma sát.
Thân thể Thuần Vu Cà n không tự chủ được nhè nhẹ run lên.
Thanh Ä‘ao ấy vẫn đặt trên cổ y, dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i đó để cho y chá»n, hoặc chết, hoặc chịu nhục.
Y từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đẩu lên, nhìn và o đao phong sáng loáng ấy.
Ninh Giác Phi tá»±a nhÆ° đã hiểu lá»±a chá»n của y, thình lình, hắn trở ngược cổ tay, Ä‘em Ä‘ao cấm và o bên gối đầu của y, hai tay mạnh mẽ nhấc thắt lÆ°ng y, dùng sức đâm và o.
Thuần Vu Cà n chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt bị xé ra là m hai nữa, rốt cục hừ ra một tiếng.