- Trang chủ
- Thiên Sơn Khán Tà Dương
- Quyển 1 – ChÆ°Æ¡ng 9
Tác giả:
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi chỠở trong phòng, âm thầm hoạt Ä‘á»™ng tay chân, tùy thá»i xuất kÃch.
Tuy rằng nháºn hết tra tấn dằn vặt gần mấy tháng qua nhÆ°ng giá» hắn đã có thể sá» dụng cÆ¡ thể nà y nhÆ° chÃnh cÆ¡ thể mình, đồng thá»i phát hiện có lẽ do thân thể nà y trÆ°á»›c đây là kép võ, thuở nhá» luyện qua đồng tá» công, cho nên nguyên bản thân thể rất khá. Mặc dù nhÆ° váºy, hắn cÅ©ng không nắm chắc có thể trốn thoát, nhÆ°ng dù chỉ có thế hắn cÅ©ng không muốn chá» thêm nữa, thà rằng liá»u chết cÅ©ng phải trốn Ä‘i.
Tối nay, ngÆ°á»i đến gian phòng hắn là Lá»… bá»™ Thượng thÆ° TrÆ°Æ¡ng Vu Äiá»n. NgÆ°á»i nà y dáng dấp ra vẻ đạo mạo, mặt mà y tao nhã, mỉm cÆ°á»i vui vẻ nhÆ°ng kỳ thá»±c trên giÆ°á»ng cá»±c kỳ hạ lÆ°u.
Ninh Giác Phi mặc gã ta hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° lúc trÆ°á»›c giá», thoát phục, chỠđến khi gã ta mang vẻ mặt dâm loạn bắt đầu thoát y phục hắn thì nhÆ° sấm chá»›p ra tay, chém má»™t nhát mạnh và o sau tai gã. Lão sắc quá»· trong giá»›i thÆ° sinh ấy không rên được má»™t tiếng đã đổ rạp xuống.
Ninh Giác Phi ná»a Ä‘iểm cÅ©ng không để phà thá»i gian, láºp tức lá»™t hết y phục gã ta, tha lên giÆ°á»ng, dùng chăn che khuất đầu, rồi hắn lại lấy ra y phục thâm lam sắc đã chuẩn bị từ trÆ°á»›c, sau đó cầm lấy những ngân phiếu đã được bao trÆ°á»›c bằng giấy dầu. Kiên trì chá» chừng hai khắc sau, để bá»n ngÆ°á»i giám thị hắn cho rằng trong phòng Ä‘ang mây mÆ°a thất thÆ°á»ng, mất Ä‘i cảnh giác, hắn má»›i lặng lẽ mở cá»a sổ.
Hắn vốn ở trong háºu lâu, nÆ¡i ở của hồng bà i tiểu quan trong đây, non xanh nÆ°á»›c biếc, xa xa là cảnh hồ gợn sóng. Trong đêm đông hà n lãnh, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đã trốn trong phòng sưởi ấm, không ai thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i vượt qua má»™t tầng đèn Ä‘uốc lầu hai, Ä‘i tá»›i hồ.
Phòng ốc thá»i cổ đại mặt ngoà i Ä‘á»u khá thô ráp, còn có và i váºt trang trà có thể là m Ä‘iểm đặt chân để leo trèo, hoà n toà n không giống kiến trúc hiện đại, tÆ°á»ng không bằng gạch thì cÅ©ng bằng thủy tinh, cần phải có công cụ thì má»›i leo lên được. Ninh Giác Phi leo xuống lầu rất thuáºn lợi, nhảy ra khá»i tÆ°á»ng, yên lặng mà bÆ¡i và o nÆ°á»›c.
Trong mấy tháng nà y, tuy rằng không ra khá»i Thúy Vân lâu bÆ°á»›c nà o nhÆ°ng hắn thỉnh thoảng cÅ©ng nói chuyện vá»›i các thiếu niên trong lâu, hữu ý vô ý há»i vá» thủy lá»™, còn biết được hồ phÃa sau lâu thông ra Truy thủy, theo Truy thủy có thể ra khá»i thà nh.
Trước đây, hắn có thể tùy tùy tiện tiện bơi hơn hai vạn mét, cứ nghĩ nếu cứ xuôi dòng bơi xuống, một ngà y đêm là đã ra được ngoại thà nh Lâm Truy hơn trăm dặm rồi.
Ngay khi hắn xuống nÆ°á»›c, dòng nÆ°á»›c lạnh giá thấm và o táºn xÆ°Æ¡ng tủy khiến hắn run rẩy không ngừng nhÆ°ng hắn vẫn phải cắn răng bÆ¡i ra ngoà i.
Dần dần, hắn không há» thấy lạnh nữa nhÆ°ng khà lá»±c cà ng lúc cà ng cạn dần, lại thêm thân thể bị thÆ°Æ¡ng chÆ°a hồi phục, nên bÆ¡i trong nÆ°á»›c cà ng thêm phà sức. Hắn bình tÄ©nh cảm nháºn phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng dòng chảy, nÆ°Æ¡ng theo sức nÆ°á»›c mà bÆ¡i Ä‘i, rốt cục cÅ©ng ra khá»i LÆ°u Hoa hồ, và o Truy thủy. Con sông nà y tốc Ä‘á»™ nÆ°á»›c rất nhanh, hắn thẳng thắt lÆ°ng cố để thân thể nổi trên mặt nÆ°á»›c, không còn cố sức quạt nÆ°á»›c nữa mà chỉ duy trì cân đối, để sức nÆ°á»›c Ä‘Æ°a hắn Ä‘i.
Trong bóng đêm mông lung, tÆ°á»ng thà nh cao to thu và o mắt hắn.
Bởi Truy thủy là thủy lá»™ dùng để váºn tải, ở đây chỉ có má»™t hà ng rà o nÆ°á»›c dùng để chắn các Ä‘á»™i thuyá»n để kiểm tra, nhÆ°ng hà ng rà o ấy lại không thể ngăn được má»™t váºt nhá», và dụ nhÆ° má»™t ngÆ°á»i.
Ninh Giác Phi nhìn tÆ°á»ng thà nh cao cao hai bên bá» sông trong khoảnh khắc lÆ°á»›t qua mắt mình, sau đó dần dần lui xa, trong lòng má»›i thở phà o nhẹ nhõm.
Äến táºn khi đã trôi được hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i dặm, thân thể hắn sá»›m đã chết lặng. Hắn cắn mạnh môi mình, cố mà váºn Ä‘á»™ng chân tay đã cứng ngắc nhÆ° đá, cố gắng bò lên bá» sông.
Vừa ra khá»i nÆ°á»›c, gió lạnh láºp tức ùa tá»›i, thân thể vốn đã ấm lên được má»™t chút láºp tức nhÆ° bị quăng và o hầm băng, lạnh buốt nhÆ° kim châm. Trong nháy mắt ấy, môi hắn lạnh đến xanh ngắt, mặt tÃm tái, thần trà đã dần dần không rõ.
Ninh Giác Phi hổn hển thở từng ngụm từng ngụm, cố gắng hết sức nhắc nhở bản thân, dù thế nà o cũng không thể ngất xỉu tại đây.
Lúc nà y bình minh đã lên, ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng đã bắt đầu xuất hiện trên quan đạo tại bá» sông.
Hắn cố lết thân mình nặng ná», thất tha thất thểu Ä‘i và o ven Ä‘Æ°á»ng, mở to con mắt đã bắt đầu ứa ra sao kim, nhìn con Ä‘Æ°á»ng có thể có ngÆ°á»i Ä‘i qua trÆ°á»›c mặt.
Má»™t lúc sau, tiếng vó ngá»±a cháºm rãi nổi lên. Hắn có thể nghe được, con ngá»±a nà y Ä‘i rất cháºm, có lẽ nó Ä‘ang phải kéo xe, trục bánh Ä‘Ã chuyển Ä‘á»™ng lục cục.
Hắn vô lá»±c dá»±a và o má»™t cái cây ven Ä‘Æ°á»ng, má»™t con ngá»±a già lông đã gần trụi hết kéo má»™t chiếc xe mui kÃn đã cÅ© nát dá»c theo quan đạo cháºm rãi chạy tá»›i. Nhìn gần má»™t chút, có thể thấy được má»™t vị lão nhân ngồi trên xe, ông mặc y phục vải thô, phÃa trên còn có rất nhiá»u miếng vá khác mà u.
Ninh Giác Phi yên tâm hơn, đợi đến khi xe đến gần, hắn cố sức bước tới, chặn xe.
Lão nhân sá»ng sốt, rồi láºp tức nhảy xuống xe, chạy lại. Nhìn hắn toà n thân Æ°á»›t đẫm, sắc mặt trắng bệch, môi tái xanh, không khá»i cả kinh: “Con à , con sao váºy?â€
Thân thể Ninh Giác Phi run nhÆ° cầy sấy, nói không nên câu: “Con… bị ngÆ°á»i… ném…. thuyá»n…. Äại gia…. con…. xin…. quá giang…. được chứ?â€
Lão nhân ngẩn ra láºp tức dìu hắn và o xe. Trong xe còn có má»™t bé trai, nhìn thấy hắn, cÅ©ng vá»™i và ng kéo hắn và o xe. Hắn dùng chút khà lá»±c còn sót lại, nÆ°Æ¡ng theo sức má»™t già má»™t trẻ giúp đỡ, rốt cuá»™c trèo và o trong thùng xe.
Lão nhân nhìn hắn rồi nói: “Con à , con lạnh run rồi, mau cởi quần áo Æ°á»›t ra Ä‘i.â€
Ninh Giác Phi cÅ©ng tá»± biết sức mình không thể chịu thêm nữa, nhÆ°ng thá»±c sá»± không còn chút sức nà o. Tay hắn run run rẩy rẩy cởi Ä‘ai thắt lÆ°ng, cởi ná»a ngà y vẫn không xong.
Lão nhân nhìn thấy thế, có chút không đà nh lòng, vội vội và ng và ng giúp hắn cởi y phục rồi dùng chăn bông quấn hắn lại.
Chăn bông là hà ng dệt thủ công, rất nặng nhưng cũng rất ấm.
Ninh Giác Phi run rẩy một hồi lâu giỠmới cảm thấy khá hơn.
Lão nhân Ä‘Æ°a má»™t hồ lô rượu đến bên miệng hắn: “Nà o, uống chút Ä‘i.â€
Ninh Giác Phi vừa nghe thấy mùi rượu thÆ¡m liá»n uống ngay má»™t há»›p lá»›n. Äây là rượu dân quê thÆ°á»ng ủ, rất cay, uống má»™t ngụm, dạ dà y hắn nhÆ° nổi lá»a, sau đó lá»a lan cả ngÅ© tạng lục phủ. Toà n thân má»™t lần nữa có lại cảm giác, Ä‘au Ä‘á»›n lại ùa vá».
Hắn liá»u mạng mà nhẫn nại, nói vá»›i lão nhân: “Äại gia, cảm tạ ngà i.â€
Lão nhân sầu lo nhìn hắn: “Con à , nhà con ở đâu? Chúng ta Ä‘Æ°a con vá» nhà .â€
Hắn lắc đầu, thấp giá»ng nói: “Äại gia, con không có nhà , cái gì cÅ©ng không có, chỉ còn má»™t mình.â€
Lão nhân nhìn cáºu thiếu niên xinh đẹp mà suy yếu nà y, nghÄ© đến má»™t thân thÆ°Æ¡ng tÃch của hắn khi cởi y phục, trong đầu hiện lên bốn chữ “Cá»a nát nhà tanâ€, không khá»i đồng tình thở dà i: “Váºy bây giá», con tÃnh Ä‘i đâu?â€
Ninh Giác Phi nhẹ giá»ng há»i ông: “Äại gia… hai ngÆ°á»i… Ä‘i đâu?â€
Lão nhân đáp: “À, ông Ä‘ang Ä‘i thăm gia đình con gái con rể, giỠđịnh vá» Hà n DÆ°Æ¡ng.â€
Ninh Giác Phi căn bản chẳng biết đó là đâu, chỉ cần không phải Lâm Truy là tốt rồi. Hắn mỉm cÆ°á»i: “Äại gia, cho con …. Ä‘i vá»›i ông.â€
Lão nhân suy nghÄ© má»™t chút rồi cÅ©ng gáºt đầu: “Äược.â€
Äợi đến khi xe ngá»±a lại má»™t lần nữa lên Ä‘Æ°á»ng, lúc nà y Ninh Giác Phi má»›i triệt để thở phà o nhẹ nhõm, ngã đầu hôn mê.
Sắc trá»i vừa sáng, trong thà nh Lâm Truy đã có những Ä‘á»™ng tÄ©nh khác thÆ°á»ng.
Thúy Vân lâu đại loạn, hồng bà i tiểu quan Ân Tiểu Lâu biến mất không thấy bóng dáng.
Mà Lá»… bá»™ Thượng thÆ° TrÆ°Æ¡ng Vu Äiá»n chẳng biết bị Giang Tòng Loan trấn an thế nà o, nói chung không phát tác được vá»›i ai, chỉ theo tùy tùng vá» phủ, nằm và i ngà y, nhÆ° ngÆ°á»i câm ăn hoà ng liên, có khổ nói không nên lá»i.
Thị vệ phụng mệnh trông giữ tại Thúy Vân lâu Ä‘á»u thấy cáºu thiếu niên Tiểu Lâu kia tÃnh tình hiá»n là nh, ngay cả biểu diá»…n tại nhà cÅ©ng không chống cá»± đã sá»›m buông lá»ng. Lúc nà y lại để ngÆ°á»i trốn mất, trong thà nh ngoà i thà nh gì tìm cÅ©ng không thấy Ä‘Ã nh lê chân trở vá» Võ vÆ°Æ¡ng phủ báo cáo cho Thuần Vu Cà n.
Thuần Vu Cà n nghe xong chỉ ngẩn ra má»™t lúc rồi thôi, không há» nổi giáºn. Kỳ thá»±c, từ khi nhìn thấy Ân Tiểu Lâu bị dằn vặt tà n khốc thế nà o ở TÄ©nh vÆ°Æ¡ng phủ, cÆ¡n giáºn của y đã sá»›m tiêu tan phân ná»a, đến khi nhìn thấy thiếu niên phiêu dáºt tuấn mỹ trong phủ ChÆ°Æ¡ng Ká»· lần ấy, tức giáºn đã thoáng cái không còn. Mấy ngà y nay, sá»± vụ trong triá»u căng thẳng, y căn bản không quan tâm tên kép võ ấy nữa, hầu nhÆ° đã quên mất rồi.
“Äi rồi thì thôi.†Y nhẹ nhà ng nói, trong lòng cÅ©ng bá»™i phục hắn, trải qua dằn vặt nhÆ° thế, hắn vẫn còn lòng dạ mà chạy trốn, đúng là là m ngÆ°á»i ta phải nhìn lại vá»›i cặp mắt khác.
Từ chiá»u ngà y đó trở Ä‘i Ninh Giác Phi bắt đầu sốt cao, ho khan không ngừng, nhÆ°ng vẫn cố gắng chống cá»±, duy trì thanh tỉnh. Hắn lấy hết những váºt mang theo, ngoại trừ má»™t và i nén và ng, nén bạc khách nhân thÆ°á»ng tặng, còn có tá» ngân phiếu năm trăm lượng mà Tiá»n Sâm Ä‘Æ°a. Thấy lão nhân quá mức tháºt thà phúc háºu, hắn không dám Ä‘em nén và ng và ngân phiếu, sợ gặp chuyện không may, hắn liá»n Ä‘Æ°a nén bạc cho hắn. Lão nhân ven Ä‘Æ°á»ng thỉnh đại phu xem bệnh cho hắn, án canh giá» cho hắn uống thuốc, chăm sóc tỉ mỉ vô cùng. Ông thấy Ninh Giác Phi bệnh không nhẹ, trên Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng muốn dừng chân ở má»™t khách Ä‘iếm nà o đó, cho hắn dưỡng bệnh nhÆ°ng Ninh Giác Phi kiên quyết không bằng lòng, uyển chuyển thỉnh cầu ông đừng ngừng xe, cứ tiếp tục Ä‘i.
Lão nhân há» Phạm, cáºu bé kia là cháu trai ông, nhÅ© danh Cấu nhi, hoạt bát hiếu Ä‘á»™ng vô cùng, cứ kêu “ca ca†liên tục, nói rất nhiá»u chuyện cho hắn nghe. Cáºu bé nói cho Ninh Giác Phi, Hà n DÆ°Æ¡ng ở phÃa tây bắc Nam Sở, gần má»™t quốc gia tên Tây VÅ©. NgÆ°á»i Tây VÅ© ai cÅ©ng biết cưỡi ngá»±a bắn tên, thÆ°á»ng thÆ°á»ng vượt qua biên giá»›i đánh cÆ°á»›p, thế nên ngÆ°á»i bá»n hỠở chá»— đó cÅ©ng nuôi ngá»±a, cÅ©ng bắn tên.
Nói xong, cáºu bé hiếu kỳ há»i: “Ca ca, nhìn dáng dấp ca ca, nhất định là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách rồi.â€
Thanh âm Ninh Giác Phi yếu á»›t vô cùng, nhÆ°ng lại cÆ°á»i rất khoái trá: “Không, ca ca không phải ngÆ°á»i Ä‘á»c sách, ca ca cÅ©ng biết cưỡi ngá»±a, nhÆ°ng chÆ°a biết bắn tên.â€
“A~~, không sao, chá» khi nà o vá», bá»n A Kiên ca ca sẽ dạy ca ca, bá»n há» bắn chuẩn lắm.†Cẩu nhi khá» dại nói.
Ninh Giác Phi cÆ°á»i nói: “Tốt.â€
Cả chiếc xe cháºm rãi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng hÆ¡n má»™t tháng, rốt cục cÅ©ng vỠđến má»™t thôn nhá» trong núi ở ngoại thà nh Hà n DÆ°Æ¡ng.
Lúc nà y, đã có tin vui truyá»n đến, chiến sá»± tại Yến Bắc thất quáºn đã đến hồi kết thúc. Bắc Kế hoà ng háºu trúng tiá»…n bá» mình, đại quân toà n bá»™ rút lui. Hoà ng đế hạ chiếu, đại xá thiên hạ, cá» quốc khánh mừng thắng lợi lá»›n chÆ°a từng gặp trong má»™t trăm năm nay.
Tin vui khiến toà n Nam Sở trên dÆ°á»›i Ä‘á»u há»›n hở nà y phải qua ná»a tháng má»›i truyá»n đến biên thùy Tây Bắc, giá» nà y, đã gần tá»›i Tết. Ninh Giác Phi Ä‘em hết tiá»n bạc mang trên ngÆ°á»i cho Phạm lão, nhỠông chia cho toà n bá»™ ngÆ°á»i trong thôn. Vì váºy, cái thôn nhá» trong núi vốn sống rất khốn cùng gian nan nà y giỠđây khắp nÆ¡i Ä‘á»u vui sÆ°á»›ng, chuẩn bị lá»… mừng năm má»›i tÆ°ng bừng.
Mê man không biết bao nhiêu ngà y sau, thân thể Ninh Giác Phi dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Hắn nằm ở trong phòng Phạm lão, nhìn đại tuyết lả tả bay ngoà i cá»a sổ, nghe tiếng pháo đì đùng không ngừng vang lên ngoà i xa, lúc nà y má»›i cảm thấy mình rốt cuá»™c cÅ©ng sống lại, rốt cuá»™c cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i sống.