- Trang chủ
- Thiên Sơn Khán Tà Dương
- Quyển 1 – ChÆ°Æ¡ng 5
Tác giả:
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Mặt trá»i đã lên cao, trong Cảnh vÆ°Æ¡ng phủ vẫn má»™t mảnh an tÄ©nh. NgÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết chủ nhân của phủ vẫn Ä‘ang say giấc nồng, không ai dám quấy rối.
NhÆ°ng sá»± an tÄ©nh nà y rất nhanh bị Binh bá»™ thượng thÆ°, Du Huyá»n Chi đánh vỡ.
Vị dÅ©ng tÆ°á»›ng lừng danh Nam Sở nà y dù tuổi đã quá năm mÆ°Æ¡i nhÆ°ng do nhiá»u năm binh nghiệp rèn luyện vẫn uy vÅ© nhÆ° cÅ©, hÆ¡n nữa chưởng quản binh quyá»n toà n quốc lâu năm khiến nhất cá» nhất Ä‘á»™ng của ông cà ng thêm uy phong lẫm lẫm. Vá» bối pháºn, ông ta là ngoại công của Thuần Vu Hà n. Tuy nói quân thần khác biệt, nhÆ°ng rốt cuá»™c vẫn có quyá»n quản giáo cáºu. NgÆ°á»i trong Cảnh vÆ°Æ¡ng phủ đối vá»›i Du đại nhân bất cẩu ngôn tiếu nà y luôn luôn kÃnh sợ vô cùng.
Du Huyá»n Chi mang theo và i tên thị tòng võ quan và o phủ, há»i Cảnh vÆ°Æ¡ng đã thức dáºy chÆ°a, khi nghe tin, ông nhất thá»i giáºn dữ, đẩy quản gia xông thẳng và o ngá»a thất.
Khó khăn lắm má»›i tá»›i ngoà i cá»a, thì quản gia ở phÃa sau vá»™i kêu vá»ng và o trong: “VÆ°Æ¡ng gia, Du đại nhân tá»›i.â€
Du Huyá»n Chi Ä‘i và o cá»a, nhÆ°ng cÅ©ng không dám mãng chà ng, chỉ trầm giá»ng nói: “Cảnh vÆ°Æ¡ng gia, Du Huyá»n Chi có việc cầu kiến.â€
Thuần Vu Hà n thiếu niên nhiệt huyết, tối hôm qua già y vò Ninh Giác Phi cả má»™t đêm, đến hừng đông má»›i ngủ, lúc nà y Ä‘ang ôm Ninh Giác Phi, cả ngÆ°á»i dán sát và o lÆ°ng hắn, ngủ say. Bá»—ng nhiên nghe má»™t tráºn lao nhao rồi cả tiếng quát khẽ, cáºu cả kinh tỉnh lại.
Äang mông mông lung lung, ngoà i cá»a đã vang lên tiếng của Du Huyá»n Chi: “Cảnh vÆ°Æ¡ng gia, Du Huyá»n Chi có việc cầu kiến.â€
Thuần Vu Hà n được phong là m Cảnh vÆ°Æ¡ng, trÆ°á»›c khi có thể xuất cung láºp phủ, mẫu phi từng tha thiết căn dặn, cáºu ở ngoà i cung phải cẩn tháºn, chăm chỉ Ä‘á»c sách, nói Ãt, đừng gây chuyện, nhất là phải nghe theo sá»± giáo dục của cữu cữu, tránh rÆ°á»›c phải há»a. Cáºu cÅ©ng rất nghe lá»i mẫu phi, nên đối vá»›i ngoại công rất kÃnh sợ. Sau má»™t đêm táºn tình, giá» cáºu cÅ©ng cảm thấy chá»™t dạ, láºp tức xoay ngÆ°á»i xuống giÆ°á»ng, vÆ¡ lấy y phục, trong miệng gấp gáp trả lá»i: “Ta láºp tức ra ngay, ngÆ°á»i đâu, dâng trà cho ngoại công ở đại sảnh.â€
Ninh Giác Phi lúc nà y cũng đã tỉnh, nhưng con mắt không hỠmở.
Äêm qua, hắn bị thiếu niên Ä‘á»™ng tác trúc trắc nà y già y vò suốt đêm, nhÆ°ng nhá» hiệu lá»±c của mê dược, cái loại cảm xúc Ä‘au Ä‘á»›n nà y quả tháºt quá xa vá»i vá»›i bản thân, lúc nà y dược hiệu đã qua, Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° thủy triá»u à o à o kéo tá»›i. Hắn cắn chặt răng, nhẫn nại, nằm trên giÆ°á»ng không nhúc nhÃch.
Thuần Vu Hà n Ä‘ang mặc y phục bá»—ng nhiên chú ý đến vết máu bên ngÆ°á»i, trong lòng kinh hãi, vá»™i vã xốc chăn trên giÆ°á»ng ra. Trên giÆ°á»ng có những vết máu li ti là m cáºu rất Ä‘au lòng, cáºu Ä‘Æ°a tay ôm lấy Ninh Giác Phi: “Xin lá»—i, Tiểu Lâu, ta là m ngÆ°Æ¡i bị thÆ°Æ¡ng rồi.â€
Ninh Giác Phi vẫn không nói má»™t lá»i.
Thuần Vu Hà n do dá»± má»™t chút, nhÆ°ng vẫn quyết định ra ngoà i thăm há»i ngoại công trÆ°á»›c rồi má»›i trở vá» chăm sóc hắn: “NgÆ°Æ¡i cứ nằm nghỉ ngÆ¡i ở đây trÆ°á»›c đã, ta ra ngoà i má»™t lúc, xá» lý chút chuyện, sau đó sẽ thay ngÆ°Æ¡i gá»i đại phu.â€
Khi cáºu xuất môn, quản gia cẩn tháºn theo sau, bên ngoà i cÅ©ng trở nên yên tÄ©nh.
Lúc nà y Ninh Giác Phi má»›i cháºm rãi đứng dáºy, cố gắng chịu Ä‘au, xuống giÆ°á»ng, cháºm rãi mặc y phục, tiện tay dùng má»™t sợi dây má»ng buá»™c lại tóc, sau đó Ä‘i ra ngoà i.
Những binh sÄ© canh giữ bên ngoà i thấy hắn, trên mặt trà n đầy kinh diá»…m cùng xem thÆ°á»ng há»—n tạp chung má»™t chá»—. Má»™t ngÆ°á»i dẫn đầu lạnh lùng nói: “Chúng ta Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i trở lại.â€
Ninh Giác Phi không nói gì, theo bá»n há» Ä‘i vá».
Trong chÃnh sảnh, sắc mặt Du Huyá»n Chi cá»±c kỳ âm trầm, trịnh trá»ng nói: “Cảnh vÆ°Æ¡ng gia, những chuyện khác ta không muốn nhiá»u lá»i, vÆ°Æ¡ng gia bây giá» vẫn còn nhá», có rất nhiá»u chuyện còn chÆ°a hiểu thông. NhÆ°ng mong ngà i nhá»› kỹ những Ä‘iá»u nà y, mặc kệ là ngÆ°á»i nà o tặng ngÆ°á»i cho ngà i, ngà i cÅ©ng không được nháºn.â€
Thuần Vu Hà n vừa nghe, gÆ°Æ¡ng mặt liá»n Ä‘á» cả lên, lúng túng đáp: “Ngoại công, ta … ta đã là ngÆ°á»i lá»›n rồi.â€
Du Huyá»n Chi thẳng lÆ°ng, nghiêm mặt: “Cảnh vÆ°Æ¡ng gia, ở má»™t số lãnh vá»±c, ngà i có thể là má»™t ngÆ°á»i lá»›n, ngà i có thể cÆ°á»›i vợ nạp thiếp, có thể thu nam sủng, những chuyện nà y ta không quản. Thế nhÆ°ng, cho dù là ai Ä‘Æ°a ngÆ°á»i tá»›i, dù là vÅ© cÆ¡ hay nam sủng, cho dù là quản sá»±, nô tà i, ngà i cÅ©ng không thể nháºn được, hiểu chÆ°a?â€
Thuần Vu Hà n có chút khó hiểu nhÆ°ng vẫn gáºt đầu. Qua má»™t lát, cáºu má»›i cố lấy dÅ©ng khà nói: “Ngoại công, sau nà y ai tặng ngÆ°á»i ta cÅ©ng sẽ không nháºn, nhÆ°ng mà , ngÆ°á»i kia…. Tiểu Lâu, ta muốn thu hắn.â€
“Không được.†Du Huyá»n Chi vừa nghe liá»n nổi tráºn lôi đình, thiếu chút nữa vá»— bà n đứng dáºy.
Thuần Vu Hà n sợ đến rụt cả cổ, nhìn ông, không dám mở miệng.
Du Huyá»n Chi láºp tức nháºn thấy thái Ä‘á»™ của mình có chút quá pháºn, nếu nhÆ° truyá»n ra bên ngoà i có thể bị ngÆ°á»i khác bà n tán, nói ông bất kÃnh vá»›i hoà ng tá», mắt không đặt hoà ng gia và o thượng vị. NghÄ© đến đây, ông cố mỉm cÆ°á»i, thanh âm cÅ©ng dịu Ä‘i đôi chút: “Cảnh vÆ°Æ¡ng gia, Ân Tiểu Lâu kia chỉ là má»™t con hát mà thôi, váºy mà dám quyến rÅ© ái thiếp của Võ vÆ°Æ¡ng gia, tháºt sá»± là sắc đảm bao thiên. Hiện tại lại Ä‘i là m nam xÆ°á»›ng lại không há» oán thán. TrÆ°á»›c đây nghe nói hắn tÃnh tình cÆ°á»ng liệt, hiện tại lại ngoan ngoãn nhÆ° thế, ta cảm thấy rất khả nghi. NgÆ°á»i khác thì cÅ©ng không sao nhÆ°ng ngà i không thể váºy được, vạn nhất lại gặp phiá»n phức gì hay nhiá»…m bệnh hoa liá»…u, váºy thì thể diện hoà ng gia, thể diện phụ hoà ng mẫu phi ngà i chẳng phải sẽ mất hết sao.â€
Thuần Vu Hà n hơi cúi đầu, trong lòng không vui chút nà o.
Du Huyá»n Chi ôn hòa nói: “Ta đã cho ngÆ°á»i Ä‘em Ân Tiểu Lâu Ä‘uổi vá» Thúy Vân lâu, sau nà y, ngà i đừng tìm hắn nữa. Nếu có ngÆ°á»i lại Ä‘Æ°a hắn tá»›i cho ngà i, ngà i cÅ©ng phải kiên quyết không nháºn. Bằng không, ta giết hắn.†Câu cuối cùng, ông nói vá»›i thanh âm rất thấp, cá»±c kỳ ngoan Ä‘á»™c.
Thuần Vu Hà n vừa nghe láºp tức ngẩng đầu: “Äược được được, ngoại công, ta không bao giá» tìm hắn nữa, cÅ©ng không muốn hắn nữa, nhÆ°ng…. đừng giết hắn.â€
Du Huyá»n Chi thấy phản ứng của cáºu nhÆ° thế, trong lòng cà ng tức giáºn, nhất thá»i tháºt muốn má»™t Ä‘ao là m thịt cái tai há»a kia.
Thuần Vu Hà n rất nghiêm túc nhìn ông: “Ngoại công, ngà i phải hứa vá»›i ta, không giết hắn.â€
Du Huyá»n Chi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, trầm giá»ng nói: “Äược, ta đáp ứng vá»›i ngà i, không giết hắn..â€
Lúc nà y Thuần Vu Hà n má»›i yên tâm, nhìn phÃa ngoà i cá»a, trong lòng cáºu lại nhá»› tá»›i cái ngÆ°á»i hôm qua còn nằm trong vòng tay mình.
Ninh Giác Phi bị xe ngá»±a Ä‘uổi vá» Thúy Vân lâu. Hắn mặc trÆ°á»ng sam lục sắc thêu đồ án bách Ä‘iểu triá»u phượng, thân thể má»m yếu bất kham, trên mặt lại lạnh lùng nhÆ° sÆ°Æ¡ng. Xuống xe, chÃnh hắn tá»± và o cá»a, theo sau còn có và i ngÆ°á»i binh sÄ© và hai thị vệ Võ vÆ°Æ¡ng phủ.
Trong lâu rất an tÄ©nh, phần lá»›n tiểu quan còn Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i, chỉ có và i ngÆ°á»i là m Ä‘ang vẩy nÆ°á»›c quét nhà , nhìn thấy hắn tiến đến, phÃa sau còn có quan binh, tá»±a nhÆ° Ä‘ang bị áp giải thì có chút kinh ngạc nhìn vá» phÃa hắn.
Nhưng hắn vẫn diện vô biểu tình, hỠhững lên lầu, và o gian phòng của mình.
NgÆ°á»i dẫn đầu ná» bá»—ng nhiên không chịu nổi nữa, Ä‘Æ°a tay hung hăng nắm lấy tóc hắn, kéo và o ngÆ°á»i mình.
Ninh Giác Phi bị kéo tóc nên phải nghiêng đầu qua, lạnh lùng nhìn ngÆ°á»i ná», nhÆ°ng vẫn không nói tiếng nà o.
NgÆ°á»i ná» nhìn cặp mắt trong suốt ấy, trong lòng bá»—ng nóng lên, tay cà ng nắm chặt tóc hắn, không chút nghÄ© ngợi, gã nhấc chân đạp má»™t cái.
Thân thể Ninh Giác Phi vẫn không tiện hà nh Ä‘á»™ng, chỉ có thể nghiêng ngÆ°á»i né má»™t chút, dù tránh khá»i phong mang nhÆ°ng vẫn bị trúng má»™t phần.
NgÆ°á»i ná» thả mái tóc Ä‘en dà i của hắn ra, nhổ nÆ°á»›c bá»t xuống đất má»™t cái rồi mang theo binh lÃnh Ä‘i xuống lầu.
Ninh Giác Phi đến bên cá»a sổ, đẩy cá»a nhìn ra hồ nÆ°á»›c bên ngoà i, sóng hồ xanh ngá»c lăn tăn nhá»™n nhạo trong gió, có vẻ dịu dà ng vô cùng.
Hắn dùng hai tay chống lấy khung cá»a sổ, sau đó song chưởng phát lá»±c, đầu ngón chân rá»i khá»i mặt đất. Chống tay má»™t chốc, khà lá»±c liá»n biến mất, hắn Ä‘Ã nh buông tay, uể oải lùi lại và i bÆ°á»›c, ngã lên trên giÆ°á»ng.
Vẫn chưa được, thể lực còn kém.
Hắn nằm ở trên giÆ°á»ng, nhìn trần nhà đỠra, trong đầu tÃnh toán kế sách để chạy trốn.
Äúng lúc nà y, có ngÆ°á»i lên lầu 2, tiếng bÆ°á»›c chân nặng ná» cho thấy ngÆ°á»i nà y rất hùng hổ Ä‘i lên.
Giá»ng nói cẩn tháºn của Giang Tòng Loan thoáng vang lên: “Du đại nhân. Tiểu Lâu má»›i vừa trở vá», ngà i có thể để hắn nghỉ má»™t chút không?â€
“Cút ngay.†Má»™t tiếng gầm truyá»n đến, tiếp theo cá»a phòng Ninh Giác Phi bị đá văng ra.
Äứng ở cá»a chÃnh là binh bá»™ thượng thÆ° Du Huyá»n Chi.
Sắc mặt ông âm trầm nhìn thiếu niên Ä‘ang ngồi dáºy, móc ra má»™t tấm ngân phiếu trong ngá»±c ra, không thèm nhìn cứ thế quăng vá» phÃa Giang Tòng Loan, sau đó đóng sầm cá»a lại.
Sau má»™t lát, ngoà i cá»a truyá»n đến má»™t tiếng thở dà i, sau đó là yên lặng.
Du Huyá»n Chi vá»t đến bên giÆ°á»ng, dùng tay nắm cằm Ninh Giác Phi lên, cÆ°á»i lạnh: “Ta tháºt muốn nhìn xem ngÆ°Æ¡i mê ngÆ°á»i đến bao nhiêu, rốt cuá»™c há»a thủy đến mức nà o.†Vừa nói ông vừa cởi y phục hắn.
Du Huyá»n Chi dù đã ngoà i năm mÆ°Æ¡i nhÆ°ng má»—i ngà y Ä‘á»u luyện võ, thân thể khổng võ hữu lá»±c. CÅ©ng may ông không có thú vui ngược đãi, chỉ ở trên giÆ°á»ng ra sức già y vò. Ninh Giác Phi mặc dù cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ°ng vẫn còn trong khả năng nhẫn nhịn. Hắn ná»— lá»±c ngăn cách giữa thần trà và thân thể, nhất thá»i cÅ©ng đỡ hÆ¡n má»™t Ãt.
Bên tai nghe má»™t tiếng gầm nhẹ nhÆ° mãnh thú, trong cÆ¡n ná»a tÄ©nh ná»a mê, Ninh Giác Phi cảm thấy mình Ä‘ang bị ngÆ°á»i ở trên chiếm Ä‘oạt, nhÆ°ng cảm giác xa lạ và đau Ä‘á»›n nà y quả tháºt quá xa xôi vá»›i mình.
Du Huyá»n Chi nhìn gÆ°Æ¡ng mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt của ngÆ°á»i dÆ°á»›i thân, ông chỉ cố sức mà ra và o, va chạm, hưởng thụ từng đợt từng đợt khoái cảm kỳ dị ấy.
Äến táºn khi trá»i đã chạng vạng, ông má»›i lÆ°u luyến mà buông thân thể suy yếu vô lá»±c dÆ°á»›i thân ra. Ông mặc lại y phục, Ä‘Æ°a tay vá»— nhẹ khuôn mặt tuấn tú của hắn, dán môi sát và o tai hắn, tà n nhẫn nói: “Äừng có quyến rÅ© Cảnh vÆ°Æ¡ng, bằng không ta – giết – ngÆ°Æ¡i.â€
Nghe tiếng ông đã xuống giÆ°á»ng, mặc y phục, sau đó mở cá»a ra ngoà i, Ninh Giác Phi cố gắng vÆ¡ lấy chiếc chăn bên cạnh, cảm giác mệt má»i cá»±c kỳ.
Äợi cho ông Ä‘i má»™t hồi, Giang Tòng Loan má»›i đẩy cá»a phòng hắn, mỉm cÆ°á»i ngồi và o bên giÆ°á»ng, ôn hòa mà há»i thăm: “Thế nà o, Tiểu Lâu? Thân thể không sao chứ?â€
Ninh Giác Phi mở mắt ra nhìn vá» phÃa y, há» hững đáp: “Cảm Æ¡n Giang lão bản, ta còn khá»e.â€
Giang Tòng Loan vÆ°Æ¡n ngón tay thon dà i, nhẹ nhà ng xoa xoa gÆ°Æ¡ng mặt hắn, thÆ°Æ¡ng tiếc vô và n: “Gầy hÆ¡n rồi, phải để ý đến mình hÆ¡n đấy.â€
Ninh Giác Phi cÆ°á»i cÆ°á»i tá»± giá»…u, lại không nói gì thêm.
Thanh âm Giang Tòng Loan vÄ©nh viá»…n ôn hòa nhu uyển nhÆ° trÆ°á»›c: “Tiểu Lâu, ta biết trong lòng ngÆ°Æ¡i rất khổ sở, không cam tâm. TrÆ°á»›c đây, ngÆ°Æ¡i tuy là kép hát nhÆ°ng cÅ©ng là danh ca nổi danh đại giang nam bắc, không Ãt vÆ°Æ¡ng công quý tá»™c nâng niu trong tay, ngÆ°Æ¡i còn có má»™t gÆ°Æ¡ng mặt thanh tú, rốt cuá»™c cÅ©ng coi nhÆ° sống tốt. Hiện tại lại bị buá»™c là m cái nghá» thấp hèn nà y, chắc chắc rất không cam tâm. Aiiii~, tất cả Ä‘á»u là số mệnh cả, không thể cãi lại. Nếu đã đến nÆ°á»›c nà y rồi, tÃnh tình cÆ°Æ¡ng liệt chỉ có hại cho ngÆ°Æ¡i mà thôi, nên thu liá»…m lại Ä‘i. Lúc trên giÆ°á»ng, ngÆ°Æ¡i đừng ngại hùa theo há», thỉnh thoảng cÆ°á»i má»™t cái, đỡ phải chịu Ä‘au.â€
Ninh Giác Phi cÅ©ng không đáp lá»i y, chỉ thuáºn miệng há»i: “Có phải ta không được phép tá»± mình ra khá»i lâu hay không?â€
Giang Tòng Loan ngẩn ra, nhẹ giá»ng nói: “Võ vÆ°Æ¡ng gia phân phó nhÆ° thế.â€
Ninh Giác Phi gáºt đầu, liá»n không nhiá»u lá»i nữa: “Giang lão bản, ta muốn tắm rá»a, sau đó nghỉ ngÆ¡i.â€
Ninh Giác Phi nhắm mắt dưỡng thần, nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh trong phòng truyá»n đến. Có ngÆ°á»i Ä‘ang đổ nÆ°á»›c nóng và o bồn tắm bằng gá»—, sau má»™t hồi, vị tráng hán kia lại đến định ôm hắn. Hắn vá»™i và ng mở mắt ra, cÆ°á»i: “CÆ°á»ng ca, ta tá»± mình tắm là được, cảm Æ¡n ngÆ°Æ¡i.â€
Tráng hán kia luôn quen cách sống ở nÆ¡i nà y, chÆ°a bao giá» nói gì, cÅ©ng không có biểu tình gì, nhÆ°ng má»—i lần là m gì đó cho Ninh Giác Phi, Ä‘á»u nghe được má»™t tiếng “Cảm Æ¡nâ€, dần dà , tình cảm của y cÅ©ng có thay đổi, gÆ°Æ¡ng mặt thÆ°á»ng đông cứng cÅ©ng mang chút tiếu ý.
Äợi y cÆ°á»i cÆ°á»i gáºt đầu rá»i khá»i xong, Ninh Giác Phi má»›i cởi y phục, ngâm mình và o nÆ°á»›c nóng.
Hiện tại, hắn đã hiểu được là m sao thanh lý hết những thứ vươn lại trong cơ thể mình, trong động tác thà nh thạo còn vươn một tia cay đắng nhè nhẹ.
Äang tẩy rá»a, ngoà i cá»a truyá»n đến thanh âm của Nhất Tá»·: “Tiểu Lâu, Giang lão bản bảo ta nói vá»›i ngÆ°Æ¡i, có má»™t khách nhân Ä‘ang chá» ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i nếu tẩy rá»a xong thì nói má»™t tiếng, ta sẽ dẫn hắn và o.â€
Ninh Giác Phi ngÆ°ng Ä‘á»™ng tác, sau má»™t lát má»›i há» hững đáp: “Äược.â€
Lần nà y, hắn cÅ©ng chẳng muốn tẩy rá»a thêm nữa, láºp tức Ä‘i ra, lau khô thân thể, tìm má»™t trung y sạch sẽ mặc và o, khoác ngoại sam rồi mở cá»a.
Nhất Tá»· nhìn hắn, khẽ thở dà i má»™t cái, gÆ°Æ¡ng mặt hiá»n là nh trà n ngáºp biểu cảm không Ä‘Ã nh lòng và bất đắc dÄ©. Bà đã ở Thúy Vân lâu giúp việc hÆ¡n mÆ°á»i năm rồi, đã gặp không biết bao nhiêu thảm cảnh nhÆ°ng chÆ°a từng thấy cảnh ngá»™ nà o thê thảm nhÆ° thiếu niên nà y.
Ninh Giác Phi nhìn ra sá»± đồng tình trong mắt bà , hÆ¡i giáºt mình, gÆ°Æ¡ng mặt băng giá cÅ©ng hòa hoãn má»™t phần, nhà n nhạt cÆ°á»i: “Nhất Tá»·, để hắn và o Ä‘i.â€
Nhất Tá»· tiến và o phòng rồi đóng cá»a lại, nhá» giá»ng nói vá»›i hắn: “Tiểu Lâu, lão bản bảo ta nói vá»›i ngÆ°Æ¡i, khách nhân nà y là sÆ° huynh ngÆ°Æ¡i giả trang. Lão bản thÆ°Æ¡ng cảm ngÆ°Æ¡i nên giả nhÆ° không biết, để hắn đến gặp ngÆ°Æ¡i. Aiiii~, Ä‘Ã o hát BÃch Anh nổi danh của Giang Nguyệt ban, ta dù không xem kịch cÅ©ng nghe nhiá»u khách nhân nói không Ãt vá» hắn. TrÆ°á»›c kia, ngÆ°Æ¡i vì bảo vệ hắn mà không Ãt lần đánh nhau vá»›i ngÆ°á»i khác, bây giá»â€¦. Aiiii~, ý của lão bản là nếu sÆ° huynh có biện pháp giúp ngÆ°Æ¡i trốn ra ngoà i thì ngÆ°Æ¡i cứ Ä‘i Ä‘i. NgÆ°á»i của Võ vÆ°Æ¡ng phủ nhìn chằm chằm, chúng ta không dám là m gì để giúp. Nếu nhÆ° sÆ° huynh ngÆ°Æ¡i muốn cứu ngÆ°Æ¡i ra ngoà i, xin ngÆ°Æ¡i đừng là m gì liên lụy đến Thúy Vân lâu chúng ta.â€
Ninh Giác Phi nghe bà nói xong vẫn ôn hòa cÆ°á»i: “Nhất Tá»·, ta hiểu rồi. Xin hãy yên tâm, ta sẽ không là m liên lụy đến các ngÆ°Æ¡i.â€
Nhất Tá»· gáºt đầu, thở má»™t hÆ¡i dà i rồi ra khá»i phòng.
Thân thể Ninh Giác Phi Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, hắn không muốn ngồi nên dá»±a và o giÆ°á»ng, trong lòng bình tÄ©nh rất nhiá»u.
Rất nhanh, có ngÆ°á»i cúi đầu khom lÆ°ng dẫn khách đến, sau đó còn nói vá»ng và o: “Tiểu Lâu, hầu hạ đại gia cho tốt đó.†Sau đó liá»n đóng cá»a lại.
NgÆ°á»i vừa má»›i và o mặc lăng la tÆ¡ lụa, trên mặt có hóa trang chút Ãt, ra vẻ bình thản, đôi mắt trong sáng nhÆ° hồ thu, dịu dà ng, gợn sóng. Vừa thấy Ninh Giác Phi, lệ liá»n tuôn rÆ¡i, nhà o tá»›i trÆ°á»›c giÆ°á»ng, cầm tay Ninh Giác Phi, cúi đầu má»™t tiếng: “Tiểu Lâuâ€, sau đó liá»n thất thanh khóc rống.
Ninh Giác Phi thấy tay hắn trắng hồng nhÆ° ngá»c, năm ngón tay thon dà i tá»±a nhÆ° nữ tá», dù khóc vẫn nhÆ° lê hoa đái vÅ©, cà ng thêm nhu nhược, dịu dà ng, không khá»i thở dà i: “Äược rồi, đừng khóc nữa. Má»i ngồi.â€
BÃch Anh vừa nghe xong, khóc cà ng dữ hÆ¡n: “Tiểu Lâu, sao đệ lại khách khà vá»›i huynh nhÆ° váºy? Äệ sao không gá»i huynh má»™t tiếng sÆ° huynh? Có phải đệ còn háºn huynh hay không? Là huynh là m hại đệ.â€
Ninh Giác Phi nghe thế vẫn chÆ°a hiểu, Ä‘Ã nh nói: “SÆ° huynh, đệ không háºn huynh, huynh ngồi lên ghế Ä‘i, đừng khóc nữa, được không?â€
Lúc nà y BÃch Anh má»›i thút thÃt, đứng dáºy lau nÆ°á»›c mắt, nghẹn ngà o nói: “Tiểu Lâu, đệ phải chịu khổ rồi. Huynh… huynh… huynh háºn không thể thay đệ chịu khổ.â€
“Äừng nói báºy.†Ninh Giác Phi trầm giá»ng. “NÆ¡i nà y không phải nÆ¡i huynh nên đến.â€
BÃch Anh lại cúi đầu: “Tiểu Lâu, đệ tháºt sá»± không háºn huynh sao? Những gì đệ phải chịu Ä‘á»u là vì huynh. Nếu không phải đệ… đệ nói đệ thân thủ tốt, muốn giúp ta Ä‘Æ°a Tiểu Äà o thoát khá»i Võ vÆ°Æ¡ng phủ ra, đệ đã không bị há» bắt. Tiểu Äà o vì muốn bảo vệ huynh, cắn ngược lại đệ, đệ còn… nháºn tá»™i thay huynh. Huynh… thấy bá»n hỠđối xá» vá»›i đệ nhÆ° váºy, huynh… háºn mình không thể chết Ä‘i cho rồi.â€
Äến táºn đây, Ninh Giác Phi má»›i hiểu được ngá»n nguồn má»i chuyện, suy nghÄ© má»™t chút, nhẹ giá»ng nói: “Tiểu Lâu là m nhÆ° váºy, tất nhiên là cam tâm tình nguyện. Huynh nên cố gắng sống, váºy má»›i không là m thất vá»ng Tiểu Lâu.â€
BÃch Anh nghe xong bá»—ng nhiên ngồi lên giÆ°á»ng, ôm lấy hắn: “Tiểu Lâu, tấm lòng đệ đối vá»›i huynh, huynh Ä‘á»u biết cả. Tuy đệ chẳng bao giá» nói ra, nhÆ°ng đệ vẫn luôn bảo vệ huynh, chăm sóc huynh. Chuyện huynh cùng Tiểu Äà o lần nà y, tuy rằng đệ cáºt lá»±c phản đối, thế nhÆ°ng khi biết huynh và nà ng lưỡng tình tÆ°Æ¡ng duyệt, nà ng lại mang thai con của huynh, đệ ngay cả tÃnh mạng cÅ©ng không cần, giúp đỡ bá»n huynh, kết quả lại hại đệ đến nông ná»—i nà y. Äệ đối vá»›i huynh nhÆ° váºy, huynh… huynh… huynh không có gì báo đáp, chỉ có thân thể nà y, hôm nay liá»n cho đệ váºy.â€
Ninh Giác Phi vừa nghe liá»n hoảng hốt, nhanh chóng đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “SÆ° huynh, Tiểu Lâu chÆ°a từng nghÄ© tá»›i những chuyện nà y, huynh ngà n vạn lần đừng nghÄ© báºy. Ở đây không phải nÆ¡i tốt là nh gì, sau nà y huynh đừng đến đây nữa. Hãy nghe lá»i đệ, Tiểu Lâu đã chết, huynh mau rá»i khá»i nÆ¡i nà y, Ä‘i tháºt xa, đừng bao giá» quay lại đây. Hiểu chÆ°a?â€
NÆ°á»›c mắt BÃch Anh lại rÆ¡i xuống. Hắn Ä‘em mặt vùi và o trong lòng Ninh Giác Phi, nghẹn ngà o gá»i “Tiểu Lâuâ€, khóc không thà nh tiếng.
______________
Kaori: Chuyện của Ân Tiểu Lâu cÅ©ng thiệt đáng thÆ°Æ¡ng, thÆ°Æ¡ng sÆ° huynh, chết vì ngÆ°á»i yêu của sÆ° huynh.