- Trang chủ
- Thiên Sơn Khán Tà Dương
- Quyển 1 – ChÆ°Æ¡ng 4
Tác giả:
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Sáng sá»›m, khi Ninh Giác Phi cả ngÆ°á»i đầy máu, gần hấp hối bị Ä‘Æ°a vá» từ TÄ©nh vÆ°Æ¡ng phủ, ngay cả ngÆ°á»i đã gặp qua không Ãt thảm cảnh nhÆ° Giang Tòng Loan cÅ©ng phải giáºt mình.
Lúc Ä‘i ngÆ°á»i còn hoà n mỹ xinh đẹp, khi vá» chẳng khác nà o má»™t xác chết. Toà n thân hắn rải rác các vết thÆ°Æ¡ng, háºu đình thì máu chảy nhÆ° suối, phân thân phÃa trÆ°á»›c đã bị lá»a đốt, kim đâm không ra hình dạng, chỉ có gÆ°Æ¡ng mặt tuấn mỹ là không bị ai tà n phá, ngoại trừ môi bị cắn đến báºt máu ra, vẫn còn hoà n mỹ, chỉ là sắc mặt trắng nhợt, không còn sinh khÃ.
Há»™ viện cẩn tháºn ôm hắn và o phòng, sau đó gấp gáp sai ngÆ°á»i Ä‘i má»i đại phu quen biết, đến khi trong phòng không còn ai khác nữa thì Giang Tòng Loan rốt cục nhịn không được cúi đầu mắng má»™t tiếng: “LÅ© súc sinh.â€
Vị đại phu nà y từ lâu đã xem bệnh cho các tiểu quan trong Thúy Vân lâu, hiểu rõ các vết thương khi bị khách nhân là m nhục, nhưng khi khám cho Ninh Giác Phi, thần sắc ông cũng đại biến, thiếu chút nữa là hét lên. Thay Ninh Giác Phi kiểm tra vết thương, sau đó thanh lý, thượng dược, băng bó, sau đó bắt mạch, một lúc lâu, ông nói: “Hung hiểm lắm, chỉ sợ là …†Ông lắc đầu.
Giang Tòng Loan thở dà i: “Äại phu, ngà i cứ viết Ä‘Æ¡n thuốc Ä‘i, có thể sống hay không thể sống Ä‘Ã nh trông và o mệnh của hắn thôi.â€
Äại phu cÅ©ng thở dà i, viết má»™t Ä‘Æ¡n thuốc rồi lắc đầu Ä‘i ra.
Sau đó, Ninh Giác Phi thuốc thang không nuốt được mà sốt cao không lùi. NhÆ°ng cho dù toà n thân Ä‘au Ä‘á»›n hay sốt cao, hắn vẫn rất an tÄ©nh, ngay cả má»™t tiếng rên cÅ©ng không có, cà ng là m ngÆ°á»i ta cảm thấy hắn không giống ngÆ°á»i thÆ°á»ng.
Giang Tòng Loan má»—i ngà y Ä‘á»u đến thăm hắn, ngồi ở bên giÆ°á»ng hắn, má»—i lần nhìn, y Ä‘á»u lắc đầu, thở dà i.
Và i ngà y sau, khách quý Thuần Vu Hà n chÆ°a từng đến Thúy Vân lâu cÅ©ng lần đầu tiên bÆ°á»›c chân tá»›i đây. Cáºu gấp gáp nói vá»›i Giang Tòng Loan: “Ta muốn nhìn thấy Ân Tiểu Lâu.â€
Giang Tòng Loan nhìn và i tên thị vệ theo sau đã biết khách nhân nà y tuy rằng tuổi còn nhá», thân pháºn tuyệt đối không nhá», vì váºy dịu dà ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, cúi đầu đáp: “Tiểu Lâu thân thể không khá»e, hiện tại không thể hầu hạ thiếu gia.â€
Thuần Vu Hà n có chút ngại ngùng, cúi đầu: “Ta biết hắn… thân thể không khá»e, cÅ©ng chỉ muốn thăm hắn. Hắn… giá» thế nà o?â€
Giang Tòng Loan nhẹ nhà ng thở dà i: “Chỉ sợ không được tốt lắm.â€
Thuần Vu Hà n có chút nóng nảy: “Váºy ngÆ°Æ¡i dẫn ta Ä‘i, gian phòng của hắn ở chá»— nà o?â€
Giang Tòng Loan liá»n dẫn cáºu lên lầu. Dáng ngÆ°á»i y lả lÆ°á»›t, dáng Ä‘i nhÆ° nÆ°á»›c chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt, nhÆ°ng lúc nà y Thuần Vu Hà n không nhìn thấy gì, tâm thần cáºu chỉ nhá»› đến Ninh Giác Phi.
Vừa và o cá»a phòng, Thuần Vu Hà n liá»n Ä‘i đến bên giÆ°á»ng.
Ninh Giác Phi nằm ở trên giÆ°á»ng, vẫn hôn mê bất tỉnh. Hiển nhiên hắn không mặc y phục, toà n thân Ä‘á»u bá»c vải trắng, trên cổ còn nhìn thấy những vết cắn xé, bấu nhéo, vết phá»ng và lằn roi quất. Chiếc chăn gấm đắp qua đầu vai khiến gÆ°Æ¡ng mặt trái xoan tái nhợt của hắn cà ng thêm yếu má»m vô lá»±c, tá»±a nhÆ° chỉ chốc lát thôi hắn sẽ hóa thà nh má»™t là n khói nhẹ bay mất.
Thuần Vu Hà n không dám đụng và o hắn, chỉ ngồi bên cạnh giÆ°á»ng, ngÆ¡ ngác mà nhìn dung nhân tuấn mỹ lại yếu Ä‘uối ấy, má»™t lát má»›i há»i: “Hắn… bị thÆ°Æ¡ng thế nà o?â€
Giang Tòng Loan thở dà i: “Ngoại trừ gÆ°Æ¡ng mặt, toà n thân trên dÆ°á»›i không có lấy má»™t mảng da không vết tÃch.â€
Thuần Vu Hà n lấy ra má»™t bình dược, nói vá»›i y: “Äây là linh dược trị thÆ°Æ¡ng của đại ná»™i, ngÆ°Æ¡i dùng cho hắn Ä‘i.â€
Sau đó, cáºu phất tay má»™t cái, dẫn má»™t đại phu từ phÃa sau thị vệ Ä‘i lên trÆ°á»›c, trong tay đại phu còn mang theo má»™t hòm thuốc nhá». “Lô tiên sinh, phiá»n ông khám cho hắn má»™t chút.†Thuần Vu Hà n nhẹ giá»ng nói nhÆ°ng khẩu khà vẫn rất bá đạo mà ra lệnh.
Äại phu vẻ mặt rất bất đắc dÄ©, hẳn ông Ä‘ang oán thầm trong bụng. Ông dù sao cÅ©ng Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là quan ngá»± y, danh y số má»™t trong kinh, ngay cả các quan viên muốn thỉnh ông xem bệnh cÅ©ng phải cung kÃnh má»i chà o. Ông cÅ©ng luôn rất giữ giá, không dá»… dà ng bắt mạch cho ngÆ°á»i khác, thông thÆ°á»ng chỉ phái đồ đệ Ä‘i. Hôm nay bị ngÅ© hoà ng tỠđược hoà ng thượng sủng ái nhất kéo và o thanh lâu, muốn ông chữa bệnh cho cái loại tiểu quan ngà n ngÆ°á»i khinh thÆ°á»ng nà y, tháºt là vÅ© nhục danh tiếng của ông mà . Tuy nghÄ© thế, ông cÅ©ng không dám cãi lệnh hoà ng tá», chỉ Ä‘Ã nh tiến lên bắt mạnh cho bệnh nhân.
Sau khi bắt cả hai tay, ông còn láºt xem mà mắt, bá»±a lưỡi của bệnh nhân rồi cung kÃnh nói vá»›i Thuần Vu Hà n: “VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i nà y thụ thÆ°Æ¡ng nghiêm trá»ng, mất máu quá nhiá»u, tả mạch hÆ° mà hữu mạch huyá»…n, tâm, phế, gan, tỳ, tháºn, các mạch Ä‘á»u nhược…â€
Thuần Vu Hà n là m ra dáng nghe ông nói má»™t trà ng từ ngữ không kiên nhẫn há»i: “Bệnh của hắn, có thể cứu không?â€
Lô tiên sinh suy nghÄ© má»™t chút: “Có thể cứu chữa, dÆ°á»ng nhÆ° hắn luyện công từ nhá», nguồn căn còn tốt, có thể cứu lại nhÆ°ng có lẽ sẽ để lại gốc bệnh, tuổi thá» không lâu.â€
Thuần Vu Hà n láºp tức nói: “Cứ cứu trÆ°á»›c, chuyện tÆ°Æ¡ng lai sau nà y hãy tÃnh.â€
Lô tiên sinh “Tuân lệnh†má»™t tiếng rồi xoay ngÆ°á»i, ngẫm nghÄ© viết Ä‘Æ¡n thuốc, Ä‘Æ°a cho Thuần Vu Hà n: “VÆ°Æ¡ng gia, trong Ä‘Æ¡n thuốc có và i loại dược liệu hiếm, chỉ có trong cung….â€
Thuần Vu Hà n há»i hợt nói: “Không sao, ta sẽ xin phụ hoà ng.â€
Lúc nà y Giang Tòng Loan má»›i khẳng định, thiếu niên y phục sang trá»ng kia chÃnh là tiểu nhi tá» mà đương kim hoà ng thượng sủng ái nhất, Cảnh vÆ°Æ¡ng, Thuần Vu Hà n.
Thuần Vu Hà n quay đầu nghiêm trang nói vá»›i y: “NgÆ°Æ¡i, nhất định phải chiếu cố hắn cho tốt, đừng để hắn chết.â€
Giang Tòng Loan hé miệng cÆ°á»i, thi lá»…: “Tuân lệnh, vÆ°Æ¡ng gia.â€
Ngà y thứ hai Thuần Vu Hà n trở lại, mang theo thị vệ Cảnh vương phủ đưa các dược liệu trân quý trong đơn thuốc đến.
Giang Tòng Loan để Nhất Tá»· tuân theo Ä‘Æ¡n thuốc của danh y đại ná»™i, Lô tiên sinh, tỉ mỉ sắc thuốc, canh giá», cho Ninh Giác Phi uống.
Và i ngà y sau, Ninh Giác Phi dần hết sốt, vết thÆ°Æ¡ng cÅ©ng khá»i hẳn.
Lúc nà y Giang Tòng Loan mới thở phà o một hơi.
Từ đó, Thuần Vu Hà n luôn luôn đến thăm Ninh Giác Phi. Sau nà y, ngay cả Thuần Vu Triá»u không bÆ°á»›c chân và o chốn yên hoa, luôn luôn giữ mình trong sạch cÅ©ng thÆ°á»ng đến thăm há»i.
Giang Tòng Loan âm thầm kinh ngạc, y cà ng tăng thêm số lượng hạ nhân chăm sóc cho Ninh Giác Phi, không dám lơ là .
Trong lúc ấy, cÅ©ng có không Ãt văn võ đại thần cùng phú hà o đến đây nghe ngóng, há»i Ninh Giác Phi đã tiếp khách được chÆ°a, Giang Tòng Loan không để chúng quấy rối thiếu niên nà y, tất cả Ä‘á»u khéo léo Ä‘uổi Ä‘i.
Ná»a tháng sau, bệnh khá»i, Ninh Giác Phi rốt cục mở mắt.
Vừa khôi phục thần trÃ, Ä‘au Ä‘á»›n mạnh mẽ láºp tức khiến hắn cắn chặt môi dÆ°á»›i. Nhãn thần hắn vẫn còn má» mịt má»™t mảnh, yên lặng nhìn nóc nhà , má»™t lúc lâu má»›i phản ứng được, những chuyện đã xảy ra nhÆ° thủy triá»u à o à o chôn vùi tâm thức hắn.
“NgÆ°Æ¡i tỉnh rồi?†Bên giÆ°á»ng có ngÆ°á»i mừng rỡ nói.
Hắn cháºm rãi nghiêng đầu, là má»™t thiếu niên trẻ trung, mặc trÆ°á»ng sam thiển hoà ng sắc có thêu hoa mai hồng nhạt, đầu Ä‘á»™i ngá»c quan tinh xảo, dây Ä‘eo có má»™t viên trân châu rất lá»›n, nhìn qua đã biết giá trị xa xỉ. Cáºu thiếu niên vui vẻ đứng dáºy, cúi đầu xuống đánh giá hắn: “Thế nà o? NgÆ°Æ¡i cảm thấy thế nà o rồi?â€
Ninh Giác Phi nhìn cáºu, nhãn thần đạm nhiên, không nói gì cả.
Má»™t lát, cáºu thiếu niên hÆ¡i Ä‘á» mặt, nhẹ giá»ng há»i hắn: “NgÆ°Æ¡i còn nhá»› rõ ta sao?â€
Ninh Giác Phi thần tình đạm mạc, nhẹ nhà ng lắc đầu.
Cáºu thiếu niên mở lá»›n miệng, nhÆ° không thể tin được mà há»i hắn: “à ngÆ°Æ¡i là … ngÆ°Æ¡i không nhá»› ta?â€
Ninh Giác Phi vẫn diện vô biểu tình, hai tay ẩn trong tấm chăn nắm chặt đệm giÆ°á»ng, ná»— lá»±c chịu Ä‘á»±ng Ä‘au Ä‘á»›n kịch liệt toà n thân. Không lâu sau, hắn lại mê man.
Lúc nà y, thá»i gian hắn thanh tỉnh cà ng ngà y cà ng nhiá»u, nhÆ°ng luôn luôn không mở miệng, nhãn thần cÅ©ng ảm đạm vô cùng, thÆ°á»ng thÆ°á»ng chỉ ngây ngÆ°á»i nhìn ra ngoà i cá»a sổ.
Giang Tòng Loan cÅ©ng có tá»›i thăm hắn nhÆ°ng y không nói gì cả. Những chuyện đã xảy ra trên ngÆ°á»i Ninh Giác Phi tuy rằng thảm nhÆ°ng những chuyện nhÆ° váºy y cÅ©ng gặp không Ãt. Äây Ä‘á»u là do số mệnh của má»i ngÆ°á»i, chẳng có gì cần nhiá»u lá»i cả.
Thuần Vu Hà n vẫn không ngừng mà tá»›i thăm Ninh Giác Phi. Chẳng biết vì sao, cáºu lại bị hấp dẫn bởi ngÆ°á»i thiếu niên không lá»›n hÆ¡n mình bao nhiêu nà y nhÆ° váºy, cái cảm giác nà y là m cho cáºu mê muá»™i. Tuy rằng ngÆ°á»i nà y luôn luôn lắc đầu nói không nháºn ra cáºu, cÅ©ng không nói vá»›i cáºu lá»i nà o nhÆ°ng cáºu vẫn si mê hắn nhÆ° thế.
Má»™t hôm ná», cáºu lần thứ hai cuốn lấy Giang Tòng Loan, muốn chuá»™c thân thay Ninh Giác Phi.
Trên mặt Giang Tòng Loan vẫn giữ nụ cÆ°á»i dịu dà ng, thanh âm trầm thấp uyển chuyển: “Cảnh vÆ°Æ¡ng gia, không phải tiểu nhân không đồng ý mà hắn không phải do tiểu nhân mua vá», hắn là ngÆ°á»i Võ vÆ°Æ¡ng gia Ä‘Æ°a đến để chịu tá»™i, Võ vÆ°Æ¡ng muốn để hắn ở đây, chịu lấy lăng nhục để chuá»™c tá»™i, tiểu nhân tháºt sá»± không dám tá»± ý thả ngÆ°á»i.â€
Thuần Vu Hà n ngẩn ra, rồi liá»n cưỡi ngá»±a chạy và o Võ vÆ°Æ¡ng phủ.
Thuần Vu Cà n vừa hạ triá»u xong, Ä‘ang thay y phục, Thuần Vu Hà n cÅ©ng không quan tâm mà xông thẳng và o phòng.
Thuần Vu Cà n Ä‘ang thay xong trÆ°á»ng sam ở nhà , má»›i cởi triá»u quan, mạn bất kinh tâm mà nhìn Thuần Vu Hà n, nói vá»ng ra: “NgÆ°á»i đâu, dâng trà .â€
Thuần Vu Hà n bình thÆ°á»ng đã quen tùy ý, lúc nà y má»™t bên kéo áo y, má»™t bên lao nhao: “Äại ca, đại ca, ca Ä‘em ngÆ°á»i đó cho đệ Ä‘i.â€
“NgÆ°á»i nà o? Không đầu không Ä‘uôi gì cả.†Thuần Vu Cà n cÆ°á»i khẽ rồi xoa xoa đầu cáºu. Y luôn thÆ°Æ¡ng tiểu đệ nà y của mình, không chỉ vì tiểu đệ nà y thÆ°á»ng thân thiết vá»›i mình mà còn vì thế cục triá»u chÃnh hiện nay.
Bây giá», thế lá»±c của y Ä‘ang giằng co gay gắt vá»›i thế lá»±c của thái tá», chà y để và o thiên hạ giang sÆ¡n. Lá»±c lượng thái tá» và Thuần Vu Oát, lá»±c lượng của y và Thuần Vu Triá»u có thể nói là ngang ngá»a nhau. Bởi váºy trong cuá»™c chiến tranh Ä‘oạt quyá»n lá»±c nà y, thái Ä‘á»™ của Thuần Vu Hà n, hoà ng tá» thân pháºn cá»±c kỳ tôn quý lại được hoà ng đế hết má»±c sủng ái nà y rất quan trá»ng.
Từ khi thái tá» là m ra chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng trong yến há»™i sinh nháºt gã tá»›i nay, gã liên tiếp tặng cho Thuần Vu Hà n những cÆ¡ thiếp mỹ mạo, luyến đồng tuấn tú. Những chuyện nà y, y Ä‘á»u biết. Mà Thuần Vu Hà n thì lại không ngừng Ä‘i Thúy Vân lâu thăm “tiện nhân†kia, y cÅ©ng biết rõ nhÆ° lòng bà n tay. Hôm nay, Thuần Vu Hà n tá»›i xin ngÆ°á»i, y cÅ©ng hiểu rõ ngÆ°á»i đó là ngÆ°á»i nà o. Y suy nghÄ© tháºt nhanh nhÆ°ng trên mặt vẫn giữ nụ cÆ°á»i sủng nịch, để Thuần Vu Hà n ngồi xuống: “Uống má»™t ngụm trà đi rồi cháºm rãi nói.â€
Thuần Vu Hà n Ä‘ang nóng lòng không dằn nổi nên vẫn lôi kéo tay y, năn nỉ: “Äại ca, Ân Tiểu Lâu kia, đệ rất thÃch hắn, đệ muốn hắn, ca để cho đệ Ä‘i.â€
Thuần Vu Cà n đã có tÃnh toán. Y ôn hòa nói: “Không phải đại ca keo kiệt. Ngà y ấy ở trong phủ tứ đệ, đệ cÅ©ng đã thấy, kẻ đó… quá bẩn rồi. Nếu đệ muốn hắn, để phụ hoà ng biết, chẳng biết phụ hoà ng sẽ tức giáºn đến mức nà o nữa. Nếu nhÆ° mẫu phi đệ biết, đệ nghÄ© thá» xem, Äức phi sẽ xấu hổ đến mức nà o? Äệ cÅ©ng đã lá»›n rồi, thỉnh thoảng chÆ¡i bá»i thì không sao nhÆ°ng ngà n vạn lần không thể trầm mê, đừng để thiên hạ chê cÆ°á»i.â€
Thuần Vu Hà n nghe váºy liá»n ngẩn ra, nhất thá»i xìu xuống. Cáºu biết những Ä‘iá»u nà y Ä‘á»u là sá»± thá»±c cả. Trong cung có biết bao nhiêu ngÆ°á»i đố kỵ địa vị của mẫu thân cáºu, nếu cáºu ở bên ngoà i bÆ°á»›c nhầm má»™t bÆ°á»›c, mẫu phi nhất định sẽ bị ngÆ°á»i khác công kÃch.
“Äược rồi, đây má»›i là ngÅ© đệ ngoan của huynh.†Thuần Vu Cà n cÆ°á»i cÆ°á»i ôm cáºu. “Äến đây, đừng ủ rÅ© nữa. Ở đây ca ca cÅ©ng có và i luyến đồng xinh đẹp Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, vừa sạch sẽ lại biết hầu hạ ngÆ°á»i, đệ cứ tá»± nhiên chá»n, thÃch ai, ca ca Ä‘á»u tặng cho đệ.â€
Thuần Vu Hà n từ đấy không đến Thúy Vân lâu nữa.
Má»™t tháng sau, vết thÆ°Æ¡ng của Ninh Giác Phi đã khá»i hết, rốt cuá»™c cÅ©ng đã có thể xuống đất bÆ°á»›c hai bÆ°á»›c. Chỉ là , hắn vẫn cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, dung nhan ảm đạm.
Lúc nà y, Giang Tòng Loan nháºn được mệnh lệnh từ Võ vÆ°Æ¡ng phủ: “Thúy Vân lâu không phải là nÆ¡i hắn dưỡng lão, hiểu không?â€
Äêm đó, Ninh Giác Phi liá»n bị hai thị vệ mang ra cá»a, dùng xe ngá»±a kéo và o ná»™i thà nh.
TrÆ°á»›c khi xuất môn, Nhất Tá»· không Ä‘Ã nh lòng nên cho hắn má»™t chén mê dược, ý thức hắn mê man Ä‘i rất nhiá»u rồi bị thị vệ túm Ä‘i, ném lên xe. Trong quá trình ấy, hắn không há» thấy Ä‘au chút nà o, chỉ cảm thấy mÆ¡ mà ng, phảng phất nhÆ° Ä‘ang nằm mÆ¡.
Äi tháºt lâu, hắn bị ngÆ°á»i kéo ra khá»i xe, Ä‘Æ°a và o má»™t căn phòng ngủ, rồi bị ném lên giÆ°á»ng.
Trong phòng rất an tÄ©nh, rất lâu không ai để ý hắn. Ninh Giác Phi từ từ nhắm hai mắt lại, hắn lạc và o há»—n loạn, tá»± nhÆ° ná»a má»™ng ná»a tỉnh.
Rốt cục, có ngÆ°á»i ở bên ngoà i nói.
“NgÅ© đệ, hôm nay ca ca có dẫn má»™t thứ tốt đến cho đệ.†Äó là giá»ng nói cao hứng bừng bừng của TÄ©nh vÆ°Æ¡ng Thuần Vu Oát.
“Tháºt à ?†Thuần Vu Hà n cảm thấy hứng thú. “Tứ ca, là cái gì?â€
“Ha ha, ở trong phòng đệ đó, chÃnh đệ và o sẽ biết.â€
Thuần Vu Hà n hứng thú chạy và o, vừa liếc mắt thấy Ninh Giác Phi nằm trên giÆ°á»ng, cáºu ngẩn cả ngÆ°á»i. GÆ°Æ¡ng mặt cáºu bắt đầu Ä‘á» lên, trong mắt trà n đầy hÆ°ng phấn vá»›i vui sÆ°á»›ng.
“Tứ ca, hắn… hắn…†Cáºu quay đầu nhìn và o Thuần Vu Oát ở phÃa sau. “Ca mang hắn đến đây sao?â€
Thuần Vu Oát cÆ°á»i hì hì: “Äúng váºy. CÅ©ng là ý tứ của thái tá» ca ca của đệ, thấy đệ thÃch hắn, nên mang đến tặng đệ. Äệ yên tâm, tiá»n ca ca đã thanh toán rồi, má»™t đêm nay, hắn là của đệ. Nếu nhÆ° đệ cảm thấy thÃch cÅ©ng có thể giữ hắn lại.â€
Thuần Vu Hà n đại hỉ, kéo kéo tay gã: “Tháºt sao, tứ ca? Äệ tháºt sá»± có thể giữ hắn lại sao, thế nhÆ°ng đại ca… đại ca nói không thể.â€
Thuần Vu Oát hừ má»™t tiếng: “Äại ca nói không thể thì sao chứ? Thái tá» nói có thể? Là đại ca lá»›n hay thái tá» lá»›n hả?â€
Thuần Vu Hà n cÅ©ng không để ý đến thâm ý của gã, vui đến Ä‘á» bừng cả mặt: “Tốt tốt quá, tứ ca, ca giúp đệ cảm Æ¡n thái tá» ca ca.â€
Thuần Vu Oát đắc ý cÆ°á»i: “Thái tá» ca ca biết đệ sẽ thÃch lá»… váºt nà y. Äược rồi, ca không quấy rầy đệ hưởng thụ nữa. NhÆ°ng mà , đệ còn chÆ°a biết gì phải không? Có biết là m sao không? Có cần ca ca dạy cho đệ không đó?â€
Thuần Vu Hà n lúng túng, nói: “Äệ… Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên biết rồi.â€
“Váºy được rồi, ca ca không là m lỡ chuyện vui của đệ nữa.†Thuần Vu Oát Ä‘Æ°a tay vá»— vá»— vai cáºu rồi cÆ°á»i, rá»i Ä‘i.
Thuần Vu Hà n thấy gã Ä‘i liá»n khẩn cấp đóng cá»a lại, nhà o lên giÆ°á»ng, ôm lấy Ninh Giác Phi, cÆ°á»i kêu lên: “Tiểu Lâu, Tiểu Lâu, ta rốt cuá»™c cÅ©ng có thể ôm ngÆ°Æ¡i rồi.â€
___________
Kaori: Thuần Vu Hà n tháºt con nÃt!