- Trang chủ
- Thiên Sơn Khán Tà Dương
- Quyển 1 – ChÆ°Æ¡ng 7
Tác giả:
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Giang Tòng Loan nhìn ChÆ°Æ¡ng Ká»·, khuôn mặt cho dù gặp chuyện gì Ä‘á»u tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chà o đón của y đã bắt đầu cÆ°á»i không nổi. Y nhẹ giá»ng nói: “ChÆ°Æ¡ng đại nhân, thỉnh Ä‘i theo tiểu nhân.â€
Chương Kỷ sải bước theo sát y lên lầu hai, và o gian phòng của Ninh Giác Phi.
Giang Tòng Loan chỉ chỉ ngÆ°á»i trên giÆ°á»ng: “ChÆ°Æ¡ng đại nhân, hắn chÃnh là Tiểu Lâu. Ngà i nếu muốn giết thì cứ giết. Cho dù ngà i không giết, tiểu nhân thấy hắn cÅ©ng không sống được bao lâu nữa.â€
ChÆ°Æ¡ng Ká»· nhìn con ngÆ°á»i đầy máu nằm hôn mê bất tỉnh trên giÆ°á»ng, có chút giáºt mình rồi láºp tức hiểu ngay. Ông liếc Giang Tòng Loan má»™t cái rồi trầm giá»ng há»i: “Có phải thái tá» vừa Ä‘Æ°a hắn Ä‘i?â€
Giang Tòng Loan yên lặng gáºt đầu.
Chương Kỷ cắn chặt khớp hà m, sắc mặt âm trầm, đủ thấy trong lòng buồn bực đến mức nà o.
Giang Tòng Loan cũng không tiện nói gì, chỉ trầm mặc nhìn ông.
Äầu Ninh Giác Phi lún sâu và o gối đầu, sắc mặt trắng bệnh, trắng còn hÆ¡n cả chiếc chăn trắng Ä‘ang đắp. Thần tình hắn vẫn bình tÄ©nh nhÆ° thế, cảm giác nhÆ° chết vá»›i hắn má»›i là điá»u tốt nhất.
ChÆ°Æ¡ng Ká»· nhìn kỹ má»™t hồi rồi bá»—ng nhiên nói: “NgÆ°á»i nà y… ta muốn. Nếu hắn chết thì thôi. Nếu sống, liá»n Ä‘Æ°a và o phủ của ta. Muốn bao nhiêu bạc, ngÆ°Æ¡i cứ nói.â€
Giang Tòng Loan có chút giáºt mình, trên mặt láºp tức hiện ra má»™t nụ cÆ°á»i chuyên nghiệp, phối hợp vá»›i gÆ°Æ¡ng mặt mỹ lệ của y quả thá»±c nhÆ° hoa nở mùa xuân. Y cÆ°á»i: “ChÆ°Æ¡ng đại nhân, Tiểu Lâu có lão nhân gia ngà i thÆ°Æ¡ng yêu, tiểu nhân cầu còn không được nữa là . Chẳng qua, hắn đã được Võ vÆ°Æ¡ng gia đặc biệt căn dặn, tiểu nhân không thể tá»± ý chủ trÆ°Æ¡ng.â€
ChÆ°Æ¡ng Ká»· lại nói: “PhÃa Võ vÆ°Æ¡ng, ta sẽ nói, ngÆ°Æ¡i cứ theo lá»i ta mà là m.†Nói xong, ông lao nhÆ° má»™t cÆ¡n gió ra cá»a.
Giang Tòng Loan sá»ng sốt má»™t hồi, đại phu cuối cùng cÅ©ng tá»›i. Y cÅ©ng không nghÄ© gì tá»›i chuyện nà y nữa, chỉ phân phó ngÆ°á»i táºn tâm giúp Tiểu Lâu trị thÆ°Æ¡ng, Ä‘iá»u dưỡng thân thể.
Chạng vạng, Tiá»n Sâm lại tá»›i. Ông và o phòng nhìn qua Ninh Giác Phi Ä‘ang mê man, khe khẽ thở dà i: “Thiếu niên nà y, thá»±c là đáng thÆ°Æ¡ng.â€
Giang Tòng Loan đứng bên cạnh ông, mỉm cÆ°á»i: “Äúng váºy, chỉ sợ phải cô phụ sá»± Æ°u ái của Tiá»n gia rồi.â€
“Không sao.†Tiá»n Sâm lại lắc đầu cÆ°á»i. “NgÆ°Æ¡i nói ChÆ°Æ¡ng Ká»· muốn hắn?â€
“Äúng váºy.â€
Tiá»n Sâm ha ha cÆ°á»i nói: “Ta nghe nói chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng của thái tá» bị ngÆ°á»i thổi tá»›i tai của hoà ng thượng, hôm nay hoà ng thượng giáºn dữ trÆ°á»›c triá»u, lấy chuyện khác giáºn chó mắng mèo lên thái tá» gia, nói thái tá» hoang Ä‘Æ°á»ng cá»±c Ä‘á»™, không là m gÆ°Æ¡ng tốt, dạy hÆ° công thần, hắc hắc, thoại trung hữu thoại a, ChÆ°Æ¡ng đại nhân là biểu huynh của Hoà ng háºu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, lần nà y tức giáºn, chỉ sợ là vì chuyện nà y mà tá»›i.â€
Giang Tòng Loan kinh hãi: “Váºy… nói thế, Ä‘Æ°a Tiểu Lâu đến đó không phải là hắn chịu chết sao?â€
“Ông ta không dám đâu.†Tiá»n Sâm cÆ°á»i khẽ. “Äây là ngÆ°á»i Võ vÆ°Æ¡ng gia Ä‘Æ°a tá»›i chịu tá»™i, ông ta không dám tá»± mình xá» tỠđâu. Tuy ông ta là hữu tÆ°á»›ng, nhất phẩm trá»ng thần, thái tá» cÅ©ng phải nể trá»ng, giết má»™t con hát, tiểu quan cÅ©ng không phải chuyện gì lá»›n. NhÆ°ng, cÅ©ng là là m bẽ mặt đại hoà ng tá», ta nghÄ© ông ta sẽ không lá»— mãng nhÆ° váºy.â€
“Váºy…. ông ấy muốn chúng ta Ä‘Æ°a Tiểu Lâu đến phủ là vì sao?†Giang Tòng Loan có chút khó hiểu.
Tiá»n Sâm cÆ°á»i lắc đầu: “Ông ấy cÅ©ng chỉ có cách đó thôi. Giấu Tiểu Lâu trong phủ của mình, coi nhÆ° chặt đứt tưởng niệm của thái tá» gia.â€
“À, ta hiểu.†Giang Tòng Loan Ä‘Æ°a tay sá» sá» trán Ninh Giác Phi rồi nhìn Tiá»n Sâm. “Tiá»n gia, Tiểu Lâu Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng, chỉ sợ là phải Ä‘iá»u dưỡng má»™t thá»i gian má»›i khá»i, sợ là không thể hầu hạ ngà i.â€
Tiá»n Sâm cÆ°á»i, vÆ°Æ¡n tay ôm thắt lÆ°ng y, ghé và o tai y cÆ°á»i khẽ: “Không sao, có ngÆ°Æ¡i cÅ©ng được.â€
Giang Tòng Loan hì hì cÆ°á»i, rồi lại nhẹ nhà ng trÆ¡n tuá»™t mà thoát khá»i tay ông: “Tiá»n gia, Tòng Loan đã già rồi, ở đây ta còn có nhiá»u thiếu niên xinh đẹp, nhất định hầu hạ ngà i chu đáo.â€
Tiá»n Sâm nghiêm chỉnh lại khẽ cÆ°á»i: “Tòng Loan, chúng ta quen biết đã năm năm rồi phải không? NgÆ°Æ¡i biết ta không hảo cái nà y mà , thôi, chúng ta và o phòng ngÆ°Æ¡i uống chén trà đi váºy.â€
“Vâng, Tiá»n gia.†Giang Tòng Loan cúi đầu, cÆ°á»i dịu ngoan, cùng hắn ra khá»i cá»a.
ThÆ°Æ¡ng thế lần nà y, Ninh Giác Phi phải dưỡng đến tám, chÃn ngà y má»›i từ từ có chuyển biến tốt. Chẳng qua, má»—i đêm hắn Ä‘á»u cố gượng đứng dáºy, luyện táºp bÆ°á»›c Ä‘i, ban ngà y thì nằm nghÄ©, phần lá»›n thá»i gian Ä‘á»u ngủ say, dưỡng sức.
Giang Tòng Loan nhìn ra được hắn bị thương rất nặng nên cũng không ép hắn.
Trong khoảng thá»i gian nà y, Thuần vÆ°Æ¡ng Thuần Vu Triá»u cÅ©ng hay đến Thúy Vân lâu.
Hắn thÆ°á»ng mặc văn sam của quý công tá», không nói thân pháºn chỉ dẫn theo má»™t tùy tùng mà tiêu tiêu sái sái Ä‘i và o, nói vá»›i Ninh Giác Phi: “Tiểu Lâu, ta đến thăm ngÆ°Æ¡i.†Giữa trá»i chiá»u, gÆ°Æ¡ng mặt hắn bao phủ má»™t tầng tiếu ý nhè nhẹ.
Bất tri bất giác, mùa thu đã đến, ngoà i cá»a sổ mÆ°a rÆ¡i rả rÃch, hà n khà từng đợt từng đợt ùa và o hòa tan mùi hÆ°Æ¡ng nhè nhẹ trong phòng khiến bên trong rất nhẹ nhà ng khoan khoái, tuyệt đối không nhÆ° gian nhà của má»™t tiểu quan.
Thuần Vu Triá»u thÃch cùng Ninh Giác Phi ăn cÆ¡m chiá»u. Khi Ninh Giác Phi còn chÆ°a ngồi dáºy được, Thuần Vu Triá»u má»™t bên ăn những món ngon trên bà n, má»™t bên nhìn Nhất Tá»· đút cho hắn ăn, xem đến vui vẻ. Äến khi hắn có thể đứng dáºy, Thuần Vu Triá»u liá»n bắt hắn ngồi cùng bà n, trong miệng nói và i câu nhà n rá»—i, phần lá»›n Ä‘á»u nói vá» lá»i kịch. Ninh Giác Phi chẳng thèm nghe, chỉ trầm mặc mà ăn, không nói gì.
Thỉnh thoảng, Thuần Vu Triá»u cÅ©ng cÆ°á»i cÆ°á»i yêu cầu: “Tiểu Lâu, ngÆ°Æ¡i hát cho ta má»™t Ä‘oạn được không?â€
Ninh Giác Phi luôn luôn thẳng thừng: “Không.â€
Thuần Vu Triá»u nhìn gÆ°Æ¡ng mặt lạnh lùng mà tinh tế của hắn, chỉ tốt tÃnh cÆ°á»i cÆ°á»i, tuyệt không giáºn.
Äợi kết khi vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i hắn kết vẩy, ChÆ°Æ¡ng Ká»· rốt cuá»™c cÅ©ng phái ngÆ°á»i bắt hắn Ä‘i.
Giang Tòng Loan bất đắc dÄ© vô cùng nhÆ°ng không cản lại, chỉ nhún vai vá»›i thị vệ Võ vÆ°Æ¡ng phủ vẫn canh gác ở đây, biểu thị y bất lá»±c vá»›i chuyện nà y. Hai thị vệ đó cÅ©ng không dám ngăn lÃnh của hữu tÆ°á»›ng phủ, Ä‘Ã nh phải chạy vá» báo tin cho Võ vÆ°Æ¡ng gia.
Ninh Giác Phi bị an trà má»™t viện trong góc phải của tÆ°á»›ng phủ, quản sá»± cảnh cáo hắn không được tùy tiện ra khá»i viện của mình, rồi không để ý gì đến hắn nữa.
Viện nà y tuy rằng nhá» nhÆ°ng thanh nhã tố tÄ©nh, lại có và i cây trúc má»c thà nh bụi nhá», lâu lâu, gió thổi qua cà nh trúc nghe rà o rà o, gần tÆ°á»ng có và i cây hoa cúc Ä‘ang lúc nở hoa, mà u sắc rá»±c rỡ.
Liên tiếp và i ngà y, Chương Kỷ không hỠđến, ngoại từ một bà lão đưa cơm ra, không ai đến đây.
Ninh Giác Phi cảm thấy nhÆ° váºy cÅ©ng tốt, hắn cà ng có nhiá»u ngà y để khôi phục cÆ¡ thể, rèn luyện thể lá»±c, rồi tìm cÆ¡ há»™i trốn Ä‘i.
Khà trá»i cà ng ngà y cà ng lạnh, gió lạnh không ngừng thổi. Ninh Giác Phi thÆ°á»ng đứng ở trong viện, có đôi khi nhìn những chiếc lá trúc xanh sẫm, có đôi khi nhìn những cây hoa cúc đã gần héo rÅ©, ngẩn ngÆ¡ tháºt lâu.
Trong phòng chỉ có má»™t cái giÆ°á»ng cùng má»™t cái bà n Ä‘Æ¡n giản, bố trà tÆ°Æ¡ng đối thÆ° thÃch. Bà n gần cá»a sổ có má»™t và i cuốn sách, hắn chỉ láºt và i trang rồi không bao giỠđụng đến nữa. Chúng Ä‘á»u là sách phồn thể cổ tá»± (1), thông thiên chi hồ giả dã (2), hắn ná»a Ä‘iểm hứng thú để xem cÅ©ng không có.
Ná»a tháng cứ nhÆ° váºy trôi qua, hắn đứng ở cá»a viện, nhìn ra bên ngoà i, thầm nghÄ©, nhÆ° váºy chắc cÅ©ng không đến ná»—i trái quy củ chứ.
Trông ra xa xa là má»™t chiếc hồ tháºt to, quanh hồ có và i tòa đình thai lầu các khắc hoa tinh mỹ. Hắn nhìn những con Ä‘Æ°á»ng mòn quanh co nà y, cứ nghÄ© mãi xem chúng dẫn đến đâu.
Má»™t ngà y ná», hắn Ä‘ang xuất thần nhìn ra tÆ°á»ng cao phÃa xa xa, bá»—ng nhiên phát hiện có ngÆ°á»i Ä‘ang nhìn hắn. Hắn thu hồi Ä‘Æ°á»ng nhìn, nhà n nhạt quét mắt vá» phÃa đó.
Bên hồ liá»…u rÅ©, má»™t thanh niên thân hình cao lá»›n, cẩm y ngá»c quan, khà độ cao nhã, bên cạnh có mấy ngÆ°á»i tùy tùng đứng cạnh, là Võ vÆ°Æ¡ng Thuần Vu Cà n.
Y chăm chú nhìn và o khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên đứng trÆ°á»›c khung cá»a tròn.
NgÆ°á»i thiếu niên ấy bởi vỉ dáng vẻ thon gầy mà bóng ngÆ°á»i cà ng thêm mảnh mai, mặc má»™t bá»™ trÆ°á»ng sam xanh ngá»c bình thÆ°á»ng, mái tóc Ä‘en khẽ tung bay theo gió, phÃa sau lÆ°ng là những mảnh lá trúc bay là là . GÆ°Æ¡ng mặt hắn tái nhợt nhÆ° tá» giấy trong sắc trá»i ảm đạm mùa đông rồi lại trong suốt nhÆ° ngá»c, nhãn thần đạm mạc, tất cả Ä‘á»u mang theo cảm giác siêu nhiên, “Không vui vì Ä‘á»i, không sầu vì mìnhâ€.
Từ ánh mắt đầu tiên khi y thấy thiếu niên nà y cho đến lần biểu diá»…n tại nhà kia, ngÆ°á»i thiếu niên nà y luôn ở trong hoà n cảnh cháºt váºt khó khăn nhất, đây là lần đầu tiên y thấy hắn ăn mặc chỉnh tá», dung nhan hoà n chỉnh nhất, khiến tim y không khá»i nhảy tráºt má»™t nhịp.
Ninh Giác Phi tá»± nhiên nháºn ra y, lại tá»±a nhÆ° không nhá»› rõ y, lạnh lùng nhìn y má»™t chốc rồi lại xoay ngÆ°á»i vá» phòng.
Bóng đêm rất nhanh hạ xuống.
CÆ¡m nÆ°á»›c xong, Ninh Giác Phi ngồi má»™t hồi thì có ngÆ°á»i của quản sá»± đến thông báo cho hắn biết, tối nay tÆ°á»›ng gia triệu hắn thị tẩm.
Ninh Giác Phi không nói má»™t lá»i, chỉ là m theo lá»i của những ngÆ°á»i khác, tắm rá»a, thay y phục, sau đó nằm lên giÆ°á»ng.
Hà n ý bên ngoà i theo ChÆ°Æ¡ng Ká»· ùa và o phòng. Ông đứng bên giÆ°á»ng, nhìn ngÆ°á»i trên giÆ°á»ng rồi bắt đầu thoát y phục.
Hai ngÆ°á»i từ đầu tá»›i Ä‘uôi Ä‘á»u trầm mặc. Ninh Giác Phi cố nhiên duy trì nhất quán bản tÃnh Ãt lá»i Ãt tiếng, ChÆ°Æ¡ng Ká»· cÅ©ng chẳng nói lá»i nà o. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở dốc nặng ná» của ông vang vá»ng trong phòng. Lúc cao trà o, ông nặng ná» mà nằm trên ngÆ°á»i Ninh Giác Phi, ôm siết lấy hắn. Da thịt Ninh Giác Phi vẫn rất lạnh, tá»±a nhÆ° đến máu của hắn cÅ©ng Ä‘á»u đã lạnh, dù ông có già y vò thế nà o, căn bản không ấm lên chút nà o.
Trong bóng đêm lạnh lẽo, hai ngÆ°á»i vẫn im lặng.
Bá»—ng nhiên, có ngÆ°á»i ở ngoà i cá»a gấp gáp cao giá»ng gá»i: “TÆ°á»›ng gia, tÆ°á»›ng gia.â€
ChÆ°Æ¡ng Ká»· quay đầu, có chút bá»±c mình há»i: “Chuyện gì?â€
NgÆ°á»i ngoà i cá»a tuy rằng gấp nhÆ°ng vẫn ăn nói rõ rà ng: “TÆ°á»›ng gia, biên quan cấp báo, hoà ng đế cùng hoà ng háºu Bắc Kế ngá»± giá thân chinh, dẫn đại quân tấn công Yến Bắc thất quáºn, Du tÆ°á»›ng quân mặc dù toà n lá»±c phòng thủ nhÆ°ng ngÆ°á»i Ãt thế nhược, đã báo tin vá» cầu viện, hoà ng thượng cấp triệu tÆ°á»›ng gia thÆ°Æ¡ng nghị đối sách.â€
ChÆ°Æ¡ng Ká»· vừa nghe, láºp tức nhảy xuống giÆ°á»ng, vừa mặc quần áo, vừa nói: “Äã biết, ta láºp tức Ä‘i ngay.â€
NgÆ°á»i bên ngoà i liá»n “tuân lệnh†má»™t tiếng rồi lẳng lặng đứng đợi, đợi tá»›i khi ChÆ°Æ¡ng Ká»· mở cá»a bÆ°á»›c ra liá»n láºp tức theo ông Ä‘i.
Dù chÆ°a thụ thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng Ninh Giác Phi cÅ©ng cảm thấy mệt má»i rã rá»i. Hắn lấy chăn bá»c lấy bản thân rồi lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
____________
(1) Chữ Hán phồn thể (hay Chữ Hán chÃnh thể) là má»™t trong hai bá»™ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung. Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng vá»›i các văn bản ghi chép thá»i nhà Hán và ổn định từ thế ká»· 5 trong thá»i Nam Bắc triá»u. Thuáºt ngữ phồn thể hoặc chÃnh thể được sá» dụng để phân biệt vá»›i giản thể, má»™t hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc Ä‘iá»u chỉnh bá»™ do chÃnh phủ Cá»™ng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng từ tháºp niên 1950.
Chữ Hán phồn thể hiện vẫn được sá» dụng chÃnh thức tại Trung Hoa Dân Quốc (Äà i Loan), Hồng Kông và Ma Cao. Trong số các cá»™ng đồng Hoa kiá»u hải ngoại (ngoại trừ Hoa kiá»u ở Singapore và Malaysia) thì chữ phồn thể được sá» dụng phổ biến nhất. Chữ Hán giản thế chủ yếu được sá» dụng ở Trung Quốc đại lục, Singapore và Malaysia trong các ấn bản chÃnh thức. Việc sá» dụng chữ chÃnh thể hay giản thể vẫn là má»™t vấn Ä‘á» tranh cãi kéo dà i trong cá»™ng đồng ngÆ°á»i Hoa.
(2) chi (之) hồ (乎)giả (者) dã (也): được dùng trong “văn ngôn vănâ€, gá»i nôm na là “văn cổâ€. Cái thứ văn cổ đó khi viết không có dấu ngắt câu và các cấu trúc câu kiểu phÆ°Æ¡ng Tây, mà chủ yếu nhá» các hÆ° từ kiểu “chi, hồ, giả, dã...†để phân tÃch câu.
Tất cả những “chi hồ giả dã†đá»u gần nhÆ° không có nghÄ©a mà chỉ dùng để cấu trúc câu theo lối văn cổ. NgÆ°á»i ta gá»i là những “từ khó hiểu†vì nó khác vá»›i lối nói thông tục của dân thÆ°á»ng.