- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 92: 92: Tự Bảo Kế
Tác giả:
Cá»a phòng bị gã sai vặt đá văng ra, Thanh Ca ma ma bÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c chân và o trong phòng, trừng mắt vá» phÃa Tá» Dạ Ä‘ang thay y phục thÆ°á»ng."NgÆ°Æ¡i dám ở trên địa bà n của ta chÆ¡i trò gian trá!"Tiểu Liên run rẩy rụt tay, bị Tá» Dạ bắt được, nói: "Tiểu Liên đừng sợ, tiếp tục giúp ta thay y phục."Thanh Ca ma ma nhÃu mà y, ý bảo gã sai vặt kéo Tiểu Liên ra khá»i Tá» Dạ, hừ lạnh nói: "NgÆ°Æ¡i lá»›n máºt tháºt!Tá» Dạ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chống lại mắt Thanh Ca ma ma, nói: "Lá gan Ta cÅ©ng không lá»›n, tối nay bất quá là nghe được hoan ca bên ngoà i, cho nên má»›i nhịn không được xÆ°á»›ng lên má»™t khúc, sao? Cái nà y cÅ©ng không được là m à ?Thanh Ca ma ma tá»± tay nắm lấy cằm Tá» Dạ, cắn răng nói: "NgÆ°Æ¡i cho rằng những công tá» tình trÆ°á»ng nà y sẽ mang diá»…m khúc tối nay của ngÆ°Æ¡i tuyên dÆ°Æ¡ng ra ngoà i, là m cho Lan Lăng vÆ°Æ¡ng biết được tá»›i cứu ngÆ°Æ¡i?"Tá» Dạ mỉm cÆ°á»i lắc đầu, nói: Nếu chà ng tháºt tá»›i, váºy thì không phải là TrÆ°á»ng Cung của ta rồi.Thanh Ca ma ma lạnh lùng nhìn mặt mà y của nà ng, "Váºy ngÆ°Æ¡i hát cái bà i hát quái quá»· ấy là m gì?"Ta muốn hát, thÃch hát, sao, hát cÅ©ng không được à ? Tá» Dạ thiêu mi phản vấn, "Và o Cung, phải tuân theo quy củ, sao còn cÆ¡ há»™i để cho ta tùy tâm là m nhÆ° váºy? Ma ma ngÆ°Æ¡i nói xem có phải không?Thanh Ca ma ma lạnh nhÆ° băng nhìn hai mắt Tá» Dạ, muốn xem nà ng nói chuyện tháºt giả ra sao, "NgÆ°Æ¡i là má»™t cô nÆ°Æ¡ng khiến ngÆ°á»i ta nhìn không thấu...""Nếu không sá»a đổi được váºn mệnh, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải nháºn mệnh." Tá» Dạ cÆ°á»i đến quyến rÅ©, "Ma ma, ngÆ°Æ¡i vá»›i ta hà tất thủy há»a bất dung nhÆ° váºy? Tốt xấu ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là ân nhân của ta của ta, ta hát má»™t bà i hát, vì ngÆ°Æ¡i kiếm chút ngân lượng, coi nhÆ° là báo đáp, ngÆ°Æ¡i nói xem, có phải hay không?"Thanh Ca ma ma ngẩn ra, Tá» Dạ ăn nói cẩn tháºn, quả thá»±c, Lan Lăng vÆ°Æ¡ng từ trÆ°á»›c đến nay không thÃch nÆ¡i yên hoa, cÅ©ng không cùng những kẻ ăn chÆ¡i trác táng vãng lai, nà ng hát và i bà i hát, cÅ©ng sẽ không sao."Các ngÆ°Æ¡i lui xuống trÆ°á»›c Ä‘i." Thanh Ca ma ma phất tay cho gã sai vặt lui xuống, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i giúp Tá» Dạ lôi kéo xiêm y, "Ta ngược lại tháºt không ngá», ngÆ°Æ¡i lại là má»™t cô nÆ°Æ¡ng hiểu chuyện."NgÆ°á»i nghe lá»i, ăn thua thiệt Ãt má»™t chút, không tốt sao?" Tá» Dạ tiếp tục nói, "Huống hồ, ta cÅ©ng tin rằng, chỉ cần ta tiến cung, ma ma nhiên sẽ không bạc đãi ta, có phải hay không?"Thanh Ca ma ma cong môi cÆ°á»i, nói: "Lá»i nà y của ngÆ°Æ¡i nói thÃch nghe." Nói xong, ánh mắt dá»i vá» phÃa Tiểu Liên, "NgÆ°Æ¡i nghe Ä‘i, cái gì gá»i là là m ngÆ°á»i ta yêu thÃch, Tiểu Liên, há»c thêm má»™t chút, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sắp tá»›i tuổi nên lên Hoa Tiên Ä‘Ã i rồi.""Dạ..." Tiểu Liên run rẩy trả lá»i Thanh Ca ma ma.Thanh Ca ma ma liếc mắt nhìn Tá» Dạ, cÆ°á»i nói: "Lạc Tá» Dạ, ta không cần biết ngÆ°Æ¡i muốn giỡ trò gì, ta chỉ nói cho ngÆ°Æ¡i biết, Thanh Ca phÆ°á»ng nà y, chỉ cần ngÆ°Æ¡i và o rồi thì đừng mÆ¡ tưởng bÆ°á»›c ra ngoà i má»™t bÆ°á»›c.""Cái nà y ta đã biết." Tá» Dạ cúi đầu kéo y phục, trong thanh âm lá»™ ra vẻ lÆ°á»i biếng.Thanh Ca ma ma quan sát Tá» Dạ, nói: "Lạc Tá» Dạ, đừng mong là m chuyện mỠám nghe chÆ°a.Ma ma chỉ sợ ngÆ°á»i không quản được ta." Tá» Dạ thản nhiên mở miệng, rồi nhìn Tiểu Liên, "Kỳ thá»±c ta muốn nà ng...!Phùng Tiểu Liên.
Ma ma, nếu ta hát có thể kiếm nhiá»u ngân lượng cho ngÆ°á»i, ngÆ°Æ¡i có thể để nà ng là m thiếp thân nha hoà n cho ta không?Thanh Ca ma ma lạnh lùng cÆ°á»i, "NgÆ°Æ¡i cho rằng ngÆ°Æ¡i còn có thể hát?"Có thể hát." Tá» Dạ gáºt đầu, "Ma ma, rõ rà ng không thể buông bạc trong tay xuống, ngÆ°Æ¡i cam lòng không lấy thêm sao? Huống hồ, nếu ngÆ°Æ¡i thá»±c sá»± không muốn ta hát, lúc nà y đã sá»›m trói gô ta rồi, há cho ta nói nhiá»u lá»i nhÆ° váºy?"Thanh Ca ma ma âm thầm cả kinh, "Lạc Tá» Dạ, ta Ä‘á»™t nhiên phát hiện, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i thông minh a."Tá» Dạ cháºm rãi bò lên giÆ°á»ng, trùm chăn lên trên ngÆ°á»i, cÆ°á»i nói: "NgÆ°á»i thông minh, có thể sống được lâu má»™t chút, không phải sao? Ma ma, ta nhìn trúng Tiểu Liên rồi.Thanh Ca ma ma nói: "NgÆ°Æ¡i không sợ ngÆ°Æ¡i Ä‘ang chÆ¡i vá»›i lá»a à ? Äám công tá» bên ngoà i kia ai cÅ©ng muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống ngÆ°Æ¡i cả.Tá» Dạ bình yên chợp mắt, nói: "Ta tin rằng vá»›i má»™t nữ tá» phải và o cung, ma ma vô luáºn nhÆ° thế nà o cÅ©ng sẽ bảo toà n, cho nên, tối nay cÅ©ng đã muá»™n, ta nghÄ© ta nên nghỉ ngÆ¡i." Nói xong, Tá» Dạ khẽ nhÃu mà y má»™t cái, xoa xoa gáy, "ThÆ°Æ¡ng thế nà y, ta nghÄ© là sắp khá»i rồi, có thể và o cung hầu hạ hoà ng thượng."Thanh Ca ma ma tháºt sá»± nhìn không thấu được tâm tÆ° Tá» Dạ, vụ là m ăn nà y lại không thể không là m, cho dù Lan Lăng vÆ°Æ¡ng có biết, dá»±a và o quyá»n thế của Hòa đại nhân cùng hoà ng thượng, hắn cÅ©ng không dám xông và o Thanh Ca phÆ°á»ng cứu ngÆ°á»i.Nếu má»i chuyện vẫn trong lòng bà n tay, nhÆ° váºy để nà ng hát thì có mất gì đâu? -- nhiá»u chút tiá»n, cÅ©ng là chuyện tốt."Tiểu Liên, sau nà y ngÆ°Æ¡i Ä‘i theo nà ng Ä‘i! Thanh Ca ma ma bá» lại má»™t câu nói nhÆ° váºy, rồi Ä‘i ra khá»i phòng.Tiểu Liên hoà n toà n không thể tin và o những gì mình vừa nghe, ngÆ¡ ngác nhìn Thanh Ca ma ma Ä‘i xa, lại Ä‘i trở lại phòng, đóng kỹ cá»a, vui vẻ bÆ°á»›c tá»›i bên giÆ°á»ng, "Tá»· tá»·, ngÆ°Æ¡i...!NgÆ°Æ¡i dÄ© nhiên...!DÄ© nhiên có thể cùng ma ma bà n Ä‘iá»u kiện..."Tá» Dạ mệt má»i mở mắt ra, nói: "Có thể bà n Ä‘iá»u kiện hay không, phải ngÆ°Æ¡i có phải má»™t ngÆ°á»i hữu dụng hay không, nếu nhÆ° ta là lá»… váºt để nà ng già nh công, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng sẽ nghe ta...!Huống hồ, ai không thÃch và ng bạc châu báu? Ta có thể kiếm được cà ng nhiá»u, nà ng liá»n cà ng coi trá»ng ta..."Tiểu Liên tâm lÄ©nh thần há»™i gáºt đầu, "Tá»· tá»·, ta cảm thấy cho ngÆ°Æ¡i tháºt là lợi hại!"Tá» Dạ cÆ°á»i nhạt, nói: "Ta không phải lợi hại, chỉ là biết là m sao bảo toà n chÃnh mình mà thôi.
Bây giá» thá»i gian ta có thể trì hoãn cà ng ngà y cà ng Ãt, hy vá»ng...!Lúc nà y đây ta thá»±c sá»± hy vá»ng TrÆ°á»ng Cung có thể nhìn trúng ngÆ°á»i nà o đó ở Lạc DÆ°Æ¡ng nà y..."Tiểu Liên lại má»™t lần nữa nhìn sá»± buồn bã trong đáy mắt Tá» Dạ, ngÆ°Æ¡i ta hay nói nam tá» trên Ä‘á»i Ä‘á»u là kẻ bạc hạnh, trong thà nh Lạc DÆ°Æ¡ng nổi danh nhất là Thanh Ca phÆ°á»ng, Lan Lăng vÆ°Æ¡ng chẳng lẽ không thèm để ý má»™t chút sao?"TrÆ°á»ng Cung, ta chá» ngÆ°Æ¡i." Tá» Dạ mỉm cÆ°á»i nhất niệm, chợp mắt ngủ, thân thể nà y vô luáºn nhÆ° thế nà o Ä‘á»u phải dưỡng hảo, TrÆ°á»ng Cung, ta sẽ chá» ngÆ°Æ¡i, luôn chỉ biết chá» ngÆ°Æ¡i.Tiểu Liên cúi ngÆ°á»i ôm lấy y phục ẩm Æ°á»›t Tá» Dạ thay ra, nhìn Tá» Dạ tháºt sâu má»™t chút, thầm nghÄ©: "Nam tá» kia phÆ°á»›c đức ba Ä‘á»i, được tá»· tá»· ngÆ°Æ¡i yêu sâu Ä‘áºm nhÆ° váºy, mà tá»· tá»· ngÆ°Æ¡i có thể gặp được má»™t quân tá» nhÆ° Lan Lăng vÆ°Æ¡ng váºy, coi nhÆ° là phÆ°á»›c đức ba Ä‘á»i a!."Tiểu Liên ôm y phục ẩm Æ°á»›t Ä‘i ra khá»i phòng, thầm nghÄ© má»™t lúc nà o đó, có lẽ nà ng cÅ©ng có thể gặp được má»™t phu lang đối đãi tháºt tình, nhÆ° váºy cả Ä‘á»i, cÅ©ng không tiếc.MÆ°a vẫn lạnh, bóng đêm vẫn tối, Lan Lăng vÆ°Æ¡ng Phủ vẫn nhÆ° xÆ°a.Äại phu giúp Linh Ca thi châm, tá»± tay bắt mạch, nói: "VÆ°Æ¡ng gia, có thể yên tâm, vị cô nÆ°Æ¡ng nà y có thể tỉnh trong má»™t canh giá».TrÆ°á»ng Cung thở phà o nhẹ nhõm, nói: "Váºy là tốt rồi...!Váºy là tốt rồi...""Thảo dân lui xuống trÆ°á»›c Ä‘i giúp cô nÆ°Æ¡ng nấu thuốc." Äại phu ôm quyá»n lui.TrÆ°á»ng Cung gáºt đầu, nhìn chung quanh má»™t chút, dÆ°á»ng nhÆ° nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u gì, "Kỳ quái, mấy ngà y nay sao không thấy Tứ nhi?Bá»n nha hoà n trả lá»i: "Hồi bẩm VÆ°Æ¡ng gia, Tứ nhi mấy ngà y gần đây bị nhiá»…m phong hà n..." phong hà n?" TrÆ°á»ng Cung nhÃu nhÃu mà y, "Ngay cả thân thể cÆ°á»ng tráng nhÆ° Tứ nhi cÅ©ng bệnh à ..."Nha hoà n nhìn khuôn mặt tiá»u tụy của TrÆ°á»ng Cung, nhịn không được nói: "VÆ°Æ¡ng gia hay là trÆ°á»›c nghỉ tạm má»™t ngà y a!, VÆ°Æ¡ng phi biết VÆ°Æ¡ng gia ngà i gần đây không ngủ không nghỉ, nên rất Ä‘au lòng.TrÆ°á»ng Cung khẽ gáºt đầu, "Tá» Dạ còn chÆ°a biết tung tÃch, ta sao ngủ được an tâm? Các ngÆ°Æ¡i vẫn nên chiếu cố VÆ°Æ¡ng phi tháºt tốt, ta không sao."Vì sao...!Không tin ta...!Vì sao..." Thanh âm Linh Ca vang lên, mi tâm TrÆ°á»ng Cung giãn, kÃch Ä‘á»™ng ngồi ở bên giÆ°á»ng."Quáºn chúa, tỉnh lại Ä‘i, tỉnh lại Ä‘i." TrÆ°á»ng Cung nhẹ nhà ng mà vá»— đầu vai Linh Ca, quay đầu ý bảo nha hoà n tất cả lui ra, "Các ngÆ°Æ¡i lui xuống Ä‘i."Dạ." Bá»n nha hoà n lui xuống.Ãnh mắt hoà n toà n mÆ¡ hồ, Linh Ca thấy không rõ ngÆ°á»i trÆ°á»›c mắt là ai, tay nắm tháºt chặc tay TrÆ°á»ng Cung -- má»™t dạng ấm áp truyá»n và o lòng bà n tay, nÆ°á»›c mắt chảy xuống trong nháy mắt, tay kia Linh Ca giÆ¡ lên, vuốt mặt của TrÆ°á»ng Cung, "Kỳ lang...!Là ngÆ°Æ¡i sao?"TrÆ°á»ng Cung ngẩn ra, mặc dù không biết nà ng cùng Kỳ Lạc đã xảy ra chuyện gì, thế nhÆ°ng cÅ©ng có thể Ä‘oán được má»™t Ãt, nà ng cùng nà ng tất nhiên là đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi."Quáºn chúa, ta không phải Kỳ Lạc, ta là Cao TrÆ°á»ng Cung." Thanh âm TrÆ°á»ng Cung truyá»n và o trong tai Linh Ca, Linh Ca hồi thần lại, không tá»± chủ được rút tay trở vá» Ä‘i."Ta...!Ta sao lại ở chá»— nà y?" Linh Ca giÆ¡ tay lên vuốt mắt, muốn nhìn rõ rà ng ngÆ°á»i trÆ°á»›c mắt, rốt cuá»™c có phải Cao TrÆ°á»ng Cung hay không?TrÆ°á»ng Cung nói: "Ta cÅ©ng muốn biết, vì sao gặp phải quáºn chúa ở chá»— nà y?""Ta..." Linh Ca bình tÄ©nh lại, nhá»› tá»›i tất cả, "Ta...!Ta nhất định đã bị dòng sông cuốn tá»›i chá»— nà y.TrÆ°á»ng Cung nói: "Bây giỠđại Tá» cùng Äại Chu vẫn chÆ°a khai chiến, chúng ta không tÃnh là địch nhân, ngÆ°Æ¡i có thể ở chá»— nà y an tâm dưỡng thÆ°Æ¡ng, khi nà o khá»e lại, ta có thể sai ngÆ°á»i tiá»…n ngÆ°Æ¡i vá» Äại Chu." TrÆ°á»ng Cung hÆ¡i dừng lại má»™t chút, "Chỉ là , ta vô tâm đối địch vá»›i ngÆ°Æ¡i, cÅ©ng xin quáºn chúa đừng là m khó Tá» Dạ, nói cho ta biết, nà ng đến tá»™t cùng ở nÆ¡i nà o, có được hay không?""Lạc Tá» Dạ là m sao? Linh Ca lại cả kinh.TrÆ°á»ng Cung nhìn mặt của nà ng, giá»ng nói nghiêm túc, "VÆ°Æ¡ng phủ có thÃch khách táºp kÃch, Tá» Dạ vì váºy mất tÃch, chẳng lẽ không phải do quáºn chúa gây nên?""Ha ha, lại là lá»—i của ta?" Linh Ca không khá»i lạnh lùng cÆ°á»i to má»™t tiếng, "NgÆ°Æ¡i nếu nháºn định là ta, váºy chÃnh là ta a!, chỉ là mặc kệ ngÆ°Æ¡i há»i thế nà o, cÅ©ng há»i không ra tung tÃch của nà ng đâu."NgÆ°Æ¡i!" TrÆ°á»ng Cung giáºn dữ, cuối cùng nhịn má»™t chút lá»a giáºn, đứng lên, Ä‘á»™t nhiên quỳ rạp xuống đất, "VÅ© Văn Linh Ca, ta Cao TrÆ°á»ng Cung cÅ©ng không cầu ngÆ°á»i, lúc nà y đây, ta cầu ngÆ°Æ¡i, nói cho ta biết Tá» Dạ đến tá»™t cùng ở nÆ¡i nà o?"Linh Ca khiếp sợ nhìn TrÆ°á»ng Cung, "Nà ng...!Nà ng đáng giá cho ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy?""Không há»i đáng giá, chỉ cầu tÆ°Æ¡ng thủ." TrÆ°á»ng Cung kiên định gáºt đầu, hai tròng mắt đã Æ°á»›t át.Má»™t câu nói nhÆ° váºy, mình cÅ©ng đã từng nói qua vá»›i Kỳ Lạc, thì ra, nà ng VÅ© Văn Linh Ca cùng Cao TrÆ°á»ng Cung cuối cùng là má»™t loại ngÆ°á»i.Linh Ca cÆ°á»i tá»± giá»…u, "Nếu nhÆ° là ta của trÆ°á»›c kia, chứng kiến Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng Lan Lăng vÆ°Æ¡ng quỳ rạp xuống đất, cầu ta thả ngÆ°á»i, ta sẽ cảm thấy xem ngÆ°Æ¡i thống khổ, chÃnh là sá»± vui sÆ°á»›ng lá»›n nhất của ta..."TrÆ°á»ng Cung khà n giá»ng nói: "NgÆ°Æ¡i thấy được rồi, cÅ©ng vui vẻ rồi, chỉ cầu ngÆ°Æ¡i, buông tha Tá» Dạ."Linh Ca thu lại nụ cÆ°á»i, "Chỉ tiếc, ta đã không phải VÅ© Văn Linh Ca của trÆ°á»›c kia..." Nói xong, Linh Ca nhìn TrÆ°á»ng Cung lần nữa, "Mặc kệ ngÆ°Æ¡i tin hay không tin ta, ta chỉ có thể nói cho ngÆ°Æ¡i biết, ta đã thôi ám sát Lạc Tá» Dạ từ lâu rồi."...!Nà y thÃch khách lại là do ai? TrÆ°á»ng Cung cả kinh, muốn từ trên mặt Linh Ca nhìn ra đến tá»™t cùng có mấy phần đáng tin?Linh Ca thở dà i mà nhìn TrÆ°á»ng Cung, "Cao TrÆ°á»ng Cung, ngÆ°Æ¡i là chiến thần đại Tá» thì thế nà o? NgÆ°Æ¡i đến tá»™t cùng không hiểu cái gì gá»i là gần vua nhÆ° gần cá»p ? NgÆ°Æ¡i cà ng thắng nhiá»u, chiến công của ngÆ°Æ¡i cà ng cao, ngÆ°á»i muốn tÃnh mệnh của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng cà ng nhiá»u...!Hết lần nà y tá»›i lần khác ngÆ°Æ¡i lại không chịu tranh thủ là m má»™t VÆ°Æ¡ng gia nắm nhiá»u thá»±c quyá»n, chỉ muốn Thiên Hạ thái bình, chá» ngà y không còn chiến loạn, ngÆ°Æ¡i muốn, nhÆ°ng chẳng có quân vÆ°Æ¡ng nà o lại nguyện ý thả má»™t kẻ mà dân vá»ng còn cao hÆ¡n cả mình ở trên đại Ä‘iện?Thân thể TrÆ°á»ng Cung chấn Ä‘á»™ng, thì ra nà ng vẫn luôn cho rằng, phòng vệ Linh Ca thì có thể có được thái bình, lại không nghÄ© tá»›i bản thân đã quên mất hoà ng đế trong hoà ng cung Nghiệp đô.Lại nghÄ© tá»›i những lá»i nà ng nói vá»›i Cao VÄ© trÆ°á»›c khi rá»i kinh ngà y đó, TrÆ°á»ng Cung không khá»i chảy mồ hôi lạnh Æ°á»›t sÅ©ng cả ngÆ°á»i, "Thì ra...!Thì ra..."Linh Ca nhìn khuôn mặt xanh mét TrÆ°á»ng Cung, nói: "Ta đã là bi kịch, sống, chết, đã không còn quan trá»ng.
Linh Ca thê lÆ°Æ¡ng mà cÆ°á»i, "Ta chỉ còn nợ Kỳ Lạc, cÅ©ng nợ luôn cả Lạc Tá» Dạ.
Khi ta trả xong hết thảy, cÅ©ng là khi ta chân chÃnh rá»i Ä‘i.""Quáºn chúa..." TrÆ°á»ng Cung nhìn Linh Ca trÆ°á»›c mắt, cảm thấy nà ng thay đổi rất nhiá»u, trong đồng tỠđã không còn lệ khÃ, cÅ©ng không có lãnh ngạo, mà chỉ còn thê lÆ°Æ¡ng tuyệt vá»ng.Äừng gá»i ta là quáºn chúa! Vì cái thân pháºn nà y, tay ta đầy Huyết tinh nhiá»u năm lắm rồi.
Cao TrÆ°á»ng Cung, gieo ác nhân, sẽ nháºn lấy quả nấy, ta đã nếm, tháºt sá»± là quá đắng." Linh Ca nói, "Cao TrÆ°á»ng Cung, ta không muốn lại là m kẻ địch của ngÆ°Æ¡i...!Nếu ngÆ°Æ¡i tin ta, ta giúp ngÆ°Æ¡i Ä‘i tìm Lạc Tá» Dạ, xem nhÆ° trả nợ cho ngÆ°Æ¡i.TrÆ°á»ng Cung nhìn Linh Ca, nói: "Ta tin ngÆ°Æ¡i."Tâm Linh Ca khẽ run lên, "NgÆ°Æ¡i tin ta?"TrÆ°á»ng Cung gáºt đầu, nói: "Tá» Dạ nếu tháºt bị ngÆ°Æ¡i bắt Ä‘i, ngÆ°Æ¡i hôm nay sẽ không nhÆ° thế nà y,." Nói xong, TrÆ°á»ng Cung giÆ¡ tay lên vá»— vá»— đầu vai của nà ng, "Có thể, có má»™t ngà y, chúng ta cÅ©ng có thể trở thà nh bạn."Ha ha.
Linh Ca lạnh nhÆ° băng cÆ°á»i cÆ°á»i, "Ta không có bằng hữu.""Má»™t lòng hÆ°á»›ng thiện, chung quy sẽ có." TrÆ°á»ng Cung đứng lên, nhìn dạ vÅ© bên ngoà i, "Nếu không phải ngÆ°Æ¡i bắt Tá» Dạ Ä‘i, váºy chỉ có ngÆ°á»i trong hoà ng cung sẽ là m nhÆ° váºy thôi..