- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 88: 88: Thị Phi Mê
Tác giả:
Trên đỉnh sÆ°á»n núi Cổ Äãng có má»™t cái đình, má»™t vị lão giả hiá»n là nh tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ngồi bên trong, Ä‘ang tá»± nhà n nhã chÆ¡i cá»."SÆ° phụ!"Äáºu Ảnh nhìn thấy sÆ° phụ từ xa, kÃch Ä‘á»™ng chạy tá»›i."Tiểu Ảnh tá», có thể chỠđược ngÆ°Æ¡i rồi."SÆ° phụ?" Äáºu Ảnh không khá»i cả kinh, "NgÆ°Æ¡i Ä‘ang chá» ta?"Y tiên chưởng môn gáºt đầu cÆ°á»i cÆ°á»i, lại nhìn vá» phÃa Kỳ Lạc, "NgÆ°Æ¡i chÃnh là quý khách mà Vân Gian đạo trưởng nhắc tá»›i sao?"Ta..." Kỳ Lạc ngẩn ra, "Cái gì Vân Gian đạo trưởng?"Y tiên chưởng môn nhẹ nhà ng thở dà i, cúi đầu lấy xuống hắc nhẫn ngá»c trên ngón tay, Ä‘Æ°a cho Kỳ Lạc, "NgÆ°Æ¡i tá»›i chÃnh là vì váºt nà y đúng không?Kỳ Lạc không hiểu nháºn lấy hắc nhẫn ngá»c, còn chÆ°a kịp nói, y tiên chưởng môn đã cÆ°á»i ha hả giÆ¡ tay lên vá»— vá»— đầu vai Kỳ Lạc, "Thiên cÆ¡ mang ngÆ°Æ¡i tá»›i đây, tá»± nhiên mở Ä‘Æ°á»ng mà ngÆ°Æ¡i nên Ä‘i.
Lão phu cuá»™c Ä‘á»i nà y từng má»™t lần được du ngoạn tá»›i nghìn năm sau, đã xem nhÆ° không còn hối tiếc gì."SÆ° phụ, ngÆ°Æ¡i đến tá»™t cùng Ä‘ang nói cái gì?" Äáºu Ảnh chỉ cảm thấy rÆ¡i và o trong sÆ°Æ¡ng mù, "NgÆ°Æ¡i tháºt giống nhÆ° biết chúng ta sẽ đến."Không phải ta biết, mà là Vân Gian đạo trưởng biết." Y tiên chưởng môn xúc Ä‘á»™ng se râu, "NgÆ°á»i bạn thân nà y xÆ°a nay hà nh tung khó định, giống nhÆ° tiên nhân trong nhân gian, nếu hắn nói hôm nay các ngÆ°Æ¡i sẽ đến, tá»± nhiên sẽ gặp được, ta tin hắn.
Nói xong, ánh mắt y tiên chưởng môn rÆ¡i lên trên hắc nhẫn ngá»c, nói, "Tiểu tá», còn không Ä‘eo nhẫn và o? Nếu là ngÆ°Æ¡i tháºt có cÆ¡ duyên, chiếc nhẫn nà y đã Ä‘eo và o rồi thì mãi mãi chẳng thể tháo ra được, nếu là ngÆ°Æ¡i cÆ¡ duyên đã táºn, chiếc nhẫn nà y cho dù có Ä‘eo lên, cÅ©ng sẽ tá»± nhiên mà rÆ¡i ra.
Bây giá», ta cùng vá»›i chiếc nhẫn nà y cÆ¡ duyên đã táºn, chỉ xem xem đây có phải cÆ¡ duyên của ngÆ°Æ¡i hay không?Kỳ Lạc ná»a tin ná»a ngá» Ä‘eo nhẫn ngá»c lên ngón áp út tay phải của chÃnh mình, hÆ¡i sá»ng sá», chỉ hắc nhẫn ngá»c hÆ¡i hÆ¡i sáng lên, quả nhiên sau đó không tháo ra được, gắt gao bám chặt ở trên ngón tay của nà ng."Cái nà y...""Ha ha, Vân Gian đạo trưởng quả nhiên không há» nói sai." Y tiên chưởng môn cÆ°á»i, quay đầu nhìn Äáºu Ảnh, "Tiểu Ảnh tá», Ninh nhi không trở lại, có phải hay không?"Äáºu Ảnh gáºt đầu, có chút tiếc nuối, "SÆ° phụ, là ta không...không mang được đại sÆ° huynh trở vá».Chủng tháºp ma nhân, đắc tháºp ma quả[1]...!Chúng ta đã táºn lá»±c, ngà y sau hắn sẽ chứng kiến kết cục của chÃnh mình, thì sẽ biết đã bá» lỡ cái gì." Y tiên chưởng môn nặng ná» thở dà i, nhìn Äáºu Ảnh má»™t chút lại, nói: "Nếu nhẫn đã tặng ngÆ°á»i, ta Ä‘á»i nà y cÅ©ng không còn cái gì rà ng buá»™c nữa."SÆ° phụ, ngÆ°Æ¡i muốn là m gì?" Äáºu Ảnh không khá»i sợ há»i.Y tiên chưởng môn nhìn phù vân dÆ°á»›i đình lÆ¡ lá»ng trong núi lo lắng, cÆ°á»i nói: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘i là m chuyện muốn là m nhất trong lòng." Nói xong, y tiên chưởng môn trà n đầy thâm ý mà nhìn Kỳ Lạc cùng Äáºu Ảnh, "Cả Ä‘á»i nà y, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải trải qua không Ãt chuyện, cho nên, chỉ cần còn sống, cứ là m chuyện chÃnh mình muốn là m.
Chỉ là -- lòng ngÆ°á»i thiện, thì ngÆ°á»i thiện.
Lòng ngÆ°á»i ác, thì ngÆ°á»i ác.
Gieo nhân nà o, sẽ gặt được quả nấy..
Cho nên, chỉ cần trá»n Ä‘á»i không hối háºn, muốn là m cái gì, thì cứ là m Ä‘i!"SÆ° phụ..." Äáºu Ảnh Ä‘á»™t nhiên cảm giác được hôm nay sÆ° phụ hÆ¡i khác thÆ°á»ng.Y tiên chưởng môn nhẹ vân vê râu, cÆ°á»i nói: "Tụ tán vô thÆ°á»ng, tiểu Ảnh tá», chúng ta Ä‘á»u là thầy thuốc, những thứ tụ cùng tán nà y sá»›m đã coi nhẹ rồi, không phải sao?" Nói xong, y tiên chưởng môn vẫy vẫy ống tay áo, cÆ°á»i ha hả Ä‘i dá»c theo sÆ¡n đạo vá» phÃa lò thuốc trên đỉnh núi Y Tiên Môn.Kỳ Lạc ngÆ¡ ngác nhìn y tiên chưởng môn Ä‘i xa, trong lòng có chút tÆ° vị không nói ra được, "NgÆ°Æ¡i đến tá»™t cùng muốn nói cho ta biết gì đây?"Äáºu Ảnh đẩy thân thể Kỳ Lạc má»™t cái, nói: "Kỳ công tá», lại tá»± nhiên Ä‘á» ra là m gì?""Ta..." Kỳ Lạc hÆ¡i hÆ¡i hồi thần, má»›i vừa mở miệng, Ä‘á»™t nhiên cảm thấy phÃa sau có hai đạo gió lạnh truyá»n đến, theo bản năng lôi kéo Äáºu Ảnh, vá»t và o trong đình."Quáºn chúa muốn giết ngÆ°á»i, ai cÅ©ng chạy không được!" Tám gã hắc y nhân từ trên đá núi nhảy xuống, vây Kỳ Lạc cùng Äáºu Ảnh ở trong đình."Nà ng không chịu buông tha Äáºu cô nÆ°Æ¡ng sao?" Kỳ Lạc nặng ná» há»i, cho rằng tâm bình tÄ©nh lần nữa lại thắt chặt."Không chỉ có nà ng, còn có ngÆ°Æ¡i nữa." Hắc y nhân cầm Ä‘ao trong tay hung hăng chỉ vá» phÃa Kỳ Lạc, "NgÆ°Æ¡i tổn thÆ°Æ¡ng quáºn chúa nhÆ° váºy, quáºn chúa tuyệt đối sẽ không bá» qua cho ngÆ°Æ¡i!"Kỳ Lạc Ä‘á»™ng thân chắn trÆ°á»›c ngÆ°á»i Äáºu Ảnh, nói: "Váºy thì tá»›i Ä‘i!""Dừng tay!"Thanh âm Linh Ca Ä‘á»™t nhiên vang lên, hắc y nhân ngẩn ngÆ°á»i, nhìn vá» phÃa thá»m đá trong núi, Linh Ca Ä‘ang thở gấp liên tục, không khá»i thất kinh."Sao? Lẽ nà o các ngÆ°Æ¡i không phải thủ hạ của ta à , ngay cả mệnh lệnh của ta cÅ©ng không nghe rồi?" Linh Ca trợn mi lạnh lẽo há»i, giÆ°Æ¡ng mắt thản nhiên đối mặt vá»›i Kỳ Lạc trong sÆ¡n đình.NgÆ°Æ¡i đã nháºn định ta là ác nhân, ta cÅ©ng không ngại là m ác nhân thêm má»™t lần nữa!Kỳ Lạc nắm chặc song quyá»n, rung Ä‘á»™ng môi, không biết còn có thể nói cái gì? Thấy và nh mắt Linh Ca hồng nhuáºn, thấy nét mặt nà ng tiá»u tụy, tâm cà ng Ä‘au hÆ¡n, vá»™i tránh Ä‘i ánh mắt của Linh Ca."Là m sao? Không dám nhìn ta?" Linh Ca má»™t bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i, đứng ở giữa hắc y nhân cùng Kỳ Lạc, "Ta muốn ngÆ°Æ¡i mở mắt, hảo hảo nhìn ta! Nhìn ta thủ Ä‘oạn Ä‘á»™c ác biết bao, nhìn ta vô nhân tÃnh biết bao, ép...!NgÆ°Æ¡i và o tuyệt lá»™!""VÅ© Văn Linh Ca, ngÆ°Æ¡i không nên ép ta nữa!" Kỳ Lạc kịch liệt lắc đầu, ngÆ°á»›c mắt lên, đã hai mắt Æ°á»›t át.Tâm Linh Ca có chút ấm áp, thì ra trong lòng của ngÆ°Æ¡i vẫn có ta, có ngÆ°Æ¡i có thể khóc vì ta, cuá»™c Ä‘á»i nà y váºy là đủ rồi!Linh Ca bÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c đến gần Kỳ Lạc, căn bản không quản hắc y nhân sau lÆ°ng cÅ©ng tá»›i gần mình má»™t bÆ°á»›c, giá» nà y khắc nà y, trong mắt của nà ng chỉ còn lại có Kỳ Lạc."Kỳ lang, ta biết ở trong lòng ngÆ°Æ¡i, ta đã là ác phụ tá»™i ác tà y trá»i." Thanh âm Linh Ca run lên, dÄ© nhiên đã không còn lạnh lùng nhÆ° vừa nãy, mà ngược lại lá»™ ra vẻ thê lÆ°Æ¡ng, "Cho nên, ta cÅ©ng không quá mong má»i ngÆ°Æ¡i sẽ tha thứ cho ta.
Ta đã nói qua, tay ta đã dÃnh đầy Huyết tinh, quá khứ của ta, đã giết vô số...!NgÆ°á»i nhÆ° ta, sao xứng được vá»›i ngÆ°Æ¡i? Là do ta ngây thÆ¡, cho rằng thế gian nà y sẽ có ngÆ°á»i đối đãi tháºt tình vá»›i mình, là ta sai rồi!"Quáºn chúa VÅ© Văn, ngÆ°Æ¡i đã biết quá khứ là sai, vì sao còn phải mắc thêm lá»—i lầm nữa? Äáºu Ảnh nhịn không được lên tiếng há»i.Linh Ca bá»—ng nhiên lạnh lùng phát ra má»™t chuá»—i tiếng cÆ°á»i, cÆ°á»i đến Kỳ Lạc cảm thấy phát lạnh, "Nếu không thể quay đầu, ta cần gì phải quay đầu? Kỳ Lạc, ngÆ°Æ¡i nói xem, có phải thế không?""NgÆ°Æ¡i..." Kỳ Lạc tuyệt vá»ng lắc đầu, "NgÆ°Æ¡i muốn giết ta thì tá»›i Ä‘i, Äáºu cô nÆ°Æ¡ng nà ng là ...""Nà ng là vô tá»™i sao?" Linh Ca Ä‘á»™t nhiên quát má»™t tiếng chói tai, hắc y nhân sau lÆ°ng nhân vừa muốn tấn công vá» phÃa Äáºu Ảnh, Linh Ca lại tá»± tay ngăn cản bá»n há», nói, "Dừng tay! Ta kêu các ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™ng thủ khi nà o?"NgÆ°Æ¡i..." Hắc y nhân âm thầm nhẫn nại, lúc nà y nếu không nghe lệnh của Linh Ca, thì sẽ để lá»™ thân pháºn của chúng.Äáºu Ảnh hÆ¡i kinh hãi, dÆ°á»ng nhÆ° nhìn ra chút dị thÆ°á»ng.Linh Ca lạnh nhÆ° băng quay mặt Ä‘i, giÆ¡ tay cho má»™t ngÆ°á»i áo Ä‘en má»™t bạt tai, "Các ngÆ°Æ¡i lại không nghe ta hiệu lệnh mà hà nh sá»±, cẩn tháºn ta láºp tức sẽ lấy mạng của các ngÆ°Æ¡i!"Xin...Xin quáºn chúa thứ tá»™i!" Hắc y nhân trong giá»ng nói trà n đầy nhẫn nại, nghe không rã má»™t chút cung kÃnh nà o.Linh Ca quay lại, tiến đến trÆ°á»›c ngÆ°á»i Kỳ Lạc má»™t bÆ°á»›c, nói: "Kỳ Lạc, ngÆ°Æ¡i đã quyết trở mặt thà nh thù, váºy chúng ta cÅ©ng không còn là vợ chồng! Hôm nay VÅ© Văn Linh Ca ta, hÆ°u phu ở đây, ngà y khác gặp nhau ở hoà ng tuyá»n cÅ©ng không nháºn, vÄ©nh thế bất tụ! Nói xong, Linh Ca xé rách vạt áo mình,Tiếng xé vải khiến tâm Kỳ Lạc nhÆ° bị xé nát, thấy Linh Ca đã quyết ý, nà ng cÅ©ng cÆ°á»i chua xót, run giá»ng trả lá»i má»™t câu, "Äược!""NgÆ°á»i đâu!" Linh Ca ném vạt áo cầm trong tay, bá»—ng nhiên hô lên má»™t tiếng."Tiểu nhân nghe lệnh!"Các ngÆ°Æ¡i lui ra, bản quáºn chúa muốn Ä‘Ãch thân Ä‘á»™ng thủ!" Linh Ca chợt hạ lệnh, là m cho tất cả má»i ngÆ°á»i cả kinh."NhÆ°ng là ..." Hắc y nhân chần chá» lên tiếng."Sao?" Linh Ca xoay ngÆ°á»i bình tÄ©nh nhìn tám gã hắc y nhân, "Các ngÆ°Æ¡i không nghe mệnh lệnh của ta?""Chúng ta..."Hai tay Linh Ca chắp ở sau lÆ°ng, ngón tay không ngừng ý bảo Ä‘i, nhÆ°ng thanh âm không há» giảm Ä‘i, "Các ngÆ°Æ¡i sao?"Äáºu Ảnh bá»—ng nhiên hiểu tất cả, bắt lấy ống tay áo Kỳ Lạc, nói: "Cẩn tháºn có biến!""Giết!" Hắc y nhân cÅ©ng không quản Linh Ca nữa, ra lệnh má»™t tiếng, đánh và o Linh Ca."Äi!" Linh Ca thác thân né qua, lá»›n tiếng hô má»™t câu, "Äáºu Ảnh, mau mau mang ngÆ°á»i Ä‘i!"Thân thể Kỳ Lạc run lên, thấy Linh Ca cùng hắc y nhân triá»n đấu vá»›i nhau, nhìn không thấu rốt cuá»™c Linh Ca trÆ°á»›c mắt Ä‘ang diá»…n má»™t tuồng kịch, hay là tháºt?"Không chừa má»™t mống!" Hắc y nhân lần nữa hừ lạnh, Ä‘ao trong tay nể mặt mà vung vá» phÃa Linh Ca."Không được! Không tá»± chủ được, Kỳ Lạc hô to má»™t tiếng bÆ°á»›c đánh vá» phÃa Linh Ca, phá giải má»™t Ä‘ao bổ vá» phÃa Linh Ca trong nháy mắt, bÆ°á»›c xéo, má»™t khuá»·u tay đánh tá»›i bụng tên áo Ä‘en ná».Hắc y nhân bị Ä‘au, còn chÆ°a kịp xuất thủ, Äáºu Ảnh đã chợt phách chưởng Ä‘oạt lấy Ä‘ao trong tay gã."Xem ra chúng ta cÅ©ng không cần Ä‘i! Giải quyết mấy tên nà y, má»™t mình ta là đủ rồi! tiếng nói Äáºu Ảnh vừa dứt, đại Ä‘ao trong tay đã múa vá» phÃa tám gã hắc y nhân."Ta tá»›i giúp ngÆ°Æ¡i!" Kỳ Lạc thấy Linh Ca không việc gì, cÅ©ng xuất thủ gia nháºp chiến đấu.Hắc y nhân không nghÄ© tá»›i Äáºu Ảnh võ thuáºt không kém gì mấy ngÆ°á»i bá»n há», thấy tráºn thế bất ổn, liá»n hô to má»™t tiếng, mang theo và i tên huynh đệ cháºt váºt chạy trốn xuống núi.Äáºu Ảnh thở phà o nhẹ nhõm, xoay ngÆ°á»i thấy Linh Ca đứng ở trong đình nói: "Xem ra những ngÆ°á»i nà y, quả nhiên không phải ngÆ°Æ¡i phái tá»›i."Linh Ca trà o phúng cÆ°á»i, thấy kẻ không dám quay đầu nhìn mình lấy má»™t lần, Kỳ Lạc, "Phải thì thế nà o? Không phải thì thế nà o? Ta không nghÄ© ngÆ°Æ¡i hiểu, cÅ©ng không dám nghÄ© nà ng sẽ hiểu.Äáºu Ảnh hÃt má»™t hÆ¡i, không biết nên tiếp lá»i nhÆ° thế nà o.Kỳ Lạc quay lại nói: "Hôm nay coi nhÆ° ta trách oan ngÆ°Æ¡i.""NgÆ°Æ¡i không những trách lầm ta hôm nay, ở TrÆ°á»ng An ngà y ấy..." Thanh âm Linh Ca bá»—ng nhiên dừng lại, cÆ°á»i lạnh má»™t tiếng, "Những thứ nà y nói thì có Ãch lợi gì? Kỳ Lạc, hôm nay chúng ta ân Ä‘oạn nghÄ©a tuyệt, từ hôm nay vá» sau đừng để ta gặp lại ngÆ°Æ¡i ở TrÆ°á»ng An, bằng không, ta tháºt sẽ hạ thủ lấy mạng của ngÆ°Æ¡i! -- ngÆ°Æ¡i có nghe rõ không?"Thân thể Kỳ Lạc run lên, ngÆ¡ ngác nhìn Linh Ca, nà o có tia sát ý nà o? Rõ rà ng là tuyệt vá»ng thống khổ, khiến tâm Kỳ Lạc Ä‘au nhói.Äáºu Ảnh lúng túng quay ngÆ°á»i Ä‘i, lạnh lùng nói: "NÆ¡i đây không thÃch hợp cho ta, ta cáo lui trÆ°á»›c.""Äáºu cô nÆ°Æ¡ng..." Kỳ Lạc luống cuống kêu, "NgÆ°Æ¡i Ä‘i thong thả trÆ°á»›c Ä‘i...""Các ngÆ°Æ¡i ai cÅ©ng không được Ä‘i! Äá»™t nhiên nghe má»™t tiếng quát to, rất nhiá»u binh mã triá»u đình trà n lên, vây sÆ¡n đình lại.NgÆ°á»i mang binh không ai khác, VÅ© Văn Lăng Vân, lúc nà y Ä‘ang hừng há»±c khà thế mà nhìn Kỳ Lạc cùng Äáºu Ảnh, "Muá»™i muá»™i nói quả nhiên không sai! Các ngÆ°Æ¡i quả nhiên ở chá»— nà y!"[1]Chủng tháºp ma nhân, đắc tháºp ma quả: Gieo nhân nà o thì gặt quả ấy.