- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- ChÆ°Æ¡ng 87: 87: Lưỡng Äịa Nan
Tác giả:
"Kẽo kẹt -- "Tiếng cá»a lại vang lên, Tiểu Liên bÆ°ng chén thuốc Ä‘i và o, để chén thuốc lên bà n, lại xoay ngÆ°á»i đóng kỹ cá»a lại, lúc nà y má»›i lên tiếng nói: "Tá»· tá»·, nên uống thuốc rồi."Tá» Dạ lắc lắc đầu vẫn còn Ä‘au, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, nói: "Äược!Tiểu Liên lấy là m kinh hãi, chiếu theo những ngÆ°á»i khác, lúc nà y tất nhiên là má»™t lòng muốn chết, không uống thuốc, không ăn, không ngá» rằng nà ng tháºt sảng khoái đáp ứng.Tá» Dạ nhÃu mà y, thấy Tiểu Liên bất Ä‘á»™ng nhìn mình, cố hết sức giÆ¡ tay, "ÄÆ°a thuốc cho ta.""Tốt, tốt..." Tiểu Liên hốt hoảng bÆ°ng thuốc qua, ngồi ở bên giÆ°á»ng Tá» Dạ, múc muá»—ng dược nhá», nhẹ nhà ng mà thổi thổi, Ä‘Æ°a đến bên môi Tá» Dạ.Khi Tá» Dạ há miệng uống xong, má»›i bình tÄ©nh nhìn Tiểu Liên, nói: "NgÆ°Æ¡i muốn rá»i Ä‘i nÆ¡i nà y không?Thân thể Tiểu Liên run lên, kinh ngạc nhìn Tá» Dạ, "Tá»· tá»· ngÆ°Æ¡i nói cái gì?""NgÆ°Æ¡i muốn rá»i Ä‘i nÆ¡i nà y không? Tá» Dạ lại há»i má»™t lần nữa.Tiểu Liên Ä‘oán được ý của Tá» Dạ, nói: "Tá»· tá»· nếu ngÆ°Æ¡i muốn ta Ä‘i Lan Lăng vÆ°Æ¡ng phủ Ä‘Æ°a tin cho ngÆ°Æ¡i, thì chỉ sợ ta cÅ©ng không thể là m...!Ta bất quá chỉ là má»™t tiểu nha đầu bên trong Thanh Ca phÆ°á»ng mà thôi, căn bản không bÆ°á»›c qua nổi đại môn của Thanh Ca phÆ°á»ng.Tâm Tá» Dạ hÆ¡i hÆ¡i mát lạnh, lắc đầu nói: "Ta sẽ không là m khó ngÆ°Æ¡i, ta chỉ há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i muốn rá»i Ä‘i nÆ¡i nà y hay không thôi?"Muốn...!DÄ© nhiên là muốn..." Tiểu Liên âm thầm cắn răng, "NÆ¡i nà y là ngục tù, ta má»—i ngà y Ä‘á»u sợ..."Nếu đã hãm sâu và o hiểm địa, không bằng liá»u mạng má»™t lần, có thể còn có cÆ¡ há»™i cùng TrÆ°á»ng Cung Ä‘oà n tụ!"Váºy ngÆ°Æ¡i nghe ta." Tá» Dạ nhìn mặt mà y Tiểu Liên tháºt sâu, lúc nà y đây, chỉ có thể lá»±a chá»n tin tưởng tiểu nha đầu xa lạ nà y má»™t lần, "Nghe ta, hai chúng ta có thể còn có Ä‘Æ°á»ng sống.""Có thể sao? ánh mắt Tiểu Liên lóe lên, nhìn Tá» Dạ trên dÆ°á»›i má»™t chút, nà ng tuy vô lá»±c, nhÆ°ng là đôi mắt hữu thần kia, tá»±a hồ nhÆ° tháºt có biện pháp rá»i khá»i đây."Äúng váºy, có thể..." Tá» Dạ cố hết sức gáºt đầu, "Nếu không Ä‘i bÆ°á»›c nà y, chúng ta sẽ chẳng còn cÆ¡ há»™i nà o nữa..." Ngừng nói, Tá» Dạ nghiêm nghị nhìn nà ng, "NgÆ°Æ¡i dám vì mình, đánh cuá»™c má»™t lần hay không?"Ta..." Tiểu Liên chần chá», vạn nhất liá»u mạng mà thua, kết quả so vá»›i bây giá» còn thảm."Ta không phải buá»™c ngÆ°Æ¡i..." Tá» Dạ kiên định nhìn cá»a phòng đóng chặc, "Chỉ là , ta nhất định phải đánh cuá»™c!"Tá»· tá»·..." Tiểu Liên Ä‘á»™t nhiên mở miệng gá»i.Tá» Dạ quay đầu nhìn Tiểu Liên, "Cái gì?"Tiểu Liên liên tục hút mấy hÆ¡i, gáºt đầu nói: "Ta tin tưởng ngÆ°Æ¡i...!Cho nên, ta nghe lá»i ngÆ°Æ¡i, đánh cuá»™c má»™t lần."Tá» Dạ hÆ¡i hÆ¡i giãn mà y, "NgÆ°Æ¡i sẽ không sợ mang và o má»™t tuyệt địa khác sao? Dù sao chúng ta chỉ má»›i gặp nhau lần thứ hai.""Bởi vì ta biết ngÆ°Æ¡i tên là Lạc Tá» Dạ rồi." Tiểu Liên cúi đầu xuống, "Ta nghe ngÆ°á»i ta nói, ngÆ°Æ¡i là tiên nữ, trong tay có má»™t chiếc nhẫn có thể phát sáng, cho nên ta tin ngÆ°Æ¡i.""Nhẫn?" Tá» Dạ cúi đầu nhìn hắc nhẫn ngá»c trên ngón vô danh, chợt cÆ°á»i khẽ, thì ra chuyện hôm nỠở Nghiệp đô đã được lÆ°u truyá»n rá»™ng rãi ra dân gian rồi."Tiểu Liên." Tá» Dạ duá»—i tay nắm chặt tay Tiểu Liên, nói, "Ta muốn biết, vì sao ta lại ở chá»— nà y?"Tiểu Liên nhÃu mà y suy nghÄ© má»™t chút, nói: "Theo ma ma nói, nà ng vá»›t được ngÆ°Æ¡i ở bên bá» sông trong thà nh, khi đó sau ót ngÆ°Æ¡i còn có vết thÆ°Æ¡ng Ä‘ang chảy máu, lúc đầu nghÄ© rằng ngÆ°Æ¡i đã chết, nhÆ°ng phát hiện ra ngÆ°Æ¡i vẫn còn thở, lại thấy dung mạo ngÆ°Æ¡i xinh đẹp, liá»n cứu ngÆ°Æ¡i vá», phân phó ta chăm sóc cho ngÆ°Æ¡i."Sông?" Tá» Dạ cau mà y, tỉ mỉ nhá»› tá»›i tất cả chuyện đã xảy ra đêm quaRõ rà ng là ở sau giả sÆ¡n, rõ rà ng là ở Lan Lăng vÆ°Æ¡ng Phủ, sao lại thế...Có ngÆ°á»i đánh nà ng! Có ngÆ°á»i dùng hòn đá đánh và o sau gáy của nà ng!Tá» Dạ dÆ°á»ng nhÆ° nghÄ© tá»›i chút gì, má»™t hình bóng mÆ¡ hồ nổi lên trong lòng, ngÆ°á»i kia...!NgÆ°á»i kia là ...!VÆ°Æ¡ng phi, Chức Cẩm!Tá» Dạ không khá»i lại hÃt và o má»™t hÆ¡i, rồi lại chỉ có thể khổ sở cÆ°á»i, lẩm bẩm nói: "Thì ra, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng muốn ta biến mất...""Tá»· tá»·, ngÆ°Æ¡i là m sao váºy?" Tiểu Liên thấy thần sắc Tá» Dạ dị thÆ°á»ng, nhịn không được kêu má»™t tiếng.Tá» Dạ lắc đầu, mệt má»i nói: "Không có việc gì, ta uống thuốc trÆ°á»›c, và ta muốn nghỉ ngÆ¡i má»™t hồi.""Tốt." Tiểu Liên gáºt đầu, đút cho Tá» Dạ từng muá»—ng từng muá»—ng thuốc cầm trong tay.Tá» Dạ uống thuốc xong uể oải không chịu nổi ngã lên giÆ°á»ng, chợp mắt nghỉ ngÆ¡i.Tiểu Liên giúp Tá» Dạ đắp chăn, đứng dáºy bÆ°ng chén thuốc Ä‘i ra khá»i phòng."Kỳ thá»±c, không phải là bởi vì biết ngÆ°Æ¡i là tiên nữ má»›i tin ngÆ°Æ¡i, mà là địa ngục nà y, ta khiến ta mất Ä‘i rất nhiá»u thứ.
Muốn rá»i Ä‘i, sao không muốn rá»i Ä‘i nÆ¡i nà y chứ? Táºn mắt nhìn thấy nhiá»u bi kịch nhÆ° váºy ở trÆ°á»›c mắt, sao không muốn chạy trốn chứ? Tiểu Liên quay mặt Ä‘i, hai mắt trống rá»—ng mà nhìn phÃa trÆ°á»›c, âm thầm tá»± nhủ, "Cho dù giả bá»™ nhát gan, cÅ©ng chung quy tránh không khá»i năm tháng, khi chẳng còn giá trị lợi dụng nà o, cÅ©ng không thể tránh khá»i ma trảo của ma ma.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với ta, ta có thể cược một lần, cho dù ta muốn đi bước nà y, ta cũng chỉ có thể đi một mình.
Bây giá», ngÆ°Æ¡i dám há»i ta câu nà y, ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên dám tin tưởng ngÆ°Æ¡i, bởi vì, ta không cam lòng cả Ä‘á»i bán rẻ tiếng cÆ°á»i, mặc cho ngÆ°á»i định Ä‘oạt, ta muốn rá»i Ä‘i địa phÆ°Æ¡ng đáng sợ nà y, nÆ¡i mà sống so vá»›i chết còn khủng khiếp hÆ¡n.Trong phòng, trên giÆ°á»ng, ngón tay của Tá» Dạ nhẹ nhà ng sá» mặt của chiếc nhẫn hắc ngá»c, lẩm bẩm: "TrÆ°á»ng Cung, giá» khắc nà y ta hy vá»ng biết dÆ°á»ng nà o, ngÆ°Æ¡i không phải chÃnh nhân quân tá», mà là kẻ ăn chÆ¡i trác táng..."Hắc nhẫn ngá»c hÆ¡i hÆ¡i phát quang, cùng ánh nến nhà n nhạt chiếu rá»i khắp căn phòng.Trong quý phủ của Lan Lăng vÆ°Æ¡ng, cÅ©ng đèn Ä‘uốc sáng choang.TrÆ°á»ng Cung băng bó vết thÆ°Æ¡ng xong thì lo lắng đứng dáºy, "NgÆ°á»i phái Ä‘i tìm Tá» Dạ đã vá» chÆ°a?Bá»n nha hoà n và thị vệ liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu.TrÆ°á»ng Cung chỉ cảm thấy lòng nhảy loạn loạn, luôn cảm thấy có đại sá»± gì sắp phát sinh, "Không được, ta muốn Ä‘i tìm Tá» Dạ, ta không tiếp tục chỠđược nữa!""TrÆ°á»ng Cung..." Chức Cẩm băng bó xong cÅ©ng được nha hoà n đở Ä‘i và o phòng, kéo chặt ống tay áo TrÆ°á»ng Cung, nói, "NgÆ°Æ¡i bây giá» trên ngÆ°á»i còn có thÆ°Æ¡ng, vẫn nên hảo hảo dưỡng thÆ°Æ¡ng tháºt tốt.""Chức Cẩm, sao ngÆ°Æ¡i lại tá»›i đây?" TrÆ°á»ng Cung hÆ¡i loạn, phân phó nha hoà n đỡ Chức Cẩm ngồi xuống, "Thân thể của ta, ta biết, Chức Cẩm ngÆ°Æ¡i tốt nhất dưỡng thÆ°Æ¡ng tháºt tốt.
Nói xong, TrÆ°á»ng Cung đã bÆ°á»›c ra khá»i cá»a nói, "NgÆ°á»i NgÆ°á»i đâu! Chuẩn bị ngá»±a! Ta muốn Ä‘Ãch thân Ä‘i ra ngoà i tìm Tá» Dạ!""Dạ!""TrÆ°á»ng Cung!" Chức Cẩm đứng dáºy ôm chặc lấy thân thể TrÆ°á»ng Cung, nói, "NgÆ°Æ¡i nếu muốn Ä‘i thì ta cùng ngÆ°Æ¡i!"TrÆ°á»ng Cung tránh khá»i tay Chức Cẩm, lắc đầu nói: "Chức Cẩm, lúc nà y, ngÆ°Æ¡i đừng là m loạn thêm, có được hay không?"Chức Cẩm lệ lÆ°ng tròng, rung giá»ng nói: "NgÆ°Æ¡i là phu lang của ta, ta lo lắng thân thể của ngÆ°Æ¡i, cái nà y cÅ©ng gá»i là thêm phiá»n sao?Thân thể TrÆ°á»ng Cung chấn Ä‘á»™ng, nói: "Ta không phải ý đó, Chức Cẩm."Chức Cẩm nÃu chặt vạt áo TrÆ°á»ng Cung, "Váºy lÆ°u lại, dưỡng hảo vết thÆ°Æ¡ng, bá»n thị vệ ngà y đêm tìm Lạc cô nÆ°Æ¡ng, tất nhiên sẽ bình yên tìm được nà ng trở vá».TrÆ°á»ng Cung giÆ¡ tay lên nắm chặt tay Chức Cẩm, khiến tâm Chức Cẩm có chút ấm áp.Chức Cẩm giÆ°Æ¡ng mắt nhìn TrÆ°á»ng Cung, lại phát hiện TrÆ°á»ng Cung đã khóc, "NgÆ°Æ¡i..."TrÆ°á»ng Cung kéo tay Chức Cẩm khá»i vạt áo của mình, chắc chắc nói: "Nà ng má»™t ngà y không trở vá», ta má»™t ngà y bất an, tâm so vá»›i vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i Ä‘au hÆ¡n biết bao nhiêu? Cho nên, ta phải Ä‘i tìm nà ng!" Nói xong, TrÆ°á»ng Cung lui vá» phÃa sau, mang theo gia tÆ°á»›ng bÆ°á»›c nhanh khá»i Lan Lăng vÆ°Æ¡ng Phủ.Thân thể Chức Cẩm không ngừng run rẩy, nÆ°á»›c mắt chảy xuống, hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i lạnh nhÆ° băng."VÆ°Æ¡ng phi..." Bá»n nha hoà n hoảng sợ đỡ thân thể Chức Cẩm.Chức Cẩm đẩy bá»n nha hoà n ra, ngã ngồi xuống đất, nắm chặt song quyá»n, không ngừng tá»± há»i, "Nà ng không ở đây, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không chịu để ý tá»›i ta?? Cao TrÆ°á»ng Cung?""VÆ°Æ¡ng phi..." Bá»n nha hoà n thấy Chức Cẩm run rẩy nhÆ° váºy, bá»—ng nhiên không biết nên khuyên ra sao?...Ngoà i ngà n dặm, VÅ© Văn Lăng Tiêu Ä‘ang đở Linh Ca xuống xe ngá»±a, bÆ°á»›c qua thá»m đá và o Y Tiên Môn, cÅ©ng không biết còn có thể khuyên Linh Ca cái gì?Linh Ca lại mở miệng trÆ°á»›c, "Nhị ca, chỉ Ä‘Æ°a tá»›i đây là được rồi, ta tá»± mình Ä‘i được."Không được!" VÅ© Văn Lăng Tiêu luống cuống lắc đầu, "Bất kể nói thế nà o, ta phải bồi muá»™i muá»™i ngÆ°Æ¡i Ä‘i, để tránh khá»i...!Hắn lại tổn thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i."Linh Ca cÆ°á»i lạnh má»™t tiếng, "Hắn còn có thể là m tổn thÆ°Æ¡ng ta gì đây? Lòng đã Ä‘au đến chết lặng rồi nhị ca à ."NhÆ°ng mà ...""Nhị ca, ngÆ°Æ¡i nghe tiếng thác đổ đâu đây không? Linh Ca bá»—ng nhiên chuyển chủ Ä‘á», cà ng là m cho VÅ© Văn Lăng Tiêu không biết Linh Ca đến tá»™t cùng Ä‘ang suy nghÄ© gì.VÅ© Văn Lăng Tiêu khẽ gáºt đầu, "SÆ°á»n núi Cổ đãng quả tháºt có má»™t con sông không biết tên chảy qua, có ngÆ°á»i nói con sông nà y chảy và o Hoà ng Hà , theo Hoà ng hà chảy qua Lạc DÆ°Æ¡ng.""Nhị ca, ngÆ°Æ¡i nói --" Linh Ca bÆ°á»›c lên thá»m đá, chỉ và o núi sÆ°á»n khẽ cong đổ xuống con sông bên dÆ°á»›i, NÆ°á»›c sông chảy siết tháºt."Phải, thì sao? VÅ© Văn Lăng Tiêu tiến lên, nhìn dá»c theo phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng Linh Ca chỉ nhìn xuống dÆ°á»›i, quả nhiên có má»™t con sông chảy siết."Ca ca, con Ä‘Æ°á»ng nà y là do ta chá»n, cho nên, ta không thể liên lụy ngÆ°Æ¡i." Thanh âm Linh Ca Ä‘á»™t nhiên vang lên, VÅ© Văn Lăng Tiêu kinh ngạc quay đầu, sống bà n tay Linh Ca đã bổ và o sau đầu VÅ© Văn Lăng Tiêu.VÅ© Văn Lăng Tiêu ngã xuống đất ngất Ä‘i, Linh Ca xoay ngÆ°á»i nhìn vá» phÃa xa phu vẻ mặt kinh sắc nói: "Nhá» ngÆ°Æ¡i tiá»…n nhị ca trở lại biên quan, có được không?"Dạ...!Quáºn chúa." Xa phu gáºt đầu, Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c, khom lÆ°ng cố hết sức bế VÅ© Văn Lăng Tiêu lên.Linh Ca thấy xa phu ôm VÅ© Văn Lăng Tiêu lên xe ngá»±a, rốt cục thở phà o nhẹ nhõm, phất tay nói: "Äi thôi, không cần trở lại đón ta, bởi vì ta không tÃnh xuống núi.Dạ..." Xa phu chần chá» mở miệng, "Quáºn chúa ngÆ°Æ¡i..."" Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i còn xem ta là quáºn chúa, thì đừng há»i nhiá»u, bằng không, ta láºp tức lấy mạng của ngÆ°Æ¡i!" Linh Ca thần sắc biến đổi, nảy sinh sát khÃ, "Äi mau!""Dạ!" Xa phu vá»™i và ng nắm chặt dây cÆ°Æ¡ng, giục ngá»±a, chở VÅ© Văn Lăng Tiêu phi Ä‘i xa xa.Linh Ca nhìn mã xa cà ng Ä‘i cà ng xa, chỉ cảm thấy trong lòng Ä‘au xót, giÆ¡ tay lên vẫy vẫy, nói: "Nhị ca, bảo trá»ng." Sau đó nà ng quay mặt lại, nhìn báºc thang dẫn lên thiên Ä‘Ã i, bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c Ä‘i lên.Äã dùng nhu tình, không đổi được thâm tình của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đã xem ta là nữ tá» giả tình giả ý, nhÆ° váºy, Kỳ lang, lúc nà y đây, ta không ngại Ä‘i luôn bÆ°á»›c cuối cùng, trả lại ngÆ°Æ¡i má»™t Ä‘á»i tá»± do!