- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 84: 84: Gõ Tiên Môn
Tác giả:
"Là m tốt lắm! Trong hoà ng cung, VÅ© Văn Ung không khá»i vá»— tay cÆ°á»i to, khi nghe Tôn Ninh hồi báo nói: "Tôn khanh gia, ngÆ°Æ¡i tháºt nhÆ° Khổng Minh Ä‘Æ°Æ¡ng thế Việc nà y cÅ©ng có thể để ngÆ°Æ¡i cho là m thà nh! Kể từ nay, Kỳ Lạc cùng VÅ© Văn Linh Ca trở mặt rồi, nà ng mà giúp trẫm là m nên chuyện lá»›n, trẫm cÅ©ng có chút yên tâm.""Có thể vì Hoà ng Thượng phân Æ°u, là chức trách của vi thần." Tôn Ninh cúi đầu cÆ°á»i má»™t tiếng, "Hoà ng Thượng, lần nà y có thể thà nh sá»±, cÅ©ng phải dá»±a và o võ sÄ© cáºn thân của Tùy Quốc Công trợ giúp.""Tùy Quốc Công má»™t lòng vì trẫm, trẫm Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nhá»› kỹ." VÅ© Văn Ung chỉ cảm thấy suy nghÄ© trong lòng nhẹ nhõm, đứng lên cÆ°á»i, "Chỉ là , Kỳ Lạc ra TrÆ°á»ng An, trẫm nên dùng lý do gì gá»i nà ng trở vá» giúp trẫm đây?Tôn Ninh khom lÆ°ng cÆ°á»i nói: "việc nà y cứ giao cho vi thần, vi thần cam Ä‘oan, không quá má»™t tháng, vi thần sẽ mang con cá» Kỳ Lạc nà y vá» TrÆ°á»ng An.""Tốt!" VÅ© Văn Ung cất tiếng cÆ°á»i to, "Trẫm xem ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nà o Ä‘Æ°a nà ng vá» bên trẫm!Dạ!" Tôn Ninh cÆ°á»i bái lui.VÅ© Văn Ung nhìn theo bóng lÆ°ng Tôn Ninh, âm lãnh cÆ°á»i cÆ°á»i, đại thủ rÆ¡i xuống đầu rồng trên long á»·, lẩm bẩm: "Long vị nà y của trẫm cà ng ngà y cà ng ổn..."Thâm cung hoà n toà n yên tÄ©nh, dù cho giữa thanh thiên bạch nháºt, Ä‘i bên trong cung, cÅ©ng nghe được rõ rà ng cÆ°á»›c bá»™ của mình.Tôn Ninh nhìn con Ä‘Æ°á»ng thông ra bên ngoà i cá»a cung, trong lòng bắt đầu có tÃnh toán má»›i...Äánh xe ngá»±a chạy vè hÆ°á»›ng đông, không biết muốn Ä‘i đâu?Linh Ca nhá»› không rõ trong đêm trÆ°á»ng mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng tỉnh mấy lần, Ä‘iá»u duy nhất nhá»› kỹ chÃnh là , bên gối đã không còn Kỳ Lạc luôn khiến nà ng cảm thấy bình yên.VÅ© Văn Lăng Tiêu ngồi trong xe ngá»±a mặt rầu rỉ, ngÆ¡ ngác nhìn mặt Linh Ca, thỉnh thoảng lại vÆ°Æ¡n tay ra, tìm trán Linh Ca, vẫn còn băng lãnh.Không biết không há»i Linh Ca đã mang nà ng tá»›i biên quan là đúng, hay là sai? VÅ© Văn Lăng Tiêu đã không muốn suy nghÄ© thêm, Ä‘iá»u duy nhất biết chÃnh là phải mau chóng để vị muá»™i muá»™i lòng trà n đầy bi thÆ°Æ¡ng nà y rá»i khá»i TrÆ°á»ng An, rá»i xa đô thà nh trà n ngáºp tÃnh toán kia.Dù là biên quan khổ, dù là biên quan không phồn hoa, nhÆ°ng chà Ãt nÆ¡i đó không cần phải Ä‘i tÃnh toán ngÆ°á»i khác, chỉ thanh thản ổn định qua má»—i má»™t ngà y.VÅ© Văn Lăng Tiêu lắc đầu, không muốn hồi tưởng khi chà o từ biệt cha và anh đêm qua, vị huynh trưởng đắc ý tá»± hỉ kia rốt cục có thể Ä‘á»™c đại tÆ°á»›ng phủ, còn phụ thân chỉ có thể thở dà i tiếc háºn ái nữ Ä‘i xa.Äến tá»™t cùng có ngÆ°á»i nà o tháºt nghÄ© tá»›i, cô muá»™i muá»™i nà y, hoặc là nữ nhi nà y là tháºt mệt má»i, tháºt cách xa?Ngón tay VÅ© Văn Lăng Tiêu lÆ°á»›t qua vết sẹo trên má Linh Ca, ôn nhu há»i: "Muá»™i muá»™i, những năm nà y, ngÆ°Æ¡i đến tá»™t cùng đã sống nhÆ° thế nà o váºy? Vết sẹo nà y, ca ca vô luáºn nhÆ° thế nà o cÅ©ng sẽ hết sức vì ngÆ°Æ¡i xóa Ä‘i, mặc kệ trên mặt ngÆ°Æ¡i, hay là ở trong lòng ngÆ°Æ¡i, ca ca Ä‘á»u sẽ hết sức.""Kỳ lang..." Trong mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng Linh Ca lần nữa Ä‘Æ°a tay nắm tháºt chặt tay VÅ© Văn Lăng Tiêu, "Äừng Ä‘i...!Äừng Ä‘i...!Cầu ngÆ°Æ¡i..."VÅ© Văn Lăng Tiêu lòng Ä‘au nhÆ° cắt, nÆ°á»›c mắt nhịn tháºt lâu chảy xuống, "Muá»™i muá»™i ngốc, quên Ä‘i, không tốt sao?""Nhị công tá», phÃa trÆ°á»›c chÃnh là núi Cổ đãng của Y Tiên môn.
Vùng nà y Ä‘Æ°á»ng núi không dá»… Ä‘i, xe ngá»±a sẽ xóc nảy, sợ hủy má»™ng đẹp của quáºn chúa, tiểu nhân sẽ để xe ngá»±a Ä‘i cháºm má»™t chút, Nhị công tá» ngÆ°á»i thấy có được không? ngÆ°á»i phu xe Ä‘á»™t nhiên mở miệng há»i.VÅ© Văn Lăng Tiêu nhẹ gáºt đầu, nói: "Tốt, ngÆ°Æ¡i cho ngá»±a Ä‘i cháºm lại Ä‘i.DạXe ngá»±a dần dần cháºm lại, thế nhÆ°ng xóc nảy vẫn không dứt, xe ngá»±a lay Ä‘á»™ng má»™t tráºn, lay Linh Ca trong lúc ngủ mÆ¡ tá»›i tỉnh."Nhị ca..." Linh Ca chỉ cảm thấy hai mắt là má»™t mảnh Ä‘au nhức vì sÆ°ng, nhìn chung quanh má»™t chút, khà n giá»ng há»i, "NÆ¡i nà y là nÆ¡i nà o?VÅ© Văn Lăng Tiêu hÃt má»™t hÆ¡i, nói: "NÆ¡i nà y là núi Cổ đãng.
Ca ca muốn dẫn ngÆ°Æ¡i Ä‘i biên quan, rá»i xa TrÆ°á»ng An, sống cuá»™c sống thuá»™c vá» của chÃnh ngÆ°Æ¡i.
núi Cổ đãng? Linh Ca cho là mình không còn nÆ°á»›c mắt, thế nhÆ°ng lúc nà y hai mắt lại ẩm Æ°á»›t lần nữa.VÅ© Văn Lăng Tiêu giáºt mình, há»i: "Muá»™i muá»™i ngÆ°Æ¡i thế nà o?" nữ tá» cùng kỳ lang...!Kỳ Lạc cùng nhau rá»i Ä‘i, chÃnh là đệ tá» của Y Tiên môn ở núi Cổ đãng..." Linh Ca niệm đến danh tá»± của Kỳ Lạc, trong lòng liá»n cảm giác quặn Ä‘au khó nhịn, "Ta trốn không thoát, ca ca.""Muá»™i muá»™i..." VÅ© Văn Lăng Tiêu Ä‘au lòng gá»i, "Có đôi khi buông tay không phải nháºn mệnh, lần nà y, là có ngÆ°á»i cố ý, muá»™i muá»™i ngÆ°Æ¡i sá»›m từ bá» Ä‘i, chỉ cần bắt được ngÆ°á»i nà y, ngÆ°Æ¡i tá»± khắc lấy lại được trong sạch của ngÆ°Æ¡i."Trong sạch?" Linh Ca vừa nghe đến từ nà y, tâm Ä‘au đến kịch liệt, "Ta trong lòng nà ng, nà o còn có hai chữ trong sạch nà y chứ?VÅ© Văn Lăng Tiêu không biết nên tiếp lá»i nhÆ° thế nà o, Linh Ca cÅ©ng đã mở miệng, "Äã có ngÆ°á»i âm thầm hãm vu ta bất nhân, tất nhiên có mÆ°u đồ, nếu ta không Ä‘oán sai, vị Hoà ng Thượng ngồi cao trên long á»· trong cung kia tất nhiên không thoát khá»i liên quan."VÅ© Văn Lăng Tiêu có phần kinh dị nhìn Linh Ca, "Nhị ca không nghÄ© tá»›i lúc nà y muá»™i muá»™i ngÆ°Æ¡i còn có thể bình tÄ©nh phân tÃch việc nà y nhÆ° váºy!""Những năm gần đây, cho dù có là ngÆ°á»i, ngu Ä‘i nữa, cÅ©ng nên há»c được cách tá»± vệ." Linh Ca cÆ°á»i đến tái nhợt, "Ta cùng Kỳ Lạc trở mặt, Kỳ Lạc liá»n có thể trở thà nh má»™t quân cá» tốt nhất, đả kÃch phủ Thừa tÆ°á»›ng..." Vừa má»›i nói xong, Linh Ca chỉ cảm thấy mÅ©i cay cay, "Äáng tiếc cha cả Ä‘á»i khổ tâm, nếu hÆ¡i không cẩn tháºn, liá»n sẽ vạn kiếp bất phục..."VÅ© Văn Lăng Tiêu nghe được ứa mồ hôi lạnh, "Lại nghiêm trá»ng nhÆ° váºy!"Linh Ca mệt má»i thở dà i, "Cho nên, ta không phải không thể mà nhất định không được rá»i xa những thứ nà y nhất định hai tay vÄ©nh viá»…n là máu tÆ°Æ¡i...!Ta nguyên lai tưởng rằng Ä‘em quyá»n lá»±c má»™t má»±c nắm trong tay, liá»n không có ai có thể lại tổn thÆ°Æ¡ng ta, lại không nghÄ© rằng, vẫn còn có ngÆ°á»i có thể tổn thÆ°Æ¡ng ta..." Thanh âm nghẹn ngà o, Linh Ca Ä‘Æ°a tay lau nÆ°á»›c mắt, "Nhị ca ngÆ°Æ¡i có má»™t câu nói đúng, lòng ngÆ°á»i là nhục trÆ°á»ng, tÃnh toán được ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng không tÃnh toán được số mệnh của mình..."VÅ© Văn Lăng Tiêu lẳng lặng nghe Linh Ca nói đến đây, Ä‘Æ°a tay đỡ thân thể run rẩy của Linh Ca, "Muá»™i muá»™i, ngÆ°Æ¡i còn muốn đấu nữa sao?""Ta đã thua...!Thua tâm phục khẩu phục..." Linh Ca run giá»ng trả lá»i, đồng tá» giống nhÆ° nÆ°á»›c Ä‘á»ng, "Chỉ là ...!Ta muốn cuối cùng...!Lại Ä‘i má»™t nÆ°á»›c cá»...!Chỉ muốn bảo trụ ta muốn bảo trụ ngÆ°á»i...!Có nhị ca ngÆ°Æ¡i...!CÅ©ng có...!Nà ng..."Linh Ca yên lặng cÆ°á»i má»™t tiếng, chăm chú đặt tay lên tim mình, Do ta kéo nà ng và o bà n cá» nà y, cÅ©ng nên do ta bình yên Ä‘Æ°a nà ng ra ngoà i...""Muá»™i muá»™i." VÅ© Văn Lăng Tiêu nhìn thấy muá»™i muá»™i thế nà y, tâm lại lại Ä‘au hÆ¡n má»™t chút.Linh Ca nhẹ nhà ng lắc đầu, "NgÆ°á»i nói lá»i nói đầu là nói dối, lá»i nói thứ hai vẫn sẽ là nói dối, cuối cùng cà ng ngà y cà ng nhiá»u, ngay cả mình là ai, Ä‘á»u sẽ mê thất.
NgÆ°á»i giết ngÆ°á»i đầu tiên, cÅ©ng sẽ giết được ngÆ°á»i thứ hai, cuối cùng cà ng giết cà ng nhiá»u, cuối cùng trở thà nh địa ngục Tu La, không quay đầu lại được nữa.
Linh Ca nói xong, bá»—ng nhiên cÆ°á»i đến thản nhiên, "Ta đã không quay đầu lại được, không ngại biến thà nh Tu La nà ng đẩy Ä‘i, miá»…n cho nà ng có má»™t ngà y, sẽ thống khổ giống nhÆ° ta."Muá»™i muá»™i ngốc." VÅ© Văn Lăng Tiêu thấy Ä‘au lòng, "NgÆ°Æ¡i nói xem, nhị ca có thể giúp ngÆ°Æ¡i là m được gì đây?"Linh Ca nhấc mà n xe lên, nhìn qua trong bóng đêm mông lung dÆ°á»›i chân núi Cổ đãng, lại đắng chát mà nói: "Rá»i Ä‘i TrÆ°á»ng An, Äáºu Ảnh tuyệt đối sẽ mang Kỳ Lạc vá» Y Tiên môn, cho nên, ta muốn lên núi Cổ đãng, Ä‘i gặp Kỳ Lạc má»™t lần cuối.""Má»™t lần cuối?" VÅ© Văn Lăng Tiêu sợ hãi, "Muá»™i muá»™i ngÆ°Æ¡i nếu muốn tìm ý nông cạn, ca ca dù chết cÅ©ng sẽ không mang ngÆ°Æ¡i lên núi."Linh Ca lắc đầu, "Ta không phải muốn tìm cái chết, chỉ là muốn trong lúc sinh thá»i, gặp lại nà ng má»™t lần...""NgÆ°Æ¡i tá»™i tình gì phải váºy?"Nhị ca, cầu ngÆ°Æ¡i..."Không thể là m gì khác hÆ¡n, VÅ© Văn Lăng Tiêu chỉ có nặng ná» thở dà i, chấp niệm nếu không giải, thì cho dù có dẫn Linh Ca tá»›i biên quan, nà ng cÅ©ng vẫn sẽ không vui vẻ thoải mái."Tốt, ta dẫn ngÆ°Æ¡i Ä‘i."Xa phu nghe lệnh ghìm dây cÆ°Æ¡ng lại, chuyển hÆ°á»›ng xe ngá»±a chạy lên núi Cổ đãng, tiến và o rừng ráºm thâm sâu.Linh Ca ngÆ¡ ngác nhìn bóng cây pha tạp trong núi Cổ đãng, nÆ°á»›c mắt lặng yên chảy xuống, Kỳ Lạc, ta thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i má»™t lần, bây giá» ta đến trả lại cho ngÆ°Æ¡i, nếu thượng thiên thÆ°Æ¡ng xót, giúp hai chúng ta không ai nợ ai nữa, hi vá»ng duyên...!ChÆ°a táºn..."Äôm đốp! Äôm đốp!"Bên trong Thâm lâm, Kỳ Lạc má»›i thêm nhánh cây và o đống củi đáng cháy, phát ra những tiếng nổ vang.Äáºu Ảnh dùng đầu vai nghiêng dá»±a và o thân cây, ngÆ¡ ngác nhìn bóng lÆ°ng Kỳ Lạc, hôm nay ban ngà y thất thần, đến tá»™t cùng là vì cái gì? Là cảm kÃch ngÆ°Æ¡i dùng mệnh cứu giúp, hay là vì Ä‘iá»u khác?Kỳ Lạc nhÃu mà y, trong đầu không quên được tiếng cÆ°á»i đầy run rẩy của Linh Ca hôm nay, lạnh nhÆ° váºy, nhÆ°ng lại Ä‘au nhức nhÆ° váºy..."Rõ rà ng trong lòng có ta...!NhÆ°ng vì sao muốn lừa gạt ta nhÆ° thế...!Tổn thÆ°Æ¡ng ta?" Kỳ Lạc nhắm chặt hai mắt, muốn quên Ä‘i hết thảy vá» Linh Ca, thế nhÆ°ng hết thảy cÅ©ng chỉ là phà công."Kỳ lang, mặc kệ quá khứ ta là má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o, ngÆ°Æ¡i thÃch ta, thì không cho bá» ta.""Ta thÃch ngÆ°Æ¡i nói, hai ngÆ°á»i bên nhau răng long đầu bạc, cho nên, chỉ cần má»™t câu nói kia, thì đã đủ rồi."Lại cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i, nguyện ý tha thứ nữ nhân hai tay dÃnh đầy máu tÆ°Æ¡i nhÆ° ta, tháºm chà nguyện ý thÃch ta.""Ta là thê tá» của ngÆ°Æ¡i, Ä‘á»i nà y kiếp nà y Ä‘á»u là ..."Äã từng ân ân ái ái, tất cả kỉ niệm hiển hiện trong lòng, Kỳ Lạc hoảng sợ nhắm mắt, vì cái gì rá»i Ä‘i TrÆ°á»ng An, tâm vẫn không thể rá»i bá» TrÆ°á»ng An? VÅ© Văn Linh Ca, ngÆ°Æ¡i rốt cuá»™c đã hạ thuốc gì lên ngÆ°á»i ta?"Kỳ công tá», ngÆ°Æ¡i thế nà o?" Äáºu Ảnh bá»—ng nhiên lên tiếng há»i.Kỳ Lạc lắc đầu đứng lên, nhịn má»™t chút nÆ°á»›c mắt trong mắt, quay đầu lại há»i: "Äáºu cô nÆ°Æ¡ng, ta không sao, ngược lại là trên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i thÆ°Æ¡ng chỉ dá»±a và o ngân châm cầm máu, có thể chống đến khi vá» Y Tiên môn hay không?"Äáºu Ảnh nhìn thần sắc Kỳ Lạc ảm đạm, nói: "Ta thân thể nà y không có mảnh mai nhÆ° ngÆ°Æ¡i nghÄ© đâu...!Ta ngược lại là lo lắng cho ngÆ°Æ¡i, trong lòng Æ°u tÆ° không giải, cuối cùng sẽ há»ng thân thể.""Ưu tÆ° không giải..." Kỳ Lạc thì thà o niệm, "Ta chỉ muốn mau chóng rá»i khá»i cÆ¡n ác má»™ng nà y, cái gì cÅ©ng không muốn...""Tình thÆ°Æ¡ng nạn giải, muốn tháºt không nhá»›, thì phải xem ngÆ°Æ¡i có thể buông tay hay không.
nh lúc nói lá»i nà y, cảm thấy đáy lòng có chút ghen tuông khó hiểu, lắc đầu, "Äến Y Tiên môn, ta tin tưởng ngÆ°Æ¡i sẽ tốt hÆ¡n.""Chỉ mong..." Kỳ Lạc thở dà i tháºt sâu lần nữa, coi nhÆ° trở vá», cÅ©ng có thể quên ngÆ°Æ¡i sao —— VÅ© Văn Linh Ca?Bóng đêm dần dần buông xuống, bên trong thâm lâm, Tôn Ninh lạnh lùng nhìn thất lạc trên mặt Äáºu Ảnh, nắm đấm xiết chặt Ä‘á»™t nhiên ná»›i lá»ng ra.Sát ý phức tạp thoáng hiện lên trong đáy mắt, Tôn Ninh tiếc rẻ lặng lẽ thở dà i má»™t tiếng, xoay ngÆ°á»i Ä‘i, âm thầm nghÄ©, "Chỉ sợ...!Ai cÅ©ng hảo bất khởi lai [1]..."[1] hảo bất khởi lai: không tốt hÆ¡n được