- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- ChÆ°Æ¡ng 79: 79: Tâm Thục ChÃnh
Tác giả:
Lúc tá» má» sáng, TrÆ°á»ng Cung chÆ°a tỉnh lại, Chức Cẩm cÅ©ng đã mở hai mắt ra, ngÆ¡ ngác nhìn TrÆ°á»ng Cung ngủ say bên cạnh.Cuá»™c sống nhÆ° váºy, đã có rất nhiá»u năm không có, bình yên lúc nà y còn hÆ¡n cả khi nà ng niệm kinh Pháºt má»—i ngà y, rất nhiá»u, rất nhiá»u.Chức Cẩm mỉm cÆ°á»i, quyến luyến muốn khắc dung nhan TrÆ°á»ng Cung và o tim.Ấm áp trên mặt TrÆ°á»ng Cung truyá»n đến đầu ngón tay Chức Cẩm, khiến nà ng không thôi nhìn TrÆ°á»ng Cung, ta là vợ của ngÆ°Æ¡i, vẫn luôn là vợ của ngÆ°Æ¡i a...!Dù cho, chúng ta bá» lỡ, cÅ©ng từng háºn nhau, chúng ta cÅ©ng cần phải bạc đầu đến già , không phải sao?Cuá»™c sống nhÆ° váºy, ta không cần má»™t ngà y, ta muốn má»™t Ä‘á»i má»™t thế.Cho nên...!TrÆ°á»ng Cung...!Ta sẽ không là m nữ nhân suốt ngà y chỉ biết trốn trong pháºt Ä‘Æ°á»ng niệm kinh...!Hòa BÃch mặc dù hủy ta, thế nhÆ°ng cÅ©ng dạy cho ta...!Ưa thÃch má»™t ngÆ°á»i...!Cuối cùng là phải không từ thủ Ä‘oạn."NgÆ°Æ¡i là của ta..." Chức Cẩm nhắm hai mắt lại, dá»±a và o TrÆ°á»ng Cung, muốn hấp thu cà ng nhiá»u khà tức toát ra từ ngÆ°á»i nà ng.Năm Hà Thanh thứ tÆ° ( năm công nguyên 565), năm Cao Trạm hai mÆ°Æ¡i bảy tuổi, có sao chổi xuất hiện, Thái Sá» tấu xÆ°ng là "Phá cÅ©, xây má»›i chi tượng, đã đến lúc đổi chủ".Vì thuáºn theo thiên tượng, Cao Trạm nhÆ°á»ng ngôi cho Thái tá» Cao VÄ©, tá»± xÆ°ng thái thượng hoà ng đế, quân quốc đại sá»±, Ä‘á»u có thể ban bố.Cùng năm, cải nguyên Thiên Thống.Cao Trạm cuối cùng hạ má»™t đạo chiếu lệnh, bổ nhiệm TrÆ°á»ng Cung là m Lạc DÆ°Æ¡ng trấn quân tÆ°á»›ng quân, năm năm vá» triá»u má»™t lần, tá»± hà nh xá» lý má»i việc ở Lạc DÆ°Æ¡ng.Trong hoà ng cung Nghiệp Thà nh, thái thượng hoà ng Cao Trạm tả hữu ôm Mỹ CÆ¡, uống rượu là m vui, nhìn nhÆ° phong lÆ°u Ä‘iên cuồng, nhÆ°ng trong lòng thì má»™t mảnh trống rá»—ng.ChỠđợi, sẽ là m cho ngÆ°á»i cảm thấy sợ hãi, bởi vì khi hai mắt nhắm lại, không biết ngà y thứ hai có thể tỉnh lại hay không.TrÆ°á»ng Cung, chá» ngÆ°Æ¡i quay đầu, còn phải mất bao lâu nữa?TrÆ°á»ng Cung ở Nghiệp Thà nh tham gia đại Ä‘iển đăng cÆ¡ của tân hoà ng xong, ngà y thứ hai, dÆ°á»›i sá»± vui vẻ Ä‘Æ°a tiá»…n của tân hoà ng Cao VÄ©, rá»i khá»i Nghiệp Thà nh.Hôm đó, Cao VÄ© Ä‘Æ°a TrÆ°á»ng Cung ra khá»i thà nh mÆ°á»i dặm, khi sắp chia tay, nâng chén nói vá»›i TrÆ°á»ng Cung."ÄÆ°á»ng huynh năm đó mang binh năm trăm, trì ngá»±a nháºp Mang SÆ¡n cổ đạo, nhÆ°ng biết rất là nguy hiểm, hÆ¡i không cẩn tháºn, toà n quân có thể bị diệt, lúc ấy sẽ hối háºn không kịp.TrÆ°á»ng Cung nâng chén hÆ°á»›ng vá» phÃa Cao VÄ©, mặc dù biết hắn đã từng nghÄ© tá»›i gia hại mình, nhÆ°ng niệm tình hắn còn tuổi nhá», có lẽ là bị ngÆ°á»i bà i bố, má»›i dám là m nhÆ° váºy, vốn là cố ý nói cho Hòa SÄ© Khai nghe, lại không nghÄ©, bởi vì câu nói nà y, lại thà nh bùa đòi mạng ngà y sau của nà ng."Quốc hữu khó, chÃnh là nhà có há»a, Lạc DÆ°Æ¡ng nếu nhÆ° mất, gia đình có hiểm, TrÆ°á»ng Cung tá»± nhiên phải táºn lá»±c, bảo đảm nhà bình an."Vốn là muốn cảnh cáo đám ngÆ°á»i, Lan Lăng VÆ°Æ¡ng nà ng nÆ°á»›c nhÆ° gia, cùng tân hoà ng chÃnh là thân tá»™c, bất luáºn tÆ°Æ¡ng lai nhÆ° thế nà o, cÅ©ng sẽ bảo đảm nhà bình an.
Thế nhÆ°ng, cÅ©ng vì câu nói nà y mà khiến Cao VÄ© sinh lòng bất an, lúc nà y biến sắc, vung tay áo nói: "ÄÆ°á»ng huynh, nên Ä‘i thôi."TrÆ°á»ng Cung giáºt mình biết bản thân lỡ miệng, nhÆ°ng cÅ©ng vô pháp quay đầu, Ä‘Ã nh phải bái tạ, cưỡi ngá»±a mang theo gia quyến Ä‘i vá» phÃa Lạc DÆ°Æ¡ng.Vừa và o cuối xuân tháng tÆ°, hoa Ä‘Ã o nở rá»™, TrÆ°á»ng Cung lo sợ bất an nhìn qua con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c, không biết lá»i nói vô tâm hôm nay, có rÆ°á»›c lấy tai hoạ sau nà y hay không?Cao VÄ© lạnh lùng nhìn bóng lÆ°ng TrÆ°á»ng Cung Ä‘i xa, nắm chặt chén rượu trong tay, Ä‘á»™t nhiên chỉ nghe "Cạch" má»™t tiếng, chén rượu vỡ vụn, tung tóe rượu trong tay.Anh Nô đứng sau tân hoà ng hoảng sợ tiến lên móc khăn gấm ra giúp Cao VÄ© lau Ä‘i rượu trên tay, trên mặt không còn nét ngây thÆ¡ khi xÆ°a, có cÅ©ng chỉ là má»™t nụ cÆ°á»i ẩn nhẫn, để cho ngÆ°á»i ta nhìn không thấu trong lòng nà ng đến tá»™t cùng Ä‘ang suy nghÄ© gì?Cao VÄ© Ä‘Æ°a tay nắm cằm Anh Nô, cÆ°á»i nhìn nà ng, "Hoà ng háºu của trẫm, ngÆ°Æ¡i đợi thêm mấy năm nữa, chá» trẫm cáºp quan xong, trẫm bổ sung cho ngÆ°Æ¡i má»™t đêm Ä‘á»™ng phòng hoa chúc.Anh Nô kinh hãi cúi đầu, hèn nhát nói: "Thiếp thân lÄ©nh chỉ.""Ha ha ha..." Cao VÄ© cất tiếng cÆ°á»i to, cẩn tháºn nhìn Anh Nô, cảm thấy nữ tá» nà y theo tuổi tác dần dần lá»›n lên, tá»±a hồ cà ng ngà y cà ng thủy linh[1]Anh Nô nhịn má»™t chút nÆ°á»›c mắt trong mắt mắt, biết giá» khắc nà y, nà ng không còn má»™t mình nữa, trên hai vai nà ng còn có toà n bá»™ vinh quang của Há»™c Luáºt gia, nà ng nhất định phải sống, còn phải sống vá»›i vinh quang trà n ngáºp.Lặng yên nhìn TrÆ°á»ng Cung Ä‘i xa, Anh Nô nhẹ nhà ng cÆ°á»i má»™t tiếng, nói thầm: "TrÆ°á»ng Cung ca ca, ta không được tá»± do, ngÆ°Æ¡i liá»n thay ta Ä‘i tìm kiếm tá»± do, hi vá»ng ngÆ°Æ¡i có thể cho tóc xanh của ta, sống được tá»± do tá»± tại."Trong lúc lÆ¡ đãng, nÆ°á»›c mắt lăn xuống, tiếu dung Anh Nô dần dần biến mất, số mệnh khó mà chạy trốn, kể từ hôm nay, nà ng nháºn mệnh!Hoa Ä‘Ã o héo tà n, rải đầy má»™t viện tà n Ä‘á».Từ khi nếm mùi thất bại trở vá», vốn cho rằng VÅ© Văn Ung sẽ thừa cÆ¡ chiếm lấy binh quyá»n của tÆ°á»›ng phủ, tuy nhiên lại không nghÄ© tá»›i, chẳng những không có Ä‘oạt binh quyá»n, ngược lại còn phân công Kỳ Lạc là m nguyên soái trưởng an thà nh quân, tổng chưởng quyá»n hà nh cấm quân trong cung TrÆ°á»ng An.Sau khi Kỳ Lạc bị thÆ°Æ¡ng, nụ cÆ°á»i trên mặt rõ rà ng Ãt Ä‘i rất nhiá»u, Linh Ca muốn há»i hôm đó tại Bắc Yến Thà nh đến tá»™t cùng xảy ra chuyện gì, nhÆ°ng lại sợ há»i ra chuyện nà ng sợ hãi nhất.Biết rõ Kỳ Lạc lạnh nhạt Ä‘i rất nhiá»u, thế nhÆ°ng Linh Ca vẫn không nhịn được tá»›i gần nà ng, vẫn nhu tình nhÆ° thế, vẫn lo lắng nhÆ° thế, hết thảy rÆ¡i và o trong lòng Kỳ Lạc, liá»n giống nhÆ° má»™t cây Ä‘ao, lại má»™t lần nữa khoét Ä‘au nhức lòng của nà ng.Còn muốn từ chá»— ta lấy được gì nữa chứ? Còn tưởng rằng ta sẽ ngây ngốc mặc cho ngÆ°Æ¡i bà i bố sao?Háºn ý trong lòng Kỳ Lạc cà ng ngà y cà ng sâu, khi vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i gần nhÆ° khá»i hẳn, Kỳ Lạc mượn cÃw tảo triá»u, rốt cục có thể bÆ°á»›c ra khá»i cá»a phủ Thừa tÆ°á»›ng.Muốn báo thù, bằng sức má»™t mình nà ng, tuyệt đối là m không được.Mà Lý Phong cÅ©ng không biết ẩn thân ở chá»— nà o trong thà nh TrÆ°á»ng An, hiện tại nÆ¡i duy nhất có thể Ä‘i, chÃnh là nÆ¡i Äáºu Ảnh đã từng nói cho nà ng.Kỳ Lạc má»™t Ä‘Æ°á»ng cẩn tháºn, sợ sau lÆ°ng có nhãn tuyến do Linh Ca phái theo, vòng rất nhiá»u nÆ¡i, cuối cùng Ä‘i tá»›i má»™t há»™ viện lạc Äáºu Ảnh nói.Gõ vang cá»a sân, Äáºu Ảnh cảnh giác lách mình trốn ở phÃa sau cá»a, thất kinh há»i: "Ai?"Kỳ Lạc nghe được thanh âm Äáºu Ảnh, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái má»™t hÆ¡i, mở miệng nói: Là ta, Kỳ Lạc."Äáºu Ảnh tuyệt đối không nghÄ© tá»›i đã qua rất nhiá»u ngà y, lúc nà y Kỳ Lạc lại xuất hiện, vá»™i và ng mở cá»a, kéo Kỳ Lạc và o trong viện.Kỳ Lạc má»™t mặt đắng chát, không đợi Äáºu Ảnh đóng kỹ cá»a lại, liá»n ra miệng, "NgÆ°Æ¡i có phải hay không cÅ©ng biết thứ gì?" Có chút dừng lại, "Liên quan tá»›i VÅ© Văn Linh Ca đến tá»™t cùng là má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?"Äáºu Ảnh đóng kỹ cá»a lại, quay đầu, nói: "Ta nghÄ©, ngÆ°Æ¡i đã tá»›i nÆ¡i nà y, tất nhiên trong lòng cÅ©ng đã có đáp án.
Ta cÅ©ng không hiểu rõ vị quáºn chúa nà y, cÅ©ng không muốn hiểu rõ hÆ¡n vá» nà ng, ngÆ°Æ¡i muốn nghe nhiá»u chân tÆ°á»›ng hÆ¡n, thì ta tin tưởng Äại sÆ° huynh sẽ nói cho ngÆ°Æ¡i biết.""Tôn Ninh?"Không sai.." Äáºu Ảnh khẽ gáºt đầu, "Má»—i ngà y và o buổi tối, hắn Ä‘á»u sẽ đến nÆ¡i đây chá» ngÆ°Æ¡i, ta còn tưởng rằng, hắn chỉ đợi không vô Ãch, không nghÄ© tá»›i, các ngÆ°Æ¡i cuối cùng sẽ gặp mặt."Kỳ Lạc trà o phúng cÆ°á»i má»™t tiếng, "Lúc trÆ°á»›c, ngÆ°Æ¡i nên Ä‘em hết thảy chân tÆ°á»›ng nói cho ta biết.""Ta cho rằng ngÆ°Æ¡i có thể khiến cho VÅ© Văn Linh Ca gây bá»›t giết chóc..." Äáºu Ảnh có chút dừng lại, có chút tán thưởng mà nhìn Kỳ Lạc, "Kỳ tháºt ngÆ°Æ¡i là m cÅ©ng không tệ, Sóc Thà nh bách tÃnh chà Ãt bởi vì ngÆ°Æ¡i mà có chá»— đặt chân yên ổn, những ngÆ°á»i dân nà y là bởi vì ngÆ°Æ¡i má»›i có thể có thái bình."Váºy sao? Kỳ Lạc khẽ giáºt mình, bình tÄ©nh nhìn Äáºu Ảnh, ngược lại khiến Äáºu Ảnh cảm thấy có chút xấu hổ.ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi! Äáºu Ảnh vá»™i và ng trả lá»i, ra hiệu Kỳ Lạc và o phòng nói chuyện.Kỳ Lạc nhẹ gáºt đầu, Ä‘i theo Äáºu Ảnh và o gian phòng, nhìn thấy dược liệu trong phòng, lông mà y thả lá»ng, nói: "Là m nghá» y cứu ngÆ°á»i, cÅ©ng là chuyện vui Ä‘i."Äáºu Ảnh mỉm cÆ°á»i gáºt đầu, "Trông thấy nhân mạng bởi vì dược thạch mà sống, đúng là chuyện vui.""Nếu nhÆ° hiện tại ta má»›i há»c, có tÃnh là muá»™n không? Kỳ Lạc Ä‘á»™t nhiên mở miệng, cÅ©ng là m cho Äáºu Ảnh cảm thấy hÆ¡i kinh ngạc."NgÆ°Æ¡i muốn há»c y?""Ừm, kỳ tháºt ta cái gì cÅ©ng không biết, tá»± cho là có mấy Ä‘Æ°á»ng quyá»n cÆ°á»›c, liá»n đắc chÃ, bị ngÆ°á»i đùa bỡn ở trong lòng bà n tay Ä‘á»u không tá»± biết, cả Ä‘á»i nà y, ta sống vô dụng nhiá»u năm nhÆ° váºy rồi..." Kỳ Lạc hÃt má»™t hÆ¡i, tiếp tục nhìn vá» phÃa Äáºu Ảnh, "Nếu có thể há»c má»™t chút y thuáºt, ta liá»n có thể tá»± do tá»± tại Ä‘i du lịch thiên hạ, cÅ©ng so vá»›i việc bị nhốt ở chá»— nà y, rất Ä‘au khổ.Äáºu Ảnh lắc đầu nói: "Thầy thuốc khó từ y, thÆ°Æ¡ng thế của ngÆ°Æ¡i, vẫn phải tá»± mình đối mặt." Hiểu được Kỳ Lạc Ä‘ang suy nghÄ© gì, Äáºu Ảnh lấy ngân châm ra từ bên trong túi châm, "Ngân châm vốn là tá» váºt, nếu ở trong tay thầy thuốc, thì có thể cứu ngÆ°á»i, nếu ở trong tay ác nhân, thì sẽ trở thà nh hung khà giết ngÆ°á»i.
Nói xong, Äáºu Ảnh nhìn Kỳ Lạc, "NgÆ°á»i cÅ©ng giống váºy, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có má»™t trái tim, nếu tâm chÃnh, thì tạo phúc thÆ°Æ¡ng sinh, nếu tâm tà , thì là m há»a thiên hạ.
Thầy thuốc có thể cứu ngÆ°á»i, lại cứu không được lòng ngÆ°á»i, cho nên nếu là ngÆ°Æ¡i có thể hóa giải sát tâm của VÅ© Văn Linh Ca cÅ©ng coi nhÆ° đã tạo má»™t công đức rồi."Äừng nhắc tá»›i ngÆ°á»i nà y..." Kỳ Lạc lắc đầu liên tục, "Ta ngay cả việc nà ng nói câu nà o là tháºt, câu nà o là giả cÅ©ng không pháºn biệt được rõ rà ng, ta hoà n toà n không biết nà ng đối tốt vá»›i ta, có mấy phần tháºt, mấy phần giả? Hay hết thảy Ä‘á»u là lợi dụng, lừa gạt...""Nói hay lắm! VÅ© Văn Linh Ca vì sao lại có má»™t ngà y đối xá» má»i ngÆ°á»i thá»±c tình chân ý chứ! nhiên nghe thấy má»™t thanh âm quen thuá»™c vang lên, Kỳ Lạc nhìn thấy Tôn Ninh Ä‘i và o gian phòng."Tôn đại phu...""Ta biết trong lòng ngÆ°Æ¡i có rất nhiá»u háºn, Tôn má»— cÅ©ng giống váºy." Tôn Ninh láºp tức cắt ngang Kỳ Lạc, "Hôm nay ngÆ°á»i muốn gặp ngÆ°Æ¡i, không chỉ có mình Tôn má»—, ngÆ°Æ¡i Ä‘i theo ta."SÆ° huynh, ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i đâu?" Äáºu Ảnh nhịn không được há»i.Tôn Ninh phất phất tay, nói: "Thất sÆ° muá»™i, hảo hảo ở lại nÆ¡i nà y tÄ©nh dưỡng, tìm được cÆ¡ há»™i, sÆ° huynh liá»n giúp ngÆ°Æ¡i bình yên rá»i Ä‘i TrÆ°á»ng An, rá»i xa những thứ không thuá»™c vá» ngÆ°Æ¡i.Äáºu Ảnh nhÃu chặt lông mà y, nói: "Äại sÆ° huynh, ta từ đầu đến cuối Ä‘á»u cảm thấy, cứu ngÆ°á»i vá»›i cứu tâm...""Có Ãt ngÆ°á»i, tâm đã là ma, ngÆ°Æ¡i coi nhÆ° dụng tâm Ä‘i cứu, cÅ©ng uổng công!" Tôn Ninh lạnh lùng bá» lại má»™t câu, quay đầu nhìn Kỳ Lạc, nói: "Ta tin tưởng, ngÆ°Æ¡i hiểu ý của Tôn má»—.Kỳ Lạc im lặng gáºt đầu, "Bây giá» ta muốn, chÃnh là muốn lấy lại những gì nà ng đã cÆ°á»›p từ ta."Rất tốt, ta dẫn ngÆ°Æ¡i Ä‘i gặp má»™t ngÆ°á»i, hắn tất nhiên có thể giúp ngÆ°Æ¡i Ä‘oạt lại hết thảy." Tôn Ninh nói xong, liá»n dẫn Kỳ Lạc Ä‘i ra tiểu viện, dần dần biến mất giữa những con hẻm."Äại sÆ° huynh..." Äáºu Ảnh Ä‘uổi tá»›i cổng, cuối cùng dừng bÆ°á»›c.NghÄ© đến hôm nay trông thấy dáng vẻ Kỳ Lạc ảm đạm, trong lòng láºp tức cảm thấy có mấy phần ý lạnh.Quân tá» thuần chân đã từn thản nhiên ngây thÆ¡, bây giá» má»™t khi muốn báo thù, liá»n trở thà nh má»™t cái xác không hồn trà n ngáºp lệ khÃ.Tâm tà , thì ngÆ°á»i tà .Năm đó khi nháºp môn Y Tiên môn sÆ° phụ đã dạy bảo, con ngÆ°á»i từ táºn đáy lòng của mình sẽ hiển hiện bất cứ lúc nà o, Äáºu Ảnh không khá»i rùng mình má»™t cái.Äại sÆ° huynh truy tìm phú quý, má»™t lòng muốn trục lợi, Kỳ Lạc biết rõ chân tÆ°á»›ng, má»™t lòng chỉ muốn báo thù, tâm là m sao còn tinh khiết nhÆ° trÆ°á»›c kia chứ?[1] tÆ°Æ¡i ngon má»ng nÆ°á»›c; xinh đẹp;