- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 58: 58: Hữu TỠThê
Tác giả:
Chức Cẩm nhẹ nhà ng đẩy cá»a sau ra, không quên phân phó má»™t câu, "Má»™t hồi mặc kệ xảy ra chuyện gì, cÅ©ng không cần nói lá»i nà o, tùy theo ta là được.Tá» Dạ nhẹ gáºt đầu, theo Chức Cẩm rá»i khá»i phủ, dá»c theo mạch ngõ hẻm vòng qua mấy con ngõ, liá»n nhìn thấy má»™t chiếc xe ngá»±a đứng ở ven Ä‘Æ°á»ng.Xa phu nhìn thấy Chức Cẩm liá»n vá»™i gấp nhảy xuống từ trên xe ngá»±a, nghênh đón, nói: "Má»i phu nhân lên xe."Chức Cẩm há» hững gáºt đầu, lôi kéo Tá» Dạ lên xe ngá»±a."Vị nà y là ..." Xa phu chần chá» nắm chặt dây cÆ°Æ¡ng, "Thiếu gia không thÃch trông thấy ngÆ°á»i dÆ° thừa."Chức Cẩm lạnh lùng nói: "Yên tâm, nà ng vừa Ä‘iếc lại vừa câm, chỉ là nha hoà n hầu hạ của ta mà thôi, sẽ không gây chuyện."Dạ! Xa phu an tâm gáºt đầu, lái xe chạy vá» phÃa tây Nghiệp Thà nh.Tá» Dạ bối rối nhìn Chức Cẩm, có quá nhiá»u chuyện nà ng Ä‘oán không ra chân tÆ°á»›ng.Chức Cẩm bình tÄ©nh nhìn Tá» Dạ, trà o phúng nói,: "Ta tối nay gặp tình lang, ngÆ°Æ¡i không cần kinh ngạc.""Tình..." Tá» Dạ bá»—ng nhiên đứng lên, không dám tin nhìn, "NgÆ°Æ¡i...!NgÆ°Æ¡i..."Chức Cẩm thủ thế ra hiệu Tá» Dạ chá»› có lên tiếng, "TrÆ°á»ng Cung biết, cho nên, ta sá»›m đã không xứng vá»›i nà ng." Chát chát cÆ°á»i má»™t tiếng, khi nhắc đến hai chữ TrÆ°á»ng Cung, nà ng lại cÆ°á»i không thể che hết thâm tình trong đáy mắt.Tá» Dạ không khá»i hÃt và o má»™t hÆ¡i, giảm thấp thanh âm nói: "Vì cái gì?"Chức Cẩm lại chỉ khoát tay áo, "Rất nhanh sẽ biết, hãy nhá»›, đừng nói gì."Xuy ——!" Xe ngá»±a ngừng lại, xa phu nhấc mà n xe lên, nói: "Má»i phu nhân xuống xe.Chức Cẩm gáºt đầu, ra hiệu Tá» Dạ theo nà ng xuống xe, lúc nà y má»›i phát hiện nÆ¡i nà y là phủ đệ của Hòa SÄ© Khai.Tá» Dạ nhịn được muốn há»i ra miệng, hốt hoảng cúi đầu, không thể tin được đây hết thảy là sá»± tháºt, mà TrÆ°á»ng Cung còn biết! Trong lòng nà ng, tất nhiên cÅ©ng không chịu nổi Ä‘i."Phu nhân má»i." Xa phu cung kÃnh ra hiệu Chức Cẩm nháºp phủ, "Thiếu gia đã chá» ngÆ°Æ¡i hÆ¡n má»™t tháng, má»—i ngà y Ä‘á»u kêu ta tá»›i đó chá» phu nhân."Chức Cẩm hÃt má»™t hÆ¡i, "Ta đã biết." Nói xong, kéo ống tay áo Tá» Dạ, dẫn nà ng và o phủ đệ của Hòa SÄ© Khai.Tiếng tiêu trầm thấp, lại không thê lÆ°Æ¡ng giống TrÆ°á»ng Cung, dù cho Tá» Dạ không hiểu âm luáºt cÅ©ng có thể nghe ra trong đó nồng Ä‘áºm tÆ°Æ¡ng tÆ°.Tá» Dạ nhìn Chức Cẩm, ngÆ°Æ¡i rõ rà ng thÃch TrÆ°á»ng Cung, thế nhÆ°ng vì sao còn muốn là m chuyện tổn thÆ°Æ¡ng nà ng nhÆ° váºy chứ? Tâm, có chút chua chua, không biết đến tá»™t cùng là vì TrÆ°á»ng Cung, hay là vì Chức Cẩm?"Chức Cẩm! Chức Cẩm!" Vị công tá» Ä‘ang thổi tiêu là Hòa BÃch, y vừa thấy nà ng đã kinh hỉ vạn phần buông Ngá»c Tiêu xuống, bÆ°á»›c nhanh tá»›i, không hỠđể ý tá»›i sá»± tồn tại của Tá» Dạ, bá»—ng nhiên ôm Chức Cẩm và o lòng.NgÆ°Æ¡i đã tá»›i rồi! NgÆ°Æ¡i rốt cục đã tá»›i, ta tháºt sợ là trÆ°á»›c khi xuất chinh không được nhìn thấy ngÆ°Æ¡i! thanh âm Hòa BÃch vô cùng kÃch Ä‘á»™ng, kinh hỉ trong mắt lá»t hết và o trong mắt Tá» Dạ, nà ng biết, ánh mắt nà y không phải giả.Nam tá» nà y, quả tháºt rất yêu thÆ°Æ¡ng Chức Cẩm.Chức Cẩm nhẹ nhà ng đẩy Hòa BÃch, bá»™ dạng phục tùng nói: "Ta tối nay đến, là muốn cầu ngÆ°Æ¡i má»™t chuyện.Hòa BÃch khẽ giáºt mình, nhìn Tá» Dạ bên cạnh Chức Cẩm má»™t chút, lui vá» sau má»™t bÆ°á»›c, nói: "Nếu ngÆ°Æ¡i muốn dùng ả nha hoà n nà y đổi lấy ngÆ°Æ¡i, ta cho ngÆ°Æ¡i biết, đừng hòng!Chức Cẩm lắc đầu, nhìn và o mắt Hòa BÃch, nói: "Nà ng bất quá là nha hoà n gần đây ta vừa mua được, vừa Ä‘iếc lại vừa câm, sao ta lại mang nà ng cho ngÆ°Æ¡i chứ?"á»’?" Hòa BÃch đánh giá Tá» Dạ má»™t chút, nói: "Äáng tiếc, ngÆ°á»i trông cÅ©ng đẹp mắt, váºy mà ...!Ngừng nói, nhìn Chức Cẩm, "Vừa Ä‘iếc lại vừa câm cÅ©ng tốt, chà Ãt vá» sau ngÆ°Æ¡i, có ngÆ°á»i hầu hạ, ta cÅ©ng an tâm." Nói xong, Hòa BÃch đến gần Tá» Dạ, cháºm rãi má»—i chữ má»—i câu mà nói: "Mặc kệ ngÆ°Æ¡i có hiểu khẩu ngữ của ta hay không, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nghe kỹ cho ta, cá»±c kỳ chiếu cố Chức Cẩm, ta sẽ có thưởng.Tá» Dạ sững sá», cúi đầu xuống, lui vá» sau má»™t bÆ°á»›c.Chức Cẩm kéo ống tay áo Hòa BÃch lại, nói: "NgÆ°Æ¡i đừng dá»a nà ng, nà ng rất dụng tâm chiếu cố ta, ngÆ°Æ¡i yên tâm."Hòa BÃch mỉm cÆ°á»i nắm chặt tay Chức Cẩm, nói: "Chức Cẩm, ta còn tưởng rằng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sẽ không để ý tá»›i ta nữa.Chức Cẩm tùy ý để hắn nắm tay của mình, nói: "Ta nhÆ° thế nà o không để ý tá»›i ngÆ°Æ¡i? Bởi vì ta thiếu ngÆ°Æ¡i quá nhiá»u."Hòa BÃch lắc đầu, chắc chắn mà nói: "Chức Cẩm, chỉ cần ngÆ°Æ¡i biết ta đợi ngÆ°Æ¡i là tháºt tâm thì đủ rồi.
Có chút dừng lại, Hòa BÃch bình tÄ©nh nhìn Chức Cẩm, nghiêm mặt nói: "Chức Cẩm, Cao TrÆ°á»ng Cung sá»›m muá»™n sẽ có má»™t ngà y thân bại danh liệt, hắn không bảo vệ được ngÆ°Æ¡i chu toà n, hay hôm nay ngÆ°Æ¡i liá»n lÆ°u tại nÆ¡i nà y Ä‘i..."Chức Cẩm lạnh lùng rút tay ra, nói: "Ta thiếu hắn rất nhiá»u, ta không muốn và o thá»i Ä‘iểm nà y để cho hắn đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sÆ°Æ¡ng."Hòa BÃch Ä‘au lòng lần nữa nắm chặt hai tay Chức Cẩm, lắc đầu nói: "NgÆ°Æ¡i có biết hôm nay hắn cùng Hoà ng Thượng đánh cá» thua, Hoà ng Thượng phạt hắn cái gì hay không?Chức Cẩm không dám Ä‘oán, nà ng cÅ©ng biết bây giá» tình cảnh TrÆ°á»ng Cung nguy hiểm, hôm nay tất nhiên ở cung ná»™i đã xảy ra chuyện, nếu không nà ng cÅ©ng sẽ không thống khổ uống rượu nhÆ° váºy, còn ngâm lên bà i thÆ¡ hoa Ä‘Ã o bi thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế.Hòa BÃch cÆ°á»i khẩy nói: "Hoà ng Thượng váºy mà ở trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i hôn lên cổ của hắn, chắc chắn hắn là sủng nam của Hoà ng Thượng! Dạng nam tá» không có chút khà khái nà o nhÆ° hắn, ngÆ°Æ¡i còn cố kỵ thanh danh của hắn là m gì?Tá» Dạ trong lòng Ä‘au xót, TrÆ°á»ng Cung Ä‘au khổ nhÆ° hiện tại, từ giá» cho đến ngà y uống rượu Ä‘á»™c còn tá»›i tám năm, có lẽ ly rượu Ä‘á»™c của tám năm sau kia, là sá»± giải thoát cho nà ng Ä‘i? NghÄ© đến đây, Tá» Dạ cảm thấy cà ng khó xá», hồng nhan sáng sủa nhÆ° nà ng, lại thân hãm nÆ¡i loạn thế nà y, có lẽ quả nhiên là chết so vá»›i sống còn dá»… dà ng hÆ¡n.NghÄ© đến câu nói của TrÆ°á»ng Cung đêm nà y, vì nà ng TrÆ°á»ng Cung sẽ chống đỡ tá»›i cùng, loại cảm giác vừa lo lắng vừa ấm áp lấp đầy những suy nghÄ© trong lòng, khiến Tá» Dạ không phân biệt được, đến tá»™t cùng là vì cảm Ä‘á»™ng đến muốn khóc, hay là vì TrÆ°á»ng Cung mà đau lòng đến muốn khóc?Cảm giác được Æ°á»›t át trong mắt Tá» Dạ Hòa BÃch nhÃu chặt lông mà y, nhìn Tá» Dạ, nói: "Nha đầu nà y tháºt là bị Ä‘iếc à ?Chức Cẩm vá»™i và ng kéo tay Hòa BÃch lại, nhìn thẳng và o hắn nói,: "Nha đầu nà y thấy ta không nói lá»i nà o, liá»n cho rằng ta khó chịu, thì sẽ thÆ°Æ¡ng tâm, biểu thị nà ng lo lắng, ngÆ°Æ¡i yên tâm, nà ng xác thá»±c không nghe thấy gì."Chức Cẩm, ta tin ngÆ°Æ¡i." Hòa BÃch thâm tình nhìn Chức Cẩm, ôn nhu nói: "Chỉ là , ta không Ä‘Ã nh lòng trông thấy ngÆ°Æ¡i Ä‘i theo hắn chịu khổ...!NgÆ°Æ¡i gả cho hắn bốn năm, ngÆ°Æ¡i đạt được cái gì? Hắn ngay cả má»™t chuyện trượng phu cÆ¡ bản nên là m gì cÅ©ng không là m cho ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i phòng không gối chiếc nhiá»u năm nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i tháºt cho rằng hắn nhìn không thấy sao?""Äừng nói nữa!" Chức Cẩm Ä‘á»™t nhiên lên tiếng, Ä‘Æ°a tay đè môi Hòa BÃch lại, nói, "NgÆ°Æ¡i đừng nói gì nữa! Ta đã là ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i cần gì phải vÅ© nhục chà ng nhiá»u lần nhÆ° váºy?Tá» Dạ cà ng giáºt mình, cúi đầu, tại sao lại nhÆ° váºy? Tại sao lại nhÆ° váºy?"Chức Cẩm..." Hòa BÃch chán nản thở dà i, "Ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i, nếu là đêm hôm ấy, ngÆ°Æ¡i không phải muốn cầu cạnh ta, ngÆ°Æ¡i lại sẽ ủy thân cho ta sao?"Thân thể Chức Cẩm chấn Ä‘á»™ng, cÆ°á»i khổ nói: "Sá»± tháºt đã thà nh, căn bản sẽ không có nếu nhÆ°, không phải sao?" Nói xong, Chức Cẩm giữ chặt tay Hòa BÃch, đặt ở trên bụng của mình, tiếu dung nhìn không ra đến tá»™t cùng là buồn hay vui, "Giữa ta và ngÆ°Æ¡i, má»™t khi có rà ng buá»™c nà y, rốt cuá»™c không thể tách rá»i.""à của ngÆ°Æ¡i là ..." Hòa BÃch vừa mừng vừa sợ, "Ta...!Chúng ta có hà i tá» rồi?"Chức Cẩm đối mặt vá»›i hai mắt Hòa BÃch, vô thanh mà gáºt đầu.Nụ cÆ°á»i trên mặt Hòa BÃch láºp tức cứng Ä‘á», ôm Chức Cẩm và o lòng, nhÃu chặt song mi, nói: "NhÆ° thế ngÆ°Æ¡i cà ng nên lÆ°u lại, để cho ta chiếu cố ngÆ°Æ¡i!"Chức Cẩm nhẹ nhà ng Ä‘á»™ng Ä‘áºy trong lòng Hòa BÃch, lắc đầu nói: "Ta lÆ°u lại nhÆ° thế nà o? NgÆ°Æ¡i đã phụng chiếu xuất chinh, cÅ©ng không chiếu cố được ta.
Huống hồ..." Chức Cẩm có chút do dá»±, "Má»™t tráºn chiến nà y, ngÆ°Æ¡i hoà n toà n không có cÆ¡ há»™i thắng."Hòa BÃch sầm mặt lại, nói: "NgÆ°Æ¡i không tin năng lá»±c của ta?"Chức Cẩm cÆ°á»i khổ nói: "Không phải không tin năng lá»±c của ngÆ°Æ¡i, mà đối thủ trong tráºn chiến nà y cÅ©ng không phải là Äá»™t Quyết, mà là Äại Chu, mặc kệ là VÅ© Văn Linh Ca, hay là Phổ Lục NhÆ° Kiên, ngÆ°Æ¡i gặp má»™t trong số bá»n há», mặc kệ ngÆ°Æ¡i mang bao nhiêu nhân mã, thì vẫn sẽ thua.
Không đợi Hòa BÃch phản bác, Chức Cẩm tiếp tục nói: "Cho nên ta muốn cầu ngÆ°Æ¡i má»™t chuyện, nể tình đứa bé nà y, ngÆ°Æ¡i để vÆ°Æ¡ng gia cùng ngÆ°Æ¡i xuất chinh có được không?"Trong lòng ngÆ°Æ¡i vẫn còn thÆ°Æ¡ng hắn...!Hòa BÃch không khá»i thê lÆ°Æ¡ng cÆ°á»i má»™t tiếng, hai tay vịn hai vai Chức Cẩm, nói, "Ta vì sao phải giúp hắn thoát khá»i Nghiệp Thà nh chứ? Ta háºn không thể giết chết hắn!Chức Cẩm nhịn má»™t chút nÆ°á»›c mắt, nói: "Lần nà y không phải vì chà ng ấy, mà là vì là đứa bé nà y..."Hòa BÃch khẽ giáºt mình, "Vì sao?Chức Cẩm cố gắng để cho mình bình tÄ©nh trở lại, "Hoà ng Thượng hạ lệnh, Lan Lăng VÆ°Æ¡ng má»™t ngà y không con, má»™t ngà y liá»n không thể lên chiến trÆ°á»ng, ngÆ°Æ¡i nên hiểu, ta thân là phi tá» của chà ng ấy, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? —— ngÆ°Æ¡i muốn cho chà ng ấy đụng và o ta sao?Hòa BÃch sầm mặt lại, nói: "Nữ nhân của ta, hắn không thể chạm và o!" Nói xong, liá»n ôm chặt Chức Cẩm, nói, "Tốt, lần nà y, xem nhÆ° nể mặt hà i nhi, ta giúp hắn rá»i khá»i Nghiệp Thà nh." Tiếng nói trì trệ, bá»—ng nhiên chuyển, nói, "Váºy ta muốn ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải đáp ứng ta má»™t chuyện."NgÆ°Æ¡i nói...""Chỉ cần lần nà y ta đại thắng trở vá», ta muốn ngÆ°Æ¡i vÄ©nh viá»…n rá»i khá»i Cao TrÆ°á»ng Cung, chân chÃnh là m nữ nhân của ta!" Hòa BÃch bá đạo mở miệng, không cho Chức Cẩm chần chá».Äược! Chức Cẩm không chần chá» nhÆ° trong tưởng tượng của Hòa BÃch, láºp tức mở miệng đồng ý.Hòa BÃch trên mặt nở rá»™ má»™t nụ cÆ°á»i đầy kÃch Ä‘á»™ng, ôm Chức Cẩm nhắc bổng nà ng lên, hoan hô nói: "Ta có hà i nhi! Ta cùng Chức Cẩm ngÆ°Æ¡i phải có hà i nhi!""..." Chức Cẩm trên mặt mặc dù cÆ°á»i, thế nhÆ°ng Tá» Dạ biết, nụ cÆ°á»i nà y chẳng phải bởi vì Hòa BÃch, cÅ©ng không phải bởi vì hà i tá» trong bụng, mà là bởi vì TrÆ°á»ng Cung, rốt cục nà ng đã có má»™t tia hi vá»ng sống.Tá» Dạ than nhẹ, lúc trÆ°á»›c lÆ°u lại, là vì muốn giúp TrÆ°á»ng Cung, thế nhÆ°ng kết quả là , lại không giúp được nà ng chút gì.
Cho tá»›i nay, nà ng vẫn luôn nghÄ© vá» thá»i đại nà y quá Ä‘á»—i Ä‘Æ¡n giản, cho dù có biết hết kết cục trong tÆ°Æ¡ng lai, hay có thể bà y mÆ°u nghÄ© kế, thì chuyện sống được má»™t ngà y là má»™t phần gian nan.Không nhá»› ra được qua bao lâu, Chức Cẩm má»›i từ trong phòng của Hòa BÃch Ä‘i ra, Tá» Dạ đứng ở trÆ°á»›c cá»a, run lẩy bẩy, khi nhìn thấy Chức Cẩm, nÆ°á»›c mắt nà ng cÅ©ng nhịn không được nữa, trà n mi mà ra.Chức Cẩm hÆ¡i kéo y phục, đến gần Tá» Dạ, Ä‘Æ°a tay giúp nà ng lau Ä‘i nÆ°á»›c mắt, nói: "Nha đầu ngốc, đông lạnh, Ä‘i, chúng ta nên trở vá» vÆ°Æ¡ng phủ."Tá» Dạ chỉ cảm thấy Ä‘au lòng đến khó chịu, má»—i má»™t bÆ°á»›c theo Chức Cẩm hồi phủ, Ä‘á»u để nà ng cảm thấy nặng ná».Má»™t nữ tá» khiến ai nhìn thấy cÅ©ng yêu thÃch nà y, có thể tình nguyện nhiá»u lần hi sinh? So vá»›i Chức Cẩm mà nói, tình yêu Tá» Dạ dà nh cho TrÆ°á»ng Cung, mãi mãi cÅ©ng chẳng thể bắt kịp nà ng...Äi và o Lan Lăng VÆ°Æ¡ng phủ bằng cá»a sau, Chức Cẩm khoác lên tay của nà ng, nhẹ nhà ng vá»— vá»— mu bà n tay Tá» Dạ, nói: "Muốn khóc, thì khóc ở đây Ä‘i, sau khi trở vá», đừng cho TrÆ°á»ng Cung trông thấy nÆ°á»›c mắt của ngÆ°Æ¡i.
Ta rất khá»e, tháºt rất tốt, chà Ãt Hòa BÃch đối vá»›i ta, cÅ©ng coi nhÆ° thá»±c tình.""Chức Cẩm..." Tá» Dạ ôm chặt lấy thân thể Chức Cẩm "NgÆ°Æ¡i vì sao lại là m váºy?Chức Cẩm vá»— nhè nhẹ lên áo Tá» Dạ nhịn được nÆ°á»›c mắt trong và nh mắt, Xem nhÆ° ta không cho TrÆ°á»ng Cung được cả Ä‘á»i, thì ta sẽ thủ há»™ nà ng cả Ä‘á»i.
Năm đó không hiểu tình, bây giỠđã hiểu, dù cho đã bá» lỡ, cÅ©ng vẫn có thể vì nà ng là m chút gì, không phải sao?" Chức Cẩm cÆ°á»i đến thoải mái, "Có lẽ lão thiên thÆ°Æ¡ng hại TrÆ°á»ng Cung, ngÆ°Æ¡i xem, để cho ta ở thá»i Ä‘iểm nà y có hà i tá», TrÆ°á»ng Cung có cÆ¡ há»™i rá»i Ä‘i nÆ¡i nà y, tìm tá»›i nÆ¡i vốn nên thuá»™c vá» nà ng.
Nói xong, Chức Cẩm nhẹ nhà ng đẩy Tá» Dạ ra, nắm chặt tay của nà ng, nói, "Ta không có cảm thấy ủy khuất, tháºt đó, má»™t chút cÅ©ng không có ủy khuất, ta ngược lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì, TrÆ°á»ng Cung rốt cục được tá»± do."NgÆ°Æ¡i ngốc..." Tá» Dạ lắc đầu, lắc đầu liên tục, "TrÆ°á»ng Cung không thể cô phụ ngÆ°Æ¡i, nà ng tuyệt không thể cô phụ ngÆ°Æ¡i! Äi, ta dẫn ngÆ°Æ¡i Ä‘i gặp nà ng, các ngÆ°Æ¡i hảo hảo nói má»™t câu..."Muá»™n rồi..." Chức Cẩm lôi kéo ống tay áo của mình, nói, "Bây giá» nói cho nà ng, bất quá là bắt nà ng chịu tá»™i thêm mà thôi, thay vì để cho nà ng biết, ta có ngÆ°á»i yêu thÆ°Æ¡ng, có ngÆ°Æ¡i sủng ái là đủ rồi, chà Ãt trong lòng của nà ng sẽ không khó chịu, nà ng có thể Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng bằng phẳng hÆ¡n.
Nói xong, Chức Cẩm nghiêm mặt nhìn Tá» Dạ, nói: "NgÆ°Æ¡i đừng cô phụ nà ng, đừng cô phụ nà ng...!NgÆ°Æ¡i nếu tháºt muốn vì ta là m chút gì, liá»n hảo hảo đối đãi vá»›i nà ng, chỉ cần nà ng hạnh phúc, ta cÅ©ng cảm thấy vui vẻ —— năm đó ta khá» dại má»™t lần, liá»n không cách nà o quay đầu lại, bây giá», ta chỉ hy vá»ng ngÆ°Æ¡i đừng bÆ°á»›c theo gót của ta."Ta...!Ta..." Tâm Tá» Dạ phá lệ dà y vò, biết những Ä‘iá»u nà y rồi, thì là m sao còn có thể yên tâm thoải mái Ä‘i yêu TrÆ°á»ng Cung đây?Chức Cẩm mở lòng bà n tay Tá» Dạ ra, ở phÃa trên viết xuống má»™t chữ "Nhân", cÆ°á»i nói: "Lòng ngÆ°Æ¡i có nà ng, tá»± nhiên sẽ nguyện ý Ä‘i yêu nà ng, lòng nà ng có ngÆ°Æ¡i, tá»± nhiên sẽ nguyện ý bảo há»™ ngÆ°Æ¡i, nhất phiết nhất nại [1], liá»n thà nh chữ 人"nhân nà y, nhiá»u nét hÆ¡n cÅ©ng không được." Chức Cẩm nhìn Tá» Dạ hai mắt đẫm lệ, nói, "Ta vẽ không ra má»™t nét mác còn lại, váºy giao cho ngÆ°Æ¡i Ä‘i giúp ta vẽ thà nh, xem nhÆ° đây là chuyện ta cầu xin ngÆ°Æ¡i, đáp ứng ta, được không?""Ta..." Tá» Dạ nghẹn ngà o, chỉ cảm thấy nÆ°á»›c mắt cuồn cuá»™n tuôn ra hốc mắt, không cách nà o nói tiếp được.Chức Cẩm êm ái lau lấy nÆ°á»›c mắt trên mặt Tá» Dạ, "Nha đầu ngốc, đừng khóc...!Äáp ứng ta, quãng Ä‘á»i còn lại của ta má»›i có thể an tâm..."Tá» Dạ cắn chặt răng, cháºm chạp không dám gáºt đầu, niá»m hạnh phúc nhÆ° váºy xây dá»±ng ở trên sá»± hi sinh của Chức Cẩm, nà ng là m không được, nà ng tin TrÆ°á»ng Cung cÅ©ng là m không được..."Tá» Dạ..." Chức Cẩm vá»›i thanh âm thê lÆ°Æ¡ng, vừa gá»i đã cảm thấy má»™t tráºn buồn nôn, mắt tối sầm lại, ngã xuống."Chức Cẩm!" Tá» Dạ khẩn trÆ°Æ¡ng ôm Chức Cẩm và o lòng, bối rối kêu lên, "NgÆ°Æ¡i đừng dá»a ta, ngÆ°Æ¡i thế nà o? NgÆ°Æ¡i tỉnh lại Ä‘i! NgÆ°á»i đâu! NgÆ°á»i đâu mau tá»›i đây![1] Má»™t nét phẩy, má»™t nét mác: sẽ thà nh chữ nhân, ý Chức Cẩm nói trong tình yêu chỉ cần hai ngÆ°á»i chống đỡ cho nhau là được, thêm má»™t nét sẽ không còn là chữ nhân nữa..