- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 49: 49: Hồi Mộng Thương
Tác giả:
Tiếng tiêu vắng lặng, được thổi lên trong phủ Lan Lăng Vương.
CÅ©ng và o má»™t đêm khuya thanh vắng cô tịch nhÆ° thế nà y nhiá»u năm vá» trÆ°á»›c.Ão trắng nhẹ nhà ng bị gió thổi, khẽ kêu lên những tiếng vang tịch mịch, luôn có thể là m cho tâm Chức Cẩm ẩn ẩn mà đau.Mây mù che khuất ánh trăng, dÆ°á»›i ánh sáng lá» má» của cung trăng, chiếu lên trên ngÆ°á»i TrÆ°á»ng Cung, nhÆ°ng cÅ©ng đủ để chiếu sáng khuôn mặt ôn nhu của TrÆ°á»ng Cung.Từ khi được gả và o vÆ°Æ¡ng phủ, tâm Chức Cẩm luôn thấp thá»m dần dần bình tÄ©nh lại.
Nà ng vốn dÄ© tưởng rằng Lan Lăng VÆ°Æ¡ng Cao TrÆ°á»ng Cung là má»™t trai lÆ¡ luyến đồng, lại không nghÄ© rằng y là má»™t quân tá» cô Ä‘Æ¡n ôn tồn lá»… Ä‘á»™ nhÆ° thế.Äêm thà nh hôn đó, nà ng khóc đến lê hoa đái vÅ©, nhìn thấy ánh mắt TrÆ°á»ng Cung từ kinh diá»…m trở nên ảm đạm.
Lúc ấy nà ng không rõ tình là gì, chỉ biết hoà ng mệnh khó cãi, chỉ có thể gả cho vị Lan Lăng VÆ°Æ¡ng tiếng xấu đồn xa nà y, vÄ©nh viá»…n chẳng thể cùng vị công tá» ngây thÆ¡ si tình trong má»™ng Hòa BÃch nhÆ° chim liá»n cà nh, vừa và o vÆ°Æ¡ng phủ, tưởng rằng đã và o cổng địa ngục, lại không nghÄ© nÆ¡i nà y là má»™t thế ngoại Ä‘Ã o nguyên.Không biết từ lúc nà y, đối vá»›i Chức Cẩm mà nói, sá»± lo lắng trong lòng của nà ng luôn có bóng dáng của TrÆ°á»ng Cung, cÅ©ng không biết từ khi nà o nà ng đã mở lòng để tia nắng ấm lạ kì kia len lá»i và o trong tim, cÅ©ng không nhá»› rõ bắt đầu từ khi nà o, chỉ má»™t tiếng cÆ°á»i nhẹ của y đã khiến nà ng vui vẻ hÆ¡n ná»a ngà y.TrÆ°á»ng Cung tôn trá»ng nà ng, quan tâm nà ng, nhÆ°ng lại luôn xa cách vá»›i nà ng, ngá» vá»±c vô căn cứ nà ng là máºt thám do triá»u đình phái tá»›i.Thế nhÆ°ng đối vá»›i Chức Cẩm nà ng, má»—i chuyện liên quan đến TrÆ°á»ng Cung lại Ä‘á»u nhÆ° má»™t giấc má»™ng đẹp, thế là nà ng lá»±a chá»n yên lặng yêu thầm, chá» mong có má»™t ngà y TrÆ°á»ng Cung sẽ bắt đầu quên Ä‘i nét lo lắng trên giÆ°Æ¡ng mặt, chân chÃnh cùng nà ng kết thà nh vợ chồng, là m má»™t đôi quyến lữ tiêu dao nhân gian.Thá»i gian nhÆ° thoi Ä‘Æ°a, Má»™ng CÆ¡ chết vì bệnh.Lần đầu tiên Chức Cẩm nhìn thấy y khóc bi thÆ°Æ¡ng đến nhÆ° váºy, Chức Cẩm lấy dÅ©ng khà đứng ở trên linh Ä‘Æ°á»ng ôm lấy TrÆ°á»ng Cung Ä‘ang run rẩy nức nở.TrÆ°á»ng Cung nghẹn ngà o cầu khẩn má»™t câu, "Chức Cẩm, đừng rá»i bá» ta, ta chỉ có mình ngÆ°Æ¡i.Sau đó Chức Cẩm vẫn luôn nghÄ©, nếu nhÆ° thá»i gian có thể quay trở lại, thì tháºt tốt biết bao?Sau má»™t tháng, đêm hôm đó ánh trăng nhÆ° nÆ°á»›c.TrÆ°á»ng Cung đứng giữa đêm trÆ°á»ng mà thổi tiêu, vẫn vẻ cô Ä‘Æ¡n tịch mịch nhÆ° má»i khi.Chức Cẩm khoác áo đứng ở sau lÆ°ng TrÆ°á»ng Cung, nhẹ nhà ng ôm lấy vòng eo TrÆ°á»ng Cung, trầm trầm kêu má»™t tiếng, "VÆ°Æ¡ng gia, đêm đã khuya rồi, nên nghỉ ngÆ¡i thôi.TrÆ°á»ng Cung cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, xoay ngÆ°á»i lại, ánh mắt sáng rá»±c nhìn nà ng, "Chức Cẩm, gá»i ta là TrÆ°á»ng Cung được không? Ở nÆ¡i nà y, và o lúc nà y, ta không phải là Lan Lăng VÆ°Æ¡ng, mà là Cao TrÆ°á»ng Cung.Tim Chức Cẩm Ä‘áºp nhÆ° hÆ°Æ¡u chạy, mặt đầy ngại ngùng, Dạ...TrÆ°á»ng...TrÆ°á»ng Cung...TrÆ°á»ng Cung cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i sủng nịnh đêm hôm đó, đủ khiến Chức Cẩm ghi khắc cả Ä‘á»i.
Sau đó TrÆ°á»ng Cung Ä‘Æ°a tay ra, cầm tháºt chặt hai tay của nà ng, "Chức Cẩm, ta có mấy lá»i muốn nói vá»›i ngÆ°Æ¡i, ta hi vá»ng sau khi ngÆ°Æ¡i biết, có thể tiếp nháºn ta.
Ta cam Ä‘oan, ngÆ°Æ¡i sẽ trở thà nh nữ tá» hạnh phúc nhất thế gian nà y.Äây là lần đầu tiên từ khi thà nh thân đến nay, TrÆ°á»ng Cung nhiệt tình nhÆ° váºy, cÅ©ng là đêm khiến Chức Cẩm say mê nhất cả Ä‘á»i, niá»m hạnh phúc sợ hãi dâng lên trong lòng, cÅ©ng sợ TrÆ°á»ng Cung lại biến vá» vị quân tá» lạnh lùng khi xÆ°a, Chức Cẩm lần nữa lấy hết dÅ©ng khÃ, ngẩng mặt lên nói, Mặc kệ chà ng nói cái gì, Ä‘á»i nà y kiếp nà y, chà ng là phu quân của thiếp, Chức Cẩm chỉ muốn là m ngÆ°á»i bên gối của chà ng cả Ä‘á»i.
Không đợi TrÆ°á»ng Cung nói chuyện, Chức Cẩm bá»—ng nhiên hôn lên môi TrÆ°á»ng Cung.Mặc dù vụng vá», nhÆ°ng hà nh Ä‘á»™ng kiên quyết nhiệt liệt nà y khiến lý trà TrÆ°á»ng Cung trong nháy mắt tan rã.TrÆ°á»ng Cung ôm lấy hai gò má của nà ng, cánh môi tùy ý trêu chá»c trên môi Chức Cẩm, tình ý kiá»m chế nhiá»u năm cùng dâng trà o trong má»™t lúc, đủ để cho hai ngÆ°á»i lâm và o Ä‘iên cuồng.
Äầu lưỡi TrÆ°á»ng Cung vÆ°Æ¡n mãi trong miệng nà ng, cùng chiếc lưỡi Ä‘inh hÆ°Æ¡ng má»m mại của nà ng dây dÆ°a khó phân, bá»—ng dÆ°ng áp ngÆ°á»i Chức Cẩm và o cá»™t trụ bên cạnh, ngón tay đã không chú ý giáºt dây thắt lÆ°ng của Chức Cẩm ra.Y phục Chức Cẩm khoác trên ngÆ°á»i trượt xuống mặt đất, tâm thần trong tÃch tắc thanh minh, vừa thẹn lại vừa loạn vá»™i và ng đè tay TrÆ°á»ng Cung xuống, "Phu quân...!Chúng ta...!Vẫn là ...!Vẫn là vá» phòng trÆ°á»›c..."TrÆ°á»ng Cung thôi không hôn nà ng, cúi ngÆ°á»i giúp nà ng nhặt y phục dÆ°á»›i đất lên, dịu dà ng khoác lại lên ngÆ°á»i nà ng, "Váºy chúng ta...!Trở vá» phòng."Chức Cẩm chỉ cảm thấy mê muá»™i ngá»t ngà o trong đầu chẳng thể che giấu nổi, lặng yên áp má và o lồng ngá»±c pháºp phồng của TrÆ°á»ng Cung, đây là lần đầu tiên cả hai thân máºt nhÆ° thế, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng vui vẻ, đúng hay không?Tuy lòng nà ng có chút sợ hãi, nhÆ°ng chá» mong lại cà ng nhiá»u hÆ¡n, đêm nay, nà ng có thể trở thà nh ngÆ°á»i bên gối của y, vui vẻ trong đáy lòng Chức Cẩm tùy ý lan tá»a.Cùng nhau bÆ°á»›c và o gian phòng thuá»™c vá» hai ngÆ°á»i, TrÆ°á»ng Cung bá»—ng dÆ°ng vừa đóng cá»a phòng, đã ôm chầm lấy Chức Cẩm, tìm lấy cổ nà ng, tùy ý hưởng lấy mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngát thuá»™c vá» Chức Cẩm.Chức Cẩm chỉ cảm thấy má»™t tráºn tê dại truyá»n khắp toà n thân, trầm trầm kêu má»™t tiếng, "Phu quân...!mong ngÆ°á»i yêu thÆ°Æ¡ng Chức Cẩm..."Thân thể TrÆ°á»ng Cung cứng Ä‘á», bá»—ng nhiên ngừng lại, Ä‘i đến trÆ°á»›c ngÆ°á»i Chức Cẩm, đỡ lấy hai vai của nà ng, nghiêm mặt nói: "Chức Cẩm, ta không thể cứ nhÆ° váºy được, ta muốn ngÆ°Æ¡i cam tâm tình nguyện cho ta, nguyện ý là m nÆ°Æ¡ng tá» của ta."Trên mặt Chức Cẩm là má»™t mảnh nóng hổi, không dám nhìn và o mắt TrÆ°á»ng Cung lâu hÆ¡n, "Ta...!Chúng ta Ä‘á»u đứng ở chá»— nà y...!Chẳng lẽ còn...!Còn...!Còn..." Những lá»i sau đó Chức Cẩm tháºt sá»± là khó mà nói ra miệng, thanh âm cà ng ngà y cà ng nhá»."Chức Cẩm, nhìn ta." TrÆ°á»ng Cung hút má»™t hÆ¡i tháºt sâu, ánh mắt, dÆ°á»ng nhÆ° sợ Ä‘iá»u đó."Ừm." Chức Cẩm xấu hổ nhìn mắt TrÆ°á»ng Cung.TrÆ°á»ng Cung bá»—ng nhiên giáºt vạt áo của mình ra, cởi bá» ngoại bà o, cúi đầu giải khai áo má»ng, "Ta...!Kỳ tháºt không là m được phu quân của ngÆ°Æ¡i, kỳ tháºt...!Ta là ..."Chức Cẩm nhìn thấy biểu lá»™ TrÆ°á»ng Cung cà ng ngà y cà ng thê lÆ°Æ¡ng, sá»± bất an hiện lên đáy lòng, hoảng sợ đè tay TrÆ°á»ng Cung xuống, "NgÆ°Æ¡i...!NgÆ°Æ¡i đừng...!Ta sợ...""Äây là ta, vợ chồng hẳn là phải thẳng thắn, ta hi vá»ng ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i yêu là ta, mà không phải Lan Lăng VÆ°Æ¡ng." Tay TrÆ°á»ng Cung có chút run rẩy, cởi áo má»ng xuống, trong mắt đã trà n đầy lệ quang, "Chức Cẩm, kỳ tháºt, ta cÅ©ng giống ngÆ°Æ¡i, chúng ta Ä‘á»u là nữ tá».""Cái gì!" Chức Cẩm không dám tin tưởng nhìn vải quấn ngá»±c trên lồng ngá»±c TrÆ°á»ng Cung, giống nhÆ° bị sét đánh.Y là nà ng! Y lại là nà ng! Sẽ không, sẽ không đâu!"Ta là nữ tá»." TrÆ°á»ng Cung nhìn thấy sá»± khiếp sợ và bi thÆ°Æ¡ng của nà ng, ảm đạm cúi đầu, "Ta không có quyá»n lá»±a chá»n nhân sinh của mình, cà ng không có quyá»n lá»±a chá»n phải sống nhÆ° thế nà o, Tháºm chÃ....!Ngay cả giá»›i tÃnh của mình ta cÅ©ng không có quyá»n lá»±a chá»n Chức Cẩm..." TrÆ°á»ng Cung Ä‘Æ°a tay ra, muốn nắm chặt tay của nà ng, lại bị Chức Cẩm lạnh lùng hất văng."Äi ra! Không được đụng và o ta!TrÆ°á»ng Cung đứng sững ngÆ°á»i, nÆ°á»›c mắt lÆ°ng tròng nhìn vá» phÃa nà ng, "Chức Cẩm...""Äừng gá»i ta!" mắt Chức Cẩm cÅ©ng đầy lệ quang, từ chấn kinh đến Ä‘au thÆ°Æ¡ng, từ Ä‘au thÆ°Æ¡ng đến bi phẫn, từ bi phẫn đến thống khổ, cuối cùng ánh mắt Chức Cẩm chỉ còn toà n háºn ý, "NgÆ°Æ¡i lừa ta tháºt đắng! Lừa ta tháºt đắng! Ta háºn ngÆ°Æ¡i! Háºn ngÆ°Æ¡i!""Chức Cẩm!" TrÆ°á»ng Cung khẩn trÆ°Æ¡ng bắt lấy hai tay nà ng, "Thế nhÆ°ng lòng ta chÆ°a bao giá» lừa ngÆ°Æ¡i!"Cao TrÆ°á»ng Cung, ngÆ°Æ¡i đủ rồi! Chức Cẩm tránh thoát tay nà ng, vung tay lên, hung hăng cho TrÆ°á»ng Cung má»™t bạt tai, "NgÆ°Æ¡i đừng để ta cảm thấy ngÆ°Æ¡i...!tháºt buồn nôn!Dấu năm ngón tay hằn Ä‘á» trên mặt TrÆ°á»ng Cung, chỉ thấy nà ng Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i má»™t tiếng chế giá»…u "Ta...!Ta tháºt đáng buồn nôn...!Tháºt là đáng buồn nôn..."Chức Cẩm tránh Ä‘i đôi mắt của TrÆ°á»ng Cung, dùng khà lá»±c sau cùng chỉ cá»a chÃnh, "NgÆ°Æ¡i Ä‘i ra ngoà i! Ta không muốn nhìn thấy ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i...Ä‘i ra ngoà i Ä‘i! Âm thanh run rẩy, đã bất lá»±c vì sao còn muốn dây dÆ°a chi nữa?"Äược..." TrÆ°á»ng Cung thê lÆ°Æ¡ng cÆ°á»i má»™t tiếng, mặc y phục và o, mở cá»a ra, "Chức Cẩm, tháºt xin lá»—i, nếu ngÆ°Æ¡i muốn mệnh của ta, ngà y mai liá»n tá»›i chá»— cá»u hoà ng thúc tố giác thân pháºn chân tháºt của ta.
Bây giỠnương không có ở đây, ngươi cũng không cần ta, ta sống, so chết còn khổ vạn phần.
Giá»ng còn chÆ°a dứt, TrÆ°á»ng Cung đã rá»i khá»i cá»a, đóng chặt cá»a lại, trán dán lên cá»a, nÆ°á»›c mắt cÅ©ng không dừng được nữa mà liên tục tuôn rÆ¡i.Hóa ra, nà ng nhất định sẽ má»™t Ä‘á»i cô Ä‘á»™c."Ta nên là m cái gì? Ta nên là m cái gì?" Chức Cẩm vẫn ngồi tại chá»—, rõ rà ng cùng nà ng gần trong gang tấc, nhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên lại trở thà nh thiên nhai ở xa xa, phảng phất mãi mãi cÅ©ng không cách nà o tá»›i gần được...Cuối cùng Chức Cẩm không há» mang thân pháºn chân thá»±c của TrÆ°á»ng Cung nói cho ngÆ°á»i thứ hai biết, nhÆ°ng từ đó vá» sau hai ngÆ°á»i lại quay vá» nhÆ° trÆ°á»›c kia, tÆ°Æ¡ng kÃnh nhÆ°"Băng", đã không còn nhiá»u lá»i để nói, cÅ©ng không còn dám tuỳ tiện tá»›i gần.Hai năm trÆ°á»›c, Chức Cẩm xuất phủ bái pháºt.Tại pháºt tá»± không hẹn mà gặp công tá» quấn quýt si mê năm đó Hòa BÃch, hôm nay hắn đã là công tá» cao quý của phủ Tể tÆ°á»›ng, thân thế hiển hách, phụ thân của hắn chÃnh là đệ nhất hồng nhân Ä‘Æ°Æ¡ng triá»u Hòa SÄ© Khai.Cho lui nha hoà n, và i câu hà n huyên, Hòa BÃch lại thổ lá»™ tiếng lòng, khúc mắc hai năm qua của Chức Cẩm rốt cuá»™c vẫn nan giải, để mây Ä‘en trên mặt rÆ¡i và o trong lòng Hòa BÃch, cà ng tăng thêm sá»± thÆ°Æ¡ng tiếc của hắn.Năm đó nếu nà ng gả hắn, hôm nay sẽ thống khổ nhÆ° váºy sao?Tâm Chức Cẩm có chút dao Ä‘á»™ng, há»i mình phải chăng hối háºn? Lại vÄ©nh viá»…n đáp không được câu há»i nà y.Hòa BÃch thấy Chức Cẩm Ä‘á»™ng dung, âm thầm kêu hạ nhân giả bá»™ là m tiểu sa di đến Lan Lăng VÆ°Æ¡ng phủ giả truyá»n tin tức, nói VÆ°Æ¡ng phi Chức Cẩm ở pháºt tá»± té xỉu, rất là nguy hiểm.TrÆ°á»ng Cung không kịp nghÄ© nhiá»u, láºp tức lên Ä‘Æ°á»ng chạy tá»›i pháºt tá»±.Hòa BÃch tìm đúng thá»i cÆ¡, cố ý nắm chặt hai tay Chức Cẩm, ân cần nói thÆ°Æ¡ng tiếc.
Chức Cẩm muốn tránh hiá»m nghi, rút tay lại.Hai bên lôi kéo má»™t hồi, Hòa BÃch lại ôm được Chức Cẩm và o lòng, rõ rà ng rÆ¡i hết và o trong mắt TrÆ°á»ng Cung."VÆ°Æ¡ng gia..." Chức Cẩm kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy TrÆ°á»ng Cung, cÅ©ng rõ rà ng nhìn thấy má»™t sá»± biến hóa lóe lên trong mắt TrÆ°á»ng Cung —— từ phẫn ná»™ đến thê lÆ°Æ¡ng, từ Ä‘au lòng đến tuyệt vá»ng, từ ảm đạm đến niết bà n[1].Tâm Ä‘au đến trÆ°á»›c nay chÆ°a từng có."Chức Cẩm, chúng ta nên trở vá» phủ." TrÆ°á»ng Cung nhịn được nÆ°á»›c mắt trong mắt, tiến lên đỡ Chức Cẩm, "Theo ta Ä‘i, có được hay không?"Chức Cẩm vô ý thức co tay lại, khúc mắc nhất thá»i nan giải, lại là m cho TrÆ°á»ng Cung tâm triệt đến lạnh."Cầu ngÆ°Æ¡i, theo ta Ä‘i." TrÆ°á»ng Cung cầu khẩn, khiến nÆ°á»›c mắt của Chức Cẩm trong nháy mắt mà lÆ°ng tròng."Äi theo ngÆ°Æ¡i thì có thể Ä‘i đến đâu chứ? Chức Cẩm nhịn má»™t chút nÆ°á»›c mắt, lạnh lùng há»i lại?"Vá» nhà ." TrÆ°á»ng Cung nghẹn ngà o, mang theo má»™t tia hi vá»ng cuối cùng nhìn nà ng, Ä‘Æ°a tay ra."VÆ°Æ¡ng gia, thiếp thân biết ở đâu là nhà , chá»— nà o không phải nhà ..." Chức Cẩm rung Ä‘á»™ng đẩy tay TrÆ°á»ng Cung ra, quay đầu nhìn thoáng qua Hòa BÃch, thần tình trà n đầy sá»± phức tạp."Ha ha..." TrÆ°á»ng Cung đắng chát cÆ°á»i má»™t tiếng, hết thảy hết thảy má»i chuyện chỉ rốt cục đã trở thà nh tuyệt vá»ng.Hòa BÃch có và i phần đắc ý, lạnh lùng mở miệng, "Lan Lăng VÆ°Æ¡ng, cha má»™t má»±c nói ngÆ°Æ¡i có tÆ°á»›ng luyến đồng, bây giá» xem xét, quả là thế, ha ha ha.""Im ngay!" TrÆ°á»ng Cung phẫn ná»™ xuất thủ bóp lấy yết hầu Hòa BÃch, "NgÆ°Æ¡i còn nói thêm câu nà o, ta láºp tức lấy mạng của ngÆ°Æ¡i!"Hòa BÃch giáºt giáºt bá» môi, "NgÆ°Æ¡i dám không? Vừa rồi trông thấy vợ mình cùng vá»›i nam tá» khác lôi kéo cÅ©ng không dám tiến lên, muốn thê tá» Ä‘i nà ng cÅ©ng không chịu, ngÆ°Æ¡i mà được tÃnh là nam tá» hán gì chứ? Ta thấy mấy năm qua nà y, Chức Cẩm rõ rà ng bị ngÆ°Æ¡i là m cho ủy khuất!TrÆ°á»ng Cung có chút Ä‘iên cuồng cÆ°á»i má»™t tiếng, "Ta xác thá»±c ủy khuất nà ng, ủy khuất nà ng..."Hòa BÃch tránh khá»i tay TrÆ°á»ng Cung, âm thanh lạnh lùng nói: "Nữ tá» trong thiên hạ nà y ai gả cho ngÆ°Æ¡i cÅ©ng Ä‘á»u là ủy khuất cả! Ta khuyên ngÆ°Æ¡i vẫn nên sá»›m thả Chức Cẩm Ä‘i, để cho nà ng có thể có ngÆ°á»i yêu thÆ°Æ¡ng, có ngÆ°á»i thÃch, tốt hÆ¡n cùng kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ ngÆ°Æ¡i uổng cả má»™t Ä‘á»i!"Thân thể TrÆ°á»ng Cung chấn Ä‘á»™ng, cắn chặt răng, chỉ cảm thấy trong cổ có má»™t mùi tanh hôi xông lên, nhịn không được há miệng ra, phun ra má»™t ngụm máu tÆ°Æ¡i."NgÆ°Æ¡i bịnh sắp chết thì tốt, ta cho ngÆ°Æ¡i biết, Chức Cẩm là của ta! Sá»›m muá»™n gì cÅ©ng thuá»™c vá» ta! Hòa BÃch âm lãnh cÆ°á»i má»™t tiếng, quay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i.TrÆ°á»ng Cung chỉ cảm thấy giữa thiên địa má»™t mảnh mê muá»™i, mệt má»i ngÆ°á»›c mắt nhìn toà pháºt Ä‘Ã i uy nghiêm, không lên tiếng quỳ rạp xuống đất...Lòng của nà ng phải bao lâu má»›i có thể thanh thản đây? Má»™t ngà y, má»™t tháng, má»™t năm, hay là má»™t Ä‘á»i?Chức Cẩm không biết sau khi nà ng Ä‘i TrÆ°á»ng Cung đã khóc trÆ°á»›c Ä‘Ã i pháºt bao lâu, nà ng chỉ biết khúc mắc của mình rốt cuá»™c cÅ©ng được tháo gỡ, có lẽ, nà ng có thể cùng TrÆ°á»ng Cung Ä‘i hết phần Ä‘á»i còn lại, nà ng có thể tiếp nháºn TrÆ°á»ng Cung.Thế nhÆ°ng thế sá»± vô thÆ°á»ng, bá» lỡ chÃnh là bá» lỡ.Sau khi trở vá», TrÆ°á»ng Cung đã nhốt mình trong thÆ° phòng rất lâu, cuối cùng mang tiêu rá»i khá»i thÆ° phòng, ở bên ngoà i phòng của Chức Cẩm thổi tiêu hết má»™t đêm.Ban đầu, Chức Cẩm cảm thấy khổ sở, tiếng tiêu kéo dà i thê lÆ°Æ¡ng khiến nà ng Ä‘au lòng nhÆ° cắt từng khúc ruá»™t, nhÆ°ng sau đó tiếng tiêu dần dần nhẹ nhà ng hÆ¡n, Chức Cẩm lại cảm thấy bình tÄ©nh, không biết tá»± lúc nà o mà ngủ thiếp Ä‘i."Chức Cẩm, sau nà y hi vá»ng hắn có thể đối tốt vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Khi trá»i vừa hừng đông, TrÆ°á»ng Cung không nói không rằng, má»™t câu cuối cùng vá»›i ngữ Ä‘iệu ẩn tình, TrÆ°á»ng Cung tá»›i xin Hoà ng đế ban chiếu chỉ cho mình đến biên quan luyện táºp, bắt đầu từ hôm đó rá»i khá»i Tịnh Châu, chỉ lÆ°u lại cho Chức Cẩm má»™t phong thÆ° thôi vợ đặt trên bà n sách.Thấm thoát đã hai năm, TrÆ°á»ng Cung trở vá», cảnh còn ngÆ°á»i mất, khúc mắc nà y cho dù muốn tháo cÅ©ng chẳng thể tháo nổi, nhÆ°ng hết thảy đã chẳng còn ý nghÄ©a gì nữa."TrÆ°á»ng Cung, thiếp không oán ngÆ°á»i, đã không còn oán ngÆ°á»i nữa...!Chức Cẩm lại má»™t lần từ trong má»™ng vá»›i những hồi ức cÅ© xÆ°a bừng tỉnh dáºy, tiếng tiêu vừa quen thuá»™c lại vừa xa lạ năm xÆ°a vẫn nhÆ° cÅ© văng vẳng bên tai, thế nhÆ°ng TrÆ°á»ng Cung đã không cần phải nói má»™t câu...Cháºm má»™t bÆ°á»›c, trá»… cả Ä‘á»i.Chức Cẩm khoác áo bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng, nhẹ nhà ng đẩy cá»a sổ ra, nhìn vá» phÃa thân ảnh quen thuá»™c trên lầu các kia, trong mắt đã Æ°á»›t đẫm.Lần nà y, chúng ta muốn hà n gắn cÅ©ng mãi mãi không được, Ä‘iá»u duy nhất thiếp có thể là m, là khiến ngÆ°á»i vui vẻ, giúp ngÆ°á»i —— bình an.[1] Hay có câu niết bà n thà nh pháºt là quên hết thế sá»± thà nh pháºt.Esley: Ôi!!! Mê Chức Cẩm rồi huhu sao nhân váºt nà o tên có chữ Cẩm trong truyện của lÆ°u tá»· là Es Ä‘á»u thảm hết váºy huhu!!!! Sá» Triá»u Cẩm Æ¡i! Hoà ng Nhan Nhược Cẩm Æ¡i! Trịnh Chức Cẩm Æ¡i!!!! Bá»™ lÆ°u tá»· thÃch ngược những ngÆ°á»i tên Cẩm lắm sao hhuhu.