- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 32: 32: Thu Quan Cục
Tác giả:
TrÆ°á»ng Cung lần nữa bÆ°á»›c và o TrÆ°á»ng An, vừa tá»›i gần tÆ°á»›ng phủ, đã bị má»™t ngÆ°á»i áo Ä‘en thần bà truy kÃch, liên tiếp mấy canh giá» tránh né trong các ngõ hẻm, những ngÆ°á»i áo Ä‘en nà y giống nhÆ° là quá»· mị chẳng thể trốn thoát nổi, nếu không né tránh những ngÆ°á»i nà y, cứ xông tá»›i phủ Thừa tÆ°á»›ng thì tuyệt đối không thể cứu Kỳ Lạc ra được!Bóng đêm dần dần tối hÆ¡n, TrÆ°á»ng Cung kịch liệt thở phì phò, từ trong ngõ hẻm thò đầu ra xem phÃa sau có còn ngÆ°á»i áo Ä‘en nà o Ä‘uổi theo không?"Thá»i Ä‘iểm then chốt, vẫn phải dá»±a và o ân nhân nhÆ° ta thôi?" Thanh âm Äáºu Ảnh bá»—ng nhiên vang lên sau lÆ°ng TrÆ°á»ng Cung.TrÆ°á»ng Cung kinh hãi quay đầu, nói: "Sao ngÆ°Æ¡i vẫn theo ta?Ta đã nói, ta là ân nhân của ngÆ°Æ¡i, không có sá»± đồng ý của ta, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không thể chết!" Äáºu Ảnh nói xong lấy ra dù sắt, che khuất mình cùng TrÆ°á»ng Cung, "Thông minh nhÆ° ngÆ°Æ¡i, cÅ©ng nên biết là m sao cho phải Ä‘i?Hay cho má»™t chiêu di hình hoán ảnh! TrÆ°á»ng Cung không khá»i tán thưởng, gáºt đầu cÆ°á»i má»™t tiếng."
NgÆ°Æ¡i quả nhiên là hồ ly!" Äáºu Ảnh cÆ°á»i má»™t tiếng, "Yên tâm, vị hồng nhan tri ká»· kia của ngÆ°Æ¡i đã được ta an bà i ở má»™t nÆ¡i an toà n, không có việc gì."
Nghe nà ng nói trúng tim Ä‘en, TrÆ°á»ng Cung im lặng cÆ°á»i má»™t tiếng, chỉ biết ôm quyá»n cúi đầu."
NgÆ°Æ¡i lại nợ ta má»™t món nợ ân tình! Coi chừng thiếu nhiá»u, không trả nổi đó! nh cÆ°á»i hắc hắc, dùng đầu vai đụng TrÆ°á»ng Cung, "Ta Ä‘i ra trÆ°á»›c! Nếu ngÆ°Æ¡i thà nh công ra khá»i thà nh, chúng ta hiện gặp ở con Ä‘Æ°á»ng gần dã Ä‘iếm ngoại thà nh TrÆ°á»ng An.Äược!Sắt dù bá»—ng nhiên bay ra khá»i ngõ hẻm, ngÆ°á»i áo Ä‘en giáºt mình, chỉ vá» hÆ°á»›ng đó, nói: "Ở chá»— nà y!"Dù ảnh lóe lên, Äáºu Ảnh bá»—ng nhiên lao vá» phÃa ngõ hẻm khác.TrÆ°á»ng Cung thừa cÆ¡ há»™i xoay ngÆ°á»i bay lên mái hiên, nằm sấp xuống, nhìn ngÆ°á»i áo Ä‘en Ä‘uổi theo Äáºu Ảnh, thở má»™t hÆ¡i quay ngÆ°á»i lao vá» phÃa phủ Thừa tÆ°á»›ng."
Vụt!"TrÆ°á»ng Cung cẩn tháºn nhảy thấp xuống phủ Thừa tÆ°á»›ng, chiếu theo canh giá» nhẫm tÃnh, Kỳ Lạc cÅ©ng nên trở vá» hỉ phòng rồi.Vừa ẩn nấp, TrÆ°á»ng Cung vừa nhắm hÆ°á»›ng há»· phòng mà chạy, khi rốt cục chạy được tá»›i bên ngoà i khuôn viên của há»· phòng, trái tim TrÆ°á»ng Cung hÆ¡i sợ, trá»… nhiá»u canh giá» nhÆ° váºy, nếu Kỳ Lạc đã xảy ra chuyện gì, Tá» Dạ tất nhiên sẽ bất an cả Ä‘á»i.TrÆ°á»ng Cung dán chặt và o cá»™t lạnh buốt, lặng yên nhìn xuyên qua cá»a sổ dán giấy, nhìn và o trong——Trên giÆ°á»ng, Kỳ Lạc đã cởi hết đồ, chỉ mặc má»™t lá»›p áo má»ng, miệng không ngừng hà m hồ hô hà o tên Tá» Dạ.
Bên cạnh giÆ°á»ng, Linh Ca kéo dây buá»™c áo yếm ra, vò rối những sợi tóc mai, cắn nát ngón tay bôi huyết sắc lên má»™t chiếc khăn trắng, cÆ°á»i lạnh, nói vá»›i Kỳ Lạc: "Kỳ Lạc, Ä‘á»i nà y, ngÆ°Æ¡i mãi mãi cÅ©ng trốn không thoát lòng bà n tay của ta."
Khăn trắng trong tay nà ng bay thẳng lên giÆ°á»ng, Linh Ca trút bá» quần lót trong nháy mắt, ôm sát Kỳ Lạc ngã xuống giÆ°á»ng, nhét và o trong miệng Kỳ Lạc giải dược mê tâm tán, song song lăn và o hỉ chăn thêu hình long phượng...TrÆ°á»ng Cung Ä‘á» mặt, hoảng sợ cõng thân, cẩn tháºn ngẩng đầu nhìn bố cục lầu các của há»· lâu, xoay ngÆ°á»i lên mái hiên, cẩn tháºn lấy má»™t mảnh ngói lên.Dược lá»±c dần dần tan, ý thức Kỳ Lạc cÅ©ng dần dần thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu vai chạm phải má»™t nÆ¡i má»m mại, không khá»i giáºt nảy cả mình, kinh trừng hai mắt nhìn nữ tá» bên cạnh, nghẹn ngà o kêu lên: "Linh Ca! Thế nà o lại là ngÆ°Æ¡i?" "Xuỵt..."
Linh Ca cá»±c kỳ dịu dà ng êm dịu cÆ°á»i má»™t tiếng vá»›i Kỳ Lạc, y nhÆ° chim non nép và o lòng Kỳ Lạc, "NgÆ°á»i ta rất mệt má»i, để ta nghỉ ngÆ¡i tháºt tốt má»™t hồi, được không?""Ta...
Ta là m cái gì?" Kỳ Lạc bối rối ngồi dáºy, rút tay ra khá»i lòng bà n tay Linh Ca, mà u Ä‘á» tÆ°Æ¡i trên trên ngón tay khiến Kỳ Lạc giáºt mình, không nhúc nhÃch nhìn Linh Ca, "Ta...
Ta chẳng lẽ đối ngươi..."
Linh Ca xấu hổ cÆ°á»i má»™t tiếng, "Äêm Ä‘á»™ng phòng hoa chúc, ngÆ°Æ¡i cứ nói Ä‘i?"Kỳ Lạc tá»± tát mình má»™t bạt tai, "Ta rõ rà ng...
Rõ rà ng...
LÃ ...
là ...
Cùng...
Tá»...!Tiếng nói Ä‘á»™t nhiên dừng lại, áy náy mà nhìn Linh Ca, "Ta...
Ta không bằng cầm thú!"Vì sao lại tá»± đánh mình? Linh Ca hôn lên mặt Kỳ Lạc, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘au lòng vạn phần, "Ta vốn là vợ của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i muốn ta là m cái gì, Ä‘á»u được..."Thế nhÆ°ng ta rõ rà ng là ..."
Kỳ Lạc còn muốn nói, lại bị Linh Ca dùng môi hôn tiếp.Sá»± áy náy, kinh hoảng, thống khổ, hối háºn, ùn ùn kéo đến, Kỳ Lạc trong chá»›p mắt không biết trái tim đến tá»™t cùng là đau nhức hay vẫn là thống khổ? Äiá»u duy nhất nà ng biết chÃnh là ...
Mặc kệ tÆ°Æ¡ng lai nhÆ° thế nà o, Ä‘á»i nà y nà ng không thể có lá»—i vá»›i Linh Ca, không thể không bảo há»™ nà ng, không thể rá»i Ä‘i nà ng...
Mà Tá» Dạ...Kỳ Lạc Ä‘á»™t nhiên trà o phúng cÆ°á»i má»™t tiếng, "Tạo hóa...
Tạo hóa a!" Nhiệt lệ phút chốc lăn xuống gò má, đã rÆ¡i và o giữa mái tóc xanh của Linh Ca, hai tay lạnh nhÆ° băng ôm chặt Linh Ca, Kỳ Lạc có thể là m chỉ là nhẹ nhà ng run rẩy, chỉ là run rẩy.Nụ cÆ°á»i chiến thắng chợt lóe qua trên mặt Linh Ca, Linh Ca không tá»± chủ được ôm lấy eo Kỳ Lạc, lẩm bẩm nói: "Kỳ lang, trong lòng chà ng vÄ©nh viá»…n chỉ có má»™t mình ta có được không?"..."
Kỳ Lạc cúi thấp đầu xuống, lại chỉ có thể khóc ròng.Sao chà ng lại khóc?"Ta chẳng qua cảm thấy ta đã là m má»™t chuyện rất hoang Ä‘Æ°á»ng...
Linh Ca, ngÆ°Æ¡i chẳng lẽ không thấy ta vá»›i những nam tá» kia rất khác sao? Kỳ Lạc cắn chặt răng, "Ta cÅ©ng không phải là nam tá»..."
Linh Ca bá»—ng nhiên che môi của nà ng lại, cÆ°á»i là nh lạnh, "Ta biết, cho nên, cam tâm tình nguyện cho ngÆ°Æ¡i."
"Ngươi không ngại?" Kỳ Lạc kinh hãi."
NgÆ°á»i cÅ©ng là của ngÆ°Æ¡i rồi...!Linh Ca bình tÄ©nh nhìn nà ng, bá»—ng nhiên trà n đầy ủy khuất mà há»i, "NgÆ°Æ¡i chẳng lẽ còn ghét bá» ta? Cảm thấy đụng phải ta, ô uế thân thể của ngÆ°Æ¡i?""Ta...
Ta..."
Kỳ Lạc cuống quÃt lắc đầu, biến cố liên tiếp xảy ra kiến Kỳ Lạc tháºt sá»± phản ứng không kịp, "Ta chỉ sợ ủy khuất ngÆ°Æ¡i!"Ta không..."
Soạt!TrÆ°á»ng Cung bá»—ng nhiên bay xuống từ nóc phòng, xuất thủ bóp lấy yết hầu Linh Ca, nói: "Linh Ca quáºn chúa, chỉ sợ sau tối nay, ngÆ°Æ¡i phải tìm má»™t lang quân khác."
NgÆ°Æ¡i tháºt lá»›n máºt! Dám hiên ngang trở vá»? Linh Ca đứng thẳng, lạnh lùng ngoái nhìn TrÆ°á»ng Cung gần ká», "Kỳ Lạc là phu lang của ta, ngÆ°Æ¡i đừng mÆ¡ tưởng mang nà ng Ä‘i!"Váºy phải xem nà ng có nguyện ý là m phu lang của ngÆ°Æ¡i hay không đã!? TrÆ°á»ng Cung nhìn vá» phÃa Kỳ Lạc, "Kỳ Lạc cô nÆ°Æ¡ng, Tá» Dạ còn Ä‘ang chá» ngÆ°Æ¡i, nếu ngÆ°Æ¡i lÆ°u tại nÆ¡i nà y, cuối cùng cÅ©ng không có kết cục tốt, mau theo ta Ä‘i thôi!""Cao TrÆ°á»ng Cung! Chuyện của ta, không cần ngÆ°Æ¡i quan tâm!" Kỳ Lạc phẫn ná»™ run lông mà y, Ä‘á»™t nhiên xuất thủ hung hăng đánh má»™t kÃch và o cổ tay TrÆ°á»ng Cung, "NgÆ°Æ¡i buông Linh Ca ra! Nói xong, cuống quÃt nhấc há»· chăn quấn lấy thân thể Linh Ca, "Cao TrÆ°á»ng Cung, tá»± tiện xông và o nhà dân...!Kỳ Lạc Ä‘ang nói giữa chừng thì im bặt, quên mất bản thân Ä‘ang ở thá»i cổ đại, chứ chẳng phải cảnh sát nhân dân trung hoa nữa.Linh Ca âm thầm cÆ°á»i nhìn Kỳ Lạc má»™t chút, dù cho Kỳ Lạc không ra tay đánh TrÆ°á»ng Cung, nhÆ°ng thấy nà ng xuất thủ che chở, cÅ©ng đủ thấy con cá» nà y đã lá»t lÆ°á»›i, khó mà đà o thoát được."
Nữ tá» nà y tâm kế thâm trầm, Tá» Dạ dặn Ä‘i dặn lại, kêu ta nhất định phải mang ngÆ°Æ¡i Ä‘i, cho nên, cho dù ngÆ°Æ¡i không Ä‘i, tối nay ta cÅ©ng phải bắt ngÆ°Æ¡i Ä‘i! TrÆ°á»ng Cung nói xong, tay còn lại bá»—ng nhiên kéo cánh tay Kỳ Lạc, Mau Ä‘i theo ta!"Hạ lÆ°u!" Kỳ Lạc khuất khuá»·u tay đẩy tay TrÆ°á»ng Cung ra, "Ta cảnh cáo ngÆ°Æ¡i, đừng đụng ta! Lạc Tá» Dạ tin tưởng ngÆ°Æ¡i, không có nghÄ©a ta cÅ©ng sẽ tin ngÆ°Æ¡i!""Kỳ Lạc cô nÆ°Æ¡ng! NgÆ°Æ¡i tháºt sá»± cho rằng ngÆ°Æ¡i cùng vá»›i nà ng Ä‘á»™ng phòng sao?" TrÆ°á»ng Cung quát má»™t tiếng chói tai, Nếu hôm nay ngÆ°Æ¡i không Ä‘i, ngà y khác ta cÅ©ng khó lòng cứu được ngÆ°Æ¡i!"Ta đã nói rồi, chuyện của ta, không cần ngÆ°Æ¡i quan tâm!" Kỳ Lạc nhất thá»i nổi giáºn, há miệng khẽ cắn cổ tay TrÆ°á»ng Cung, bắt buá»™c TrÆ°á»ng Cung không thể không buông Linh Ca ra.TrÆ°á»ng Cung không dám tin những gì nà ng nhìn thấy, "Kỳ Lạc cô nÆ°Æ¡ng..."
Äá»™t nhiên, nÆ¡i ngá»±c có cảm giác nhói nhói dâng lên,, TrÆ°á»ng Cung vô ý thức huy chưởng đẩy Linh Ca ra, nhìn thấy sÆ°á»n trái cắm má»™t cây trâm bằng và ng, vá»™i và ng phong huyệt cầm máu, rút trâm và ng ra, ném xuống đất, "Kỳ Lạc cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i....ngÆ°Æ¡i sẽ phải hối háºn!"Kỳ Lạc bảo há»™ Linh Ca ở sau lÆ°ng, phẫn ná»™ trừng mắt nhìn TrÆ°á»ng Cung, "Cao TrÆ°á»ng Cung, ta không biết ngÆ°Æ¡i dùng biện pháp gì khiến Tá» Dạ nhÆ° ma sai quá»· khiến đâm đầu theo ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng ta nói cho ngÆ°Æ¡i biết, Kỳ Lạc ta không há» thua kém ngÆ°Æ¡i! Sẽ có má»™t ngà y, ta sẽ cho nà ng biết, ngÆ°Æ¡i tuyệt đối không đáng giá để nà ng phó thác cả Ä‘á»i, nà ng đã sai, còn là rất sai!"NgÆ°á»i đâu..."Linh Ca, thả hắn Ä‘i! Nếu nhÆ° hắn chết ở nÆ¡i nà y, Lạc Tá» Dạ khẳng định nghÄ© rằng ta giết hắn! Ta sẽ không mang tiếng xấu nà y lên ngÆ°á»i! Kỳ Lạc ngăn cản tiếng Linh Ca gá»i, quay đầu hung hăng nhìn TrÆ°á»ng Cung, "Cao TrÆ°á»ng Cung, ta cho ngÆ°Æ¡i biết, nếu ngÆ°Æ¡i khinh bạc Tá» Dạ dù chỉ má»™t chút, ta sẽ trả lại cho ngÆ°Æ¡i gấp trăm lần!Ná»—i háºn của ngÆ°Æ¡i TrÆ°á»ng Cung hiểu."
TrÆ°á»ng Cung đắng chát cÆ°á»i má»™t tiếng, "Cuối cùng ta chỉ muốn há»i ngÆ°Æ¡i má»™t câu, ngÆ°Æ¡i Ä‘i hay là không Ä‘i?""Không Ä‘i!"Äược! TrÆ°á»ng Cung hÃt sâu má»™t hÆ¡i, lÆ°á»›t lên mái hiên, nhanh bÆ°á»›c biến mất trong bóng đêm.Má»™t cảm giác mất mát lóe lên trong đầu, Kỳ Lạc chán nản thở dà i, quay đầu nhìn Linh Ca sắc mặt tái xanh, nói: "Linh Ca, ngÆ°Æ¡i không sao chứ?"Linh Ca lắc đầu, nói: "Ta tất nhiên không có việc gì, có ngÆ°Æ¡i bảo há»™, Ä‘á»i nà y tất nhiên là bình yên không hiểm, chỉ là ..."
Linh Ca nhướng mà y, nói đến thê lương, "Nguyên lai ở trong lòng ngươi, cuối cùng vẫn không thể buông bỠLạc cô nương..."Linh Ca...
Ta..."
Kỳ Lạc nghẹn ngà o, nói, "Ta sau nà y sẽ đối với ngươi tốt, chỉ là ...
Ta không quên được...
Ta không muốn lừa dối ngươi..."
"Ta biết."
Linh Ca khà n giá»ng nói, "Kỳ lang, nếu ngÆ°Æ¡i tháºt không bá» nổi vị Lạc cô nÆ°Æ¡ng kia, ta nguyện giúp ngÆ°Æ¡i thà nh tá» nhân chi phúc[1]."
"Linh Ca..."
Kỳ Lạc không dám tin nhìn nà ng, "Ta đã ủy khuất ngươi đủ lắm rồi, sao dám...".
Ngôn Tình Nữ Phụ
"Chỉ cần ngươi tốt với ta, tin tưởng ta, ta đã rất hà i lòng rồi.
Linh Ca nói xong tiến và o vòng ôm của Kỳ Lạc, "Ngươi có muốn Lạc cô nương vỠđây không?"Ta..."
"Váºy ta liá»n giúp ngÆ°Æ¡i hoà n thà nh tâm nguyện."
Linh Ca nói xong, ngá»a đầu nhìn Kỳ Lạc, "Kỳ lang, Cao TrÆ°á»ng Cung không thể sống được tá»›i sáng sá»›m ngà y mai, ngÆ°Æ¡i có nguyện theo ta Ä‘i diá»…n má»™t tuồng kịch không?"Vì sao?"NgÆ°Æ¡i Ä‘i liá»n biết."
Linh Ca hôn Kỳ Lạc, "NgÆ°Æ¡i phải nhá»› kỹ, mặc kệ lúc nà o ta vÄ©nh viá»…n vẫn sẽ đối tốt vá»›i ngÆ°Æ¡i, kỳ lang, chỉ hy vá»ng sau khi ngÆ°Æ¡i có được Lạc cô nÆ°Æ¡ng, sẽ không quên ta...Ta đã đối vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy...nếu nhÆ° ta còn bá»™i tình bạc nghÄ©a, thì không phải là ngÆ°á»i!" Kỳ Lạc chắc chắn gáºt đầu, ôm chặt Linh Ca vòng lòng, "Linh Ca, ta sẽ cố gắng chiếu cố tốt ngÆ°Æ¡i, cÅ©ng sẽ cố gắng...
ThÃch ngÆ°Æ¡i, vá» phần Lạc Tá» Dạ..."
"Có câu nói nà y của ngươi là đủ rồi.
môi Linh Ca bá»—ng nhiên hôn lên môi Kỳ Lạc, lần nà y, không còn là nà ng tá»± mình chủ Ä‘á»™ng, có chút cảm giác được cánh môi Kỳ Lạc khinh Ä‘á»™ng, trong lòng nà ng dâng lên má»™t tia vui vẻ trÆ°á»›c nay chÆ°a từng có.TrÆ°á»›c thá»i Ä‘iểm thu quân trên bà n ván cá» nà y, cÅ©ng nên để quân Ä‘en vây giết quân trắng trÆ°á»›c đã.[1]Phúc tá» nhân: là ngÆ°á»i có thể cÆ°á»›i hai vợ.