- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 28: 28: Phong Tuyết Tung Bay
Tác giả:
Trá»i vừa má»›i sáng, lá»… phục đại hôn đã được triá»u đình Ä‘Æ°a đến, bá»n tiểu tỳ bÆ°ng trang phục của Kỳ Lạc tá»›i trÆ°á»›c cá»a tiểu trúc, gõ cá»a phòng.
"
Chuyện gì?" Kỳ Lạc Ä‘ang gục xuống bà n kinh ngạc đứng lên, áo lông khoác lên ngÆ°á»i bá»—ng nhiên rÆ¡i xuống đất.
"
Hồi Quáºn mã gia, hoà ng cung cho ngÆ°á»i Ä‘Æ°a hỉ phục tá»›i, má»i Quáºn mã gia thỠđồ.
"
Tiểu tỳ ở ngoà i cá»a nói vá»ng vô.
A! Kỳ Lạc nhịn không được đắng chát cÆ°á»i má»™t tiếng, quay đầu nhìn Tá» Dạ Ä‘ang ngồi trên giÆ°á»ng cÆ°á»i mỠám, cô ra hiệu kêu Tá» Dạ buông rèm che xuống, cẩn tháºn trốn bá»n nô tỳ.
Nhìn thấy Tá» Dạ đã buông rèm, Kỳ Lạc bÆ°á»›c tá»›i cá»a, nhẹ nhà ng mở cá»a ra, đón nháºn đồ do hai tiểu tỳ mang tá»›i.
Hai ngÆ°á»i để quần áo xuống rồi lui ra Ä‘i, lát ta sẽ thá», nếu nhÆ° không vừa, ta sẽ gá»i hai ngÆ°á»i lại.
Kỳ Lạc nhìn bá»n tiểu tỳ buông quần áo xuống, đồng thanh lui xuống.
Kỳ Lạc cẩn tháºn đóng cá»a lại, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, bất đắc dÄ© cầm ô sa quan mà u và ng lên, chỉ thấy bên dÆ°á»›i bà y má»™t bá»™ áo bà o Ä‘á» thẫm thêu đôi uyên Æ°Æ¡ng bằng tÆ¡ và ng lấp lánh, "Trá»i ạ, lần nà y, tôi biết trốn nhÆ° thế nà o đây?Tá» Dạ bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng, Kỳ Lạc cầm ô sa quan mà u và ng Ä‘á»™i lên đầu cho Kỳ Lạc, không khá»i tán thưởng: "Mặt Ä‘á» răng trắng, tuấn tú bất phà m, cháºc cháºc, Tiểu Lạc Lạc, cô mà mặc bá»™ quần áo nà y, thì tháºt là đẹp trai!"Kỳ Lạc đắng chát cÆ°á»i nói: váºy sao? Tôi ngược lại cảm thấy Ä‘ang mang tai há»a đến cho má»™t cô gái vô tá»™i.
Tá» Dạ nhịn không được cÆ°á»i khúc khÃch, "Tôi lại thấy, vị quáºn chúa kia cÅ©ng không phải Ä‘Æ¡n giản nhÆ° trong tưởng tượng của chúng ta, Tiểu Lạc Lạc, tôi thấy cô e là trốn không thoát đâu.
Kỳ Lạc cÆ°á»i chua xót, "Cô hy vá»ng tôi cÆ°á»›i cô ấy sao?Tá» Dạ thu lại tiếu dung, vá»— vá»— đầu vai Kỳ Lạc, nói: "NgÆ°á»i ta muốn cô cÆ°á»›i cô ta, cô Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải cÆ°á»›i rồi, chỉ có Ä‘iá»u, đêm tân hôn phải xem cô ứng phó ra sao.
Tá» Dạ thấp giá»ng nói, Tiểu Lạc Lạc, và o đêm đại hôn tôi tin TrÆ°á»ng Cung sẽ đến cứu chúng ta rá»i khá»i TrÆ°á»ng An, cô ráng chịu Ä‘á»±ng hai ngà y, diá»…n xong mà n kịch nà y, chúng ta sẽ không sao hết.
"Lạc TỠDạ! "
Kỳ Lạc Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i má»™t tiếng tá»± giá»…u, sau khi gá»i tên nà ng thì chỉ lắc đầu thở dà i, không nói thêm gì nữa.
"
Tiểu Lạc Lạc, cô Ä‘ang suy nghÄ© gì váºy? Tá» Dạ không quen thấy cô Ä‘á»™t nhiên im lặng, "Tôi phát hiện cô thay đổi không Ãt nha, trÆ°á»›c kia hỉ ná»™ ái ố của cô Ä‘á»u hiện hết lên trên mặt, bây giá» lại luôn giấu trong lòng, khiến tôi muốn Ä‘oán cÅ©ng Ä‘oán không ra.
"
Kỳ Lạc chỉ lạnh buốt cÆ°á»i cÆ°á»i, "Chỉ do cô không muốn hiểu mà thôi, được rồi, cô đã bảo tôi cÆ°á»›i, váºy tôi sẽ cÆ°á»›i, xem nhÆ° diá»…n má»™t lần trong vai nữ phò mã váºy.
"
Tá» Dạ trà n đầy thâm ý mà nhìn Kỳ Lạc, "Tiểu Lạc Lạc, cô phải tin TrÆ°á»ng Cung, cô ấy nhất định sẽ cứu được chúng ta.
"
"Tôi mãi mãi sẽ không tin.
"
Kỳ Lạc Ä‘á»™t nhiên mở miệng, nhÆ°ng câu nói tiếp theo lại không nói ra, tôi tin tưởng cô, tin tưởng chÃnh mình, nếu muốn rá»i khá»i đây, tôi cÅ©ng phải dá»±a và o năng lá»±c của mình, không phải ngÆ°á»i khác!"Thùng thùng!"Cá»a Ä‘á»™t nhiên bị gõ vang.
Tá» Dạ cuống quÃt chui và o gầm giÆ°á»ng, thở nhẹ nhà ng hÆ¡n, canh giác nhìn Kỳ Lạc mở cá»a ra.
"
Linh Ca?" Kỳ Lạc hÆ¡i kinh hãi, nhìn Linh Ca đứng trÆ°á»›c mặt má»™t thân mặc áo cÆ°á»›i Ä‘á» thẫm thêu uyên Æ°Æ¡ng bằng tÆ¡ và ng, không khá»i ngẩn ngÆ¡ —— phÃa sau nà ng là bầu trá»i đầy tuyết, là m nổi báºt lên là n da trắng noãn của nà ng, để cho ngÆ°á»i ta không khá»i âm thầm tán thưởng má»™t chữ "Äẹp".
Khi ánh mắt Kỳ Lạc dừng lại nÆ¡i vết thÆ°Æ¡ng trên gÆ°Æ¡ng mặt của nà ng, trong lòng nhịn không được có chút thÆ°Æ¡ng tiếc, cho dù phải tháºt sá»± cÆ°á»›i cô, nhÆ°ng sau đó lại phải rá»i Ä‘i, Má»™t nữ tá» cổ đại bị đối đãi nhÆ° váºy, hẳn là má»™t sỉ nhục lá»›n! Mặc dù Kỳ Lạc chỉ Ä‘á»™i ô sa quan, nhÆ°ng dung nhan của nà ng trong mắt của Linh Ca, lại tuấn tú lạ thÆ°á»ng, tâm Linh Ca hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng má»™t chút, lặng yên cảm thán, "Äáng tiếc!
NgÆ°Æ¡i chung quy là nữ tá».
"
"NgÆ°Æ¡i!
Không muốn trông thấy ta sao?"Äối mặt vá»›i chất vấn của Linh Ca, Kỳ Lạc vá»™i và ng lắc đầu, "Ta cÅ©ng chÆ°a từng nghÄ© nhÆ° váºy! Chỉ là trông thấy ngÆ°Æ¡i ăn mặc nhÆ° váºy, trông rất đẹp, đẹp tá»›i quên mất phải má»i ngÆ°Æ¡i và o ngồi nói chuyện.
"
Vừa má»i Linh Ca và o, Kỳ Lạc láºp tức hối háºn, giá» phút nà y Tá» Dạ vẫn còn trốn dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng, nếu để lá»™ nà ng, thì là m sao bảo há»™ được nà ng? Kỳ Lạc cuống quÃt lấy hỉ phục trên bà n Æ°á»›m thá» lên ngÆ°á»i, há»i Linh Ca: "Linh Ca, ngÆ°Æ¡i thấy ta mặc có vừa ngÆ°á»i không?"Linh Ca hÆ¡i kinh ngạc khi thấy phản ứng của Kỳ Lạc, thuáºn miệng đáp: "Không nghÄ© tá»›i Hoà ng Thượng lại chu đáo nhÆ° váºy, trông rất vừa ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i.
"
"Váºy là tốt rồi.
"
Kỳ Lạc gáºt đầu bá» y phục xuống, đặt ô sa quan trên đầu lên bà n, vá»™i và ng Ä‘i tá»›i bên ngÆ°á»i Linh Ca, khoác tay của nà ng, "Linh Ca, ta thấy hôm nay tuyết trông rất đẹp, không bằng chúng ta ra ngoà i Ä‘i dạo Ä‘i?"Linh Ca giáºt mình, cảm nháºn cánh tay Kỳ Lạc truyá»n đến sá»± ấm áp, gáºt đầu nói: "Tốt, ngÆ°Æ¡i đã muốn xem váºy chúng ta cùng Ä‘i.
"
"Váºy chúng ta Ä‘i.
"
Kỳ Lạc vá»™i và ng lôi kéo Linh Ca ra khá»i cá»a, quay đầu nhìn bá»n tiểu tỳ đóng kỹ cá»a, rốt cục thoải mái thở má»™t hÆ¡i.
Linh Ca Ä‘á»™t nhiên dừng bÆ°á»›c chân,, quay đầu nói vá»›i tiểu tỳ phÃa sau, "Các ngÆ°Æ¡i ở lại đây chá».
Hỉ phục trong phòng do Hoà ng Thượng ban tặng, không thể bị hÆ°, cho nên, khi Kỳ Lạc công tá» không có ở đây, đừng cho bất luáºn kẻ nà o Ä‘i và o, cÅ©ng không cho bất luáºn kẻ nà o Ä‘i ra.
"
"Dạ quáºn chúa.
"
"Kỳ lang, chúng ta đi thôi.
"
Linh Ca nói xong, cÆ°á»i nhìn Kỳ Lạc.
"
Äược!
Tốt! "
Kỳ Lạc gáºt gáºt đầu, nhÆ° tim cứ nhÆ° treo trÆ°á»›c sợi chỉ, nếu cả ngà y không thể vá», chẳng phải để Tá» Dạ đói cả ngà y sao?Tuyết mịn tung bay, dù cho trông khung cảnh rất lãng mạn, thế nhÆ°ng khi hai ngÆ°á»i dắt tay nhau dạo chÆ¡i giữ mà n tuyết trắng lại rất đăm chiêu.
Kỳ Lạc đưa tay ra, đón và i hạt tuyết rơi xuống, tiếng thở dà i nhẹ nhà ng chẳng thể thoát nổi đáy mắt của Linh Ca.
Linh Ca nhịn không được há»i: "Kỳ lang, chẳng lẽ có tâm sá»±?"Kỳ Lạc áy náy mà nhìn Linh Ca, "Hai ngà y sau, chúng ta tháºt phải thà nh thân?"Linh Ca gáºt đầu, "Nếu không thà nh thân, chÃnh là tá»™i khi quân, trên dÆ°á»›i phủ Thừa tÆ°á»›ng chúng ta Ä‘á»u phải chịu tá»™i, khó thoát khá»i cái chết.
"
Linh Ca ngừng nói, mặt mũi trà n đầy bi thương, "Ta biết, trong lòng ngươi vẫn chỉ có một mình Lạc TỠDạ, chỉ là có chuyện ta phải nói cho ngươi biết.
"
"Chuyện gì?""Cao TrÆ°á»ng Cung không nghe lá»i khuyên của ta, đêm qua khá»i phủ Thừa tÆ°á»›ng, hắn cùng Lạc cô nÆ°Æ¡ng bây giá» chỉ sợ đã lâm và o tình cảnh nguy hiểm.
"
Linh Ca thở dà i má»™t tiếng, "Bất quá ta đã phân phó gia tÆ°á»›ng tìm kiếm bá»n há» khắp nÆ¡i, hy vá»ng có thể tìm được bá»n há» sá»›m hÆ¡n Tùy Quốc Công, thì bá»n há» má»›i có cÆ¡ há»™i tránh thoát má»™t kiếp nạn.
"
"Ai! "
Kỳ Lạc thở dà i, "Cao TrÆ°á»ng Cung tháºt đúng là là m ẩu!"Linh Ca nhìn kỹ biểu lá»™ của Kỳ Lạc, "Hắn là tỠđịch của Äại Chu, ai ở Äại Chu cÅ©ng muốn mệnh của hắn, ta lo lắng ta căn bản không bảo vệ được hắn, tháºm chÃ!
Hắn sẽ còn liên lụy Lạc cô nương.
.
"
Kỳ Lạc cau mà y, "Tháºt là má»™t yêu tinh hại ngÆ°á»i! NgÆ°á»i nà y đáng chết!""Bây giá» ta đã táºn lá»±c, kỳ lang, bá»n hắn sống hay chết, chỉ có thể dá»±a và o sá»± quyết định của ông trá»i.
"
Linh Ca trà n đầy áy náy nhìn vá» phÃa Kỳ Lạc.
Kỳ Lạc nhìn Linh Ca muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói má»™t tiếng "Tạ Æ¡n ", liá»n không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn lên bầu trá»i có chút ngẩn ngÆ°á»i.
Bóng đêm dần dần buông xuống, phong tuyết vẫn chưa ngừng.
Bên ngoà i Thà nh TrÆ°á»ng An, má»™t dã Ä‘iếm nằm trong nÆ¡i thôn quê vá»›i ánh đèn lấp lóe, trông vô cùng tịch liêu.
Chưởng quỹ của Dã Ä‘iếm nghe thấy tiếng truy binh của Phổ Lục NhÆ° Kiên đã Ä‘i xa, má»›i thá» má»™t hÆ¡i, Ä‘i tá»›i bên bà n gá»— nằm trong đại sảnh, cẩn tháºn dá»i bà n gá»— ra, nhấc tấm ván gá»— trên mặt đất lên, nói: "Äáºu sÆ° tá»·, truy binh Ä‘á»u Ä‘i cả rồi, các ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘i ra.
"
Nữ tá» khoác trên mình bá»™ áo tÃm, khẽ gáºt đầu vẫy vẫy tay vá»›i hai ngÆ°á»i trong hầm ngầm, "Các ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘i ra hÃt thở không khÃ, chá»› để khà hầm đả thÆ°Æ¡ng thân thể.
"
TrÆ°á»ng Cung nhấc vạt áo leo lên, thản nhiên ngồi trong dã Ä‘iếm, cÆ°á»i nói vá»›i chưởng quỹ: "Chủ quán, cho ta má»™t bình rượu nóng.
"
"Cái nà y! "
Chưởng quỹ chần chá» nhìn vị nữ tỠáo tÃm há» Äáºu.
Nữ tá» mặc áo tÃm tò mò nhìn TrÆ°á»ng Cung từ trên xuống dÆ°á»›i, "Lá gan của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không nhá», vừa ra đã ngồi tá»± nhiên nhÆ° váºy, biết rõ trên ngÆ°á»i có thÆ°Æ¡ng, còn dám uống rượu.
"
TrÆ°á»ng Cung ngá»a đầu uống và o má»™t há»›p rượu ấm, cÆ°á»i nói: "NgÆ°Æ¡i đã cứu ta, thì sẽ không muốn mạng của ta.
Hôm nay lạnh nhÆ° váºy, không uống chút rượu ủ ấm, nếu bị cảm mạo phong hà n, chẳng phải là rét vì tuyết lại lạnh vì sÆ°Æ¡ng sao [1]?""Mang thêm rượu lên Ä‘i.
"
Nữ tá» báºn áo tÃm khẽ gáºt đầu vá»›i chưởng quỹ.
Chưởng quỹ nháºn lệnh tá»›i bên quầy, Ä‘Æ°a má»™t bình rượu ấm tá»›i trÆ°á»›c mặt TrÆ°á»ng Cung.
"
Kỳ tháºt lá gan ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không nhá», dám ở thà nh TrÆ°á»ng An cứu ta, ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i đầu tiên.
"
TrÆ°á»ng Cung nói xong, nói vá»›i vị nam tá» trung niên vừa leo ra khá»i hầm cÆ°á»i nói, "Hai vị là cao đồ của Y Tiên môn, không bằng qua uống má»™t chén vá»›i ta Ä‘i?""NgÆ°Æ¡i biết chúng ta?" Tôn Ninh quá sợ hãi.
TrÆ°á»ng Cung gáºt đầu cÆ°á»i má»™t tiếng, "Ta ngá»i được mùi thuốc trên ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i ——" ngừng nói, ánh mắt TrÆ°á»ng Cung nhìn vá» phÃa túi châm bên hông nữ tá» mặc áo tÃm rồi chuyển đến túi châm bên hông Tôn Ninh, "Trong thiên hạ, chỉ có đệ tá» của Y Tiên môn má»›i có thể có được túi châm nà y, có thể cứu ngÆ°á»i, cÅ©ng có thể giết ngÆ°á»i.
"
"Lan Lăng VÆ°Æ¡ng không hổ là Lan Lăng VÆ°Æ¡ng!" Mắt Tôn Ninh đầy kÃnh phục, "Tôn má»— cùng Thất sÆ° muá»™i không có uổng phà công cứu ngÆ°Æ¡i!"TrÆ°á»ng Cung bối rối nhìn hai ngÆ°á»i bá»n há», "Äây cÅ©ng là điá»u TrÆ°á»ng Cung không nghÄ© ra.
NgÆ°á»i ngÆ°á»i Äại Chu Ä‘á»u muốn mệnh của ta, vì sao các ngÆ°Æ¡i hết lần nà y tá»›i lần khác phải cứu ta?" TrÆ°á»ng Cung nói xong, trà n đầy thâm ý nhìn chưởng quỹ, "Chắc hẳn vị chưởng quỹ nà y cÅ©ng là ngÆ°á»i của Y Tiên môn.
"
"Ta Ä‘á»™t nhiên cảm thấy cứu được má»™t con hồ ly!" Nữ tỠáo tÃm vá»›i ánh mắt đầy kinh hãi mà nhìn TrÆ°á»ng Cung, "Cái gì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nhìn ra hết rồi, còn há»i chúng ta là m gì?""Thất sÆ° muá»™i, việc nà y chỉ sợ ta không nói, hắn cÅ©ng không Ä‘oán được.
"
Tôn Ninh cÆ°á»i thản nhiên ngồi xuống đối diện TrÆ°á»ng Cung, chưởng quỹ lại bÆ°ng lên má»™t bầu rượu, "Bởi vì giá» khắc nà y chỉ có Lan Lăng VÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i má»›i có thể giúp ta trở vá» TrÆ°á»ng An, giúp ta bình yên trở lại bên cạnh hoà ng thượng.
"
"SÆ° huynh sao ngÆ°Æ¡i vẫn chấp mê bất ngá»™ a?" Nữ tỠáo tÃm bên cạnh nhịn không được mắng má»™t tiếng.
Tôn Ninh chỉ lắc đầu, "Kẻ sÄ© chết vì tri ká»·, Hoà ng Thượng tháºt tâm đối đãi ta, ta tất nhiên lấy mệnh báo hắn, đây là hứa hẹn giữa những nam tỠẢnh nhi, ngÆ°Æ¡i không hiểu đâu.
"
Nói xong, Tôn Ninh nhìn vá» phÃa TrÆ°á»ng Cung, "Chắc hẳn Lan Lăng VÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i sẽ hiểu suy nghÄ© trong lòng Tôn Ninh.
"
TrÆ°á»ng Cung gáºt đầu, "Ta nghÄ©, má»™t quân vÆ°Æ¡ng có thể khiến ngÆ°Æ¡i cúc cung táºn tụy, đến chết má»›i thôi, tất nhiên không phải ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng có thể là m được, song khi nghe được câu nói nà y của ngÆ°Æ¡i, kẻ sÄ© chết vì tri ká»·, thì chá»› nói ta thiếu ngÆ°Æ¡i má»™t ân tình, xem nhÆ° ta chẳng nợ nần gì ngÆ°Æ¡i, thì ta cÅ©ng nguyện giúp ngÆ°Æ¡i má»™t tay.
"
"Hai ngÆ°Æ¡i Ä‘iên rồi!" Nữ tỠáo tÃm tên Äáºu Ảnh nhịn không được sẵng giá»ng: "Y Tiên môn được sáng láºp ra tế thế cứu ngÆ°á»i, từ trÆ°á»›c đến nay rá»i xa danh lợi thế tục —— sÆ° huynh, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đã biết ngÆ°Æ¡i là m nhÆ° váºy, sẽ khiến sÆ° phụ rất Ä‘au lòng?"Tôn Ninh nghẹn ngà o, xong lại thở dà i,, "Äại trượng phu có việc nên là m, có việc không nên là m, coi nhÆ° Ä‘á»i nà y là ta thiếu sÆ° phụ Ä‘i.
"
"Tháºt không nên cứu ngÆ°Æ¡i!" Äáºu Ảnh hung hăng quát, đứng lên hung ác trừng mắt liếc TrÆ°á»ng Cung, "Ta lại cà ng không nên nghe lá»i sÆ° huynh cứu ngÆ°Æ¡i! Äể ngÆ°Æ¡i bị ngÆ°á»i ta giết là được rồi!"TrÆ°á»ng Cung mỉm cÆ°á»i nhìn vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i được băng bó kỹ, nói: "Ta biết cô nÆ°Æ¡ng là lÆ°Æ¡ng y nhÆ° từ mẫu, sẽ không thấy chết mà không cứu!
Còn tôn lang trung, việc nà y tháºt sá»± miá»…n cưỡng không được, nếu tháºt sá»± có thể phụ tá minh chủ, tạo phúc bách tÃnh, cÅ©ng được coi là má»™t lại tế thế muôn dân, có đôi khi còn hÆ¡n cả tÃnh mệnh của má»™t ngÆ°á»i nữa.
"
Tôn Ninh kinh ngạc nhìn TrÆ°á»ng Cung, "Ta không nghÄ© tá»›i ngÆ°Æ¡i lại có loại khà độ nà y!""Ta vá»›i ngÆ°Æ¡i tuy ở hai chiến tuyến khác nhau, thế nhÆ°ng chúng ta có cùng chung tâm tÆ°.
"
TrÆ°á»ng Cung nhẹ nhà ng thở dà i, "Kỳ tháºt thiên hạ phân tranh đã lâu chÆ°a dừng lại, cuối cùng, chẳng phải chỉ vì má»™t chữ quyá»n thôi sao? Chúng ta đã chẳng thể chi phối thế cục, nhÆ°ng Ãt ra có thể phụ trợ chủ thượng của mình, vì bách tÃnh muôn dân mà là m chút chuyện, cÅ©ng coi nhÆ° không thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm.
"
"Ha ha, Lan Lăng VÆ°Æ¡ng, tháºt không có uổng công cứu ngÆ°Æ¡i!" Tôn Ninh nhịn không được vá»— tay hét lá»›n, "Mặc kệ tÆ°Æ¡ng lai chúng ta có phải là m hết thảy Ä‘á»u vì mình chủ hay không, nhÆ°ng tối nay chúng ta là bằng hữu, nà o cạn chung!""Dù cho Ä‘á»u vì mình chủ, TrÆ°á»ng Cung cÅ©ng rất muốn có ngÆ°á»i bạn nhÆ° ngÆ°Æ¡i!" TrÆ°á»ng Cung cÆ°á»i giÆ¡ bầu rượu lên, "Tôn lang trung, má»i.
"
"Hảo!"[1] rét vì tuyết lại lạnh vì sÆ°Æ¡ng: à TrÆ°á»ng Cung là không chỉ bị thÆ°Æ¡ng còn lỡ bị phong hà n thì chẳng khác nà o há»a vô Ä‘Æ¡n chÃ.
.