- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 17: 17: Tuyết Ngà n Dặm
Tác giả:
Má»™t chiếc Xe ngá»±a phi ra khá»i Nghiệp Thà nh, chạy vá» phÃa TrÆ°á»ng An.Tá» Dạ ngồi trong xe ngá»±a thỉnh thoảng lại nhìn TrÆ°á»ng Cung vẫn Ä‘ang lặng im, "NgÆ°Æ¡i cứ thế mà đi? Vạn nhất Hoà ng đế tìm ngÆ°Æ¡i..."TrÆ°á»ng Cung nhẹ nhà ng cÆ°á»i má»™t tiếng, nói: "Ta đã dám Ä‘i, liá»n không sợ bị vấn trách.
Huống hồ, ta bất quá chỉ Ä‘i ra ngoà i má»™t chút, hoà ng thúc biết ta từ trÆ°á»›c đến nay Æ°a thÃch du ngoạn khắp nÆ¡i, rá»i Ä‘i Nghiệp Thà nh mấy ngà y, hắn sẽ không trách cứ."Tá» Dạ nhìn kỹ TrÆ°á»ng Cung, "NgÆ°Æ¡i có đôi khi rất lá»›n gan."TrÆ°á»ng Cung có chút thê lÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i, "CÅ©ng không phải là ta lá»›n máºt, mà là nhắc tá»›i ngá»n nguồn bất quá chỉ có má»™t chữ chết, nếu đã váºy thì, ta tá»™i gì phải sợ nhiá»u nhÆ° váºy?" Nói xong, TrÆ°á»ng Cung nhìn Tá» Dạ, "Chỉ cần ngÆ°Æ¡i cùng Kỳ Lạc cô nÆ°Æ¡ng có thể bình yên trở vá»."Tá» Dạ sá»ng sốt má»™t chút, "Nếu nhÆ°...!Chúng ta Ä‘á»u trở vá» không được thì sao?"TrÆ°á»ng Cung kiên định gáºt đầu, "Nếu nhÆ° trở vá» không được, ta sẽ hảo hảo bảo vệ tốt các ngÆ°Æ¡i, sẽ không để cho các ngÆ°Æ¡i chịu khổ, chỉ cần ta có thể sống lâu má»™t ngà y, ta sẽ há»™ các ngÆ°Æ¡i má»™t ngà y.""Ai..." Tá» Dạ lắc đầu, "NgÆ°á»i nên vì chÃnh mình sống má»›i má»›i phải, ngÆ°Æ¡i là m gì...""Mấy năm trÆ°á»›c, vì vi nÆ°Æ¡ng mà sống, mấy năm sau, vì..." TrÆ°á»ng Cung có chút dừng lại, chỉ nhìn Tá» Dạ tháºt sâu má»™t chút, lá»i nói xoay chuyển, Ä‘Æ°a tay giúp Tá» Dạ chỉnh áo lông Tá» Sắc, "Äi quá vá»™i và ng, cÅ©ng không mang thêm và i bá»™ y phục, đến Lạc DÆ°Æ¡ng, sẽ chá»n mua cho ngÆ°Æ¡i mấy bá»™, miá»…n cho trên Ä‘Æ°á»ng cảm lạnh.Tá» Dạ cÆ°á»i má»™t tiếng, "NgÆ°Æ¡i đừng xem ta nhÆ° tiểu thÆ° khuê các yếu Ä‘uối, má»™t chút hà n phong sẽ không khiến tôi cảm mạo đâu.TrÆ°á»ng Cung gáºt đầu cÆ°á»i má»™t tiếng, Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy, há»i ngÆ°á»i phu xe, "Ra roi thúc ngá»±a, thừa dịp lúc ban đêm Ä‘i xa má»™t chút, miá»…n cho đêm dà i lắm má»™ng."Tá» Dạ há»i: "Äêm dà i lắm má»™ng?"TrÆ°á»ng Cung quay đầu bình yên cÆ°á»i cÆ°á»i, "Yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì." Nói xong, TrÆ°á»ng Cung lấy ra từ góc thùng xe má»™t thanh bá»™i kiếm, nắm chặt trong tay, tuy là ngÆ°ng khà định thần nhà n nhã ngồi bên cá»a sổ, thế nhÆ°ng vẫn khiến Tá» Dạ cảm thấy má»™t cá»— khà tức túc sát."SÆ¡n thủy xa xôi ngà n dặm xa, chỉ có thể ngà y ngà y Ä‘i Ä‘Æ°á»ng má»›i có thể Ä‘uổi kịp ngà y tổ chức tÆ°á»›ng quân há»™i ở TrÆ°á»ng An." TrÆ°á»ng Cung miệng hÆ¡i cÆ°á»i, cháºm rãi nhắm mắt lại, "Vẫn là thừa dịp hiện tại nghỉ ngÆ¡i má»™t lát Ä‘i.""Äược." Tá» Dạ ngÆ¡ ngác nhìn thấy mặt của nà ng, nói thầm, "Trong lòng ngÆ°Æ¡i khẳng định ẩn giấu cái gì." Tá» Dạ quay mặt, từ khe hở cá»a sổ nhìn gió tuyết bay tán loạn dÆ°á»›i đêm khuya, luôn cảm thấy có chút bất an.TrÆ°á»ng Cung vô ý thức giữ chặt chuôi kiếm, xúc cảm băng lãnh từ đầu ngón tay truyá»n đến đáy lòng, lặng yên mở mắt, nhìn tháºt sâu Tá» Dạ, chỉ có thể ảm đạm thở dà i, ta còn có thể há»™ ngÆ°Æ¡i bao nhiêu ngà y đây? Rá»i khá»i Nghiệp Thà nh, chỉ sợ Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng nà y cÅ©ng sẽ không an toà n.Phong tuyết cà ng lúc cà ng lá»›n, giá» nà y khắc nà y ở Nghiệp Thà nh, má»™t tên nô bá»™c áo Ä‘en vá»™i và ng chạy và o trong phủ Thừa tÆ°á»›ng."Ai đó? trÆ°á»›c cá»a Phủ Thừa tÆ°á»›ng vệ sÄ© hai bên giữ nghiêm nên ngÆ°á»i nà y bị ngăn lại.Chỉ thấy trong tay gã nô bá»™c áo Ä‘en có má»™t lệnh bà i sáng bóng, vệ sÄ© tả hữu vá»™i cung kÃnh nhÆ°á»ng lối, hắn liá»n vá»™i và ng chạy và o phủ Thừa tÆ°á»›ng.Hòa SÄ© Khai ôm má»™t sủng cÆ¡, ở Ná»™i Ä‘Æ°á»ng uống rượu là m vui, chợt nghe có thám tá» hồi báo, cÆ°á»i lạnh, đẩy sủng cÆ¡ ra, ra hiệu đám ngÆ°á»i lui ra.Gã nô bá»™c áo Ä‘en vá»™i và ng tiến Ä‘Æ°á»ng, quỳ rạp xuống trÆ°á»›c mặt Hòa SÄ© Khai, nói: "Hồi bẩm tÆ°á»›ng gia, Lan Lăng VÆ°Æ¡ng má»™t mình rá»i phủ, chẳng biết Ä‘i đâu.""Ha ha, Ä‘i hay lắm! Lần nà y, xem hắn trở vá» nhÆ° thế nà o!" Hòa SÄ© Khai nhịn không được cÆ°á»i to má»™t tiếng, vá»— tay nói, " ta không thể để hắn cà ng ngà y cà ng thụ sủng ái của Hoà ng Thượng, nếu má»™t ngà y nà o đó hắn đủ lông đủ cánh rồi, đầu trên cổ ta coi nhÆ° nguy hiểm." Nói xong, Hòa SÄ© Khai hÃp mắt suy nghÄ© má»™t lát, âm lãnh cÆ°á»i má»™t tiếng, "Hắn mà chết trên Ä‘Æ°á»ng, sẽ không có ai hoà i nghi đến ta, chỉ cần hắn chết, thì chẳng khác nà o chặt đứt má»™t cánh tay của lão hồ ly Há»™c Luáºt Quang kia.Quyết định chủ ý, Hòa SÄ© Khai quay đầu nhìn vá» phÃa gã áo Ä‘en, nói: "Nhanh chóng táºp kết tá» sÄ©, trên Ä‘Æ°á»ng Cao TrÆ°á»ng Cung trở vá» phục kÃch hắn!"Ão Ä‘en nhá» bá»™c sững sá», "Xin há»i tÆ°á»›ng gia, vì sao phải chá» khi hắn quay vá»?Hòa SÄ© Khai trừng mắt nhìn gã áo Ä‘en má»™t chút, nói: "Cao TrÆ°á»ng Cung xÆ°a nay thông minh, hôm nay đã dam rá»i khá»i Nghiệp Thà nh, tất nhiên đã sá»›m có chuẩn bị, nếu các ngÆ°Æ¡i phục kÃch lúc nà y tuyệt đối không là m nên chuyện.
Nếu để cho hắn bình yên ra ngoà i, lúc trở vá» má»›i ra tay, tá»± nhiên hắn sẽ bá»›t cảnh giác, bởi nhÆ° váºy, khi các ngÆ°Æ¡i phục kÃch, liá»n có thể nhất cỠđắc thủ!""TÆ°á»›ng gia cao chiêu a." Gã áo Ä‘en gáºt đầu cÆ°á»i má»™t tiếng, "Tiểu nhân Ä‘i chuẩn bị!" Nói xong, hắn liá»n bái lui xuống.Hòa SÄ© Khai đắc ý cÆ°á»i má»™t tiếng, bá»—ng nhiên nghÄ© đến gì đó, nhanh chân Ä‘i ra Ná»™i Ä‘Æ°á»ng, nói: "NgÆ°á»i đâu! Chuẩn bị kiệu! Ta muốn và o cung!""Rõ! Bá»n hạ nhân vá»™i và ng ứng thanh chuẩn bị kiệu cho Hòa SÄ© KhaiHòa SÄ© Khai lạnh lùng nói: "Cao TrÆ°á»ng Cung, lần nà y ngÆ°Æ¡i đã muốn tá»›i quá»· môn quan, cÅ©ng đừng nên trách ta, dù cho ngÆ°Æ¡i có bản lÄ©nh trốn được phục kÃch của bản tÆ°á»›ng, ta cÅ©ng phải hạ thấp địa vị của ngÆ°Æ¡i trong lòng Hoà ng Thượng!Gió lạnh thổi phần pháºt, má»™t chiếc kiệu tiến và o cá»a cung Nghiệp Thà nh, đèn cung đình sáng lóa rồi vụt tắt, tá»±a hồ phong tuyết tối nay phá lệ lạnh thấu xÆ°Æ¡ng.Sau mÆ°á»i ngà y, tuyết TrÆ°á»ng An bá»›t hẳn.Kỳ Lạc mặc má»™t thân áo lông trắng đứng ở phÃa trÆ°á»›c cá»a sổ, ngÆ¡ ngác nhìn cảnh tuyết ngoà i cá»a sổ ngẩn ngÆ°á»i, đã rất lâu rồi không hảo hảo thưởng thức cảnh tuyết, giá» phút nà y yên tÄ©nh ngắm thưởng, nguyên lai cÅ©ng coi nhÆ° có váºn vị khác.Kỳ Lạc Ä‘Æ°a tay nhẹ nhà ng vuốt chá»— hÆ¡i Ä‘au nÆ¡i bụng dÆ°á»›i, nhẹ nhà ng thở dà i, "Lạc Tá» Dạ, không biết cô là m sao vượt mấy ngà y nà y?Æ "Công tá» chỉ cần chú ý tốt chÃnh mình, không nên suy nghÄ© cho kẻ khác.
Tôn Ninh bÆ°ng thuốc thang Ä‘i đến, cho nha hoà n hầu hạ trong tiểu trúc lui xuống,, "Các ngÆ°Æ¡i tất cả lui xuống Ä‘i.""Vâng, Tôn thần y." Bá»n nha hoà n nghe tiếng lui xuống.Tôn Ninh đặt chén thuốc lên bà n, quay ngÆ°á»i khép cá»a lại, ká» sát ở sau cá»a cẩn tháºn lắng nghe má»™t lát, lại Ä‘i đến cá»a sổ nhìn trái phải má»™t chút, rồi đóng luôn cá»a sổ.Kỳ Lạc nhìn hắn, "NgÆ°Æ¡i Ä‘ang là m gì váºy?""Kỳ cô nÆ°Æ¡ng đừng hoảng hốt, hôm nay Tôn má»— có mấy lá»i muốn nói thôi.
Phủ Thừa tÆ°á»›ng nhiá»u ngÆ°á»i nhiá»u miệng, ta vân nên cẩn tháºn hÆ¡n.
Tôn Ninh nói xong, đến gần Kỳ Lạc, giảm thấp thanh âm nói: "Kỳ cô nÆ°Æ¡ng, không biết cô nÆ°Æ¡ng còn nhá»› chuyện chúng ta nhắc tá»›i bên giÆ°á»ng bệnh hay không?Kỳ Lạc thấy mặt hắn ngÆ°ng trá»ng, Vẫn còn nhá»›.Tôn Ninh gáºt đầu cÆ°á»i nói: "Cô nÆ°Æ¡ng hẳn là nghe qua má»™t câu, phi Ä‘iểu tẫn, lÆ°Æ¡ng cung tà ng[1]."Äã từng nghe qua.
Kỳ Lạc gáºt đầu, "Bất quá ta cÅ©ng không phải lÆ°Æ¡ng cung, việc nà y cùng ta cÅ©ng không có quan hệ gì?"Tôn Ninh lắc đầu, nói: "Phóng nhãn khắp trên dÆ°á»›i Ä‘Æ°Æ¡ng kim Äại Chu, chỉ má»™t mình VÅ© Văn Há»™ chuyên quyá»n, ngay cả Hoà ng Thượng cÅ©ng không dám xung Ä‘á»™t chÃnh diện vá»›i hắn, nếu lại để cho hắn đạt được ba vạn há»™ quân binh quyá»n bên ngoà i thà nh TrÆ°á»ng An nà y, nhÆ° váºy tÃnh mệnh của hoà ng thượng sẽ nguy hiểm!""Äiá»u nà y cùng ta có quan hệ?" Kỳ Lạc tá»±a hồ đã hiểu mấy phần, "Ta bất quá là vì báo đáp ân cứu mạng của quáºn chúa, má»›i đáp ứng Ä‘i Ä‘oạt tÆ°á»›ng quân vị nà y, chá» xong má»i việc, ta tìm được Lạc Tá» Dạ, ta sẽ cùng vá»›i nà ng rá»i Ä‘i nÆ¡i nà y —— kỳ tháºt chúng ta cÅ©ng không thuá»™c vá» nÆ¡i nà y.""Má»™t khi cuốn và o trong đó, ngÆ°Æ¡i liá»n không có Ä‘Æ°á»ng lui." Tôn Ninh bá»—ng nhiên lên tiếng, thần sắc lo lắng đầy mắt, "NgÆ°Æ¡i thân mang trá»ng bệnh, ta có thể cứu ngÆ°Æ¡i, nếu ngÆ°Æ¡i tổn thÆ°Æ¡ng số mệnh, ta lại không cách nà o cứu ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i có hiểu không?"à của ngÆ°Æ¡i là , ta má»™t khi chiếm tÆ°á»›ng quân chi vị nà y, liá»n không thể chi phối váºn mệnh của mình?" Kỳ Lạc giáºt mình nói.CÅ©ng có thể coi là váºy, nhÆ°ng tÆ°á»›ng quân chi vị nà y, ngÆ°Æ¡i không Ä‘oạt lại không được! Tôn Ninh gáºt đầu."Vì cái gì?" Kỳ Lạc bá»—ng nhiên không rõ.Tôn Ninh vừa định nói, đã nghe thấy má»™t tiếng vang tháºt lá»›n, tiểu trúc môn bá»—ng nhiên bị đẩy ra.Linh Ca nghểnh đầu, bÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c và o trong phòng, cÆ°á»i là nh lạnh nhìn hai ngÆ°á»i trong phòng, nói: "Tôn thần y, ngÆ°Æ¡i chốt cả cá»a lẫn cá»a sổ, không biết là dụng ý gì?"Tôn Ninh cÆ°á»i gáºt đầu, nói: " Quáºn chúa liá»n không biết.
Khi Kỳ công tá» uống thuốc, sẽ chịu không nổi gió lạnh thổi và o, nếu không dược lá»±c sẽ giảm ba thà nh, sau năm ngà y, không thể bình yên lên lôi Ä‘Ã i Ä‘oạt vị.Váºy à ? con ngÆ°Æ¡i lạnh buốt của Linh Ca xem xét Tôn Ninh từ trên xuống dÆ°á»›i, Tôn Ninh vẫn nhÆ° cÅ© trấn tÄ©nh nhìn nà ng lại.
Có chút nhẹ nhà ng thở ra, Linh Ca cÆ°á»i cÆ°á»i, "NhÆ° thế, ta Ä‘Ã nh phải ở đây vì kỳ công tỠđánh Ä‘Ã n."" Váºy Tôn má»— xin cáo lui trÆ°á»›c.
Tôn Ninh nhìn chén thuốc trên bà n, nói, "Kỳ công tá» cần phải mau mau uống thuốc, thân thể má»›i có thể chân chÃnh khá»e lại, nhá»› lấy, chá»› để gió lạnh thổi đến.""Tạ Æ¡n, ta đã biết." Kỳ Lạc nhẹ gáºt đầu, lá»i vừa rồi Tôn Ninh còn chÆ°a nói xong khiến tâm Kỳ Lạc bá»—ng nhiên bị má»™t tầng sÆ°Æ¡ng mù dà y đặc phủ kÃn, có rất nhiá»u chuyện nà y không hiểu, nhÆ°ng Ä‘iá»u duy nhất nà ng hiểu chÃnh là , hắn muốn cảnh cáo nà ng, kỳ tháºt VÅ© Văn gia nà y chỉ muốn dùng nà ng là m má»™t con cá» mà thôi, khi Ä‘oạt được tÆ°á»›ng quân vị, khó tránh khá»i việc sẽ giết nà ng.Thế nhÆ°ng lá»i nà y đến cùng là tháºt hay là giả? Kỳ Lạc nhìn Tôn Ninh Ä‘i ra ngoà i, trong lúc nhất thá»i, lòng trà n đầy mê hoặc, không biết ai má»›i là ngÆ°á»i nói tháºt.Linh Ca phân phó nha hoà n sau lÆ°ng Ä‘em cổ cầm tá»›i, nhìn bá»n nha hoà n đốt Äà n HÆ°Æ¡ng lên trong phòng, phất phất tay, nói: "Các ngÆ°Æ¡i tất cả lui ra, ở ngoà i cá»a chá» Ä‘i."Dạ rõ.
Bá»n nha hoà n ứng thanh thối lui đến ngoà i cá»a.Linh Ca Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt Kỳ Lạc, Æ°u sầu nhìn mặt Kỳ Lạc má»™t chút, nói: "CÆ¡n bệnh nà y tá»›i tháºt chóng, ngÆ°Æ¡i trông ngÆ°Æ¡i xem, sắc mặt tháºt khó coi, vẫn là mau mau uống thuốc ngay Ä‘i.Kỳ Lạc gáºt gáºt đầu, Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c bà n, ngá»a đầu uống cạn chén thuốc, VÅ© Văn cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i yên tâm, ta sẽ không quên chuyện ta đã hứa vá»›i ngÆ°Æ¡i.Linh Ca cÆ°á»i lạnh, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i nà y có vẻ ấm áp hÆ¡n mấy nụ cÆ°á»i lúc trÆ°á»›c má»™t chút, "Kỳ tháºt ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘oạt tÆ°á»›ng quân chi vị hay không, ta không quan tâm." Nói, Linh Ca kéo tay Kỳ Lạc lại, kéo nà ng tá»›i bên cây Ä‘Ã n, Không biết ngÆ°Æ¡i có nguyện ý nghe ta đánh Ä‘Ã n?""Äược...!Tốt." Kỳ Lạc cúi đầu nhìn tay Linh Ca, ngón tay ôn nhu ná»›i lá»ng tâm của nà ng, ngồi xuống bên cạnh Linh Ca.Linh Ca buông tay nà ng ra, nói: "TrÆ°á»›c khi đánh Ä‘Ã n,, ta phải nói cho ngÆ°Æ¡i má»™t chuyện, cha ta đã thông cáo thiên hạ nháºn ngÆ°Æ¡i là m nghÄ©a tá».""A?" Kỳ Lạc giáºt mình, "Ta còn chÆ°a gặp qua...""NgÆ°Æ¡i đừng hoảng hốt, cha từ trÆ°á»›c đến nay báºn chuyện, dù cho ta là thân nữ nhi, cÅ©ng chÆ°a chắc có thể nói gặp là gặp được ngay, cho nên ngÆ°Æ¡i chỉ cần biết là được rồi.
Linh Ca nói xong, nhẹ nhà ng cÆ°á»i má»™t tiếng vá»›i Kỳ Lạc, "Ta biết công tá» những ngà y nà y bởi vì ôm bệnh mà chỉ nằm trên giÆ°á»ng, tất nhiên là buồn bá»±c.
Lúc đầu muốn tối nay má»i công tá» cùng nhau ngắm trăng thưởng tuyết, thế nhÆ°ng Tôn thần y nói, ngÆ°Æ¡i không thể ra ngoà i, Ä‘Ã nh phải ở trong phòng vì công tá» Ä‘Ã n má»™t khúc.""Ha ha, ngÆ°Æ¡i quá khách khÃ." Kỳ Lạc gáºt đầu cÆ°á»i, "Kỳ tháºt chỉ cần thân thể tốt, tÃnh qua tÃnh lại, ta còn phải cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i má»›i phải."Váºy chúng ta cÅ©ng không cần khách sáo nữa, sau nà y ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng gá»i ta VÅ© Văn cô nÆ°Æ¡ng, quá mức khách khÃ, cứ gá»i ta là Linh Ca Ä‘i." Nói xong, ngón tay Linh Ca rÆ¡i lên trên dây Ä‘Ã n, "Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ nghe má»™t khúc 《 thÃnh nguyệt 》, vá» sau chúng ta sẽ không nói cám Æ¡n nhau nữa."Ha ha." Kỳ Lạc nuốt lá»i muốn nói xuống, nữ tá» cổ đại nguyên lai lại thẳng thắn nhÆ° thế Kỳ Lạc cÆ°á»i cÆ°á»i, chợp mắt lắng nghe khúc 《 ThÃnh Nguyệt 》nà y, trong lòng nói thầm: "Nữ tá» thẳng thắn nhÆ° thế nà y, hẳn là sẽ không có tâm kế đầy bụng Ä‘i?! Nữ tá» cổ đại nà y lúc nà o cÅ©ng thấy nà ng buồn, có thể giúp nà ng, ngoại trừ báo ân, cÅ©ng coi nhÆ° là là m má»™t chuyện tốt.Khúc âm thanh nhẹ vang lên, khi thì thanh thúy, khi thì lÆ°u luyến, khi thì thÆ° giãn, khi thì kéo dà i.Linh Ca nhìn mặt Kỳ Lạc, không tá»± chủ được cÆ°á»i, nói thầm: "Äây là lần đâu tiên ta không cần suy Ä‘oán lòng ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt, thủ khúc nà y, xem nhÆ° là tế khúc ta Ä‘Æ°a tiá»…n ngÆ°Æ¡i, tế Ä‘iện chuẩn bị cho ngÆ°Æ¡i đã hoà n thà nh rồi, hy vá»ng ngÆ°Æ¡i vÄ©nh viá»…n sẽ không tá»›i thế gian nà y được nữa, sá»›m đầu thai chuyển kiếp, cÅ©ng coi là tạ lá»… ta dà nh tặng cho ngÆ°Æ¡i, cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i, cho ta được cảm giác yên bình nhÆ° thế nà y.Kỳ Lạc Ä‘á»™t nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng và o đồng tá» của Linh Ca ngÆ°Æ¡i, Linh Ca hoảng sợ cúi đầu, má»™t trái tim bá»—ng nhiên bối rối nhảy lên.Nhẹ nhà ng thoải mái thở má»™t hÆ¡i, Kỳ Lạc cÅ©ng cúi đầu xuống, Lạc Tá» Dạ, cái khổ của tôi xem nhÆ° đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn rồi, không biết cô có phải hay không cÅ©ng giống tôi, Ä‘ang gặp rắc rối?Bông tuyết lặng yên rÆ¡i xuống, khúc âm thanh linh hoạt kỳ ảo, giống nhÆ° ánh trăng vẩy xuống tiểu trúc, nghe được ngÆ°á»i có mấy phần men say.[1] Chim bay mất hết, cung tốt được cất Ä‘i.
Câu nà y nguyên văn là của Phạm Lãi, "Phi Ä‘iểu tẫn, lÆ°Æ¡ng cung tà ng; giảo thá» tá», tẩu cẩu phanh.
Việt vÆ°Æ¡ng vi nhân trÆ°á»ng cảnh Ä‘iểu uế, khả dữ cá»™ng hoạn nan, bất khả dữ cá»™ng nhạc.
Tá» hà bất khứ?", nói Việt vÆ°Æ¡ng Câu Tiá»…n là ngÆ°á»i gáy dà i má» chim, là kẻ có thể chung hoạn nạn, không thể là m bạn lúc cát tÆ°á»ng.Câu nói nà y dùng để hình dung loại ngÆ°á»i được chim quên ná, đặng cá quên nÆ¡m, có má»›i ná»›i cÅ©, ăn ở bạc bẽo hai lòng.