- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- Chương 6: 6: Ức Trong Tuyết
Tác giả:
" Tôi không qua, miễn cho cô lại loạn!"
" Tôi cÅ©ng là nữ nhân có được hay không, tôi có là m loạn thế nà o, cÅ©ng sẽ không ăn cô, cô sợ cái gì?" Tá» Dạ nhịn không được trừng Kỳ Lạc má»™t chút, "Tháºt không biết cô là m sao thông qua đặc huấn cảnh sát, còn sợ nữ nhân nhÆ° tôi?"
" Cô!"
" Là m sao? Cô không thể nói được à ?"
" Qua thì qua, ai sợ cô!" Kỳ Lạc Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c ngÆ°á»i Tá» Dạ, "Cô muốn là m cái gì?"
Tá» Dạ vá»— vá»— thân quân giÆ°á»ng bên cạnh, "cô nhanh ngồi xuống, tôi chỉ muốn cho giúp cô chải tóc mà thôi."
"Lúc nà y mà cô còn muốn là m loại sự tình nà y?" Kỳ Lạc thiếu chút thì nghẹn chết, "cô suy nghĩ một chút xem chúng ta là m sao trở vỠcó được hay không?"
"Tôi Ä‘á»™t nhiên cảm thấy nÆ¡i nà y rất tốt." Tá» Dạ mệt má»i nhÆ°ng cÆ°á»i, "Chà Ãt, tôi có thể hảo hảo theo lòng của mình mà sống, cô đó, cÅ©ng có thể không nghÄ© những cừu háºn kia, má»™t lần nữa sống cuá»™c sống của cô, không phải rất tốt sao?"
"Cái nà y..."
"Cô tháºt là lá» má» cháºm chạp!" Tá» Dạ nhịn không được kéo Kỳ Lạc đến ngồi ở bên ngÆ°á»i, ngón tay nhẹ nhà ng chải những sợi tóc xốc xếch, "Còn không chải đầu, chỉ sợ sẽ thà nh ổ gà !"
"Cô mới là ổ gà !"
"Tiểu Lạc Lạc, tôi dù nói thế nà o cÅ©ng là ân nhân cứu mạng của cô, cô có thể tốt vá»›i tôi hÆ¡n xÃu không váºy?" Tá» Dạ vểnh vểnh miệng lên, "Suốt ngà y dữ dằn, tuyệt không giống nữ nhân!"
"Cô..."
"Äừng nhúc nhÃch!" Tá» Dạ cÆ°á»i cÆ°á»i quát to má»™t tiếng, búi tóc Kỳ Lạc lên giống búi tóc của nam tá» cổ đại, cẩn tháºn nhìn mặt của nà ng —— bản thân Kỳ Lạc bản thân không thÃch trang Ä‘iểm, giá» phút nà y mặc trÆ°á»ng bà o của TrÆ°á»ng Cung, lại có kiểu tóc dạng nà y, nếu nhÆ° dùng vải quấn chặt lồng ngá»±c, lại vẽ song mi Ä‘áºp xÃu, xác thá»±c có bảy phần giống cổ đại giai công tá».
Tá» Dạ nhÃu mà y tưởng tượng là n da TrÆ°á»ng Cung là n da, lại nhìn là n da Kỳ Lạc má»™t chút, giống! Cá»±c kỳ giống là n da nữ nhân! Chẳng lẽ nói —— nà ng tháºt sá»± là nữ giả nam trang?
"Lạc Tá» Dạ, khi cô nghiêm chỉnh, kỳ tháºt cÅ©ng coi là má»™t cô gái tốt." Kỳ Lạc Ä‘á»™t nhiên yên lặng cÆ°á»i má»™t tiếng, nhìn quanh.
doanh trÆ°á»›ng, "Chỉ cần cô sau nà y không còn loạn trêu chá»c tôi, tôu liá»n không dữ vá»›i cô nữa."
"Tháºt sao?" Tá» Dạ hÆ¡i ngạc nhiên, ngón tay Ä‘á»™t nhiên khá»u cằm Kỳ Lạc má»™t cái, "Mỹ nữ, cÆ°á»i má»™t cái ta xem?"
"Cô!" Kỳ Lạc biến sắc, phẫn ná»™ nắm chặt tay Tá» Dạ, "cô tháºt sá»± đến chết không đổi!" Ãnh mắt Ä‘á»™t nhiên rÆ¡i lên vết thÆ°Æ¡ng trên lòng bà n tay Tá» Dạ, "Cái nà y lại là bị thÆ°Æ¡ng lúc nà o?"
"Không nói cho cô biết!" Tá» Dạ thần bà cÆ°á»i má»™t tiếng, chá»›p mắt trái Kỳ Lạc, "Chẳng lẽ cô Ä‘au lòng tôi à ?"
"Quỷ mới đau lòng cô!" Kỳ Lạc ném TỠDạ tay ra, "đang yên đang là nh mà cứ luôn bị thương vẫn còn may không phải là mụ mụ cô, không phải đau lòng hơn chết à !"
"Ha ha." Tá» Dạ nhịn không được cÆ°á»i to má»™t tiếng, "Tiểu Lạc Lạc, cô cà ng ngà y cà ng đáng yêu."
Kỳ Lạc kinh ngạc nhìn mặt Tá» Dạ, chỉ cảm thấy hai gò má Ä‘á» bừng, không khá»i vì đó mà trái tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt  —— Tá» Dạ tá»±a nhÆ° Ä‘ang tản ra hà o quang mê hồn nhÆ° Ä‘á»™c dược, má»™t chút không chú ý đã khiến hÆ°Æ¡ng hoa bay và o đáy lòng, khiến cho ngÆ°á»i ta có chút mê muá»™i.
"Cô...!Cô bá»›t lấy tôi ra là m trò cÆ°á»i Ä‘i!" Kỳ Lạc dữ dằn mắng má»™t tiếng, quay mặt Ä‘i.
"Nhìn thấy cô, tôi lại cà ng ngà y cà ng xác định má»™t chuyện!" Tá» Dạ chắc chắn gáºt đầu, khóe môi hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i thần bÃ.
Bên ngoà i hà n phong quét qua, trên bầu trá»i lẻ tẻ đã nổi lên những bông tuyết bay.
TrÆ°á»ng Cung chắp tay đứng ở bên ngoà i doanh trÆ°á»›ng, an tÄ©nh nhìn tuyết bay bay xuống trÆ°á»›c mắt, lẩm bẩm nói: "NgÆ°Æ¡i rốt cục xuất hiện rồi."
"VÆ°Æ¡ng gia, canh nóng lÆ°Æ¡ng khô nà y..." Phó tÆ°á»›ng bÆ°ng đồ ăn đứng ở cạnh TrÆ°á»ng Cung.
TrÆ°á»ng Cung cÆ°á»i nhìn hắn, "ÄÆ°a và o cho các nà ng Ä‘i, dù sao cÅ©ng là nữ tá», lại Ä‘ang rét Ä‘áºm, không ăn chút không chịu nổi đâu."
"Dạ!" Phó tướng bưng đồ ăn đi và o.
TrÆ°á»ng Cung Ä‘Æ°a tay ra, đón bông tuyết Ä‘ang bay xuống, nhìn thấy bông tuyết dần dần tan ra trong lòng bà n tay, trong trà nhá»›, mấy năm trÆ°á»›c, cÅ©ng và o má»™t đêm tuyết nhÆ° thế nà y, hắn Ä‘ang cùng mẫu thân tại vÆ°Æ¡ng phủ tán gẫu, lại có hạ nhân thông báo có má»™t đạo sÄ© ở bên ngoà i phủ không Ä‘uổi Ä‘i được, luôn luôn la hét ầm Ä© nói muốn gặp Lan Lăng VÆ°Æ¡ng.
Cảm thấy ngÆ°á»i nà y khác thÆ°á»ng, TrÆ°á»ng Cung Ä‘Ã nh phải má»i hắn và o.
Äạo sÄ© kia giữa thá»i tiết rét lạnh nhÆ° thế nà y mà chỉ mặc má»™t thân áo tÆ¡i, tiến và o tiá»n Ä‘Æ°á»ng, nhiệt Ä‘á»™ không khà hÆ¡i ấm, láºp tức cởi áo tÆ¡i trà n đầy bông tuyết, vuốt vuốt mÅ©i đã đông lạnh đến Ä‘á» bừng, nhìn TrÆ°á»ng Cung, cÅ©ng không hà nh lá»…, chỉ thốt lên, "Tốt! má»™t giả phượng hÆ° hoà ng Lan Lăng VÆ°Æ¡ng!"
TrÆ°á»ng Cung trong lòng giáºt mình, cuống quÃt cho lui nha hoà n hạ nhân, "Äạo trưởng, ngÆ°Æ¡i...!lá»i nói nà y sẽ hãm ta và o hiểm cảnh a!"
Äạo trưởng hÃp mắt khoát tay áo, nhìn kỹ mẫu thân TrÆ°á»ng Cung má»™t chút, "Phu nhân mặc dù trÆ°á»›c nay, hoa nhÆ°á»ng nguyệt thẹn, thế nhÆ°ng dung nhan Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i nà y, đói vá»›i Ä‘á»i nà y của ngÆ°Æ¡i chỉ là há»a, dù cho ngÆ°Æ¡i cố gắng bo bo giữ mình, chối từ không thụ phong, vẫn nhÆ° cÅ© không gánh nổi mạng của mình a."
"NgÆ°Æ¡i..." mẫu thân TrÆ°á»ng Cung, Má»™ng CÆ¡, nguyên bản xuất thân thấp hèn, chẳng qua chỉ là má»™t vÅ© cÆ¡ trong giáo phÆ°á»ng, bởi vì dung mạo xuất chúng, trong má»™t lần đại yến, bị đại thừa tÆ°á»›ng đông nguỵ lúc bấy giá» là Cao Trừng nhìn trúng, kết hạt sÆ°Æ¡ng nhân duyên má»™t lần.
Nà ng vốn là má»™t ngÆ°á»i mang tâm tÃnh quáºt cÆ°á»ng, ngại quyá»n thế của Cao Trừng nên má»›i ủy thân cho hắn mà không thể là m gì, nhÆ°ng cÅ©ng đủ khiếnnà ng có ý niệm mình Ä‘ang phà hoà i bản thân.
Sau khi bất đắc dÄ© có má»™t đêm phong lÆ°u vá»›i Cao Trừng, trong lòng nà ng trà n đầy báºn tâm, ông bắt ép nà ng và o phủ Thừa tÆ°á»›ng, chăm sóc cá»±c kỳ.
Nà ng nguyên lai tưởng rằng sẽ háºn Cao Trừng má»™t Ä‘á»i má»™t thế, nhÆ°ng dần dần lại đắm chìm trong ôn nhu của ông, thêm phần phát hiện trong bụng có mang cốt nhục, mẫu tÃnh khiến nà ng không suy nghÄ© thêm vá» sá»± tình phà hoà i bản thân nữa, chỉ muốn hạ sinh hà i tá», cả má»™t Ä‘á»i cứ an tÄ©nh nhÆ° váºy theo hầu bên ông cùng nhau vượt qua năm tháng.
Háºu cung từ xÆ°a nhiá»u phân tranh, phủ Thừa tÆ°á»›ng tá»± nhiên cÅ©ng nhÆ° thế.
Sủng ái của Cao Trừng, chÃnh là ná»—i háºn của các cÆ¡ thiếp khác, Má»™ng CÆ¡ nhiá»u lần gặp nguy hiểm xảy thai, trong lòng đối nÆ¡i thâm trạch nà y cà ng ngà y cà ng sợ hãi, thế là năn nỉ Cao Trừng không cho danh pháºn, không ngủ lại, thả nà ng cùng hà i tá» trong bụng bình an xuất phủ, bình yên sinh hạ đứa bé nà y.
Cao Trừng trong lòng yêu Má»™ng CÆ¡, cÅ©ng hiểu rõ suy nghÄ© trong lòng nà ng, thế là lặng yên ở bên ngoà i phủ kiếm má»™t nÆ¡i u tÄ©nh, để Má»™ng CÆ¡ an nhiên ở nÆ¡i đó tránh há»a sinh con.
Sau mấy tháng, Má»™ng CÆ¡ sinh hạ má»™t  nữ hà i, lấy nhÅ© danh là Nhược Trần, tên chữ vẫn là mang theo chút thÆ°Æ¡ng cảm ý vị của Má»™ng CÆ¡, nhÆ°ng cÅ©ng là hi vá»ng cô gái nà y có thể bình an lá»›n lên, tại hồng trần chỉ là m má»™t hạt bụi thì đã tốt rồi, không cần cao cao tại thượng, rÆ°á»›c lấy mầm tai vạ, chỉ cần bình thÆ°á»ng cả Ä‘á»i thì đã đủ.
Cao Trừng đến gặp con gái, rất là ưa thÃch, lại nhá»› tá»›i Má»™ng CÆ¡ không cần danh pháºn, lo lắng cho mình trăm năm vá» sau, mẹ con các nà ng sẽ nháºn ủy khuất, thế là suy nghÄ© má»™t biện pháp kinh thế hãi tục —— đối ngoại tuyên bố Má»™ng CÆ¡ sinh con, ban tên là Hiếu Quán, láºp tức phong cho mẹ con các nà ng má»™t phủ đệ để ở lại.
Má»™ng CÆ¡ cảm thấy Ä‘iá»u nà y có thể sẽ hại cả Ä‘á»i nữ nhi của nà ng, thế nhÆ°ng khi nghe được ý nghÄ© của Cao Trừng, cÅ©ng hiểu rõ chỉ có còn sống, má»›i có cÆ¡ há»™i hạnh phúc, thế là , nữ nhi của nà ng từ nhỠđã bị trở thà nh nhi tá», nhoáng má»™t cái liá»n qua hÆ¡n mÆ°á»i năm.
Cao Trừng chết, đệ đệ Cao DÆ°Æ¡ng rốt cục Ä‘oạt lấy được quyá»n hà nh ở Äông Nguỵ, thà nh láºp đại Tá», đáng tiếc tráng niên mất sá»›m, truyá»n vị ấu tá», không nghÄ© tá»›i lại bị đệ đệ Cao Diá»…n Ä‘oạt vị, giết chết vô số dòng há», chỠđến khi Cao Diá»…n chết, thì Cá»u đệ của Cao Trừng là Cao Trạm kế vị, cÅ©ng không há» buông tha dòng há» của Cao Diá»…n.
Thá»i kỳ cổ đại nà y, vẫn nhÆ° xÆ°a là tá» bằng mẫu quý, Má»™ng CÆ¡ xuất thân đê tiện, không có danh pháºn, Hiếu Quán mặc dù cùng là dòng dõi hoà ng thất, lại luôn mang thân pháºn thấp hèn, vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không có tÆ° cách kế thừa hoà ng vị.
ChÃnh là bởi vì Ä‘iá»u nà y, Hiếu Quán má»›i tránh khá»i nhiá»u lần tÆ°á»›ng giết hoà ng thất thân tá»™c, vẫn luôn bình an vô sá»± tránh ở Tịnh châu.
Công nguyên năm 560, quốc chủ Cao Trạm tứ phong Hiếu Quán phong hà o Lan Lăng Vương.
Vì biểu trung tâm, Má»™ng CÆ¡ kêu thượng thÆ° của Hiếu Quán đổi tên thà nh TrÆ°á»ng Cung, ý là vÄ©nh viá»…n cung kÃnh quốc chủ.
Cao Trạm sau khi biết tim rồng cá»±c kỳ vui mừng, cho dù sau mấy năm nay đã liên tiếp sát hại hai vị thân ca ca Cao Hiếu Du cùng Cao Hiếu Uyển của TrÆ°á»ng Cung nhÆ°ng cÅ©ng không há» liên luỵ đến TrÆ°á»ng Cung, ngược lại đối vá»›i nà ng rất là nể trá»ng, thÆ°á»ng xuyên lÆ°u TrÆ°á»ng Cung nghỉ đêm trong cung, Ä‘Ã m luáºn chÃnh sá»±, đến mức trên phố hay truyá»n tai nhau chuyện tình đồng tÃnh giữa thúc thúc cùng chất nhi nà y.
quay lại vá»›i vị đạo trưởng kia vừa mở miệng đã kinh ngÆ°á»i, Má»™ng CÆ¡ ngược lại có mấy phần bối rối, "NgÆ°Æ¡i đến tá»™t cùng là ai?"
Äạo trưởng vê râu cÆ°á»i má»™t tiếng, nói: "Phu nhân không cần kinh hoảng, ta bất quá là má»™t nhà n Vân Dã hạc mà thôi." Nói xong, đạo trưởng nhìn TrÆ°á»ng Cung tháºt sâu nhìn má»™t chút, "NgÆ°Æ¡i tâm địa thiện lÆ°Æ¡ng, xác thá»±c không nên là m ma, tráng niên đã mất sá»›m, nếu ngÆ°Æ¡i còn sống, bách tÃnh nÆ°á»›c Tá» còn có chút hi vá»ng." Nói xong, nhìn vá» phÃa Má»™ng CÆ¡, "Ngược lại là tuổi thá» phu nhân, ai..."
TrÆ°á»ng Cung nhìn thấy đạo trưởng, "Ta tráng niên phải mất sá»›m? Mẹ ta lại sẽ nhÆ° thế nà o?"
Äạo trưởng gáºt đầu, bấm ngón tay tÃnh toán, "NgÆ°Æ¡i bất quá chỉ còn hÆ¡n mÆ°á»i năm thá»i gian, ai, Cao gia các ngÆ°Æ¡i là thân tá»™c tÆ°á»›ng giết số mệnh, ai cÅ©ng trốn không thoát a."
"có hóa giải chi pháp không?" Má»™ng CÆ¡ hoảng sợ nhìn vá» phÃa đạo trưởng.
Äạo trưởng gáºt đầu, từ trong ngá»±c lấy ra má»™t chiếc nhẫn ngá»c mà u Ä‘en, lay chuyển trÆ°á»›c mặt tại TrÆ°á»ng Cung, "xin vÆ°Æ¡ng gia phải nhá»› cho kỹ dáng vẻ của chiếc nhẫn nà y, sau nà y nếu nhÆ° trông thấy ngÆ°á»i mang váºt nà y xuất hiện, chÃnh là ngÆ°á»i thay đổi số mệnh của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i nhất định phải hảo hảo nắm chắc."
"Thay đổi số mệnh?" TrÆ°á»ng Cung bình tÄ©nh nhìn chiếc nhẫn ngá»c má»™t lát, bá»—ng nhiên ngÆ°á»›c mắt nhìn đạo trưởng, "hóa giải số mệnh của ta, váºy nÆ°Æ¡ng của ta thì sao? Bà cả Ä‘á»i nà y, chịu quá nhiá»u ủy khuất, bá ấy có cứu tinh hay không đây?"
Äạo trưởng lắc đầu, nhẹ nhà ng thở dà i, "Tuổi thá» sá»›m định, mệnh không do ngÆ°á»i, trân quý Ä‘i."
"Äạo trưởng!" TrÆ°á»ng Cung muốn gá»i đạo trưởng lại, đáng tiếc lão đạo sÄ© nà y Ä‘á»™t nhiên mặc áo tÆ¡i lên, trong miệng lẩm bẩm kinh văn, cÅ©ng không quay đầu lại Ä‘i ra vÆ°Æ¡ng phủ.
TrÆ°á»ng Cung nhìn thấy đạo trưởng dần dần biến mất trong tầm mắt, quay mặt lại, nhìn thấy sắc mặt nhÆ° giấy trắng tái nhợt của mẫu thân, vá»™i tiến lên cầm tay của bà , "NÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i đừng sợ, ta sẽ chiếu cố ngÆ°Æ¡i tháºt tốt, không để ngÆ°Æ¡i có má»™t chút tổn thÆ°Æ¡ng nà o, cÅ©ng sẽ không để ngÆ°Æ¡i sinh bệnh."
Má»™ng CÆ¡ chỉ quyến luyến nhìn mặt TrÆ°á»ng Cung, đúng là dáng dấp có bảy phần tÆ°Æ¡ng tá»± Cao Trừng, "NÆ°Æ¡ng Ä‘á»i nà y chỉ hy vá»ng ngÆ°Æ¡i có thể bình yên mà sống, ngÆ°Æ¡i đã có cứu tinh, nhÆ° váºy ta liá»n xem nhÆ° Ä‘i...cÅ©ng có thể an tâm a."
"NÆ°Æ¡ng sẽ không Ä‘i!" TrÆ°á»ng Cung chắc chắn gáºt đầu, "NgÆ°Æ¡i tuyệt đối sẽ không!"
Má»™ng CÆ¡ cÆ°ng chiá»u giÆ¡ tay sá» soạng mặt nà ng, nói: "VÆ°Æ¡ng phi của ngÆ°Æ¡i, Trịnh thị là cô nÆ°Æ¡ng tốt, má»™t năm trÆ°á»›c ta luôn cho nà ng là máºt thám do Hoà ng Thượng phái tá»›i, dùng để giám thị ngÆ°Æ¡i và ta, thế nhÆ°ng má»™t năm đã qua, Chức Cẩm khắp nÆ¡i vì ngÆ°Æ¡i và ta mà cân nhắc, ba lần bốn lượt giúp ngÆ°Æ¡i và ta giải khốn cảnh, ta biết, trong ná»™i tâm nà ng là có ngÆ°Æ¡i."
"Thế nhÆ°ng ta dù sao cÅ©ng là nữ tá» a." TrÆ°á»ng Cung lắc đầu, "Ta có thể nà o cho nà ng hạnh phúc?"
Má»™ng CÆ¡ nhẹ nhà ng thở dà i, "Nữ nhân cả má»™t Ä‘á»i, bất quá chỉ muốn tìm má»™t lÆ°Æ¡ng nhân, là m bạn sống quãng Ä‘á»i còn lại.
NÆ°Æ¡ng lúc trÆ°á»›c để ngÆ°Æ¡i là m nam tá», ngÆ°Æ¡i liá»n đã mất Ä‘i cÆ¡ há»™i tìm kiếm lÆ°Æ¡ng nhân, đã nhÆ° váºy, đừng tiếp tục hoang Ä‘Æ°á»ng nữa—— TrÆ°á»ng Cung, hảo hảo đối đãi nà ng Ä‘i.
Nếu nhÆ° nà ng có thể tiếp nháºn ngÆ°Æ¡i, nÆ°Æ¡ng sẽ cà ng cảm thấy an tâm hÆ¡n."
TrÆ°á»ng Cung nắm chặt song quyá»n, nói: "Việc nà y sau nà y hãy nói Ä‘i, nÆ°Æ¡ng, tối nay tuyết lá»›n gió lạnh, ngÆ°Æ¡i vẫn là sá»›m Ä‘i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i."
"CÅ©ng tốt..." Má»™ng CÆ¡ nhẹ nhà ng cÆ°á»i má»™t tiếng, tuỳ TrÆ°á»ng Cung đỡ nà ng trở vá» phòng.
Tráºn tuyết lá»›n nà y, rÆ¡i xuống từng ngõ hẻm trong thà nh Tịnh châu, tuyết tháºt dà y phủ đầy diện tÃch đất Ä‘ai lên ngang gối.
Khi xuân gió thổi tá»›i, thá»i Ä‘iểm tuyết Ä‘á»ng tan ra, không khá»i vì đó mang theo má»™t cÆ¡n bệnh nặng, cÆ°á»›p Ä‘i sinh mệnh Má»™ng CÆ¡, từ đó vá» sau, TrÆ°á»ng Cung chân chÃnh chỉ còn lại má»™t ngÆ°á»i sống trên thế gian nà y.
"VÆ°Æ¡ng gia, trá»i đông giá rét, vẫn nên uống thêm chén canh gừng " giá»ng Phó tÆ°á»›ng kéo TrÆ°á»ng Cung ra khá»i hồi ức.
TrÆ°á»ng Cung trừng mắt nhìn, lau Ä‘i khóe mắt Æ°á»›t át, quay đầu nháºn lấy canh gừng, cÆ°á»i nói: "Các vị tÆ°á»›ng sÄ© đã uống chÆ°a?"
Phó tÆ°á»›ng gáºt đầu, " Ä‘á»u đã uống, cÅ©ng ăn no rồi."
TrÆ°á»ng Cung thổi thổi canh, ủ ấm trong tay rồi uống ngay má»™t hÆ¡i, chỉ cảm thấy ấm áp nháºp dạ dà y, rất là dá»… chịu.
Khóe môi mỉm cÆ°á»i, TrÆ°á»ng Cung nhìn doanh trÆ°á»›ng của mình, nói: "Hai ngÆ°á»i các nà ng ăn mặc cổ quái, cứ tiếp tục nhÆ° váºy cÅ©ng không phải biện pháp, nếu nhÆ° giải được nguy hiểm ở Lạc DÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i liá»n Ä‘i mua má»™t Ãt y phục đến cho các nà ng thay."
"Mạt tÆ°á»›ng không hiểu, vÆ°Æ¡ng gia vì sao lại đối tốt vá»›i các nà ng nhÆ° váºy?"
"Ta cÅ©ng không hiểu, chỉ là muốn." TrÆ°á»ng Cung thần bà cÆ°á»i cÆ°á»i, lại uống ngay má»™t hÆ¡i canh gừng, ngÆ°Æ¡i là cứu tinh của ta, ta sẽ hảo hảo bảo há»™ ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i có thể yên tâm.
Tá» Dạ ăn no xong Ä‘i tá»›i bên mà n doanh trÆ°á»›ng, nhẹ nhà ng nhấc má»™t góc lên, nhìn TrÆ°á»ng Cung bên ngoà i trÆ°á»›ng, vừa lúc đúng lúc đối mặt nà ng là má»™t đôi mắt thanh tịnh.
Lá»… phép cÆ°á»i cÆ°á»i, Tá» Dạ bối rối buông mà nh lá»u xuống, dù cho không nhìn thấy dáng vẻ TrÆ°á»ng Cung, thế nhÆ°ng cặp mắt kia lại lặng yên lay Ä‘á»™ng tiếng lòng của nà ng.
Tá» Dạ cúi đầu nhìn nhẫn ngá»c Ä‘en trên ngón tay trái vô danh, thì thà o nói, "Chẳng lẽ, ta sẽ cùng ngÆ°Æ¡i có cái gì rà ng buá»™c?".