- Trang chủ
- Tái Kiến Lan Lăng
- ChÆ°Æ¡ng 3: 3: Äêm Chạy Trốn
Tác giả:
Bầu không khà đột nhiên trở nên khẩn trÆ°Æ¡ng, nguyên lai tưởng rằng Tá» Dạ sẽ sợ đến khóc lóc om sòm náo đến long trá»i lở đất, thế nhÆ°ng Tá» Dạ những việc sau đó nà ng là m lại khiến má»i ngÆ°á»i vô cùng kinh ngạc.
"A.
" Tá» Dạ Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i cÆ°á»i vá»›i Nghiêm Phong, khom lÆ°ng xuống, cởi đôi già y cao gót dÆ°á»›i chân ra, "Giúp tôi cầm và i phút, anh sợ sao?"
Nghiêm Phong không rõ nà ng muốn là m cái gì, Ä‘Æ°a tay nháºn lấy già y cao gót, "Tá» Dạ, đừng giở trò gian.
"
VÆ°Æ¡ng quản lý Ä‘á»™t nhiên vá»— vá»— vai Nghiêm Phong, "Tiểu Phong, lòng của nữ nhân nhÆ° kim dÆ°á»›i đáy biển, Ä‘iểm nà y cáºu tháºt sá»± không hiểu được.
"
Nghiêm Phong nhìn thoáng qua ý cÆ°á»i trong mắt VÆ°Æ¡ng quản lý, cÆ°á»i là nh lạnh nói: "Cô ấy nà o phải là kim, hoà n toà n là má»™t hạt cát trong biển cả mênh mông, mãi mãi cÅ©ng cầm không được.
"
"Phụ nữ là cần được dạy, tiểu Phong, cáºu hẳn là hiểu ý tôi mà .
" VÆ°Æ¡ng quản lý trà n đầy thâm ý chỉ Ä‘iểm cho Nghiêm Phong, rồi phảy tay vá»›i những ngÆ°á»i vây xem, ra hiệu má»i ngÆ°á»i tiếp tục vui đùa, xem ra hôn sá»± của đại tiểu thÆ° và Nghiêm Phong, cÅ©ng coi nhÆ° là kết thúc rồi.
vÅ© khúc vui sÆ°á»›ng lại vang lên, đèn nê ông lấp lóe, thân thể nà y đến thân thể khác nổi báºt bắt đầu chuyển Ä‘á»™ng theo âm nhạc của há»™p đêm, nguyên bản không khà ngá»™t ngạt ban nãy Ä‘á»™t nhiên biến mất bên trong loại nhịp Ä‘iệu Ä‘iên cuồng nà y.
Tá» Dạ trừng VÆ°Æ¡ng quản lý má»™t chút, cái liếc mắt lạnh nhÆ° băng mang theo má»™t chút chế giá»…u bắn vá» phÃa Nghiêm Phong, "Tôi chỉ là muốn xoa xoa chân mà thôi, anh gấp cái gì? Tôi cÅ©ng không phải không vá».
" Nói xong nà ng Ä‘i tá»›i tá»›i gần ghế sô pha cáºn lối thoát hiểm, ngồi xuống, nhẹ xoa chân.
Khóe môi bá»—ng nhiên khẽ cong, Tá» Dạ cÆ°á»i nhìn Nghiêm Phong má»™t chút, "Anh có muốn giúp tôi xoa xoa không?"
Nghiêm Phong trá»±c tiếp Ä‘i qua, buông già y của Tá» Dạ xuống, khom lÆ°ng liá»n bắt được chân Tá» Dạ, ngón tay êm ái xoa bà n chân Tá» Dạ, "Có đôi khi anh tháºt không biết em Ä‘ang suy nghÄ© gì? Má»™t hồi đối vá»›i ngÆ°á»i tốt, má»™t hồi lại đối ngÆ°á»i há»ng.
"
"Tháºt sao?" Tá» Dạ cÆ°á»i cÆ°á»i cá»±c kì nhạt, "Kỳ tháºt tôi rất hiểu.
"  ngón chân Tá» Dạ Ä‘á»™t nhiên di chuyển dá»c theo Nghiêm Phong lồng ngá»±c xuống ——
Nghiêm Phong chỉ cảm thấy thân thể xiết chặt, tà mị cÆ°á»i, "TrÆ°á»›c đó cho là em chỉ hÆ¡i ham chÆ¡i, không nghÄ© tá»›i em còn rất lá»›n gan.
" Nghiêm Phong nói xong hai mắt sáng rá»±c rÆ¡i xuống xÆ°Æ¡ng quai xanh của Tá» Dạ, nhịn không được nuốt từng ngụm từng ngụm nÆ°á»›c bá»t.
Tá» Dạ vẫn nhÆ° cÅ© cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, đầu lông mà y có chút nhếch cao, "Äã tá»›i nÆ¡i nà y chÆ¡i, có ngÆ°á»i nà o không phải đến tìm kiếm sá»± kÃch thÃch?" Khi Ä‘ang nói chuyện, ngón chân Tá» Dạ đã tuá»™t đến bụng Nghiêm Phong, nhẹ nhà ng vẽ thà nh vòng tròn, "Anh nói xem có đúng hay
không?" Nghiêm Phong đột nhiên nắm chặt lòng bà n chân của nà ng, muốn nhà o lên hôn môi TỠDạ.
"Ai!" TỠDạ đột nhiên dùng ngón tay chặn môi của hắn, trừng mắt nhìn, "Gấp như khỉ thì lại không hứng thú.
" Nói xong, nà ng xÃch lại gần mặt Nghiêm Phong, "Tôi cho anh biết má»™t bà máºt, tôi rất thÃch kÃch thÃch —— "
"Anh biết, tiểu yêu tinh.
" Giá»ng Nghiêm Phong nói trầm thấp vô cùng, cánh môi nhịn không được khẽ hôn lên ngón tay Tá» Dạ,
"Thế nhưng anh nhịn không nổi.
"
"Nhịn má»™t chút, anh sẽ cảm thấy kÃch thÃch! " Giá»ng Tá» Dạ phá lệ vÅ© mị, dù cho bà n chân bị hắn nắm chặt, thế nhÆ°ng là ngón chân vẫn nhÆ° cÅ© trêu chá»c vuốt ve bụng dÆ°á»›i đã sá»›m căng cứng của hắn.
"Em muốn là m gì nà o?" Nghiêm Phong Ä‘á»™t nhiên buông chân Tá» Dạ ra, mặc cho nà ng trêu chá»c hÆ¡n nữa "Chẳng lẽ em muốn ở chá»— nà y là m ngÆ°á»i phụ nữ của anh?"
Tá» Dạ khiêu khÃch há»i lại, "Chẳng lẽ anh không dám?" Ngón chân xuống chút nữa, dạng nà y trêu chá»c để Nghiêm Phong nhịn không được phát ra má»™t tiếng trầm trầm rên rỉ,
"Em tháºt sá»± là má»™t tiểu yêu tinh!"
"Anh sai rồi, tôi không phải yêu tinh.
" Giá»ng Tá» Dạ cà ng ngà y cà ng nhá», cÆ¡ hồ bị bao phủ trong vÅ© khúc Ä‘iên cuồng, ngón chân Ä‘á»™t nhiên dá»i xuống ná»a ngÆ°á»i dÆ°á»›i của Nghiêm Phong,để Nghiêm Phong cảm thấy má»™t cảm giác thất lạc trÆ°á»›c nay chÆ°a từng có.
"Em là yêu tinh! " Nghiêm Phong nhịn không đượclại nuốt nước miếng một cái.
Tá» Dạ khiêu mi cÆ°á»i má»™t tiếng, "Kỳ tháºt tôi là dạ xoa, anh sẽ cảm thấy tối nay là má»™t cÆ¡n ác má»™ng! " Ngón chân kéo căng, lặngyên hÆ°á»›ng phÃa giữa hai chân của hắn dùng sức đá và o ——
Mặt Nghiêm Phong bá»—ngnhiên trở nên méo mó, từ kÃch Ä‘á»™ng Ä‘á»™t nhiên chuyển hóa thà nh phẫn ná»™, chỉ thấy hắnche hạ thân, phẫn ná»™ quát to má»™t tiếng, "Lạc Tá» Dạ! Cô váºy mà lại đá mệnh
căn của tôi!"
Tá» Dạ từ trên ghế sa lon đứng dáºy, nhanh chóng vá»t đến cá»a sắt của lối thoát hiểm, vừa kéo cá»a ra vừa lạnh nhÆ° băng cÆ°á»i nói: "Äối phó vá»›i những kẻ thÃch nằm mÆ¡ ban ngà y, biện pháp tốt nhất chÃnh là để hắn hiểu được, đây chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng!"
"Cô!" Nghiêm Phong muốn cất bÆ°á»›c truy nà ng, thế nhÆ°ng chân má»›i mở ra, phÃa dÆ°á»›i lại là má»™t tráºn Ä‘au Ä‘á»›n, tại thá»i Ä‘iểm hứng nhất bị má»™t cú đá nặng nhÆ° thế nà y, có thể khiến gã Ä‘au thấu tâm can.
Tá» Dạ không khá»i cất tiếng cÆ°á»i to, ra hiệu vá»›i DJ, DJ ra dấu hiệu "OK", âm nhạc trong nháy mắt cà ng thêm nhiệt liệt.
"Anh cứ tiếp tục là m ngÆ°á»i nằm mÆ¡ giữa ban ngà y, tôi cÅ©ng không muốn lại ở chá»— nà y chÆ¡i nữa.
" Tá» Dạ cÆ°á»i cÆ°á»i, đóng cá»a sắt lại, quay đầu, lại bắt gặp khuôn mặt trà n đầy tức giáºn của Kỳ Lạc, không khá»i mất hồn,
"Tiểu Lạc Lạc, cô tháºt không muốn sống nữa, còn dám quay vá»!" Nói xong, kéo chặt tay của nà ng, vá»™i và ng muốn chạy xuống dÆ°á»›i lầu.
"Lạc Tá» Dạ, tôi sẽ không mắc sai lầm lần nữa đâu!" á»ng nÆ°á»›c trong tay Kỳ Lạc bá»—ng nhiên Ä‘áºp vá» phÃa đỉnh đầu Tá» Dạ ——
TỠDạ theo bản năng tránh sang một bên, "cô điên rồi, muốn giết tôi à !"
Kỳ Lạc giá»ng căm háºn nói: "Tôi quả tháºt Ä‘iên rồi, bị mấy kẻ cặn bả nhÆ° mấy ngÆ°á»i trong xã há»™i nà y bức Ä‘iên rồi! Buổi tối hôm nay tôi có tháºt phải chết, cÅ©ng phải kéo cô theo!"
"Tôi cÅ©ng không muốn cùng cô chết, cô không Ä‘i, tôi Ä‘i!" Tá» Dạ phủi phủi bụi bám trên ngÆ°á»i, quay ngÆ°á»i chạy xuống báºc thang.
"Cô trốn không thoát đâu!" Kỳ Lạc hung hăng cắn răng, nhanh chóng đuổi theo TỠDạ.
CÅ©ng và o lúc ấy, bên trong há»™p đêm, VÆ°Æ¡ng quản lý đỡ Nghiêm Phong dáºy, "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Äang yên Ä‘ang là nh tại sao lại náo loạn rồi?"
"Lần nà y cÅ©ng không phải tôi muốn là m loạn vá»›i cô ta, chỉ là lá»a nà y cô ta tháºt sá»± chÆ¡i lá»›n rồi!" Nghiêm Phong tức giáºn mắng,
"Ả Ä‘Ã n bà nà y phải tháºt hảo hảo dạy má»™t lần! VÆ°Æ¡ng ca, anh sẽ giúp tôi, đúng hay không?"
VÆ°Æ¡ng quản lý thán má»™t hÆ¡i, "TÃnh cách nà y của đại tiểu thÆ° tháºt sá»± cÅ©ng nên quản, cáºu răn Ä‘e má»™t chút là được rồi, tin chắc Minh ca cÅ©ng sẽ không trách cáºu.
"
Nghiêm Phong nghe Vương quản lý nói xong, vẫy vẫy tay với thủ hạ, "Bắt cô ta lên xe cho tôi!"
Mấy gã vai u thịt bắp gáºt đầu chạy dá»c theo lối thoát hiểm Ä‘uổi bắt.
Äá»™t nhiên xuất hiện tiếng bÆ°á»›c chân phÃa sau khiến Kỳ Lạc cảnh giác xem xét, khi ánh mắt nhìn thấy những gã vai u thịt bắp kia, không khá»i giáºt mình lên tiếng há»i: "Lạc Tá» Dạ, đêm nay cô Ä‘ang là m cái gì váºy hả?"
TỠDạ quay đầu trừng nà ng một chút, "cô quản tôi là m gì, hỠbắt cô cơ mà !"
"Cô!"
"Cô cái gì cô? Tiểu Lạc Lạc, nếu nhÆ° cô không muốn bị toái thi, thì đừng quay đầu, hãy cứ chạy vá» phÃa trÆ°á»›c!" Tá» Dạ nói xong, Ä‘á»™t nhiên cảm thấy chân dâng lên má»™t cÆ¡n Ä‘au nhói nhÆ° khoang và o tim---- -- -- dây kẽm nghiêng nghiêng Ä‘ang phá vỡ da thịt nà ng.
Lúc nà y, Kỳ Lạc đã chạy tá»›i bên cạch Tá» Dạ, siết chặt ống nÆ°á»›c trong tay, "cô tháºt không muốn sống nữa, Ä‘á»™t nhiên dừng lại muốn bị đánh đúng hay không?"
TỠDạ nhịn đau cắn răng, "cô cho rằng tôi không muốn chạy? Tôi là chân đau chạy không được!"
"Thế nà o?" Kỳ Lạc vội cúi đầu xem xét chân TỠDạ, chỉ gặp máu tươi đã nhuộm đỠtất chân nà ng.
"Cô đừng để ý đến, cô Ä‘i mau!" Tá» Dạ Ä‘á»™t nhiên hung hăng đẩy nà ng má»™t cái, "Bá»n há» bắt được tôi, tôi không chết được, nếu là bắt được cô, cô nhất định phải chết!"
"Lạc Tá» Dạ, cô tháºt má»™t cô gái khiến ngÆ°á»i ta không thể hiểu nổi!" Kỳ Lạc nhịn không được mắng má»™t tiếng, ném ống nÆ°á»›c trong tay xuống, xoay ngÆ°á»i cõng nà ng lên,
"Tôi tin cô thêm một lần cuối, đừng bức tôi lại muốn giết cô!"
Tá» Dạ bối rối đẩy lÆ°ng của nà ng, "cô cÅ©ng đừng quên, cô là cảnh sát, cô có thể giết ngÆ°á»i à ? Giết ngÆ°á»i hẳn là phải để cho dà nh cho loại ngÆ°á»i đầy tá»™i nghiệt nhÆ° chúng tôi là m, cho nên, tôi hi vá»ng hai tay cô vÄ©nh viá»…n Ä‘á»u sạch sẽ.
"
"Cô chá»› lá»™n xá»™n, nếu không cả hai chúng ta Ä‘á»u chạy không thoát!" Kỳ Lạc chấn Ä‘á»™ng trong lòng, co cẳng chạy.
"Cô cõng tôi mới là chạy không được!"
Kỳ Lạc sâu hút má»™t hÆ¡i, bÆ°á»›c chân cà ng lúc cà ng nhanh, "mấy năm nay trong trÆ°á»ng cảnh sát cô cho rằng tôi toi công lăn lá»™n à ? Má»—i ngà y Ä‘á»u phải vác 40 kg chạy hai mÆ°Æ¡i km, tốc Ä‘á»™ chạy của tôi không thể cháºm hÆ¡n so vá»›i ngÆ°á»i thÆ°á»ng!"
"Tôi cũng không phải bao cát, huống hồ tôi cũng không chỉ nặng 40 kg!"
"Cũng cớ ấy thôi! Ôm chặt!" Kỳ Lạc cà ng bước cà ng nhanh, trong nháy mắt đã cõng nà ng chạy xuống cầu thang, chui và o ngõ hẻm giữa những toà cao ốc.
Tá» Dạ ôm chắc cổ của nà ng, vá»™i và ng quay đầu nhìn thoáng qua những kẻ truy Ä‘uổi sát nút phÃa sau, "ha! Cô quả tháºt không há» gạt tôi, chạy nhanh tháºt đấy!"
"Tôi cÅ©ng không phải cô, thay đổi thất thÆ°á»ng, ngay cả nói chuyện cÅ©ng không thể tin!" Kỳ Lạc cÆ°á»i khổ mà nói, Ä‘á»™t nhiên phát hiện trên tay Tá» Dạ tá»±a hồ có cái gì đó phát ra ánh sáng, còn tưởng rằng Tá» Dạ Ä‘ang chăm chú xem Ä‘iện thoại di Ä‘á»™ng, "cô cÅ©ng đừng nhà n rá»—i, mau mau gá»i Ä‘iện thoại báo cảnh sát, chỉ cần cảnh sát đến, mấy ngÆ°á»i đằng sau kia cÅ©ng không dám Ä‘uổi tiếp.
"
"Äiện thoại di Ä‘á»™ng của tôi để ở trên lầu rồi, tôi gá»i thế nà o đây?" Tá» Dạ bối rối mở miệng, giáºt mình khi chiếc nhẫn ngá»c mà u Ä‘en trên ngón tay trái Ä‘ang chiếu lấp lánh, không khá»i giáºt mình la "A" thất thanh, "Chiếc nhẫn nà y! "
"Trên tay cô không phải điện thoại thì là cái gì?" Kỳ Lạc bất mãn quay đầu,
"Äừng là m rá»™n, mau gá»i cảnh sát Ä‘i!"
TỠDạ vẫn ngơ ngác nhìn ảnh quang chiếc nhẫn kia cà ng ngà y cà ng sáng, nhưng trong lòng không hiểu bỗng dưng vui sướng.
"TỠDạ! "
Giá»ng nói ôn nhu kia lần nữa vang lên bên tai nà ng, khiến tâm Tá» Dạ nguyên bản khẩn trÆ°Æ¡ng bá»—ng nhiên bình tÄ©nh lại.
"Ngươi là ai?"
Kỳ Lạc bị ánh sáng kia chiếu đến loá mắt không mở ra nổi, "Lạc Tá» Dạ, cô phá nữa coi, cô không gá»i Ä‘iện thoại thì thôi, cÅ©ng đừng báºt di Ä‘á»™ng sáng nhÆ° váºy, tôi sắp không thấy rõ con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c nữa nè!"
"Tôi không có!" Tá» Dạ Ä‘á»™t nhiên từ trong thất thần bừng tỉnh, "Trong tay của tôi không phải Ä‘iện thoại, thứ phát sáng chÃnh là chiếc nhẫn!"
"Chiếc nhẫn?" Kỳ Lạc kinh ngạc nghiên mặt, nhìn rõ chiếc nhẫn ngá»c mà u Ä‘en Ä‘ang phát sáng đến loá mắt, nhịn không được tức giáºn, mắng to, "Lạc Tá» Dạ, cô có phải tháºt không muốn sống nữa hay không! Không phải Ä‘iện thoại coi nhÆ° xong, còn dùng loại đèn pin của con nÃt ba tuổi nà y chiếu vô mắt tôi!"
"Tôi không có!"
"Còn nói không có! Cái nà y rõ rà ng là có!"
Kỳ Lạc cõng nà ng chạy dá»c theo ngõ hẻm, chỉ nghe thấy tiếng Lạc Tá» Dạ kinh hô vang lên bên tai, "Cẩn tháºn phÃa trÆ°á»›c!"
Kỳ Lạc theo bản năng nhìn tÃa sáng loé lên rồi vụt tắt, chỉ nghe "Vút" má»™t tiếng, má»™t mÅ©i tên lông vÅ© bắt vụt qua khuôn mặt hai ngÆ°á»i, chá» Kỳ Lạc đứng vững thân thể, bá»—ng nhiên bị hết thảy trÆ°á»›c mắt là m cho sợ ngây ngÆ°á»i.
.