Tác giả: Du Kỳ
Cửu công chúa từng bàn với Kim Phi không chỉ một lần, để y làm quốc sư của Đại Khang
Nhưng Kim Phi chê phiền, cũng không đồng ý. Bây giờ thì hay rồi, cho mình tiền trảm hậu tấu luôn. Chụp cho mình cái mũ trước mặt biết bao quan văn, quan võ, có muốn lấy xuống cũng khó.
“.. Khâm Thử”.
Kim Phi đang suy nghĩ, Ngân Tước đã đọc xong thánh chỉ
Khánh Quốc công thấy Kim Phi còn đang ngây người thì ở một bên ho một tiếng, nhắc: “Kim tiên sinh, nên tiếp chỉ rồi."
Mặc dù Kim Phi biết lần này bị Cửu công chúa và Trần Cát gạt, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ đành bước đến cúi người nhận lấy thánh chỉ.
Tảo triều đến đây cũng nên kết thúc.
“Quốc sư, hy vọng sau này ngươi có thể dùng khả năng quản lý Kim Xuyên của ngươi để cố gắng giúp trằm trị vì Đại Khang”.
Trần Cát mỉm cười nhìn Kim Phi
Dạo này ông ta bị Kim Phi và Cửu công chúa chèn ép, hiện tại nhìn thấy Kim Phi bị ép khuất phục, ông ta cũng cảm thấy sảng khoái.
“Vâng, vi thần sẽ cố gắng hết sức”.
Chuyện cũng đã xong, Kim Phi chỉ đành phối hợp diễn với Trần Cát.
Trần Cát khẽ cười, đưa mắt ra hiệu với Ngân Tước.
Ngân Tước vung tay áo, hét lên: “Có việc thì khởi tấu, không có thì bãi triều”.
'Vừa dứt lời, vị đại thần cãi nhau với Kim Phi trước đó đã leo lên giữa đại điện nói: “Thần có chuyện muốn bẩm báo. Bệ hạ, thần bị oan, cầu xin bệ hạ khai ân”
Nhưng Trần Cát như không nghe thấy, đứng dậy đi về phía sau rèm che, để cục diện rối rắm lại cho Kim Phi.
Đại thần thấy Trần Cát rời đi thì tiện tay ôm lấy chân Kim Phi, cầu xin: “Quốc sư, trước đó hạ quan không nên cãi nhau với ngài, hạ quan biết sai rồi, xin quốc sư tha cho hạ quan một lần đi"
Cũng có không ít đại thần bị Đại Lý Tự Khanh đọc tội danh khác cầu xin Kim Phi.
Trong đó không thiếu quốc công.
Trước đó Cửu công chúa cho Cục tình báo bắt người, thật ra đa phần đều là người không có chức quan thấp, dùng, để dụ dỗ những quyền quý đó.
Lúc này mới xem như là ra tay thật, trong số những người bị Đại Lý Tự Khanh điểm danh thì có bốn vị quốc công
Triều đường Đại Khang có tất cả chưa đến hai mươi quốc công, bây giờ đã bị bắt một phần tư.
“Buông ra”.
Kim Phi chán ghét đá đại thần đó ra xa, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên với tư cách là quốc sư: “Tần Trấn, nhốt tất cả những người có tên mà lúc nấy Đại Lý Tự Khanh vừa đọc tên lại, đồng thời phong tỏa nhà của họ, đợi hình phạt”
“Vâng”.
Tân Trấn lập tức ra lệnh cho quân giáp đỏ vào điện Hoằng Đức bất người.
“Kim Phi, ngươi căn bản không biết căn cơ của thế tộc hàng trăm năm, ngươi đắc tội với nhiều gia tộc như vậy, chắc chắn sẽ hối hận”.
“Kim Phi, người đừng đắc ý, ngươi chẳng qua chỉ là con đao bệ hạ dùng để đối phó với bọn ta thôi, hôm nay của bọn ta là ngày mai của ngươi đấy