Tác giả: Du Kỳ
Thật ra đảo Giải Kiềm là một ngọn núi hình vòng cung bị sứt một phía
Vì để đề phòng nhân viên hộ tống cứu người, bọn thủy tặc đã giam giữ nhân viên hộ tống ở một trong những đỉnh núi đó.
Đỉnh núi này chính là vị trí số sáu trong câu nói của Hầu Tử.
Dưới chân núi chỉ có hai con đường dẫn đến vị trí số sáu, Hầu Tử dẫn một nhóm nhân viên hộ tống đến ngã tư, nhanh chóng mở rương, thuần thục lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá loại nhỏ.
Ở bên kia, Đại Tráng cũng không nhàn rỗi.
Cách nơi bọn thủy tặc gác đêm bị giết không xa có hai gian nhà tranh.
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, bị giam ở đây.
Ban ngày bọn chúng sẽ đưa họ lên nơi cao nhất trên đảo treo ở đó vài giờ, đến tối thì đưa về.
Đại Tráng mở cửa nhà tranh, thắp sáng bó đuốc.
Trong gian nhà tranh nhỏ, khắp nơi đều là người nằm la liệt trên mặt đất.
Không phải từng người một, mà là người này chồng lên người kia.
Bất kể là nhân viên hộ tống hay nhân viên thương hội đều không có quần áo.
Hai tay hai chân bị trói chặt bằng dây thừng. Không ít người đã bị sợi dây cứa sâu vào da thịt.
Trên mặt đất khắp nơi toàn là phân, dù là đang trong mùa đông, thì nó vẫn bốc mùi.
“Thủy tắc đáng chết!”
Đại Tráng hận đến mức đấm một quyền vào tường.
Bị bọn thủy tắc tra tấn quá lâu, ngày ngày chịu lạnh và đói, nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều rơi vào tình trạng vô cùng suy yếu, ngay cả việc ngẩng đầu lên cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Mãi cho đến khi Đại Tráng cắm bó đuốc vào tường, mới có một nhân viên hộ tống dùng sức ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Đôi mắt vốn dĩ đục ngầu không có ánh sáng của nhân viên hộ tống, sau khi nhận ra Đại Tráng, đôi mắt bỗng lóe sáng.
“Đại... Đại Tráng?”
Nhân viên hộ tống ngập ngừng nói.
“Lão Lương, các ngươi chịu khổ rồi!”
Đại Tráng quỳ xuống, vỗ nhẹ vào vai Lão Lương. “Đại tráng, thật... thật sự là ngươi sao?”
Lão Lương run run lè lưỡi, cắn mạnh.
Sau khi nhận thấy cơn đau, anh ta tự lẩm bẩm: “Ta không nằm mơt Ta không nằm mơi”
Sau đó anh ta đột nhiên như phát điên, hét lớn: “Các huynh đệ, mau tỉnh lại đi! Đại Tráng đến cứu chúng ta rồi này.”
Kỳ thật vừa rồi không phải Lão Lương là người duy nhất nghe thấy tiếng động, chẳng qua tất cả mọi người đều cho rằng là bọn thủy tặc đến mang họ lên đỉnh núi làm nhục, nên cũng lười nhìn.
Bây giờ nghe thấy Lão Lương nói vậy, họ cũng rối rít quay đầu nhìn.
Khi nhìn thấy Đại Tráng, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều sửng sốt trong giây lát.
Sau đó mọi người kích động giùng giằng muốn đứng dậy. Nhưng tay chân họ đều bị trói, không đứng dậy được.
“Mọi người đừng gấp, ta đến cởi trói cho các ngươi!”
Đại Tráng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, rút dao găm bên hông.
Trung đội trưởng tiểu đội 1 đi theo Đại Tráng, cũng muốn rút dao ra để giúp đỡ.
Nhưng nhà tranh quá nhỏ, không còn chỗ đặt chân, nên đành thôi.
Đại Tráng đầu nói: “Đội trưởng tiểu đội 1, cởi quần áo của bọn thủy tặc rai”