Tác giả: Du Kỳ
Lúc ấy Cửu công chúa không hiểu thiên hàng thần lôi nghĩa là gì
Bây giờ cô ấy đã hiếu rõ.
Cũng biết tại sao Kim Phi và Nguy Đại Đồng lại có thể thăm dò địa hình ở đập Đô Giang nhanh như vậy.
Có thể bay trên trời, còn có ống nhòm, sao có thể không nhanh được?
Hơn nữa Cửu công chúa không chỉ nghĩ đến những việc này.
Trước đây khi biết Đông Man xâm lược, Cửu công chúa lo lăng không thôi.
Nhưng nhìn thấy chiến thuật vừa rồi của Kim Phi, mọi lo lắng trong lòng Cửu công chúa đều tan thành mây khói!
Sau khi Kim Phi xuống, Lão Ưng điều khiển khinh khí cầu bay lên cao.
Sau đó lại có một khinh khí cầu khác bay tới, Tân Trấn dẫn hai thủ hạ bắt chước những nhân viên hộ tống kéo sợi dây thừng xuống.
Nhìn thi thể của những kẻ áo đen nãm trên mặt đất cùng với dáng vẻ dửng dưng như thường của Kim Phi, trong lòng Tân Trấn như nổi lên một cơn sóng thần.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Kim Phi không coi bọn Đông Man ra gì
Các nhân viên hộ tống ngồi trên nhà bay, từ trên trời ném lựu đạn và bom chớp sáng xuống, ai có thế chống đỡ được?
Ky binh dù hung hãn như thế nào cũng không biết bay, đến lúc đó chỉ có thể bị đánh bại!
Tân Trấn vốn định vào cung để bẩm báo Hoàng thượng nhưng giờ anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Có khinh khí cầu, đừng nói là ba mươi ngàn ky binh của Đông Man, cho dù thêm ba mươi ngàn quân nữa bọn họ cũng không sợi
Không chỉ Tần Trấn mà cả Liêu Ấn và quân giáp đỏ bị làm chói mắt trước đó cũng khiếp sợ.
Sau khi bọn họ bị làm chói mắt, những tiếng kêu thảm thiết xung quanh vẫn không dừng lại.
Những kẻ áo đen chiếm ưu thế tuyệt đối, quân giáp đỏ đều cho răng đó là tiếng kêu của người bên mình, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bị giết.
Nhưng bọn họ không bị giết, đến khi bọn họ khôi phục thị lực, phát hiện xung quanh đều là thi thể của những kẻ áo đen, những kẻ còn sống đều đã bị thị vệ của Cửu công chúa trói lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Liêu Ấn cảm thấy hình như đầu óc mình có vấn đề.
Vừa rồi anh ta chỉ không nhìn thấy gì trong một lát chứ đâu phải hôn mê bất tỉnh, thời gian anh ta bị lóa mắt còn
không đủ để pha một ấm trà
Trong thời gian ngắn như vậy mà bọn Thấm Nhi đã giết hết mấy trắm người áo đen ư?
“Đô thống không phải ngài đã ra ngoài thành rồi sao? Ngài đến đây lúc nào vậy?”
Liêu Ấn thấy Tân Trấn vội chạy đến hỏi: “Những nhiên viên hộ tống này là ngài dẫn theo sao?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Tân Trấn đã thề, lại còn ở trước mặt Kim Phi anh ta không thể nói bất cứ điều gì:
Sau khi mắng Liêu Ấn, anh ta hỏi có lai lịch thế nào?”
hững kẻ áo đen này “Ta cũng không biết”, Liêu Ấn lắc đầu: “Không phải có kẻ bị bắt sống sao, đế ta đi hỏi hẳn!”
Nói xong anh ta giận giữ đi về phía mấy kẻ áo đen đã bị bắt
Nhưng chưa kịp đến gần, đã thấy tên áo đen ngã xuống đất.
“Không ổn, trong miệng bọn chúng có ngậm sẵn thuốc độc!
Liêu Ấn xông tới giữ được một tên áo đen chưa ngã xuống, dùng sức giữ cãm đối phương.
Nhưng vẫn chậm một bước, thuốc độc đã được nuốt xuống, tên áo đen trừng hai mắt giấy giụa hai giây rồi chết
“Tại sao sau khi bắt được không kiểm tra luôn!” Tân Trấn giơ chân đạp Tân Minh. Tân Minh biết mình sai, cúi đầu không lên tiếng.
“Những kẻ này là tử sĩ, cho dù bắt được cũng chưa chắc có thế hỏi được gì