Tác giả: Du Kỳ
Lâu như vậy rồi, Lạc Lan vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì của Cửu công chúa.
Một đoàn người sống sờ sờ mà như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Đây là vấn đề Kim Phi lo lẳng nhất
Lạc Lan biết Kim Phi sốt ruột, cũng không hành lễ mà gật đầu nói: “Có rồi! Ta vừa nhận được tin, đã tìm thấy điện hạ rồi!"
“Cô ấy ở đâu? Tại sao trước đó không tìm thấy cô ấy?” Kim Phi hỏi.
“Điện hạ bị bệ hạ giấu đi mất” Lạc Lan đáp: “Hôm qua bọn ta nhận được tin, có người phát hiện mũi tên lệnh của thương hội Kim Xuyên chúng ta ở nhà họ Tiết phía Tây Nam kinh thành.
Ta đã điều tra, mũi tên lệnh của tất cả nhân viên hộ tống
đều còn khớp, vậy nên có lẽ đó là do điện hạ bản, nhưng khi ta sai người đi thăm dò thì căn nhà đó đã trống không, có lẽ điện hạ lại bị quân giáp đỏ chuyển đến nơi khác rt
“Vũ Dương bản mũi tên lệnh 2” Trong lòng Kim Phi bỗng nặng tu: “Cô ấy gặp nguy hiểm gì sao?”
“Có lẽ là không Lạc Dương lác đầu: “Ta đoán điện hạ bản mũi tên lệnh có lẽ do biết Đông Man đến xâm lược, muốn dùng cách này thông báo cho tiên sinh..”
“Đợi đã, Đông Man xâm lược là sao?“ Kim Phi cắt ngang Lạc Lan.
Nhận được tin người Khiết Đan đánh tới, mấy ngày trước Hoàng đế đã sai người thông báo cho Lạc Lan, nhưng đội buôn luôn phải đi đường, không thể nhận được tin bồ câu, Lạc Lan chỉ có thể sai người đến truyền lời
Bảc Thiên Tâm quen thuộc xung quanh kinh thành, biết một con đường tắt nên dẫn Kim Phi đi, lại lỡ mất người mà Lạc Lan sai đến, hôm nay mới quay lại đường chính.
Lạc Lan ở kinh thành chờ mãi không thấy trả lời, đoán ra có lẽ đã lỡ tin rồi, hôm nay không đợi nối nữa nên đích thân ra khỏi thành đón Kim Phi.
Cô ấy cũng may mắn, đúng lúc gặp được Kim Phi.
Kim Phi nghe Lạc Lan kể lại, sảc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng,
Một khi nổ ra chiến tranh, mọi thứ sẽ mất kiểm soát.
Việc đưa Cửu công chúa đi vốn đã khó, bây giờ lại xảy ra biến số, y phải suy tính lại đối sách rồi.
Người Đông Man hung hãng hơn người Đảng Hạng, năm ngoái lại phải chịu giá rét, lần này đến Đại Khang chắc chẳn có. ý đồ không nhỏ.
“Bây giờ người Đông Man đến đâu rồi?
Kim Phi ép bản thân bình tĩnh lại hỏi
“Ta cũng không biết, chắc là không còn xa” Lạc Lan đáp,
Dù sao cô ấy cũng chỉ là một chưởng quầy của thương hội, biết được người Đông Man sắp đến là do Hoàng đế nói
cho cô ấy, còn tình hình cụ thế thì không rõ.
Kim Phi đang chuẩn bị nói, Bắc Thiên Tâm bỗng kéo lấy cánh tay y: “Tiên sinh, lại có người tới rồi!”
“Bao nhiêu người?” Kim Phi hỏi
Bắc Thiên Tâm lại lấy chiếc trống bẫy kia ra, ép xuống mặt đất nghe rồi nói: “Số lượng không nhiều, chắc chỉ có hai ba con ngựa, nhưng tốc độ chạy rất nhanh”
“Có lẽ chỉ là người đưa thư đi ngang qua thôi” Đại Lưu nói.
“Đây rõ ràng là tiếng vó của ngựa chiến, người đưa thư. không có ngựa tốt như vậy!” Bắc Thiên Tâm lắc đầu nói
Nếu là bình thường, hai ba con ngựa chiến mà thôi, dù là ai thì Kim Phi cũng không quá để tâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Người Đông Man đến rồi
Ai mà biết kẻ đang đến có phải trinh thám của người Đông. Man không?
Kim Phi nhìn Đại Lưu một cái, Đại Lưu lập tức vẫy tay: “Lão. Ngũ, nếu là trinh thám của người Đông Man thì lập tức ra tay!”
“Vângt" Nhân viên hộ tống đứng sau xe đấy gật đâu đồng ý.
Bên dưới xe đây có một chiếc cung nỏ hạng nặng đã lên dây, nếu phát hiện quân địch thì có thế tấn công ngay.