Tác giả: Du Kỳ
“Đương gia nói thế nào?”
“Phi ca nói sẽ phái Thiết Tử ca dẫn ba trăm con ngựa chiến quay lại, sau đó cũng sẽ rút hết các nhân viên hộ tống ở quận Quảng Nguyên và ở các huyện khác về, tạo thành một đội ky binh, dùng tốc độ nhanh nhất diệt thổ phi, chấn chỉnh xung quanh, để tránh có nhiều dân chúng giả mạo thố phi, nhân lúc cháy nhà đi hôi của!”
Đường Đông Đông nói nhanh: “Phi ca còn nói, bảo Tiếu Ngọc nhanh chóng phát động tuyên truyền trong dân chúng, nói răng nếu dân chúng giả mạo thổ phi đến Kim Xuyên cướp bóc là tội lớn chém đầu, dù quan phủ không truy cứu thì tiêu cục Trấn Viễn cũng tuyệt đối không nương tay!”
“Sao mấy hôm trước ta không nghĩ ra được biện pháp này nhỉ?”
Quan Hạ Nhi nghe xong lời của Đường Đông Đông thì võ trán mình mấy cái.
Tốc độ của bồ câu đưa tin mặc dù nhanh, nhưng mỗi lần vẫn mất đến vài ngày.
Tin tức Kim Phi ở Tuỳ Châu đã là từ mấy ngày trước.
Y cũng không ngờ nạn thố phi sẽ lan nhanh như vậy, cũng đánh giá thấp thủ đoạn của Trần sư gia.
Nếu ở thời điểm nạn thổ phỉ mới bùng phát thì biện pháp của Kim Phi chắc chản sẽ rất hiệu quả, nhưng mấy ngày nay nhân viên hộ tống trong làng đã bị Trần sư gia tính kế rút đi hết, núi Thiết Quán, Hắc Thuỷ Câu, đỉnh Song Đà cũng bị Trần sư gia chia cắt, chỉ có thể tự mình chiến đấu.
Thật ra Quan Hạ Nhi đã truyền tin cho Lưu Thiết và Chung Linh Nhi, cũng được coi là trùng khớp với biện pháp của Kim Phi, chẳng qua là cô phản ứng chậm, hiện giờ ngựa chiến và nhân viên hộ tống vẫn chưa đến nơi.
Quan Hạ Nhi biết rõ biện pháp của Kim Phi rất hiệu quả, nhưng lực bất tòng tâm.
“Hạ Nhi tỷ đừng tự trách, tỷ đã làm rất tốt rồi” Đường Đông Đông an ủi một tiếng, nhân tiện đổi chủ đề: “Ta còn chưa nói hết đâu, Phi ca còn nói đến chuyện khác nữa:
“Mau nói!" Quả nhiên sự chú ý của Quan Hạ Nhi nhanh 'hóng bị rời đi
“Phi ca nói rắng, bảo Tiếu Ngọc thông báo đến dân chúng, làng Tây Hà chúng ta mua lương thực từ Giang Nam, chuẩn bị cứu giúp thiên tai, nhưng những quý tộc ở Tây Xuyên muốn kiếm tiền băng cách bán lương thực với giá cao nên đã phong toả kho lương thực của chúng ta”
Nói đến đây, Đường Đông Đông quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Phi ca đặc biệt giao phó, muốn đảm bảo trước với dân chúng, kho lương thực của thương hội Kim Xuyên chúng ta một khi được mở lại, tất cả lương thực sẽ bán ra theo giá của năm ngoái, tuyệt đối sẽ không tăng giá, những người dân không có tiền có thế làm việc đối lấy lương thực!”
“Ta biết rồi!' Tiếu Ngọc gật đầu ghi nhớ, sau đó lại cau mày nói: “Nhưng như vậy, tiên sinh sẽ hoàn toàn đắc tội với đám quý tộc!"
“Từ khi bắt đầu trữ lương thực, đương gia đã biết sẽ đắc. tội với nhiều người”
Quan Hạ Nhi nhớ tới Kim Phi đã từng nói với cô, lắc đầu nói: “Không cần lo lắng những thứ này, cứ làm theo như đương gia dặn!"
“Vâng!"
Tiếu Ngọc dẫn Tiếu Điền và nhân viên hộ tống truyền tin rời đi
Phát động tuyên truyền liên quan đến nhiều phương diện, Tiểu Ngọc phải đích thân sắp xếp.
Quan Hạ Nhi thu tờ giấy lại, chuẩn bị quay về chờ trưởng làng và Phàn đại đội trưởng, kết quả đột nhiên nghe thấy âm thanh đồn dập từ bên ngoài truyền tới.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Thổ phỉ lại tấn công sao?”
Quan Hạ Nhi biến sắc.
“Tẩu tấu, Thiết Tử ca dẫn người trở lại rồi, còn đưa về rất nhiều ngựa chiến!”
Một dân làng chạy như bay đến: “Thổ phỉ ở cổng làng đều bị Thiết Tử ca dẫn người dẹp tan”
“Thiết Tử ca cuối cùng cũng trở lại rồi!” Quan Hạ Nhi xách váy lao ra sân.
A Cúc và mấy nhân viên hộ tống nữ nhanh chóng đuối theo.
Ở cổng làng, Lưu Thiết cùng mấy chục ky binh tạo thành đội hình mũi tên, xuyên tới xuyên lui giữa đám thổ phi!