Tác giả: Du Kỳ
Sau khi đánh chết hai tên thái giám, Cửu công chúa không lập tức xuất phát mà đợi một ngày.
Cô ấy muốn chờ xem Khánh Hâm Nghiêu có nhận được thánh chỉ hay không, nếu anh ta nhận được, cô ấy muốn biết trong thánh chỉ nói gì.
Như vậy sẽ có sự chuẩn bị Tiếc rằng chờ một ngày vẫn chưa đợi được thánh chỉ tới.
"Vũ Dương, hiện tại Thổ Phiên vừa mới bại trận, bất cứ lúc nào cũng có thể phản công phục thù. Muội và tiên sinh đều không ở đây, Tây Xuyên còn cần ca ca của ta canh giữ, bệ hạ chưa chắc sẽ hạ chỉ với ca ca đâu."
Khánh Mộ Lam nói: “Muội hãy hồi cung đi, mau chóng quay về mới có thể sớm ngày giải quyết vấn đề.”
"Đúng đó,' Khánh Hâm Nghiêu gật đầu: 'Đối phương chỉ muốn nhắm vào ta. Nếu điện hạ ở đây, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện."
"Đúng vậy,' Cửu công chúa bất lực gật đầu: "À, đã đưa tin cho tiên sinh chưa?”
"Đưa rồi. Ta đã nói cho ngài ấy biết sự tình ở đây, nhưng gần đây thời tiết quá tệ. Tiên sinh có thể nhận được tin giữa đường hay không thì phải xem ông trời rồi."
Khánh Mộ Lam bất lực nói: "Nhưng ta cũng đã gửi tin đến Giang Nam, cho dù tiền sinh nửa đường không nhận được tin thì khi đến Giang Nam ngài ấy cũng sẽ biết."
Chim bồ câu đưa tin được là nhờ vào thân hình to lớn của mình và khả năng tự xác định phương hướng cùng với bản tính quay về tổ mạnh mẽ.
Ví dụ, có một con chim bồ câu đưa thư từ nhỏ lớn lên trong tổ ở Tây Xuyên, Kim Phi mang nó theo khi rời khỏi Tây Xuyên, khi tới Giang Nam nếu có chuyện gì, thì ngài ấy có thể viết lên tờ giấy và buộc vào chân chim bồ câu, và bồ câu sẽ tự động bay từ Giang Nam về Tây Xuyên.
Nhưng Kim Phi đang trên đường đi, luôn ở trạng thái di chuyển, chỉ có thể nhờ bồ câu đưa thư về mà không thể nhận đươc thư từ chim bồ câu.
Nên Khánh Mộ Lam chỉ có thể nhờ bồ câu đưa thư đến thương hội Kim Xuyên nơi Kim Phi đi qua.
Khi Kim Phi đi qua những nơi này, y sẽ nhận được tin.
Nhưng gần đây thời tiết quá tệ, bồ câu đưa thư có thể đến nơi đúng hẹn hay không thì Khánh Mộ Lam cũng không biết.
“Đưa tin đi là được, còn nhận được hay không thì xem ý trời thôi.”
Cửu công chúa nói: “Thật ra đây là việc của chúng ta, tiên sinh chỉ tới giúp đỡ, chúng ta không thể mọi chuyện cũng trông cậy vào ngài ấy.”
Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Khánh Mộ Lam đột nhiên ngây người.
Đúng vậy, không biết từ khi nào, cô ấy đã quen với việc mọi chuyện đều dựa vào Kim Phi.
Trong lòng cô ấy, chỉ cần Kim Phi ở đây, cho dù gặp phải vấn đề lớn đến đâu cũng không thành vấn đề.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Cửu công chúa bảo Thấm Nhi chuẩn bị đội ngựa rời khỏi thành Tây Xuyên.
Để nhanh chóng lên đường, cô ấy không chuẩn bị xe ngựa thoải mái mà chọn cưỡi ngựa.
Vẫn là tốc độ cưỡi ngựa nhanh nhất. “Hy vọng Bệ hạ sẽ không hạ thánh chỉ nữa.”
Khánh Hâm Nghiêu nhìn đoàn người Cửu công chúa chống chọi với cơn gió rét lạnh rời khỏi, thâm cầu nguyện.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của anh †a, sáng ngày thứ hai sau khi Cửu công chúa rời khỏi, lại có hai thái giám mang theo thánh chỉ tiến vào thành Tây Xuyên.
Có lẽ có vết xe đỗ từ trước, lần này khắp người thái giám và tuỳ tùng đều lấm lem bùn đất, mặt bị lạnh như băng.
Nhất thời, Khánh Hâm Nghiêu không nhận ra, họ thực sự vội vã đến đây hay đang chơi trò khổ nhục kế.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Khánh Hâm Nghiêu.
So với trạng thái của thái giám, Khánh Hâm Nghiêu càng quan tâm tới nội dung của thánh chỉ.
Khánh Hâm Nghiêu sớm biết chắc chắn không phải tin tốt gì, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Mặc dù không bị trực tiếp cách chức và giáng xuống thành dân thường, nhưng mọi quyền lợi của Châu Mục bị tước bỏ còn
bị hạn chế không được rời khỏi phủ, chờ triều đình xử lý.
Chức vụ Châu Mục tạm thời bị bỏ trống, sau đó triều đình đã cử người đến thay thế.
Trước khi có người đến nhậm chức, sẽ do thái giám tạm thời đảm nhận chức vụ Châu Mục.
Khánh Hâm Nghiêu nghe thánh chỉ xong, anh ta cũng không dám tin điều này
Anh ta không ngờ, hoàng đế lại có thể đưa ra thánh chỉ hoang đường như vậy.