Tác giả: Du Kỳ
Đang nghĩ tới Hàn Phong, đã thấy Hàn Phong cưỡi ngựa chiến, chạy tới sau đám người.
Phát hiện cửa lớn bên này đã bị phá hỏng, nhanh chóng quay đầu ngựa lại, vào doanh trại từ một cửa khác.
Sau đó tìm Kim Phi trước.
“Lão Hàn, ngươi nói gì với người dân vậy? Tại sao mới một lát đã có nhiều người như thế?”
Kim Phi nhíu mày hỏi.
Lần trước Hàn Phòng tự quyết định để người dân dẫn ngựa ra, Kim Phi cực kì vui mừng khen ngợi anh ta.
Thứ này không gây nghiện nữa, thì đồng ý cái gì với người dân?
Kim Phi thật sự hơi lo lắng.
“Ta chưa nói gì cả, chỉ bảo tiên sinh muốn chiêu binh, đãi ngộ như nhân viên hộ tống, các người dân đã tới rồi.”
Hàn Phong nói: “Chắc là sợ tới chậm, không đến lượt bọn họ nữa”
“Thế này cũng quá nhiệt tình rồi”
Kim Phi dở khóc dở cười: “Toàn dựa vào sự hỗ trợ của bạn đồng hành!”
Thật ra đãi ngộ của nhân viên hộ tống, không thể so với quân nhân đời trước, nhưng ở Đại Khang, đã là đãi ngộ cao nhất rồi.
Thảo nào người dân nhiệt tình như thế.
“Lão Hàn, bọn họ nghe ngươi, lần chiêu binh này, giao cho ngươi phụ trách, ta bảo Đại Tráng phối hợp với ngươi.”
Kim Phi dặn dò nói: “Ngươi đi sắp xếp một chút, đừng gây ra náo loạn.”
“Vâng!” Hàn Phong nhanh chóng nhảy xuống khỏi cục đá, đi trấn an người dân.
Chu Du Đạt dẫn theo các trưởng lão trong tộc đuổi theo. sau tới nơi, rốt cuộc cũng khống chế được tình hình.
Cuối cùng, người dân bị đưa hết tới trước doanh trại của Đan Châu, tiến hành thống nhất tuyển chọn trên thao trường.
Tuyển chọn cụ thể như thế nào, là chuyện của Lão Hàn và Đại Tráng.
Trong lúc tuyển chọn binh lính, cũng bắt đầu khởi công làm bia kỉ niệm.
Lần này không cần Chu Du Đạt động viên, người dân tự giác chạy tới hỗ trợ.
Thông thường những nơi từng trải qua chiến tranh, sau cuộc chiến sẽ tiêu điều một thời gian.
Nhưng toàn bộ ngoại ô phía tây thành Tây Xuyên, đều ngập tràn không khí náo nhiệt.
Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa cùng bước lên đỉnh của dốc Đại Mãng, nhìn chỗ nào dưới chân núi cũng là đám người bận rộn tới lui, Khánh Hâm Nghiêu cảm khái nói: “Bây giờ dốc Đại Mãng còn náo nhiệt hơn cả thành Tây Xuyên nữa!”
“Đúng vậy, làm ta nhớ tới lần đầu tiên đi làng Tây Hà, cũng nhìn thấy cảnh tượng này.”
Cửu công chúa cũng cảm khái theo: “Tiên sinh như có ma lực, y đến đâu, chỗ đó sẽ trở nên phồn vinh.”
“Đúng vậy, tiên sinh quả là thần, không có y, Tây Xuyên không biết sẽ thế nào.” Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.”
“Hai người đủ rồi đó, nếu muốn khen ta thật, thì trốn xa một tí, đừng có nói như vậy trước mặt ta, cố ý châm chọc ta à”
Kim Phi đen mặt nói.
Y cũng ở đỉnh dốc Đại Mãng, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu còn nói như vậy, rõ ràng là trêu đùa y.
“Ha ha ha, bọn ta thật tình thật lòng khen tiên sinh mà, sao có thể châm chọc được chứ?”
Cửu công chúa che miệng cười nói.
“Thiếu chút nữa là ta tin rồi!” Kim Phi bĩu môi, hỏi: “Được. rồi, hai người cùng tới đây, có chuyện gì à?”
“Có7 Cửu công chúa gật đầu: “Tiền trang mà tiên sinh muốn, đã được phê duyệt, hôm nay vừa đưa tới.”
“Nhanh như vậy?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
“Nhóm người đưa tin khẩn Hồng Linh quay về, cũng mang tới”
Cửu công chúa nói, lấy một tập tài liệu trong ngực ra đưa cho Kim Phi.
“Cảm ơn điện hạ, lần này phiền người rồi!” Kim Phi cảm kích nói.
“Cái này có gì phiền đâu, chuyện thuận tay làm thôi” Cửu công chúa xoa tay không thèm để ý nói.