Tác giả: Du Kỳ
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng có thể sử dụng nhiều lần, nhân viên hộ tống ở mỏ muối rảnh rỗi là luyện tập bắn cung, hiện giờ đã phối hợp quá thành thục.
Đội trưởng tiểu đội một phụ trách nhắm và bóp cò ấn lẫy cò, một giây sau, nhân viên hộ tống phụ trách đã bắt đầu chuyển động nhanh bàn kéo.
Nhân viên hộ tống phụ trách bổ sung cũng đã đặt mũi tên lên.
Advertisement
Chưa được mấy giây, phía trước lại có một mũi tên giống như thanh giáo bay ra.
Thế nhưng lần này vào lúc bóp cò, thuyền nhỏ gặp phải một con sóng, mũi tên nghiêng ngả rồi bay vào trong nước.
Advertisement
Đám thủy tặc giống như bị uy lực và tốc độ bóp cò của cung nỏ hạng nặng doạ sợ, cuối cùng cũng từ bỏ việc đục thuyền, tháo những cái móc đóng trên thuyền lớn xuống rồi men theo dòng sông rời đi.
Trước khi tháo chạy, một thủy tặc có dáng người vạm vỡ giơ một nắm đấm sắt lên đập mạnh về phía vách khoang.
Xung quanh vách khoang này đã bị đục mấy cái lỗ nhỏ, bị đấm mạnh như vậy thì lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng to hơn mặt người.
Lỗ thủng to như vậy thì công nhân đóng thuyền cũng chẳng chặn lại nổi, nước sông lập tức tràn vào trong khoang thuyền.
Thuyền khách bắt đầu chìm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Mau, cứu người!”
Đội trưởng tiểu đội một vốn dĩ muốn đi truy sát thuỷ tặc, nhưng nhìn thấy thuyền khách bắt đầu chìm thì mau chóng lao tới con thuyền cứu sinh còn lại và hô lên.
Hai con thuyền cứu sinh lập tức lại gần thuyền khách với tốc độ nhanh nhất.
“Thuyền trưởng đâu, mau, đưa thuyền lại gần, cứu người!”
Quan Trụ Tử sốt sắng giậm chân bình bịch.
Thuyền trưởng đứng ngay bên cạnh, nghe thấy Quan Trụ Tử nói như vậy mới mau chóng chỉ huy người lái thuyền áp sát thuyền khách.
Thế nhưng thuyền hàng quá lớn, đồ kéo theo cũng nặng, hành động quá cồng kềnh, tốc độ áp sát rất chậm.
“Đáng chết!”
Trên thuyền hàng, ông Chu đập mạnh vào tay vịn, lạnh lùng nói: “Ngắm chuẩn bọn chúng cho ta, một con thuyền cũng đừng bỏ qua!”