Tác giả: Du Kỳ
Kim Phi đã dành rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu tạo ra bốn sợi dây này.
Không chỉ tính đến vấn đề chịu lực mà còn phải tính đến nhiều vấn đề như chống côn trùng, chống cháy nổ.
Chỉ mấy sợi dây kẽm lẫn lộn bên trong đã khiến hai nhóm nữ học việc của Mãn Thương bận rộn hơn nửa tháng.
Cuối cùng, làm thế nào để đưa một sợi dây thừng dày như vậy sang bên kia cũng khiến trưởng làng phải suy nghĩ rất nhiều.
Đầu tiên, họ buộc một sợi dây mảnh vào rồi dùng nỏ bắn sang ngọn núi đối diện, sau đó buộc một sợi dây dày cỡ ngón tay cái ở phía đối diện để kéo lại, rồi dùng sợi dây này kéo sợi dây gai dày nhất qua.
Advertisement
Nói thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ với bốn sợi dây thừng này, trưởng làng cùng mấy chục người khác phải mất bốn ngày ròng rã mới xong.
Hơn nữa, vị trí buộc dây thừng cũng rất đặc biệt, Kim Phi dẫn người đi khảo sát địa điểm mấy lần, cuối cùng mới xác định địa điểm.
Nhưng tất cả những công việc khó khăn đều đáng giá, cây cầu treo cuối cùng đã được xây dựng.
Advertisement
Từ nay về sau, khoảng cách từ làng Tây Hà đến Quảng Nguyên đã được rút ngắn hơn một nửa, còn gần hơn so với con đường đến huyện phủ Kim Xuyên.
Để bảo vệ cây cầu treo, Trương Lương còn bảo mọi người xây dựng một pháo đài ở mỗi đầu.
Khi bọn họ đến cầu, vừa đúng lúc có một đoàn xe trở về từ Quảng Nguyên đang băng qua cầu.
Lúc đầu, mọi thứ vẫn bình thường, cầu cũng ổn định, nhưng khi chiếc xe đi đến giữa cầu, cầu treo đột nhiên lắc lư.
Nó giống như cây cầu đu dây nổi tiếng trên mạng mà Kim Phi đã nhìn thấy ở đời trước.
Những người đàn ông đẩy xe cũng lần đầu đi trên cầu treo, không có nhiều kinh nghiệm nên bị xô ngã ngay.
May thay, giữa mặt cầu và tay vịn có một tấm lưới, nếu không những người đàn ông đó đã ngã xuống dưới.
Dù vậy, những người đàn ông này vẫn hét lên sợ hãi, bám chặt vào tay vịn bên cạnh.
"Đây là sự ổn định mà cậu nói sao?”
Kim Phi nhìn Lưu Thiết với khuôn mặt u ám.
“Không có gió thì rất vững, đây không phải là do gió thổi sao...”
Lưu Thiết gãi đầu giải thích.
"Tại sao nơi này gọi Hắc Phong Lĩnh? Là bởi vì nơi này gió quá mạnh!"
Kim Phi nói: "Cầu treo không phải dài hai mươi hai trượng sao? Bảo người buộc cố định vào các cây ở vị trí bảy trượng và mười bốn trượng, cố định lại mặt cầu!"
"Ôi, Phi ca có nhiều cách hay quá, sao ta không nghĩ ra nhỉ?"
Lưu Thiết vỗ đầu, lập tức chạy đi thu xếp.
Có rất nhiều dây thừng còn sót lại khi cây cầu được xây dựng, chẳng mấy chốc bốn sợi dây thừng cố định đã được buộc lại.
Lúc này, gió trong thung lung còn mạnh hơn so với trước, nhưng cầu treo vẫn bất động như cũ, ổn định rất nhiều so với lúc trước, đoàn xe thuận lợi đi qua.
Tuy nhiên, để kiểm tra độ ổn định của cầu treo, Lưu Thiết còn bảo đoàn xe đi qua đi lại thêm một lần nữa.
Mãi đến khi đảm bảo chắc chắn cầu treo vững vàng không có vấn đề gì thì Lưu Thiết mới để Kim Phi và Ngụy Vô Nhai đi trên cầu.
"Người xưa có câu, xây cầu xây đường là phước đức vô biên. Tiên sinh xây dựng cây cầu này thật tốt quá”.
Ngụy Vô Nhai thở dài: “Có cây cầu này, sau này đến làng Tây Hà sẽ thuận tiện hơn nhiều”.
"Ngụy tiên sinh rảnh rỗi thì có thể đến đây thường xuyên”.