Tác giả: Du Kỳ
Trưởng làng có ấn tượng rất tốt về Triệu Lão Sơn, lập tức bày tỏ thái độ: “Lão Triệu, ông đừng có từ chối, ta đã nghe ngóng qua rồi, trước đây ông đã là trưởng làng mấy chục năm, sau đó vì đắc tội với thổ phỉ, sợ liên lụy dân làng nên mới không làm nữa”.
“Ta đồng ý!”
“Đồng ý!”
Những người khác cũng lần lượt đồng tình.
Advertisement
“Vậy sau này nhóm 2 phải làm phiền ông Triệu rồi”, Kim Phi nói.
“Ta…”
Triệu Lão Sơn có chút bất ngờ, nhưng không từ chối mà bảo đảm rằng: “Kim tiên sinh yên tâm, lão nô cho dù liều cái mạng già này cũng sẽ thay tiên sinh quản lý nhóm 2 thật tốt”.
Advertisement
“Ta tin tưởng Triệu nhóm trưởng”.
Kim Phi rất thích tính cách này của Triệu Lão Sơn.
Muốn làm thì sẽ không từ chối, không giống mấy kẻ đạo đức giả, rõ ràng trong lòng rất muốn làm, nhưng còn phải chờ người khác nịnh nọt, cuối cùng mới bày ra dáng vẻ không tình nguyện đồng ý.
Mệt mỏi, lãng phí thời gian.
Sau đó, mọi người thảo luận một số vấn đề khác, và cuộc họp kéo dài đến hơn chín giờ tối.
Đến khi buổi họp kết thúc, Kim Phi bảo Trương Lương ở lại.
Hơn nữa còn phái người bảo Tiểu Ngọc đang trực ban tới.
“Tiên sinh, tìm ta có việc gì sao?”
Sau vài tháng huấn luyện trong đội nữ binh lính, Tiểu Ngọc đã thay đổi rất nhiều.
Từ tiểu cô nương liều lĩnh hồi đó, cô ấy đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Cách xưng hô đối với Kim Phi cũng đã thay đổi.
“Có chút chuyện”, Kim Phi nói: “Lần này trấn áp thổ phỉ đã phơi bày một vấn đề lớn của chúng ta, và chúng ta phải giải quyết nó càng sớm càng tốt, nếu không làng Tây Hà sẽ không bao giờ thực sự an toàn được”.
“Vấn đề gì?”
Trương Lương và Tiểu Ngọc cùng hỏi.
“Nếu như lần này không phải lão Đường mạo hiểm báo tin, ta và Mộ Lam đã lao đầu vào ổ mai phục của thổ phỉ rồi. Nếu như không phải thợ săn báo tin cho lão Trịnh, chúng ta hoàn toàn không hề biết rằng đám thổ phỉ đã âm thẩm lẻn khỏi núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà”.
Kim Phi nói: “Hai lần này đều là may mắn, nhưng chúng ta không thể cứ dựa dẫm mãi vào may mắn được. Chúng ta buộc phải tạo nên hệ thống báo tin của mình, nếu không sẽ giống như bị mù vậy, bị động lắm”.
“Tiên sinh nói có lý”.
Trương Lương tán đồng: “Đại quân xuất trận, bắt buộc phải có do thám đi trước. Bây giờ việc kinh doanh của chúng ta càng ngày càng lớn, kẻ ganh ghét cũng càng lúc càng nhiều, quả thực nên có dự phòng”.
“Chuyện này chuẩn bị giao cho hai người làm, hai người nghĩ thế nào?”, Kim Phi hỏi.
“Bọn ta sao?”