Tác giả: Du Kỳ
"Chúng ta không bảo họ đến đây, cũng không ép họ bán tài sản của mình mà”.
Lưu Thiết trả lời: "Hơn nữa, xưởng dệt đã đủ người rồi, tại sao chúng ta phải giữ họ lại?"
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa”.
Advertisement
Thấy hai người sắp cãi nhau tới nơi, Kim Phi đứng dậy nói: “Cho dù bọn họ có phải do chúng ta gọi đến đây hay không, nếu bọn họ đã bán tài sản và đến đây thì có nghĩa là họ tin tưởng làng Tây Hà chúng ta. Muốn tìm một con đường sống, làng Tây Hà chúng ta không thể làm những việc như ép chết người, nếu không sau này chúng ta muốn tuyển người thì chưa chắc sẽ có người đến”.
"Tiên sinh nói hay quá!", Khánh Mộ Lam đứng dậy, vỗ tay khen ngợi Kim Phi.
"Được rồi, đừng làm loạn”.
Advertisement
Kim Phi đè cô ấy ngồi xuống, suy nghĩ một chút: “Trưởng làng, ta nhớ mấy mẫu đất bằng phẳng phía sau xưởng lò là của gia đình ông, ông có thể cho ta thuê không, ta muốn dựng mấy lều trại trên đó, tập hợp những người này trước. Tránh tình trạng hỗn loạn khắp cả làng, tiền thuê đất sẽ tính theo tiền ta thuê xưởng dệt, ông thấy có được không?"
"Có gì mà không được?", trưởng làng nói: "Bây giờ người nhà của ta đều lấy tiền công từ chỗ của cậu, cũng không có thời gian cày cấy, đất vứt đó cũng là đất hoang, cậu cứ việc dùng, tiền thuê gì chứ?"
"Sử dụng đất của nhà ông thì đương nhiên phải trả tiền thuê, đây là quy tắc không thể vi phạm, nếu không sau này tôi sử dụng đất của người khác, bọn họ có đòi tiền hay không đây?"
Kim Phi nói tiếp: "Nếu như ông không có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai trưởng làng và Tam gia tập hợp những người đàn ông bên ngoài lại, bảo bọn họ đi dựng lều trại.
Khi lều trại được dựng xong thì tập hợp mọi người và sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Sau đó đàn ông đều đưa đến công trường, hỏi xem trong số những người phụ nữ có ai muốn đi công trường hay không, tiền công bằng 70% của đàn ông, mỗi ngày được ăn ba bữa cơm”.
Bằng cách này, không chỉ giúp các ngôi nhà được xây dựng nhanh hơn, còn có thể tạo việc làm cho bọn họ, tránh việc để bọn họ phải lang thang khắp làng.
Phụ nữ không muốn đến công trường và trẻ em được phép ở trong lều trại gần đây, làng mình sẽ cung cấp một bữa cháo lúa mì vào mỗi buổi trưa, những ai không nghe lời, chạy lung tung sẽ bị đuổi ra khỏi làng".
"Được”.
Hai trưởng làng vội vàng gật đầu.
"Mộ Lam, không phải cô vẫn luôn nói binh lính nữ quá ít sao? Bây giờ nhiều người rồi, muốn thì có thể đi chọn”.
Kim Phi lại nhìn Khánh Mộ Lam.
"Ta chỉ chờ câu nói này của tiên sinh thôi đấy”.
Khánh Mộ Lam vội vàng gật đầu.
Hầu hết những người từ các làng khác đến đây lần này đều là phụ nữ, hơn nữa nhiều người trong số họ đã rơi vào đường cùng, điều này sẽ cung cấp cho Khánh Mộ Lam một số lượng lớn binh lính tiềm năng.
"Còn Mãn Thương, sắp tới bên phía ngươi tạm thời đừng làm Hắc Đao nữa, tiếp tục chế tạo guồng quay tơ”.