Tác giả: Du Kỳ
Dù sao ông ấy cũng đã sống nửa đời người, tất nhiên lòng dạ phải sâu hơn nhiều, nhìn thấy gân xanh trên cổ Khánh Hoài đang phồng lên, ông ấy vội vàng tạ ơn lĩnh chỉ, đồng thời cũng sai thuộc hạ ban cho đại thái giám ố tiền lớn.
"Kim tiên sinh cống hiến hết mình như thế, sao bệ hạ lại có thể như vậy?"
Sau khi tiễn thái giám đi, Khánh Hoài tức giận đập. †ay xuống bàn: "Nam tước thì cũng thôi đi, chỉ là hư tước ... Phần thưởng là năm trăm lượng bạc ... Bệ hạ đang vũ nhục tiên sinh đấy à? Tướng quân cũng thưởng cho tên hoạn quan kia 500 lượng đấy thôi?"
"Khánh Hầu, cẩn thận lời nói!" Phạm tướng quân trừng mắt nhìn Khánh Hoài.
Khánh Hoài cũng biết mình lỡ lời, không cam lòng đập bàn: "Sao có chuyện như này được?”
Kết quả như này, hắn cũng không biết phải nói lại làm sao với Kim Phi.
"Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh mang về vài bức thư từ Biên Kinh, do Khánh Quốc công và phu nhân đưa cho cậu, cậu xem sẽ biết là chuyện gì".
Phạm tướng quân đi tới, kéo rèm lều lại, lấy ra hai bức thư từ trong ngực và đưa cho Khánh Hoài.
Khánh Hoài phớt lờ lá thư của mẹ mà ngay lập tức mở thư của Khánh Quốc công ra.
Phạm tướng quân nhận được nhiều thư hơn Khánh Hoài, vì vậy ông ấy ngồi sang một bên và chọn một bức để mở ra.
Một lúc sau, hai người lần lượt đặt phong thư xuống, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Họ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vương triều Đại Khang có rất nhiều phe phái, lần này biểu hiện của Kim Phi quá chói sáng khiến các phe phái khác sợ hãi nên liên thủ gây sức ép với hoàng đế, không cho hoàng đế ban thưởng Kim Phi chứ đừng nói là dẫn quân.
Hoàng đế cũng chủ trương cân bằng, sợ rằng phe Khánh Quốc công sẽ thành kẻ thống trị duy nhất, vì vậy đã đồng ý với đề nghị của đại thần và chỉ phong cho Kim Phi một hư danh.
Ngược lại, những vị tướng công tử bột kia, bất kể có công hay không, chỉ cần dẫn quân ở thành Vị Châu, đều được khen thưởng ở mức độ khác nhau, thậm chí ngay cả Trương Khải Uy, gã gây ra đại họa cũng có phần.
"Lần này là lỗi của ta, ta không nên quá đề cao công lao của Kim tiên sinh”.
Phạm tướng quân cười khổ nói.
"Công lao của Kim tiên sinh rất lớn. Nếu không có ngài ấy, làm sao Thiết Lâm Quân có thể bảo vệ được. Thanh Thủy Cốc chứ?"
Khánh Hoài không phục nói.
"Nói như vậy lại khiến các đại thần trong triều kiêng kị Kim tiên sinh hơn".
Phạm tướng quân nói: 'Quân Trấn Tây có cậu và ta đã khiến nhiều người không yên lòng rồi, bệ hạ trọng thưởng đám công tử bột kia là để chúng ở trong quân Trấn Tây kiềm chế ta và cậu đấy”.
"Người có công không nhận được công trạng xứng đáng, nhưng đám công tử bột lại được ban thưởng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ai sẽ còn liều mạng vì Đại Khang nữa?"
Khánh Hoài chế nhạo và rời khỏi lều của Phạm tướng quân với vẻ chán nản.
Cái gì phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt, chiếu chỉ của triều đình đã đưa tới, cho dù Khánh Hoài không cam tâm, thì cũng chỉ có thể nói thật với Kim Phi.
"Tiên sinh, ta biết kết quả này rất không công bằng với tiên sinh. Đừng lo, ta nhất định sẽ viết thư lại và yêu cầu cha ta đấu tranh cho tiên sinh”.
Khánh Hoài nói.
Thế lực của Khánh Quốc công và Phạm tướng quân không hề nhỏ, sự đóng góp của Kim Phi lần này là sự thật, nếu các phe phái khác muốn trấn áp thì phải trả một cái giá tương xứng, nếu không thì Khánh Quốc công sẽ không đồng ý.
Và một phần lớn cái giá này sẽ rơi vào tay Khánh Quốc công.
Vì vậy, khi Khánh Hoài nói điều này, hắn có chút áy náy như thể hắn đã cướp công của Kim Phi.
"Không, ta rất hài lòng với kết quả này".
Kim Phi cười và lắc đầu.
"Tiên sinh, ta biết tiên sinh đang tức giận, ta và Phạm tướng quân cũng rất tức giận. Tất cả chúng ta sẽ giúp tiên sinh tìm ra cách".
Khánh Hoài nghĩ rằng Kim Phi đang giận.
"Thực sự không cần thiết".
Kim Phi cười nói: "Hầu gia, ngài cũng biết ta là kẻ lười biếng, ra chiến trường cũng chỉ để có tước vị mà thôi, giờ đã có rồi thì còn gì phải bất mãn nữa chứ?”
So với chiến trường mịt mù khói bụi, y vẫn thích làng 'Tây Hà yên bình hơn.
Trước khi thánh chỉ đến, y đã lo lắng rằng hoàng đế dùng chiếu thư để giữ y lại quân đội.
Khi đó sẽ rất rắc rối.
May mắn thay, các lão đại trong triều đã giúp y giải quyết vấn đề này.
"Nhưng chức danh này chỉ là chức danh ảo, thậm chí còn không có là thái ấp, mỗi năm chỉ có năm lượng bổng lộc..."
"Không thể tốt hơn được nữa".
Nói đến đây, Kim Phi không nhịn được cười: "Lần này ta không cần lo sẽ bị liên đới nữa rồi"
Đối với một người được cấp thái ấp như Khánh Hoài, nếu trong thái ấp có tạo phản, hắn sẽ bị liên đới.
Nếu không có thái ấp thì không cần lo lắng về vấn đề này.
Về phần thuế thái ấp, Kim Phi còn chả thèm. "Tiên sinh có thực sự nghĩ vậy không?” Khánh Hoài hỏi.
"Chắc chắn".
Kim Phi không chút do dự gật đầu: "Hầu gia, nếu không có việc gì nữa, ta nên chuẩn bị về sớm thôi".
"Vội vàng như vậy sao?"
Khánh Hoài có chút không nỡ.
"Trận chiến đã kết thúc, phần thưởng cũng đã được ban, còn ở lại đây làm gì?"
Kim Phi nói: "Ta cũng đã giao phó cho Từ Kiêu về việc bảo vệ núi Thanh Thủy".
"Nếu tiên sinh đã quyết định như vậy thì ta không ép nữa'.
Khánh Hoài nhìn thấy Kim Phi đã quyết định rời đi, cũng không giữ lại nữa: "Nếu ở Kim Xuyên xảy ra chuyện gì, tiên sinh chỉ cần đến biệt viện Khánh Phong tìm quản gia, ông ấy sẽ giúp tiên sinh xử lý".
"Nói đến đây, thật sự là có chuyện muốn làm phiền Hầu gia".
"Tiên sinh, xin cứ nói đi".
"Ta muốn một vài cựu binh đã nghỉ hưu của Thiết Lâm Quân".
"Tiên sinh cần mấy người đó làm gì?"
Khánh Hoài tò mò hỏi.
"Hầu gia cũng biết đất Thục có hổ dữ, trong núi có nhiều thổ phỉ, sau này làm ăn chắc chắn sẽ phải đi đường xa, chỉ có mình Trương Lương thì rất khó ứng phó, ta muốn thành lập một đội hộ tống vận chuyển hàng hóa".
Kim Phi nói: "Ta chỉ tin dùng quân xuất ngũ của Thiết Lâm Quân thôi nên phiền Hầu gia một chút".
"Phiên gì chứ, tiên sinh đang giúp ta thì có".
Khánh Hoài cho biết: "Có rất nhiều huynh đệ đã rời Thiết Lâm Quân do hết thời hạn phục vụ hoặc các lý do khác trong những năm gần đây, sau khi trở về ngay cả cơm cũng không đủ no, tiên sinh có thể cho bọn họ miếng ăn là phúc lớn của họ rồi.
Kim Xuyên là thái ấp của ta, vì vậy hơn một nửa Thiết Lâm Quân đều đến từ Kim Xuyên, ta sẽ sai Chung Ngũ tiễn tiên sinh về, đến Kim Xuyên, tiên sinh muốn tìm bao nhiêu người, chỉ cần nói với ta là được".
"Đây là quy trình sản xuất dây sắt và xe bắn đá, cũng như các yếu chính của phương trận, giao cho Hầu gia".
Kim Phi mỉm cười và lấy ra một cuốn sách nhỏ: "Bất kỳ loại trận pháp hay vũ khí nào đều sẽ tốt nhất khi sử dụng lần đầu tiên. Đám người Đảng Hạng bị tổn thất lần này, lần sau chắc chắn sẽ nghĩ được ra cách ứng phó cới phương trận và xe bắn đá.
Vì vậy, ta cũng lưu lại cách chế tạo chông sắt ở cuối, nếu gặp lúc nguy cấp, Hầu gia có thể dùng nó.
Điều đáng tiếc là sắt luyện từ lò sứ làm dây sắt tốt nhưng vẫn không đạt yêu cầu chế tạo nỏ, ta về Kim Xuyên sẽ suy nghĩ thêm cách khác rồi sẽ đưa lại cho Hầu gia".