Tác giả: Du Kỳ
“Nếu quen tiên sinh sớm hơn một chút, đã tốt hơn nhiều!” Hồng Đào Bình không khỏi thở dài nói.
Cướp biển cướp sạch nhà họ Hồng không còn gì, đốt bến tàu thì đã đành, còn gần như diệt cả nhà họ Hồng.
Nếu không phải ngày đó Hồng Đào Bình đúng lúc đi tới quận thành vui chơi với bạn, chắc cũng đã chết rồi.
Nếu nói anh ta không hận thủy tặc, là giả.
Nếu gặp Kim Phi sớm hơn một chút, chế tạo ra tàu chiến mà y vẽ, có khi đã có thể đánh lùi bọn cướp biển.
“Người chết đã hết, người sống chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước!”
Kim Phi nói: “Đúng rồi, nói đến cái này, suýt chút nữa ta đã quên, bảo Lão Hàn điều một ít người tới đây, bảo vệ bến tàu.”
Nói xong y lấy giấy bút ra, viết một tờ khác đưa cho Hồng Đào Bình.
Lần trước cướp biển có thể đến bến tàu nhà họ Hồng cướp bóc, sau này cũng có khả năng sẽ tới bến tàu của y để cướp bóc.
Cho nên cần phải nhân viên hộ tống tới đây bảo vệ.
Đêm hôm đó, Kim Phi và Hồng Đào Bình trò chuyện suốt đêm.
Xây bến tàu lớn bao nhiêu, các chỉ tiết của thuyền lớn, vị trí và độ cao của ròng rọc...
Hai người nói mãi tới rạng sáng, mới miễn cưỡng nói xong.
Trước mặt Hồng Đào Bình đặt một chồng giấy lớn, trên đó là chữ nhỏ và số liệu chỉ chít.
Đây đều là bút kí Hồng Đào Bình viết trong đêm nay. “Thiếu gia, tiên sinh, hai người không ngủ cả đêm à?”
Trần Lão Ngũ vào phòng, nhìn thấy Kim Phi và Hồng Đào. Bình, kinh ngạc hỏi.
Đi sau vào nhà là Đường Tiểu Bắc với vẻ mặt cười khổ.
Lúc ở làng Tây Hà Kim Phi cũng thường làm việc suốt đêm.
Lần dài nhất là bận việc trong phòng thí nghiệm ba ngày hai đêm không ngủ.
Nhưng đây không phải là làng Tây Hà.
Ở trong thôn, sau khi Kim Phi thức suốt đêm, quay về đặt đầu là ngủ được.
Ở đây, Kim Phi không thể để hơn một trăm nhân viên hộ tống chờ y tỉnh lại mới lên đường được.
Quả nhiên, Kim Phi đứng dậy chắp tay với Hồng Đào Bình: “Lát nữa ta phải quay về Xuyên Thục rồi, sau này giao bến tàu cho công tử, cần dùng tiền thì cứ tìm Lão Hàn.”
“Lát nữa đã đi ư, như vậy sao được?”
Hồng Đào Bình nói: “Hôm qua tiên sinh cưỡi ngựa bôn ba cả ngày, đêm qua lại thức cả đêm, sao tiếp tục lên đường được? Ở lại một ngày hằng đi.”
“Không sao, quen rồi” Kim Phi xua tay: “Bây giờ ta nóng lòng muốn về, ở lại cũng không ngủ được.”
Khó lắm mới gặp được một người bạn hợp ý ở Đại Khang, nếu không phải còn bận tâm cho tình hình thiên tai ở Xuyên Thục, Kim Phi cũng muốn ở lại Đông Hải một thời gian, xây dựng bến tàu hẳn hoi với Hồng Đào Bình.
Nhưng hoàn cảnh không do người quyết, y cần nhanh chóng trở về càng sớm càng tốt.
Hồng Đào Bình không biết khuyên người lắm, thấy Kim Phi kiên trì, cũng không nói nhiều nữa.
“Công tử, còn gì không rõ không?” Kim Phi hỏi.
“Ròng rọc, bến tàu và thuyền lớn đều không có vấn đề gì, nhưng các chỗ khác chưa hiểu thì nhiều lắm.”
Hồng Đào Bình nói: “Nếu không thì ở đây xây lại bến tàu đi, †a ước gì có thể đồng hành với tiên sinh, nghe tiên sinh dạy bảo nhiều một chút”
Sau cuộc nói chuyện cả đêm, Hồng Đào Bình hoàn toàn bị học thức uyên bác của Kim Phi thuyết phục.
Cho dù anh ta hỏi cái gì, Kim Phi cũng đáp được.
“Công tử quá khen” Kim Phi nói: “Chờ xử lí xong chuyện của Thục Xuyên, ta sẽ lại tới Đông Hải.”
“Vậy ta sẽ đợi tiên sinh!” Hồng Đào Bình nói.
“Thế thì được, ta đi rồi, có việc cứ để nhân viên hộ tống dùng bồ câu đưa thư cho ta”
Kim Phi đứng dậy, dân Đường Tiểu Bắc chuẩn bị rời đi.
Nhưng Đường Tiểu Bắc lại mở miệng nói: “Tướng công, chờ chút, ta còn có ít việc muốn nhờ Hồng công tử giúp đỡ”
“Chuyện gì?” Kim Phi tò mò hỏi.