Tác giả: Du Kỳ
Nếu như có thể bảo Kim Phi giúp cô nương ở Xuân Phong Lâu viết mấy bài thơ thì càng tốt.
Nghĩ tới đây, trên mặt Tú Bà lập tức thay bằng một nụ cười, xoay thân hình béo múp chạy về phía cửa chính.
Advertisement
Còn cách rất xa đã hô lên đầy khoa trương: “Ôi chao, Tiểu Bắc à, cuối cùng thì con cũng chịu về thăm mẹ rồi, nhớ con chết mất thôi”.
Đường Tiểu Bắc ngồi trong xe ngựa cong khoé miệng lên, thế nhưng một giây sau lại đổi thành một nụ cười xán lạn nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Advertisement
“Tiểu Bắc cũng nhớ mẹ lắm!”
Đường Tiểu Bắc thân thiết ôm lấy cánh tay tú bà, nói: “Nói thật chứ, mới tới Kim Xuyên mấy ngày mà còn đã nhớ mẹ tới độ ăn không nổi cơm, ngủ không ngon giấc, tiên sinh thấy con đáng thương quá nên mới bảo con đi theo đội xe của xưởng dệt tới thăm mẹ”.
“Mẹ biết là không uổng công thương con mà, đến Kim Xuyên sống có tốt không? Cậu Kim thương con chứ? Đại phu nhân có ức hiếp con không?”
Tú bà mỉm cười vuốt má Đường Tiểu Bắc, làm ra dáng vẻ quan tâm, hỏi liên tiếp.
Đột nhiên, trong mắt tú bà loé lên vẻ khác lạ.
Những cô gái trẻ tuổi qua tay bà ta không biết có bao nhiêu, có phải gái trinh hay không, bà ta vừa nhìn là có thể phân biệt ra ngay.
Lông mày của Đường Tiểu Bắc tụ lại chứ không tản ra, lông tơ sau tai cũng còn đó, rõ ràng là vẫn còn trinh, chưa hề động phòng với Kim Phi.
Chưa động phòng mà lại cưng chiều như vậy, nói lên rằng Kim Phi thật lòng thích Đường Tiểu Bắc chứ không phải chỉ mê đắm vẻ ngoài của cô ấy.
Loại tình cảm như vậy là dài lâu nhất.
Địa vị của Đường Tiểu Bắc trong lòng tú bà lại cao hơn một bậc.
“Để cho mẹ phải lo lắng rồi”, Đường Tiểu Bắc khẽ quay mặt tránh tay của tú bà, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tiên sinh đối xử với con rất tốt, phu nhân thì càng coi con như em gái ruột, rất thương con”.