Tác giả: Du Kỳ
“Quan gia vẫn còn nhớ bọn ta à?” Lưu Thiết cung kính hỏi “Quan gia, ngài có chuyện gì sao?”
Kim Phi cũng nhớ ra, ngày đưa hổ đến hình như là vị nha dịch này tiếp nhận.
“Đúng là các ngươi thật rồi!” Nha dịch trông có vẻ rất vui.
Sợ rằng dẫn đến hiểu nhầm không đáng có, Kim Phi đến huyền nha không mang theo nỏ.
Vừa rồi nha dịch suýt chút nữa thì không nhận ra bọn họ, chỉ thử dò hỏi một chút.
Lần trước cùng quý nhân Khánh gia tới nhà trọ chậm một bước, cao thủ săn hổ đã rời đi rồi.
Trong khoảng thời gian này quý nhân đã phái người đi hỏi hai lần, vẫn luôn rất quan tâm đến vị anh hùng săn hổ này.
Quý nhân mặc dù có hơi sa sút, nhưng đối với nha dịch mà nói thì vẫn là một chỗ để bấu víu.
Nếu như có thể giúp quý nhân tìm được người, kiểu gì cũng được thưởng một khoản tiền không nhỏ.
Nếu như khiến quý nhân vui, tăng cấp quan của mình lên một bậc vậy thì còn tốt nữa.
Nha dịch vốn định tới các làng khác nhau để tìm, nhưng đáng tiếc gần đây dân tị nạn bỏ trốn tới quá nhiều, thực sự không bỏ ra được chút thời gian rảnh nào.
Không ngờ rằng lại gặp được ở đây.
Chuyện mà quý nhân giao phó cuối cùng đã có kết quả.
“Hổ là do ngươi giết?”
Nha dịch nhìn Lưu Thiết hỏi.
“Ta không có bản lĩnh đấy, là do Phi Tử giết đấy”. Lưu Thiết chỉ vào Kim Phi. “Hắn?”
Nha dịch nhìn Kim Phi, tràn đầy nghi ngờ: “Ngươi đừng có mà lừa ta!”
Theo hắn thấy, người giết hổ nhất định phải là một người đàn ông vạm vỡ, mà Kim Phi lại gầy gò ốm yếu, trông không giống có thể giết được hổ chút nào.
“Quan gia, ta lừa ngài làm gì?”
Lưu Thiết nói: “Khi Phi Tử giết hổ, có mấy chục người trong làng tận mắt nhìn thấy đấy”.
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!” Nha dịch chắp tay với Kim Phi, tán thưởng nói. “Quá khen rồi”.
Kim Phi hơi khom người, chào kiểu thư sinh, trong lòng không khỏi chửi thề: “Mặt của ông đây thì sao chứ?”
Y có thể nhìn ra được, ý của nha dịch có lẽ là muốn khen y, chỉ là từ ngữ dùng không được thích hợp cho lắm thôi.
“Anh hùng, ngươi là người đọc sách sao?”
Nha dịch thấy Kim Phi chào kiểu thư sinh thì lại càng vui hơn.
Giọng điệu của hắn cũng trở nên hài hòa hơn trước đó nhiều.
Đại Khang có rất ít người đọc sách, người đọc sách lại có thể giết được hổ thì lại ít trên cả ít.
Đây đúng là anh hùng văn võ song toàn mà.
Nghe nói quý nhân cũng là nhân vật văn võ song toàn, sau khi biết được tin này nhất định sẽ rất vui cho mà xem.
“Có đọc sách mấy năm”.
Tới làng Tây Hà nghe ngóng một chút là có thể biết được chuyện này, vì vậy Kim Phi không phủ nhận, gật đầu hỏi: “Quan gia, vẫn còn chưa hỏi, ngài tìm bọn ta có việc gì vậy?”
“Quý nhân biệt viện Khánh Phong đã mua lại con hổ mà ngươi đã săn được, ngài ấy rất ngưỡng mộ và muốn gặp anh hùng săn được hổ này, chỉ là do lần trước các ngươi đi sớm quá, khi bọn ta tới quán trọ thì các ngươi đã rời đi rồi”.
Nha dịch cười nói. “Quý nhân biệt viện Khánh Phong?” Kim Phi khó hiểu nhìn Lưu Thiết.
Lưu Thiết cũng thấy rất lạ, nhìn dáng vẻ có lẽ không biết biệt viện Khánh Phong là gì.
“Anh hùng không biết, quý nhân của biệt viện Khánh Phong là một vị hầu gia, còn là một vị tướng quân nữa đấy, luôn thích kết giao với những anh hùng hảo hán”.
Nha dịch chắp tay với Kim Phi: “Anh hùng Kim Phi văn võ song toàn, đi theo hầu gia tiền đồ nhất định sẽ rất sán lạn!”
Không biết tương lai Kim Phi sẽ như thế nào, nhưng cứ phải nịnh bợ vài lời trước đã.
Nhỡ sau này tên thư sinh này phát đại rồi thì cũng coi như: kết giao được một mối tốt.
Kim Phi nghe xong hơi nhíu mày.
Nếu có thể, y thực sự không muốn làm chân chạy vặt cho. hầu gia đó một chút nào.
Trong thời đại phong kiến, con người không có nhân quyền, rất nhiều quý tộc đều không coi lão bách tính là con người.
Trưởng quan cao nhất của quận thành gọi là gì đó mục, ví dụ Triệu Châu Mục, Ung Châu Mục, ý là thay Thiên Tử quản lý mục dân.
Mục dân ở đây không phải ám chỉ người chăn gia súc mà là coi dân chúng như trâu bò, quan viên thay Thiên Tử chăn" nhân dân.
Thời cổ đại, rất nhiều các quý tộc kết hôn với họ hàng gần để hình thành một nhóm gọi là huyết thống.
Vì như vậy nên sinh ra rất nhiều đứa con bị ngốc hoặc là biến thái.
Hiện giờ y vẫn chỉ là một thư sinh nghèo kém cỏi vô dụng, nếu như đối phương là người biết nói đạo lý thì còn được, nhưng nếu như là một tên biến thái không coi ai ra gì, một lời không hợp liền giết chết y thì phải làm sao?
Người như vậy nên trốn đi là tốt nhất.
Nhưng Lưu Thiết lại vô cùng hưng phấn: “Xin hỏi quan gia, khi nào thì hầu gia triệu kiến bọn ta?”
Trong nhận thức của hẳn, hầu gia như một sự tồn tại của thần tiên.
Trời ơi, nhân vật trong huyền thoại nói rằng muốn gặp. mình?
“Hầu gia tới núi Ngũ Lang để săn bản rồi, mới đi được hai ngày, e là phải nửa tháng mới quay về”.
Nha dịch hỏi: “Các ngươi sống ở đâu? Khi hầu gia quay về, ta sẽ lập tức thông báo cho các ngươi”.
“Bọn ta vừa tới huyền phủ, còn chưa kịp tìm chỗ ở”.
Kim Phi lắc đầu nói.
Nha dịch còn định hỏi thêm, một người chạy ra từ bên trong huyền nha: “Trương bổ đầu, sao ngài vẫn chưa vào, lão gia và sư gia đợi lâu lắm rồi đấy”.
“Vào đây, vào đây”.
Nha dịch nói với Kim Phi: “Phiền hai vị ở đây đợi một lát, ta đi một lúc rồi quay lại”.
Nha dịch còn chưa nói xong đã bị người đó kéo vào bên trong.
Nhìn hai người đó khuất sau góc tường, Kim Phi xoay người rời đi.
“Phi Tử, huynh đi đâu vậy?” Lưu Thiết lo läng hỏi: “Huynh không đợi quan gia sao?” “Đợi hắn làm gì chứ?”
“Đợi hẳn đề xuất chúng ta với hầu gia! Phi Tử, đây là cơ hội một bước lên trời đấy!”
“Không có hứng thú”. Kim Phi càng đi nhanh hơn. “Huynh đấy!”
Lưu Thiết thấy Kim Phi đã đi xa rồi, hậm hực dậm chân tại chỗ, sau đó cũng đành đi theo.
Đến địa điểm đã hẹn, Đường Đông Đông đã bán hết chỉ gai, nhân viên cửa hàng đang chất những bó da gai lên xe đẩy.
Đường Đông Đông cầm một chiếc túi nặng trên tay, Trần lão lục và Trương Lương thì tay cầm nỏ, không ngừng nhìn quanh với vẻ cảnh giác.
“Bán được bao nhiêu tiền rồi?”
Kim Phi hỏi Đường Đông Đông.
“Hai nghìn ba trăm văn”.
Đường Đông Đông phấn khích vỗ vào túi: “Ta đã tính rồi, ngoại trừ tiền mua da gai và tiền công, ăn uống, chúng ta có thể kiếm được hơn chín trăm văn”.
“Cũng tạm".
Kim Phi gật đầu hài lòng.
Với hơn hai mươi guồng quay tơ, y đã có thể giải quyết triệt đề vấn đề cơm ăn áo mặc.
Mỗi tháng ít nhất có thể kiếm được hơn bốn nghìn văn, là bốn lạng bạc, hoàn toàn có thể sống rất tốt ở Đại Khang này.
“Cũng tạm?”
Đường Đông Đông cực kỳ không hài lòng với phản ứng của Kim Phi: “Các xưởng khác muốn dùng hai mươi guồng quay để kiếm chín trăm văn thì phải làm không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm suốt một tháng trời, mà chúng ta chỉ cần sáu ngày là đã kiếm được rồi, nhanh hơn gấp năm lần so với bọn họ rồi đấy.
Nếu như những xưởng khác biết được tin này bọn họ nhất định sẽ phát điên mất”.
“Tin ta đi, đợi đám người Tiểu Bắc thành thạo guồng quay, tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa”.
Kim Phi tự tin nói. Những người phụ nữ trước đây chưa từng sử dụng bánh xe quay bằng bàn đạp nên họ vẫn chưa quen và vẫn đang
trong thời kỳ thích ứng.
Đợi sau khi bọn họ đều thành thạo rồi, tốc độ nhất định sẽ tăng lên nhiều.