- Trang chủ
- Tường Phong Truyền Kỳ
- Quyển 1 – Chương 9: Công tử phi tuyết
Tác giả: Già Lăng Công Tử
Lúc Lôi Tiểu Thư đến cửa tiểu viện thì đã không thấy bóng dáng Tiểu
Phụng đâu, vậy là hắn chỉ đành tiếp tục đuổi theo hướng Tây Nam. Một lúc sau thì thấy Tiểu Phụng tay không trở về, Lôi Tiểu Thư vội tiến lên
phía trước, “Thế nào?”
“Đừng nhắc nữa, ngay cả vạt áo cũng không thấy.” Tiểu Phụng ảo não
lắc đầu, nàng ta thất vọng nhìn Lôi Tiểu Thư, trên mặt hắn cũng không
giấu được thất vọng, “Ta tin khinh công của ta tuyệt đối không tệ, vừa
rồi lại dùng hết toàn lực. Nhưng ngươi có tin không? Như vậy mà cũng
không đuổi kịp!”
Lôi Tiểu Thư trầm mặc không nói, vừa rồi Tiểu Phụng thi triển khinh
công thượng thừa đích thực ngoài sức tưởng tượng của hắn, nhưng nghĩ
cũng biết, lẽ nào khinh công của hung thủ kia còn cao hơn Tiểu Phụng?
Hai người im lặng trở về, sau giây lát trầm măc, Tiểu Phụng đột nhiên đi nhanh, “Ta không tin trên giang hồ lại có người khinh công giỏi như
vậy, tại sao trước nay ta chưa từng nghe nói tới?!”
Lôi Tiểu Thư đang muốn an ủi nàng ta mấy câu như sơn ngoại hữu sơn,
nhân ngoại hữu nhân, thắng bại là chuyện thường của binh gia, mời đại
hiệp làm lại từ đầu… vân vân và mây mây, nhưng lại thấy một bóng người
chạy tới, nhìn gần mới thấy là Mộ Dung Chu Y. Lôi Tiểu Thư vội tiến tới, “Chu Y đại ca, sao huynh lại đến đây? Thái Y cô nương không sao chứ?”
Mộ Dung Chu Y thấy cả hai đều không sao cảm thấy rất vui mừng, “Thái Y chỉ bị thương nhẹ, ta thấy hai người đi cả buổi không về, e là có sơ
suất gì, không yên tâm nên ra đây đón.”
Ba người về đến chỗ ở của Mộ Dung Thái Y, đẩy cửa ra thì trong phòng
không có ai cả. Mộ Dung Chu Y ngẩn người nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc ta đi rõ ràng muội ấy vẫn còn ở đây mà.”
“Không phải bị hung thủ quay lại bắt đi rồi chứ?” Tiểu Phụng sờ môi lẩm bẩm, “Lẽ nào vừa rồi là kế điệu hổ ly sơn…”
Sắt mặt Lôi Tiểu Thư đanh lại, “Chúng ta mau tìm khắp nơi xem.”
Ba người chia nhau tìm trong tiểu viện nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mộ Dung Thái Y, cuối cùng gặp nhau ở hòn giả sơn bên hồ trong đình,
nhìn thấy đối phương không có thu hoạch gì, trong lòng ai nấy đều nặng
trĩu. Tiểu Phụng dựa vào bên hồ, trầm ngâm trong phút chốc, “Các người
nói có khi nào hung thủ có đồng bọn không? Một người dụ chúng ta đi, một người thừa cơ ra tay?”
Lôi Tiểu Thư nghĩ kĩ một hồi, chầm chậm lắc đầu phủ quyết khả năng
này, “Mộ Dung sơn trang phòng bị nghiêm ngặt, ngay cả một tên hung thủ
trà trộn vào cũng đã khả nghi rồi, đừng nói chi cùng lúc trà trộn vào
hai tên. Hơn nữa, vết thương trên người Tường Phụng tiên sinh và nha
hoàn kia rõ ràng là do một người làm.”
Mộ Dung Chu Y gật đầu liên tiếp, “Lôi huynh đệ nói đúng, sơn trang
chúng ta từ chủ nhân đến nô bộc đều từng luyện võ, người thường muốn âm
thầm giết chết họ cũng không dễ. Huống hồ cao thủ các phái đều ở đây,
tra xét cũng nghiêm ngặt hơn, nếu thật là có hai cao thủ trà trộn vào
thì thế nào cũng để lộ dấu vết.”
Tiểu Phụng cong môi, mắt sáng lên, đột nhiên chỉ một vật đen nổi trên mặt hồ, “Í, các người xem, kia là cái gì?”
Lôi Tiểu Thư nhảy tới đưa tay vớt lên, là một cái đầu của nữ nhân nổi trên mặt nước, vì bị ngâm trong nước nên mặt bị sưng phù, hai mắt trợn
tròn, nửa mặt kia bị hủy dung.
Mộ Dung Chu Y vừa lại gần xem thì lập tức bi thương ngẹn ngào, “Thái Y! Đây là Thái Y!”
Liên tiếp mất ba mạng người, nhưng hung thủ lại biến mất tăm mất
tích, vốn tưởng Mộ Dung Thái Y có liên quan đến việc Tường Phụng tiên
sinh bị giết, nhưng không ngờ nàng ta cũng là người bị hại, manh mối đến đây thì bị đứt.
Lão thái quân vừa tức vừa giận, nhìn tiểu bộ khoái “vô năng” Lôi Tiểu Thư cười lạnh. Người của các phái cũng ngồi không yên, ngày nào chưa
tra ra hung thủ thì ngày đó họ không thể rời đi, trong lòng mọi người
đều tức tối, mặc kệ vẫn đang ở trên địa bàn của Mộ Dung sơn trang, động
một chút là bới móc cáu giận. Lần này khổ cho Tổng quản Mộ Dung Đa Đa,
từ sáng tới tối đi khắp nơi dập lửa.
Hôm nay, Lôi Tiểu Thư mang trách nhiệm nặng nề tỉ mỉ kiểm tra lại thi thể ba người một lần nữa, ngẩng đầu nhìn Tiểu Phụng ở một bên chăm chăm vào quan tài như đang suy nghĩ gì đó. Phát giác được ánh mắt chú ý của
Lôi Tiểu Thư, Tiểu Phụng quay đầu sang hắn, “Ngươi nói xem người tiếp
theo hung thủ ra tay là ai đây?”
Lôi Tiểu Thư một tay vỗ mạnh lên quan tài, giọng điệu kiên định chắc
chắn, “Bất kể hung thủ là ai, võ công cao bao nhiêu thì ta có liều chết
cũng không để hắn tùy ý giết hại thêm người nào nữa!”
Lần này Tiểu Phụng không thích thú trêu chọc hắn như thường lệ, nàng
ta gật đầu không nói gì thêm. Nàng ta quay người quét mắt qua áo quan
bỗng nhiên kêu lên kinh ngạc, vội gọi Lôi Tiểu Thư.
Lôi Tiểu Thư bước lại xem, thấy mắt mũi và tai của Mộ Dung Thái Y
đang chảy máu, hắn bỗng lạnh người. Trong lòng Tiểu Phụng cũng không
tránh khỏi sợ hãi, tiến lại gần Lôi Tiểu Thư hạ giọng nói: “Ngươi nói có khi nào là chết không nhắm mắt không?”
Lôi Tiểu Thư cắn răng, nhìn ba cỗ quan tài cúi người bái một cái,
“Các người yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực, nhanh chóng bắt hung
thủ về quy án để an ủi vong linh các người trên trời.”
Ra khỏi phòng để xác, Lôi Tiểu Thư quyết định đến chỗ sư phụ Bào Đại
An. Tiểu Phụng hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, “Có phải lần nào ngươi cũng đem kết quả tra án báo lại hết cho sư phụ ngươi không?”
Lôi Tiểu Thư gật đầu, khó hiểu nhìn nàng ta, “Đúng vậy, sư phụ cũng
là bộ khoái mà, tuy bây giờ vụ án này giao cho ta xử lý, nhưng hồi báo
với lão nhân gia để thỉnh giáo cũng nên mà.”
“Không việc gì.” Tiểu Phụng huơ tay, “Ta thuận miệng hỏi thôi, ngươi đến chỗ ông ấy đi, ta về nghỉ một lúc đã.”
Ăn cơm tối xong, Tiểu Phụng lười nhác buồn chán nằm trên giường, gối
tay lên đầu, chân đong đưa, nhìn chiếc giường đơn điệu từ từ nghĩ lại
từng chi tiết một. Hừm, giết ba người rồi, trong đó có hai người bị
phanh thây, nhưng cái đầu của Tường Phụng và thân thể của Mộ Dung Thái Y đến giờ vẫn chưa tìm được… Một cái đầu và một cái thân này bị giấu ở
đâu đây…
Đột nhiên đầu nàng lóe lên, bật ngồi dậy, tự mình lẩm bẩm: “Thì ra là vậy…” Tiếp đó lại nằm xuống, tay gõ gõ vào cạnh giường, tiếp tục suy
nghĩ nghi điểm:
Mộ Dung Thái Y đã bị giết, Mộ Dung Bích Y nhìn có vẻ ngây thơ, Mộ
Dung Chu Y lần nào cũng trùng hợp xuất hiện, Mộ Dung Cẩm Y giả heo ăn
thịt hổ, Mộ Dung Huyền Y trước nay chưa lộ diện, còn có… “Mộ Dung Tuyết
Y” trên danh thiếp, nổi danh nhưng chưa từng nghe nói tới nữa, Mộ Dung
gia này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Lúc Lôi Tiểu Thư từ phòng Bào Đại An đi ra thì đã quá canh hai, thảo
luận án tình cả buổi chiều nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. Lôi
Tiểu Thư ngầm cảm nhận được sư phụ Bào Đại An dường như biết được gì đó
nhưng lại không muốn nói cho mình biết. Hơn nữa trong thời gian mình
điều tra, sư phụ và Lão thái quân hình như có gặp mặt mấy lần, sau đó
các cửa ngõ trọng yếu của Mộ Dung sơn trang đều phái thêm người, phòng
bị cũng nghiêm ngặt hơn lúc mới tới nhiều. Hắn có một dự cảm bất an,
đằng sau ba vụ án mạng này hình như còn che giấu một âm mưu to lớn hơn.
Đang nghĩ thì bỗng thấy cách rừng hoa mười bước có một bóng người
nhảy qua nhanh như cơn gió, cành hoa chỉ bị rung nhẹ. Lôi Tiểu Thư không nghĩ ngợi gì cũng vội vã nhanh chân đuổi theo.
Người trước mặt thân hình mảnh khảnh, điểm nhẹ lên cành cây chỉ làm
lá cây hơi rung một chút, tư thế cực kỳ nhẹ nhàng. Ngược lại với Lôi
Tiểu Thư, khinh công của hắn bình thường, mỗi lần rơi xuống thì cành cây rung như muốn gãy. Âm thanh lớn như vậy đương nhiên cũng kinh động
người trước mặt, hắn lập tức dừng bước, nhàn nhã quay đầu, nghiêm chỉnh
chờ Lôi Tiểu Thư đuổi đến.
Dưới ánh trăng sáng trong, người kia trường mặc trường sam xanh mực,
tay ôm trường kiếm, phiêu dật tiêu sái đứng trên cành hoa, mặt ngọc màu
kiếm mắt sao, phong thần tuấn nhã, đầu mày lộ ra ngạo khí bức người.
Lôi Tiểu Thư trong lòng thầm tán thưởng, ôm quyền hành lễ, “Tại hạ Lôi Tiểu Thư của Lục Phiến Môn, không biết các hạ là ai?”
Người kia vung kiếm, pose một tư thế vô cùng ngầu, cằm hất lên, nghiêng mắt nhả từng chữ như thả vàng: “Mộ, Dung, Huyền, Y!”
Phi Tuyết công tử, Mộ Dung Huyền Y, phi hoa vô ảnh, đạp tuyết vô
ngân*, câu trước tán thưởng kiếm pháp của hắn, câu sau ca tụng khinh
công của hắn.
*Ngân: dấu vết
Mộ Dung Huyền Y cũng đang quét mắt nhìn Lôi Tiểu Thư, giọng điệu vẫn
ngạo mạn, “Lôi Tiểu Thư? Ngươi là tiểu bộ khoái càng tra án càng nhiều
người chết mà Lão thái quân nói đó à?”
Không thể không thừa nhận, Lôi Tiểu Thư trong tiềm thức thật ra vẫn
là một người hâm mộ đơn thuần, từ Tường Phụng tiên sinh đến Võ lâm Tứ
công tử, những người này tuổi tác tương đương hắn nhưng từ lâu đã là
những thần tượng trẻ tuổi ưu tú nổi danh giang hồ, có thể nói đều là
những ngọn núi mà hắn ngưỡng mộ. Đương nhiên lúc này Lôi Tiểu Thư vẫn
không biết có một ngày mình cũng trở thành nhân vật nổi danh trên triều
đình, một truyền kỳ trong võ lâm. Còn hắn của hiện tại thì ngoài kích
động cũng chỉ có kích động, đương nhiên không có gì có thể so được với
giọng điệu cao ngạo và thái độ ngạo mạn của Mộ Dung Huyền Y.
Lôi Tiểu Thư khách sáo vòng tay (Lớp bồi dưỡng Tri thức giang hồ của
Bào Đại An quả nhiên hiệu quả), ngốc ngếch cười hỏi: “Phi Tuyết công tử
có việc gì mà khuya vậy mà vẫn còn tản bộ trên ngọn cây?”
Mộ Dung Huyền Y hừ lạnh, cằm càng hất lên cao, “Chiều nay ta mới về
sơn trang, vừa nãy từ chỗ Lão thái quân đi ra thì phát hiện có bóng
người khả nghi, kết quả đuổi đến gần chỗ này thì không thấy đâu nữa.”
Hắn quay người xem xét bốn phía, “Ở đây gần chỗ của Chu Y đại ca, đi
thêm nữa hình như là…”
“Phòng để xác!” Lôi Tiểu Thư nhìn phương hướng, thần tình trên mặt khẽ biến, “Ta lập tức qua đó xem thử!”
Mộ Dung Huyền Y, con trai độc nhất của Mộ Dung Triệt, đích tôn của Mộ Dung Anh, gia chủ đời thứ 14 của Mộ Dung thế gia. Năm 13 tuổi tự sáng
tạo “Phi Tuyết kiếm pháp”. Kiêu ngạo tự phụ, văn võ song toàn, kiếm pháp nhanh nhạy, phi hoa vô ảnh, đạp tuyết vô ngân. Nhất kiếm tung hoành
Giang Nam, hiệu “Phi Tuyết công tử”, cùng với Lưu Vân, Đạp Nguyệt, Niêm
Hoa hợp thành Võ lâm Tứ công tử. [Võ lâm chí, Mộ Dung thế gia] (Giang hồ chính truyện)
Cái gọi là Võ lâm công tử chẳng qua là xuất thân tốt một chút, gia
thế mạnh một chút, ngân lượng nhiều một chút, bộ dạng đẹp trai một chút, võ công cao một chút, kiêu căng một chút, tính tình thì đương nhiên là
hơi quái một chút. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)